Chương 313: Thu- Đông Tranh Phong (hạ)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Mạt Tuyết Y

Bối Bối vỗ mạnh tay:

– Hay! Xem ra Đông Nhi đã học được tinh túy trong Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Đặc điểm lớn nhất Loạn Phi Phong Chuy Pháp này chính là mượn lực đẩy lực. Đệ nhìn nàng tấn công trong tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn không chịu dừng lại chính là vì mỗi chuy đánh ra sẽ mượn lực của đối thủ. Lực lượng của chuy sau so với chuy trước mạnh hơn nhiều, đến chuy thứ hai mươi lăm vừa rồi, khi ở vào thế không thể lui được nữa Đông Nhi đã ngưng tụ toàn bộ hồn lực, được ăn cả ngã về không, cuối cùng đã ngang nhau một chút. Nhưng phải nhìn Loạn Phi Phong Chuy Pháp này của muội ấy có thể kiên trì được bao lâu, người nào không kiên trì được trước, người đó sẽ thua trận đấu này.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo một chút cảm giác vui mừng cũng không có, cho dù là Đông Nhi hay là Thu Nhi, hắn cũng không muốn các nàng bị bất cứ thương tổn gì. Phương thức chiến đấu sử dụng lực lượng thuần túy như vậy chính là nguy hiểm nhất, chỉ một chút sơ xảy thì khả năng bị trọng thương là rất lớn.

– Đương, đương, đương, đương…

Chuy cùng Thương liên tiếp va chạm, tất cả các chiêu thức hoa mĩ đều không tồn tại, chỉ có sức mạnh chính diện va chạm. Lần này, đổi thành Vương Thu Nhi bắt đầu lui về phía sau. Ở trong đôi mắt đẹp của nàng, giống như đang toát ra vẻ kinh ngạc. Nàng mặc dù biết Vương Đông Nhi có thực lực rất mạnh, nhưng cho tới nay, Vương Thu Nhi đều cho rằng Vương Đông Nhi so với mình còn kém hơn rất nhiều. Mà hôm nay, Vương Đông Nhi lại lựa chọn chính phương thức chiến đấu mà nàng am hiểu nhất chính là sức mạnh để chiến đấu. Việc này quả thực đã làm cho Vương Thu Nhi kinh hãi. Càng làm nàng kinh ngạc hơn chính là, trong chuy của Vương Đông Nhi ẩn chứa lực lượng càng ngày càng lớn.

Hiện tại Vương Thu Nhi không phải là không có cách dùng lực phá lực, nhưng nàng không muốn làm như vậy. Nàng thấy được sự quật cường trong ánh mắt của Vương Đông Nhi, nàng muốn nhìn xem, Vương Đông Nhi có thể làm được những gì.

Chậm rãi lui về phía sau, khi chuy thứ bốn mươi tám của Vương Đông Nhi đánh xuống, Vương Thu Nhi đã lui đến vị trí trung tâm đài thi đấu.

– Oanh!

Lần này âm thanh va chạm biến thành tiếng nổ vang.

Một búa đánh xuống, hai chân Vương Thu Nhi bị trùng xuống nửa thước. Không chỉ có thế, lấy thân thể của nàng làm trung tâm, sàn thi đấu làm bằng kim khí dưới chân xuất hiện vô số khe nứt. Càng làm người ta rung động hơn chính là, đường kính trăm mét xung quanh đài thi đấu lại dâng lên một tầng khói bụi mù mịt. Nói cách khác, cả đài thi đấu giống như bị một búa khổng lồ nện xuống vậy.

Chuy thứ bốn mươi chín!

– Ầm!

Khói bụi lan tỏa, những người thuộc Đường Môn cùng Sử Lai Khắc chiến đội đang ngồi ở khu chờ chiến gần như đồng thời đứng bật dậy, trong ánh mắt từng người đều tràn đầy vẻ sợ hãi. Mà Vương Thu Nhi đang đỡ một chuy này, hai chân nàng lưu lại dấu ấn thật sâu trên sàn đài thi đấu.

Ngay lúc này, Hạo Thiên Chuy trong tay Vương Đông Nhi, vung lên lần thứ lần năm mươi, kim quang chói mắt từ người nàng phát ra, mà trên Hạo Thiên Chuy tản mát ra màu đen giống như mây đen vần vũ.

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm từ trong miệng Vương Thu Nhi vang lên, nếu không bộc phát nàng cũng không dám chắc có thể ngăn cản được búa thứ năm mươi của Loạn Phi Phong Chuy Pháp này.

Một tầng lân phiến màu vàng trong nháy mắt lan tỏa khắp người Vương Thu Nhi, Hoàng Kim Long Thương trong tay nàng mạnh mẽ quét ngang. Cùng chuy thứ năm mươi đối kháng.

– Oanh!

Lại một tiếng nổ vang, hai chân Vương Thu Nhi lê trên mặt đất tạo thành hai khe rãnh, lại tiếp tục lui về phía sau. Mà Vương Đông Nhi cũng phải lui lại phía sau, mỗi một bước thối lui lại để lại trên mặt đất dấu chân thật sâu. Nhưng nàng vẫn xoay tròn như trước, Hạo Thiên Chuy cũng xoay tròn theo.

