Ngoại truyện 11: Hai tiểu ác ma trưởng thành

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ung Chính năm mười một, nơi nào đó trong Tử Cấm Thành.

“Tứ ca, huynh định xuống Giang Nam thật sao? Hoàng a ma biết sẽ không ổn đâu!”, Hoằng Trú nói.

“Lão Ngũ, chúng ta đi thăm Nhan ngạch nương và Đa Đa, Hoàng a ma sẽ không xử nghiêm đâu, yên tâm!”, Hoằng Lịch nói, vỗ vỗ vai đệ đệ.

“Lão Ngũ, chúng ta huynh đệ ít, cuộc sống chịu khổ chịu mệt sau này chỉ có hai chúng ta gánh vác, cùng là con trai, dựa vào cái gì mà Hoàng a ma để lão Lục ở Giang Nam tiêu dao tự tại, vô lý.” Hoằng Lịch cười.

“Tứ ca, lão Lục và Đa Đa không có tên trên Ngọc điệp[1]”, Hoằng Trú nhắc nhở Tứ ca.

[1] Ngọc điệp: Gia phả hoàng tộc của các đời hoàng đế.

“Ha ha, lão Ngũ, lão Lục và Đa Đa đúng là không có tên trong Ngọc điệp tông phả, nhưng, đệ nói xem, nếu Nhan ngạch nương cùng các đệ muội quay về, Hoàng a ma sao có thể để ngạch nương vô danh vô phận? Nếu ngạch nương đã có danh phận rồi thì lão Lục đương nhiên sẽ được ghi vào Ngọc điệp, vào Ngọc điệp rồi đương nhiên sẽ phải cùng chịu khổ chịu mệt cùng chúng ta, ha ha!”, Hoằng Lịch nói.

“Đệ thấy khả năng này không nhiều, bao nhiêu năm như thế, Hoàng a ma dùng phong hiệu hoàng quý phi mà còn không dỗ dành được Nhan ngạch nương quay về, huynh có thể dùng cách gì để đưa Nhan ngạch nương về đây?”, Hoằng Trú chỉ ra tính không khả thi trong suy nghĩ của hoàng huynh.

“Cái này ấy hả, Hoàng a ma từng này tuổi rồi, nếu Nhan ngạch nương thật sự nỡ để Hoàng a ma năm nào cũng phải vất vả khổ sở đi đi về về giữa hai nơi, thì ta cũng hết cách!” Hoằng Lịch cười.

“Tứ ca, huynh cho rằng Nhan ngạch nương có trái tim đồng cảm ấy sao? Nhan ngạch nương đồng cảm với tất cả mọi người, chỉ có Hoàng a ma của chúng ta là ngạch nương chẳng thèm thương xót.” Hoằng Trú hỏi.

Hình như đúng là thế thật.

“Thử đã rồi tính sau.” Hoằng Lịch nói xong nhìn Hoằng Trú, “Lão Ngũ, đệ yên tâm để ta đi một mình sao?”.

“Tứ ca, huynh lại kéo đệ vào.” Hoằng Trú khẽ lắc lắc đầu, “Thành Cổn Trát Bố ca ca cũng đang rảnh đấy, bảo huynh ấy đi với huynh”.

“Huynh ấy đâu có được? Nếu có hôm nào đó Hoàng a ma không nhìn thấy huynh ấy thì có phải lộ hết không”, Hoằng Lịch gạt đi.

Thành Cổn Trát Bố giờ là ngự tiền nhất đẳng đới đao hộ vệ, ngày nào cũng phải quanh quẩn bên cạnh cha hắn, “Lão Ngũ, người nhiều sức nhiều, ta không tin lần này không bắt được lão Lục về, tiểu tử đó công phu không thể tiến bộ nhanh như thế được?”.

“Cũng không chừng, Tứ ca, sư phụ của lão Lục không phải người bình thường!” Hoằng Trú cười, vươn vai một cái, “Về nghỉ thôi, bao giờ Tứ ca đi, cho người sang báo với đệ một tiếng!”.

“Được! Đến khi ấy gặp nhau ở chỗ cũ!” Hoằng Lịch gật đầu.

Năm ngày sau, tại Viên Minh viên. Nơi nào đó nhìn thì giống hoa viên nhưng lại trồng rau.

“Vạn tuế gia, trong cung có chuyện bẩm báo”, một thái giám khẽ tiếng nói. Vạn tuế gia của hắn chưa đứng dậy, tay vẫn đang bận rộn nhổ cỏ, “Vào trong nói”.

