Chương 109: Thắng được một mĩ nam mang về cho trông vườn

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tháng Tám, lại có lễ hội Natamu, lần này không có My Liễm Diễm và Mẫn Chỉ, nên Nhan Tử La không có hứng thú đi xem. Nhưng sợ Khuynh Thành không chăm sóc được Thành Cổn Trát Bố, vì vậy đành miễn cưỡng theo cùng. Dận Chân đương nhiên phải theo hầu bên Khang Hy, vì vậy Nhan Tử La bèn đưa Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố tới ngồi cùng. Lần này nàng chẳng còn tâm trạng mà la hét nữa. Nhưng hai đứa trẻ thì nhảy nhót không ngừng, hò reo cổ vũ khiến bàn nơi nàng ngồi trở thành tiêu điểm. Nhan Tử La chỉ khẽ lắc đầu. Khi Khuynh Thành nhảy lên hò reo tới lần thứ năm, Nhan Tử La bảo Bách Hợp trông bọn trẻ, còn mình thì quay về lều ngủ, ở đây ồn ào sắp thủng tai rồi. Cũng may xung quanh không quây bằng kính, nếu không có lẽ cũng bị tiếng hét của bọn trẻ làm cho vỡ tan tành.

Kết quả, nàng còn chưa kịp đứng dậy, thì một tiểu cô nương tầm tuổi với con gái nàng đã cầm roi quất ngựa đứng ngạo nghễ trước bàn của họ.

Nhan Tử La nhìn tiểu cô nương kia rồi lại nhìn con gái mình, nheo nheo mắt. Tiểu cô nương này trông có vẻ là thù chứ không phải bạn, nha đầu Khuynh Thành lại gây sự rồi chăng?

“Tránh sang một bên, chắn đường ta”, giọng Khuynh Thành.

“Ngươi chính là Bảo công chúa?”, tiểu cô nương hỏi.

“Biết rồi còn không mau quỳ xuống?” Khuynh Thành ngẩng cao đầu.

“Ta phải tỉ thí với ngươi”, tiểu cô nương nói.

“Báo danh đi.” Khuynh Thành nheo mắt. Không thể hạ đao sát hại kẻ vô danh.

“Tana, quận chúa tộc Khoa Nhĩ Thấm[1]”, tiểu cô nương kiêu ngạo đáp.

[1] Tức Horqin, một bộ tộc Mông Cổ.

Nhan Tử La nhìn nhìn con gái mình, mẹ con nàng nhất định là có lá số tử vi không hợp với vùng đất Mông Cổ này rồi, nếu không tại sao những quận chúa người Mông Cổ lại luôn tìm đến họ gây phiền phức?

“À…” Khuynh Thành bộ dạng như vừa nhớ ra, sau đó nói, “Chưa nghe thấy bao giờ!”.

“Ngươi!” Tiểu quận chúa cầm roi ngựa chỉ thẳng vào mũi Khuynh Thành, “Hừ, có phải ngươi sợ rồi không? Không dám tỉ thí với ta?”.

“Này này này, ta không thèm để bụng việc ngươi đột nhiên nhảy ra cắn người đã là rất khách khí rồi, tốt nhất ngươi mau tránh sang một bên cho ta.” Khuynh Thành dùng hai ngón tay gạt chiếc roi ra.

“Ngươi sợ!”, tiểu quận chúa khẳng định nói.

“Sợ? Đúng thế, ta sợ. Ngoài người ta không sợ ra, thì những thứ còn lại ta đều sợ cả”, Khuynh Thành cười nói: “Tỉ thí cái gì? Tại sao phải tỉ thí? Nếu thắng thì ta được gì?”.

“Cưỡi ngựa! Nếu ngươi thắng ta sẽ nhường Y Nhân Đài ca ca cho ngươi”, Tiểu quận chúa đáp, hạ quyết tâm.

“Y Nhân Đài[2] ca ca? Ha ha, ngươi có tới chín mươi ca ca hả? Đều tặng cả cho ta? Nhà ta không nuôi được đâu”, Khuynh Thành cười hi hi đáp.

[2] Y Nhân Đài: Tên của đàn ông Mông Cổ, nghĩa là chín mươi.