Khoảng cách của hai người đã được kéo dãn, chuy thứ năm mươi mốt này của nàng, sẽ không thể tiếp cận được Vương Thu Nhi.

Đại chuy vung mạnh, mang theo quang ảnh tràn đầy lực lượng mạnh mẽ, không hề ngừng lại, mà trực tiếp nện xuống mặt đất.

– Ầm, ầm!!!

Một cảnh kinh khủng xuất hiện.

Lấy một búa này của Vương Đông Nhi làm trung tâm, trung tâm đài thi đấu nháy mắt sụp đổ, một hố sâu đường kính hơn 20m, nơi sâu nhất phải hơn năm thước, cùng với đó là vô số đất đá từ trong hố văng ra. Mà Vương Đông Nhi đã mượn lực lượng của một búa kinh khủng này này để phóng người lên, trong nháy mắt đã ở trên không trung cách mặt đất hơn mười thước.

Một búa này nện xuống đất, sinh ra sóng xung kích thậm chí khiến cho Vương Thu Nhi không thể không lui về phía sau mấy bước. Mà khán giả nhìn thấy là cảnh cả đài thi đấu như sập xuống, gay tại vị trí búa này đập xuống, làm cả đài thi đấu hạ xuống chừng một thước. Đây là lực lượng kinh khủng đến mức nào a!

Chuy thứ năm mươi hai!

Vương Đông Nhi ở trên không trung, hai tay vung cự chuy từ trên trời nện xuống, mục tiêu vẫn là Vương Thu Nhi.

Trong mắt Vương Thu Nhi lệ quang phóng ra mãnh liệt, hai tay nắm chặt Hoàng Kim Long Thương, thân thể hơi chấn động một chút, quang ảnh Kim Long uốn lượn xung quanh thân thể mềm mại của nàng dâng lên, mũi chân điểm trên mặt đất, Vương Thu Nhi nhảy lên. Hoàng Kim Long Thương trong tay giống như biến thành một cự long màu vàng kim, hướng đến đại chuy khổng lồ đánh tới.

– Oanh!

Trong phút chốc, thiên địa biến sắc. Trên đài thi đấu tro bụi bị đẩy hết ra ngoài để lộ ra mặt đất tại trung tâm đài thi đấu.

Thân thể Vương Đông Nhi bị bắn ngược lên trời. Còn Vương Thu Nhi thì giống như đạn pháo rơi xuống trên mặt đất.

Gương mặt Vương Thu Nhi dính đầy đất bụi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, mà Vương Đông Nhi bắn ngược vào giữa không trung, khóe miệng lại chảy xuống một tia máu.

Trong khu chờ chiến, Hoắc Vũ Hạo mặt mũi cũng dính đầy bụi đất, tay phải chống mạnh vào xe lăn Hoàng Kim Thụ của mình, thân thể hơi nhấc lên, trong hai tròng mắt tản ra quang mang trầm tĩnh.

Đôi môi khô khốc hơi giật, vòng bảo hộ trên đài thi đấu trước mặt hắn xuất hiện từng đợt rung động. Một cảnh kỳ dị xuất hiện ngay lúc này, một quang mang vàng kim sắc chui qua vòng bảo hộ giống như sao bay về phía Vương Đông Nhi. Ngay tại lúc chuy thứ năm mươi ba của nàng còn chưa kịp hình thành đã ôm lấy thân thể của nàng ở trên không trung.

Quang ảnh màu vàng kia, thoạt nhìn thân hình giống Vương Đông Nhi như đúc. Một ôm này, nhất thời đã phá đi tiết tấu của Vương Đông Nhi, Hạo Thiên Chuy trong tay nàng mang theo lực lượng quá lớn. Khi bị loạn nhịp ngay lập tức rời tay Vương Đông Nhi bay ra, văng thẳng xuống mặt đất.

– Oanh!

Cả đài thi đấu trong nháy mắt đã sụp xuống một nửa. Thân thể Vương Đông Nhi Giữa ở giữa không trung xoay tròn liên tục, nàng hé miệng phun ra ngụm máu đỏ tươi. Võ hồn luân chuyển, đôi cánh màu vàng lam mở rộng sau lưng mới có thể khống chế được thân hình nàng ở giữa không trung.

Vương Đông Nhi vô cùng bất mãn nhìn vào khu chờ chiến, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt nghiêm nghị của Hoắc Vũ Hạo.

Trong lòng khẽ run lên, Vương Đông Nhi biết, Hoắc Vũ Hạo giận thật rồi.

Trên mặt đất, Vương Thu Nhi thấy tình cảnh như vậy cũng nhăn mày, ánh mắt cũng hướng về khu chờ chiến của Đường Môn nhìn Hoắc Vũ Hạo. Nàng ngạc nhiên khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng năng lực ngay lúc này. Hơn nữa, hắn can thiệp vào là muốn làm gì?

– Ta nhận thua.