“Vâng!” Thái giám đó khoát tay, một tiểu thái giám chạy như bay đi, lập tức một thái giám khác chạy tới, vẻ kinh sợ tràn đầy trên mặt.

“Nói!”, Hoàng đế lạnh lùng ném cho hắn một từ.

“Bẩm Vạn tuế gia, Bảo thân vương và Hòa thân vương…”, giọng thái giám đó run rẩy.

“Lại gây họa?” Tay Hoàng đế dừng lại, đứng dậy, lập tức có tiểu thái giám bưng nước ấm tới. Rửa tay xong, Hoàng đế quét mắt nhìn tên thái giám đã sợ tới mức quỳ mọp xuống đất một cái, “Nói!”.

“Bẩm Vạn tuế gia, hai vị thân vương… không… không có… không có ở trong cung nữa. Đây là thư mà Bảo thân vương để lại.” Thái giám đó cuối cùng cũng nói xong, lưng ướt đẫm mồ hôi. Tiểu thái giám đón lá thư, hai tay dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế đọc xong, lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm. Thái giám gần như nén hơi, không dám thở mạnh.

“Lui cả đi, trẫm biết rồi! Việc này tạm thời đừng để lan ra ngoài!”, Hoàng đế nói. Thái giám đó vội lĩnh mệnh lui ra.

“Hình Niên, ngươi nói xem chúng tới đó làm gì?” Hoàng đế bưng trà nhấp một hớp nhỏ.

“Bẩm Vạn tuế gia, hai vị vương gia phụng chỉ thị sát thủy lợi ở Giang Nam, sáng sớm nay đã đi Giang Nam rồi”, thái giám vội nói. Hoàng đế nhìn hắn, “ừm” một tiếng.

Chưa qua buổi trưa, toàn bộ triều thần đều biết hai vị thân vương “phụng chỉ” đi công tác.

Hoàng đế nhìn lá thư trong tay, Hoằng Lịch và Hoằng Trú vẫn chưa chịu từ bỏ, nhất định phải đưa lão Lục về bằng được, đành chờ xem bản lĩnh của chúng vậy.

Phủ Tổng đốc Giang Ninh.

“Đại nhân đại nhân!” Một tiểu sai dịch chạy như bay vào thư phòng của phủ Tổng đốc, Tổng đốc đại nhân đang gác chân lên bàn dựa vào thành ghế ngủ ngon lành.

“Ồn ào gì thế? Không thấy ta đang ngủ sao?” Tổng đốc mở mắt.

“Đại nhân, ngoài cửa có hai vị công tử xin cầu kiến”, tiểu sai dịch nói.

“Cầu kiến? Ai thế?”, Tổng đốc hỏi, vẫn còn rất buồn ngủ.

“Kim Tứ, Kim Ngũ.” Tiểu sai dịch vừa nói xong, thì thấy Tổng đốc đại nhân “bụp” một cái ngồi thẳng dậy: “Ngươi nói họ là Kim Tứ, Kim Ngũ?”.

“Vâng, đại nhân”, tiểu sai dịch khẳng định.

“Mau mời mau mời.” Đại nhân đó thở dài, “Vừa tiễn xong ba vị tổ tông, giờ lại đến thêm hai vị nữa”, bèn gọi giật tên tiểu sai dịch đang chạy ra cổng lại, “Đại nhân ta sẽ đích thân ra nghênh đón”.

Đến cửa lớn, thấy hai bóng lưng thẳng tắp của hai người đó, Tổng đốc chỉnh sửa lại áo mũ: “Không biết Tứ gia, Ngũ gia đến, Lý Vệ thất lễ rồi”.

“Lý đại nhân không cần khách khí, hai chúng ta chỉ muốn hỏi thăm ông một chuyện thôi”, Hoằng Lịch nói.

“Tứ gia, Ngũ gia, mời vào trong”, Lý Vệ vội mời.

“Không cần, bọn ta còn có việc, ta chỉ hỏi ngươi, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư vẫn còn ở trong Giang Ninh phủ chứ?”, Hoằng Lịch hỏi.

“Tứ gia, Ngũ gia, phu nhân mười ngày trước đã trở lại Hàng Châu rồi”, Lý Vệ đáp. Từ sau khi Vạn tuế gia đi, Nhan chủ nhân ở lại ba tháng mới về, bộ xương già này của hắn sắp gẫy nát đến nơi rồi.