“Ngươi…, rốt cuộc ngươi có tỉ thí không?” Tiểu quận chúa lườm.

“Không. Điều kiện của ngươi không ổn, ta chẳng thèm.” Khuynh Thành nói xong lại ngồi xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngạch nương đang nheo mắt nhìn mình.

“Ngạch nương, con thề với mặt trăng rằng con không quen cô ta”. Khuynh Thành vội nói.

Nhan Tử La thở dài.

Lại một bóng người nữa chạy tới trước mặt họ, hai mẹ con nàng nhìn qua… không quen. Đó là một thiếu niên rất anh tuấn chừng mười lăm mười sáu tuổi.

“Y Nhân Đài ca ca”, Tiểu quận chúa gọi.

Khuynh Thành đảo mắt, đứng dậy, đi quanh thiếu niên nọ một vòng, hỏi: “Ngươi biết võ công không?”.

“Đương nhiên biết, Y Nhân Đài ca ca rất lợi hại”, Tiểu quận chúa kiêu ngạo đáp.

“Được, ta tỉ thí với ngươi, nếu thắng, hắn thuộc về ta.” Khuynh Thành nheo mắt cười.

“Khuynh Thành, đừng gây chuyện”, Nhan Tử La hét. Xã hội gì thế này, đem người ta ra để làm phần thưởng trao cho kẻ thắng cuộc? Mặc dù cậu bé đẹp trai này tương đối khí phách, nhưng thắng được rồi mang về làm gì? Dán lên tường làm tranh treo à?

“Trời ơi, ngạch nương, người ta đến tận cửa nhà bắt nạt mình, chúng ta cũng không thể để họ được đắc ý!”, Khuynh Thành cười đáp, nháy mắt với Nhan Tử La.

“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, giờ đi thôi”, Tiểu quận chúa nói.

Khuynh Thành lắc lắc đầu, “Ta thấy… lát nữa ngươi quay về ăn một cái gan lợn đi”.

“Tại sao?”, Tiểu quận chúa hỏi.

“Bồi bổ cho mắt chứ sao! Trời tối không đèn không trăng thế này ai tỉ thí với ngươi, ngộ nhỡ ngã bị tàn tật thì có đáng không. Hi hi, ngày mai, ngày mai tỉ thí.” Khuynh Thành cười nói xong, lại nhìn Y Nhân Đài: “Tốt nhất công phu của ngươi phải thật cao, nếu không ta sẽ để ngươi quét vườn đấy”.

“Công chúa, Tana không hiểu chuyện, xin Công chúa đừng chấp nhặt muội ấy”, Y Nhân Đài nói. Người em họ này của hắn chỉ thích gây chuyện, giờ thì hay rồi, gây sự với cả Hòa Thạc công chúa. Theo quan sát mấy ngày nay của hắn, vị công chúa này không phải là nhân vật có thể đắc tội.

“Ồ, cô ta gây sự với ta lại bảo không được chấp nhặt là không chấp nhặt sao? Ngươi coi công chúa ta là quả hồng giấy chắc? Cứ như vậy đi, ngày mai gặp lại.” Khuynh Thành nghẹo đầu nhìn Y Nhân Đài: “Ngươi nhìn cũng rất bắt mắt đấy”.

Nhan Tử La tức giận trừng mắt lườm con gái một cái, đây có được coi là quý tộc phong kiến trêu ghẹo thiếu nam nhà lành không?

“Ngạch nương, đi thôi, chúng ta quay về tu dưỡng tinh thần bồi bổ thể lực, ngày mai nhà chúng ta lại có thêm một kẻ trông vườn rồi”, Khuynh Thành cười nói.

Nhan Tử La bế Thành Cổn Trát Bố, Khuynh Thành túm lấy tay áo nàng cười hi hi đi theo.

Y Nhân Đài nhìn theo bóng lưng của Khuynh Thành mỉm cười, Tiểu công chúa quả nhiên rất lanh lợi.

“Nha đầu, con biết cưỡi ngựa không?”, Nhan Tử La hỏi. Hai nha đầu mới mười tuổi đầu mà thi cưỡi ngựa? Nghe đã thấy thấp thỏm lo lắng, ở thời của nàng, những cô bé con trên dưới mười tuổi vẫn còn đang làm nũng trong vòng tay mẹ yêu.