Thanh âm bất đắc dĩ của Vương Đông Nhi từ trên không trung truyền đến, hai cánh mở ra, chậm rãi hướng về đài thi đấu đã gần như sụp đổ đáp xuống.

Trọng tài Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến Thân sắc mặt lúc này cũng cực kỳ khó coi. Búa cuối cùng Vương Đông Nhi không khống chế được thiếu chút nữa đã rơi vào người hắn a! Trải qua hơn năm mươi lần tích tụ lực lượng, trên Hạo Thiên Chuy đã ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cường giả bát hoàn chỉ sợ cũng không dám đối đầu trực diện. Hắn mặc dù là Phong Hào Đấu La cửu hoàn, nhưng đột nhiên bị tấn công như vậy, nếu mạnh mẽ chặn lại, e rằng cũng không dễ chịu. May mà Vương Đông Nhi cũng không phải khóa hắn làm mục tiêu, nếu không đánh trúng trọng tài thì mặt mũi Trịnh Chiến cũng mất hết.

Vương Đông Nhi nhìn về phía Vương Thu Nhi, Vương Thu Nhi cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng Vương Đông Nhi cũng không có mở miệng, nàng xoay người đi xuống đài thi đấu. Vương Thu Nhi cầm trong tay Hoàng Kim Long Thương, hai mắt nheo lại, trận này, nàng thắng cũng không cảm thấy thoải mái. Hơn nữa đến cuối cùng vẫn là do Hoắc Vũ Hạo nhúng tay vào.

Chiến đấu sử dụng lực lượng thuần túy, nàng rõ ràng chiếm ưu thế. Thân thể Vương Đông Nhi đã sắp không chịu nổi. Nhưng mà, nếu như Vương Đông Nhi đánh thêm mấy chuy nữa, Vương Thu Nhi biết, sợ rằng chính nàng cũng sẽ bị thương.

Lực lượng bộc phát thật mạnh mẽ a! Hóa ra Vương Đông Nhi vẫn còn thủ đoạn như vậy.

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, dần dần, tiếng vỗ tay từ từ lớn lên. Một trận đấu vô cùng đặc sắc a! Không có bày mưu tính kế, không có chiêu thức hoa mĩ huyễn lệ, có cũng chỉ là lực lượng cùng lực lượng thuần túy va chạm.

Chiến đấu như vậy, làm tất cả người xem cảm thấy choáng váng. Mặc dù hai bên chiến đội đều đã từng là đối thủ Nhật Nguyệt Đế Quốc, hơn nữa cả hai đều đánh bại chiến đội của bọn họ. Nhưng vào giờ khắc này, bọn họ lại không thể không vỗ tay. Thật sự là quá đặc sắc. Đây là một trận đấu kịch liệt vượt ngoài sức tưởng tượng của họ, tỷ muội giao chiến, đã để lại ấn tượng quá mức sâu sắc trong lòng mọi người.

Vương Đông Nhi đi xuống đài thi đấu, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, trong miệng lẩm bẩm:

– Ta không có thua.

Hoắc Vũ Hạo không nhìn nàng mà quay đầu nhìn về phía Bối Bối.

Bối Bối đứng lên, hướng tới Bất Phá Đấu La nói:

– Trận đấu hôm nay, Đường Môn nhận thua.

Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi, tiếng vỗ tay giống như sấm nhất thời dừng lại.

Trịnh Chiến cũng là sững sờ, mới vừa rồi hắn tất nhiên đã nhìn ra Hoắc Vũ Hạo xuất thủ làm gián đoạn trận đấu. Nhưng Hoắc Vũ Hạo làm như thế nào thì hắn không rõ, uy lực của vòng bảo hộ mạnh như vậy, Hoắc Vũ Hạo đã dùng năng lực gì để ngăn cản Vương Đông Nhi? Chuyện này đáng nhẽ phải truy cứu nhưng Đường Môn lại nhận thua nên việc này đã không còn ý nghĩa nữa.

Trên mặt Bối Bối lộ ra nụ cười nho nhã thường thấy:

– Đường Môn không có đội viên bổ sung, tất cả mọi người đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu đã vào vòng trong thì cũng không cần phải liều mạng với Sử Lai Khắc chiến đội. Chúng ta nhận thua.

Đầu tiên Trịnh Chiến sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng, gật đầu, nói:

– Đường Môn nhận thua. Trận đấu này, Sử Lai Khắc chiến đội chiến thắng.

Đến lúc này, vòng loại cuộc thi cũng kết thúc. Sử Lai Khắc học viện lấy thành tích bảy trận toàn thắng, xếp thứ nhất toàn nhóm tiến vào vòng bát cường. Còn Đường Môn lấy thành tích sáu thắng một nhận thua xếp sát ngay sau. Hai chiến đội chính thức bước vào vòng trong, những trận chiến còn lại trong bảng cũng vì thế mà trở nên vô nghĩa.

Trên đài thi đấu, Vương Thu Nhi cũng không bởi vì đối thủ nhận thua mà vu vẻ. Ngược lại nàng bước nhanh tới khu chờ chiến của Đường Môn, đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo rồi đứng lại.

– Tại sao?

Vương Thu Nhi trầm giọng hỏi.