“Ồ! Đến muộn một bước rồi. Đa tạ Lý đại nhân, huynh đệ bọn ta cáo từ.” Hoằng Lịch cười.

Nhìn bóng họ tao nhã lên ngựa rời đi, Lý Vệ lau mồ hôi, bất lực nói: “Vạn tuế gia, người thật quá coi trọng nô tài rồi!”. Hối hận, thời gian đầu khi Hoàng thượng bảo hắn đến đây làm tổng đốc, hắn còn vui mừng sung sướng. Mấy năm nay mới hiểu, Hoàng thượng sai hắn đến đây để chăm sóc trông coi cho vợ con người. Bốn mẹ con nhà này mặc dù không danh không phận, nhưng người nào người ấy cũng đều là những chủ nhân vạn phần không thể đắc tội. Một nương nương không cần phong hiệu hoàng quý phi, một A ca chẳng màng tới phong hiệu thân vương, chỉ thích trèo lên cây ngủ nướng, hai Cách cách ít nhất cũng phải là Hòa Thạc công chúa. Làm quan thật khó, đặc biệt là phải hầu mấy vị chủ nhân này. Cũng may Bảo cách cách không thường xuyên đến, Hành cách cách rất ít gây chuyện, nếu không hắn thật sự nên suy nghĩ đến việc giả bệnh cáo quan. Giờ mấy vị chủ nhân đó đã về Hàng Châu, cuối cùng hắn đã có thể yên tâm ngủ nướng mấy tháng liền rồi.

Vào một buổi chiều mặt trời rực rỡ, tại Tây Khê, Hàng Châu, có bóng ba người đang chạy trong rừng cây.

“Lão Lục, đệ đứng lại!”, giọng hai người thở hồng hộc, lao lên cây.

“Tứ ca, Ngũ ca, còn không từ bỏ ư?”, người trên cây lười biếng hỏi, miệng ngậm một cọng cỏ thong dong tự tại.

“Đừng nói nhiều, bắt được đệ rồi phải quay về với bọn ta”, Hoằng Lịch thở Mạnh Ânói.

“Tứ ca, huynh đã đuổi đệ bao nhiêu năm rồi, đủ rồi đấy, cũng nên từ bỏ thôi, hả”, Kim Lục Phúc cười hi hi, uể oải nói.

“Lão Lục, đệ không thể không nghĩ tới tình huynh nghĩa đệ như vậy”, Hoằng Trú mắng.

“Ngũ ca, huynh đệ là dùng để bán đứng nhau, không phải dùng để nói tới nghĩa khí.” Kim Lục Phúc cười.

“Đệ là tên khốn, đợi ta bắt được đệ rồi hẵng nói!”, Hoằng Lịch quát.

“Vậy thì bắt xong hẵng nói!” Kim Lục Phúc nói xong nhảy mấy cái đã không thấy bóng đâu nữa.

“Tứ ca, lão Lục muốn trêu chúng ta!”, Hoằng Trú nói. Với khả năng khinh công của tiểu tử này, muốn bỏ rơi bọn họ là việc vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại nhàn rỗi chơi cùng họ, nhìn huynh đệ họ mệt tới đứt cả hơi.

“Tiểu tử này, được rồi, về thôi!”, Hoằng Lịch nói, sau đó hai người loạng choạng quay về biệt viện. Vào viện tử, bọn người dưới đều cung kính thỉnh an. Hai người vừa vào phòng khách, một tiểu cô nương đáng yêu với đôi mắt mở to bưng nước mơ mát vào.

“Tứ ca, Ngũ ca, hai huynh về rồi!” Tiểu cô nương chớp đôi mắt to, cười hi hi đặt khay lên bàn, rót hai bát nước, đưa cho hai người, “Vừa làm đấy, nước mơ đá”.

“Chỉ có Đa Đa là tốt nhất, Đa Đa biết thương xót Tứ ca, Ngũ ca”, Hoằng Lịch cười, nói. Hoằng Trú đã uống xong một bát từ lâu, tiểu cô nương lại rót cho hắn bát nữa.

“Tứ ca, Ngũ ca, hai người đừng đuổi nữa, Lục ca đã từng chạy cả buổi tối cũng không mệt đâu!”, tiểu cô nương nói.

“Đa Đa, sao muội biết?”, Hoằng Trú hỏi.