“Ngạch nương, người cho rằng ngày ngày con ở trong cung ngoài ăn chỉ có ngủ thôi sao?”, Khuynh Thành cười đáp. Kĩ thuật cưỡi ngựa của nó là do Hoàng gia gia truyền thụ, mấy năm nay trong cung, gia gia thường xuyên để Ngự tiền đới đao thị vệ Ba Đặc Nhĩ dạy nó, còn thưởng cho nó con Truy Nguyệt[3] màu trắng, giờ nó còn có thể đứng trên lưng ngựa nữa. Đương nhiên những việc này nó đều không dám nói với ngạch nương mình, lo ngạch nương sợ quá mà ngất xỉu.

[3] Truy Nguyệt: Nghĩa là đuổi trăng.

“Tốt nhất con đừng cố quá, thể diện quan trọng, nhưng tính mạng quan trọng hơn”, Nhan Tử La nói. Lẽ nào con gái nàng lợi hại đúng như những gì nó vừa “bốc phét”? Nếu đúng thế thật, thắng một mĩ nam mang về để trông nhà cũng không phải chuyện tồi, còn có thể để hắn chơi cùng Thành Cổn Trát Bố nữa.

“Vâng, con biết rồi, ngạch nương. Chuyện không chắc chắn con sẽ không làm đâu.” Khuynh Thành chớp mắt. Quận chúa Tana này trông đần đần, có lẽ kĩ thuật cưỡi ngựa cũng chẳng ra sao.

Khi Dận Chân quay về trướng nghe Nhan Tử La báo cáo xong, trầm mặc một lúc mới nói: “Y Nhân Đài Đa Nhĩ Tề mà đi trông vườn thì đáng tiếc quá”.

“Thiếp còn tưởng chàng sẽ lo lắng cho sự an toàn của con gái, thì ra là nghĩ tới việc này! Sao, chàng rất yên tâm trước kĩ thuật cưỡi ngựa của Khuynh Thành à?”, Nhan Tử La hỏi.

“Ít nhất thì cũng không cần phải lo”, Dận Chân cười đáp. Kĩ thuật cưỡi ngựa của con gái, năm ngoái chàng được tận mắt chứng kiến, tương đối khá.

“Có phải hai cha con chàng đang lừa thiếp không?” Nhan Tử La nhìn Dận Chân, con gái nàng mới chín tuổi đã tham dự cuộc thi nguy hiểm thế này, thực sự không sao yên tâm cho được. Rồi nàng bỗng nghĩ, cũng may, nếu như đang ở thời đại của nàng, có lẽ nha đầu này sẽ dám tham gia cả đua xe công thức một mất, coi mình là Schumacher[4] phiên bản nữ chắc.

[4] Michael Schumacher là cựu tay đua Công thức một, và từng bảy lần giành chức vô địch Thế giới.

“Yên tâm”, Dận Chân nói.

Ngày hôm sau, tin tức về cuộc thi giữa Bảo công chúa và Tana quận chúa lan khắp nơi, vương công đại thần Mãn Mông không kẻ nào không chạy ra xem. Ai cũng muốn biết Hòa Thạc công chúa được Hoàng Thượng yêu thương nhất kia rốt cuộc có bản lĩnh gì. Trong nháy mắt trên đường đua đã chen chúc toàn người là người, nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng. Nếu quận chúa Mông Cổ thua thì còn dễ ăn dễ nói, chứ nếu cô bé thắng…

Khi Khuynh Thành cưỡi một con tuấn mã màu đen xuất hiện trên trường đua, Tana sớm đã đợi từ lâu, thấy Khuynh Thành đến liền quay đầu đi.

“Này, yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải thua quá mất mặt đâu.” Khuynh Thành cười hi hi nói khẽ: “Cố gắng nhé, Y Nhân Đài ca ca của ngươi đang đứng ở kia nhìn ngươi đấy”.

Tana quả nhiên quay đầu lại nhìn nhìn, vẻ mặt chàng thiếu niên Y Nhân Đài rất điềm tĩnh.

“Hoàng thượng giá đáo!” Giọng thái giám vừa buông, tất cả mọi người lập tức quỳ mọp xuống. Nhan Tử La vừa quỳ vừa khẽ hỏi Dận Chân: “Hoàng thượng cũng đến xem náo nhiệt? Xem ra lớn chuyện rồi. Lần này hay rồi, nổi tiếng rồi”.

“Ừ”, Dận Chân cũng thì thầm đáp lại.

Khang Hy nhìn thấy con ngựa của Khuynh Thành, im lặng nheo mắt. Nha đầu này, con ngựa đó mà cũng dám cưỡi!

Khuynh Thành nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Khang Hy. “Hoàng gia gia cát tường!”.

“Ừm.” Khang Hy gật đầu. Tana cũng bước tới thỉnh an.

Khuynh Thành và Tana cưỡi ngựa song song nhau chạy tới vạch xuất phát, Tana tay cầm dây cương mắt nhìn thẳng phía trước, Khuynh Thành nheo mắt quay sang nói với nàng ta, “Đừng căng thẳng quá, Y Nhân Đài ca ca của ngươi đang đợi ngươi đấy”.

Tiểu quận chúa khẽ hừ một tiếng, “Không cần ngươi nhắc”.

“Thực ra Y Nhân Đài ca ca của ngươi cũng rất đẹp trai đấy! Có tướng làm ngạch phụ.” Khuynh Thành vẫn cười tít mắt.

“Thắng rồi hẵng nói.” Tiểu quận chúa quay sang lườm nó một cái.

Có tiếng người hét, “Chuẩn bị”, Khuynh Thành lúc này mới quay đầu lại nhìn thẳng phía trước, khóe miệng vẫn đọng nụ cười.

Nhan Tử La lo lắng siết chặt nắm tay, nhìn con ngựa lao vút đi kia và nha đầu trên mình ngựa. Con ngựa thì lừng lững, còn con gái nàng lại giống một cô búp bê nhỏ xíu. Nha đầu chết tiệt, sao lại chọn một con ngựa lớn như thế chứ, nhìn con ngựa của cô nương Tana đẹp biết bao, chiều cao trung bình, lại còn là màu đỏ, rất bắt mắt, ngụ ý cũng hay. Thế mà con gái nàng lại chọn màu đen, thật là…

“Không cần căng thẳng.” Dận Chân len lén nắm chặt bàn tay lạnh giá của Nhan Tử La.

“Đấy là con gái thiếp, thiếp có thể không căng thẳng sao?”, Nhan Tử La đáp. Con mình sinh ra mình phải xót chứ.

“Cũng là con gái của ta”, Dận Chân nói. Nghe nàng kìa, cứ như chàng không phải là a ma của Khuynh Thành vậy.

Đợi cả nửa ngày mới thấy bóng hai con ngựa lao về, ngựa đen phi trước, ngựa đỏ theo sau.

Lúc này Nhan Tử La mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Bóng ngựa càng lúc càng gần, con sau bám sát con trước. Khi sắp tới đích, búp bê nhỏ trên mình ngựa đen đã làm một việc khiến Nhan Tử La muốn chết giấc, con bé cầm dây cương động tác nhanh nhẹn đứng phắt trên mình ngựa. Khi chỉ còn cách vạch đích khoảng một trượng, thì bóng người nhỏ bé đó lật xuống, tay vẫn cầm roi ngựa nhẹ nhàng tiếp đất ngoài vạch đích, gần như cùng ngựa chạy qua vạch. Lúc này tim Nhan Tử La mới được hồi sinh. Nghiêng đầu sang nhìn Dận Chân. “Nha đầu chết tiệt này!”.

Dận Chân mỉm cười.

Những tiếng reo hò vang lên như sấm trên trường đua, Nhan Tử La đoán những kẻ vỗ tay khen hay kia chắc chắn là những kẻ làm việc trong cơ quan của nhà họ Ái (Ái Tân Giác La).

“Tỷ tỷ thắng rồi!”, Thành Cổn Trát Bố lúc này đang được Dận Chân bế trong lòng, nói.