“Năm ngoái, Lục ca đưa muội đi chơi, kết quả bị ngạch nương biết, ngạch nương sai hai mươi thị vệ thay nhau đuổi huynh ấy chạy cả buổi tối”, tiểu cô nương thật thà nói.

“Đa Đa, Lục ca đưa muội đi đâu chơi?”, Hoằng Lịch hỏi. Ra ngoài chơi còn có thể bị Nhan ngạch nương phạt?

“Nơi có rất nhiều cô nương, họ hát múa rất đẹp”, tiểu cô nương kể, bộ dạng nhớ nhung, “Họ còn thơm muội nữa!”.

“Đa Đa!!!” Cả hai người cùng kêu lên, hỏng rồi, muội muội ngây thơ đơn giản nhất của họ bị nữ tử thanh lâu hôn rồi, đều tại tên tiểu tử thối lão Lục!

“Dạ?” Đôi mắt to của Đa Đa chớp chớp, nhìn Tứ ca và Ngũ ca mình.

“Phúc Mãn Đa, sau này không được cùng Lục ca muội tới những nơi như thế! Nghe thấy chưa hả?” Hoằng Trú hiếm khi nghiêm giọng thế này.

“Tại sao ạ?”, Đa Đa hỏi.

“Bởi vì… đấy không phải nơi con gái đến!”, Hoằng Lịch trả lời. Haizz, Khuynh Thành tỷ tỷ và lão Lục thông minh như thế, tại sao Đa Đa lại… haizz… ngây thơ thế này?

“Nhưng ngạch nương và tỷ tỷ đều đến đấy rồi mà!”, Đa Đa nói, rất thật thà bán đứng mẹ và chị gái mình.

“Đa Đa, muội không giống Nhan ngạch nương và Khuynh Thành tỷ tỷ, họ có thể đi, muội không thể đi, biết không hả?”, Hoằng Lịch nói. Nhan ngạch nương và Khuynh Thành tỷ tỷ biết bắt nạt người khác, nhưng Đa Đa của họ thì chắc chắn chịu phận bị người khác bắt nạt.

“Tại sao không giống?” Đa Đa nghiêng đầu, thắc mắc vô cùng.

Bởi vì muội quá ngốc. Hai huynh đệ lòng thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của muội muội.

“Bởi vì Đa Đa còn quá nhỏ, đợi Đa Đa lớn như Khuynh Thành tỷ tỷ thì có thể đi”, Hoằng Trú trả lời. Đến lúc đó, muội muội hắn đã xuất giá rồi, có lo lắng phiền muộn cũng là việc của tướng công muội ấy.

“Nhưng tỷ tỷ nói, mười bốn tuổi, tỷ tỷ đã đến đó rồi, hơn nữa còn dụ dỗ được một cô nương rất xinh đẹp cơ!” Đa Đa nói, bộ dạng rất ngưỡng mộ.

“Con gái, mẹ đã nói với con rồi mà, tỷ tỷ con sau khi được gả cho người ta mới đi, con còn chưa xuất giá, vì vậy không thể đi”, giọng bất lực vang lên ngoài cửa.

“Nhan ngạch nương!”, Hoằng Lịch và Hoằng Trú cùng đứng dậy cười chào.

“Lịch Lịch, Trú Trú, chạy mấy ngày rồi, có mệt không?”, Nhan Tử La cười hỏi.

“Nhan ngạch nương, người hãy nói một tiếng để lão Lục theo bọn con về đi, nếu không bọn con không biết phải ăn nói với a ma thế nào!” Hoằng Lịch cười. Hắn đã lấy vợ sinh con rồi, Nhan ngạch nương hắn vẫn thích gọi hắn là Lịch Lịch như hồi hắn còn nhỏ, nghe rất thân thiết, khiến hắn nhớ tới những ngày thơ bé được chạy nhảy vui vẻ ở nông trang.

“Ăn nói?” Nhan Tử La cười lấy từ tay áo ra một lá thư, “Thị sát thủy lợi Giang Nam? Ừm!”.

“Nhan ngạch nương!” Hai người nhìn lá thư trong tay nàng.

“Hai đứa không ngoan ngoãn đi thị sát thủy lợi, ngày nào cũng đuổi theo Tiểu Lục, không sợ bộ mặt lạnh của cha các con nữa sao?”, Nhan Tử La cười hỏi.

Huynh đệ quay sang nhìn nhau.

“Cha hai đứa nói, thị sát xong thủy lợi không phải chỉ thị sát suông, mỗi người phải đưa ra năm kiến nghị xử lý. Ta thấy hai đứa hãy mau hoàn thành bài tập này đi thì hơn!” Nhan Tử La cười.

“Tứ ca, đệ lại bị huynh hại rồi”, Hoằng Trú nói, mặt mày nhăn nhó đau khổ. Đã nói rồi mà, hai huynh đệ hắn chỉ là hai con hồ ly nhỏ sao đấu lại với lão hồ ly Hoàng a ma!

“Nhan ngạch nương, là thư do đích thân a ma viết ạ?”, Hoằng Lịch hỏi.

“Con đoán xem? Có phải là đích thân a ma viết hay không. Lịch Lịch, con định hoàn thành bài tập này không đây? Lịch Lịch à, đừng tốn công vô ích nữa, Tiểu Lục là tên lười nhác, có quay về cũng chỉ làm liên lụy tới hai con thôi, chi bằng bỏ nó ở đây cho đỡ phải bận tâm, nhé!”, Nhan Tử La cười, nói. Hoằng Lịch từ năm mười tám tuổi cho tới nay chỉ nhăm nhăm bày mưu tính kế tìm cách làm thế nào để kéo con trai nàng về Bắc Kinh làm lao động khổ sai. Thằng bé này thật nhỏ nhen, giống hệt cha nó, không chịu được cảnh người khác sống vui vẻ, nàng đương nhiên không cho họ được toại nguyện.

“Nhan ngạch nương, người thật lợi hại”, Hoằng Lịch nói, “Nhưng con sẽ không từ bỏ, chẳng có lý gì con và Hoằng Trú phải chịu khổ chịu mệt, lão Lục lại được ở đây tiêu dao tự tại”.

“Mỗi người mỗi số mệnh, Lịch Lịch”, Nhan Tử La cười nói, “Thôi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai có thể nghiêm túc đi thị sát thủy lợi rồi đấy. Đa Đa à, đừng làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hai ca ca nữa.”

“Ồ!” Đa Đa đứng dậy, rất tự nhiên kéo ống tay áo mẹ, “Tứ ca, Ngũ ca, hai huynh nghỉ đi, lát nữa tới bữa tối, muội làm món canh rau rút cho hai huynh”.

Hai mẹ con đi rồi, Hoằng Lịch và Hoằng Trú quay sang nhìn nhau. “Trong đám huynh đệ tỷ muội chúng ta, chỉ có Đa Đa là tốt nhất thôi”, Hoằng Trú nói.

“Ừ. Con người ta vẫn nên đơn giản thì tốt hơn, lão Lục nếu giống Đa Đa thì hay.” Hoằng Lịch thở dài, uống nước mơ đá.

“Tứ ca, lão Lục nếu giống Đa Đa ngốc nghếch như thế, chúng ta lại phải gánh thêm gánh nặng, đâu có chuyện đi bắt hắn chứ!”, Hoằng Trú nhắc nhở. Tứ ca hắn nhìn hắn một cái, tiếp tục uống nước.

Hai mẹ con Nhan Tử La quay về viện tử của mình, một thiếu niên ngồi bên bàn đá dưới gốc cây ngô đồng trong vườn, mặt cười gian tà, thấy họ quay về vội đứng dậy bái Nhan Tử La một cái dài, “Con trai đa tạ mẫu thân!”.

Bị mẫu thân hắn giơ tay đánh cho một cái, hiện nguyên hình.

“Kim Lục Phúc, sau này nếu con còn không nghe lời, ta sẽ theo Tứ ca, Ngũ ca con về, con biết điều này là được rồi.” Nhan Tử La cười.

“Ngạch nương, người hãy yên tâm một ngàn lần đi, con trai nhất định sẽ nghe lời người, tuyệt đối không nói hai lời”, Kim Lục Phúc cười hi hi đáp, nhìn muội muội một cái, “Đa Đa, ca ca khát rồi”.

“Ồ!” Đa Đa ồ một tiếng, vội vàng chạy vào mang nước mơ đá ra cho ca ca, ca ca cô nói cô làm nước mơ đá là ngon nhất.

“Mẹ, Tứ ca tin rồi?” Kim Lục Phúc lại nghiêng đầu.

“Đương nhiên không tin, nhưng thằng bé không dám không hoàn thành! Về phần bên kia, khi nó trình tấu lên, cha nó lại chẳng vui không kịp ý chứ, đương nhiên sẽ không tính toán việc ngạch nương con giả truyền thánh chỉ nữa!” Nhan Tử La cười.

“Vẫn là ngạch nương thông minh!”, Kim Lục Phúc vội nói.

“Kim Lục Phúc, ta hỏi con, con thật sự không muốn về? Tứ ca và Ngũ ca con đã được phong thân vương rồi, con không ngưỡng mộ sao?”, Nhan Tử La nói.

“Trời ơi, mẹ, thân vương thì làm sao, cha con còn là hoàng thượng cơ, đâu khác lao động khổ sai là mấy, có gì tốt chứ? Cuộc sống bây giờ của chúng ta thật là tốt, có cha nuôi, chúng ta ăn uống chơi bời là được, đợi sau khi cha trăm tuổi, lại được các ca ca nuôi, tốt biết bao!”, Kim Lục Phúc nói, “Con trai mẹ không ngốc, sao biết rõ đó là lò lửa còn dại mà nhảy vào? Yên tâm đi mẹ, con trai mẹ cả đời này chỉ làm người nhàn nhã trên giang hồ thôi”.

“Con trai ngoan, có chí hướng!” Nhan Tử La cười.

Hơn tháng sau, tại Dưỡng Tâm điện.

Hoằng Lịch và Hoằng Trú ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Hoàng a ma đang ngồi xem tấu bên bàn. Rất lâu sau, Hoàng a ma họ mới ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Mười điều kiến nghị, chỉ dùng được sáu điều”.

“Nhi thần bất tài!”, hai huynh đệ vội vàng đứng dậy nói.

“Còn có sáu điều dùng được đã là không tệ rồi, làm việc tốt hơn quan viên ở Công Bộ”, Dận Chân nói.

“Đa tạ Hoàng a ma quá khen!”, hai huynh đệ lại vội nói.

“Hừ!” Dận Chân hừ một tiếng, hài lòng nhìn hai đứa con trai, nhún nhún vai, “Sau này còn dám rời cung trước khi có ý chỉ của trẫm, trẫm quyết không tha”.

“Nhi thần biết sai rồi”, hai huynh đệ vẫn đồng thanh.

“Ừm?” Dận Chân nhướn nhướn mày.

“Tuyệt đối không dám tái phạm”, Hoằng Lịch và Hoằng Trú nói. Cha chúng lúc này mới nở một nụ cười mỉm, “Mau đi thỉnh an ngạch nương hai đứa đi!”.

“Nhi thần cáo lui.” Hai huynh đệ nói xong liền lui ra ngoài.

Dận Chân lắc lắc đầu, lại đọc tấu thêm lần nữa, “Nếu không phải vì hai đứa còn làm được chút việc này, tha cho hai đứa? Hừ!”.

Thái giám bên cạnh run rẩy.

Ngẫm nghĩ một lát, Dận Chân thấy vui, lại lắc lắc đầu: “Khối sắt bao nhiêu năm trẫm không lay chuyển được, dựa vào hai đứa chúng ư? Đau chân rồi chứ?”.

Thái giám đứng bên cạnh cúi đầu nhịn cười.

“Tứ ca, Nhan ngạch nương coi như đã giúp chúng ta lần này”, hai người đi được một lúc, Hoằng Trú lên tiếng.

“Chiêu này của Nhan ngạch nương thật cao! Khiến chúng ta phải bán sức mà còn cảm ơn đại đức, quay về không cầu công còn phải cầu mọi chuyện qua suôn sẻ!”, Hoằng Lịch đáp.

“Ừm, chuyện giả truyền thánh chỉ, Hoàng a ma đều không nói gì, còn bảo ngạch nương nghĩ chu đáo. Haizz!” Hoằng Trú bất lực, “Tứ ca, đệ thấy hay là chúng ta thôi đi, chuyện bao nhiêu năm Hoàng a ma không làm được, dựa vào cái gì mà chúng ta lại nhảy vào chứ?”.

“Càng thế thì càng phải bắt lão Lục quay về, hắn quay về chúng ta sẽ bớt được nhiều việc!”, Hoằng Lịch nói, bộ dạng như quyết chí tới cùng.

“Mình huynh làm đi, đệ tự mình chịu khổ cho xong. Một mình lão Lục đã đủ lợi hại rồi, Nhan ngạch nương cũng thò chân ngáng.” Hoằng Trú lắc đầu, hắn thua rồi, thà chịu khổ thêm một chút còn hơn.