Chương 106: Cây quế trong trăng

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày mười lăm tháng Ba, Mẫn Chỉ dặn đi dặn lại Nhan Tử La ngày mai cùng đến ngắm trăng, Nhan Tử La cười nhận lời. Sáng ngày mười sáu không đến thăm Mẫn Chỉ, nàng ăn xong cơm tối mới đưa Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố chuẩn bị sang phủ Công chúa. Dận Chân vừa quay về đến cửa phủ, nghe họ nói sang phủ Công chúa thưởng nguyệt, nhìn thần sắc Nhan Tử La, bèn nói cùng nàng tới thăm Mẫn Chỉ. Xe ngựa chuyển hướng đi về phủ Công chúa.

Đến phủ Công chúa, trong phủ yên tĩnh lạ thường, vẻ mặt đám thị vệ a hoàn đều rất căng thẳng. Xuyến Nhi đứng ngoài cửa phòng đi đi lại lại, thấy họ đến mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy ra đón, thỉnh an: “Tứ gia cát tường! Công chúa cát tường! Nhan chủ nhân cát tường!”.

“Công chúa đâu?”, Nhan Tử La hỏi, Thành Cổn Trát Bố giằng khỏi lòng Dận Chân chạy về phía viện tử của ngạch nương.

“Công chúa đang đợi người, mời theo nô tỳ”, Xuyến Nhi cung kính nói.

Vào tới viện tử, chỉ thấy hai chiếc ghế nằm được đặt dưới vầng trăng vằng vặc, trên ghế có một tấm thảm dày.

Nhan Tử La thoáng chau mày, vội vàng bước vào phòng trong, Khuynh Thành kéo tay Dận Chân đi theo sau.

Thành Cổn Trát Bố thấy nàng vào, ngẩng đầu nhìn nàng, nhếch đôi môi nhỏ xinh ấm ức: “Cữu nương, ngạch nương không dậy nữa”.

Nhan Tử La chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, một đôi tay vội đỡ nàng.

“Thành Cổn Trát Bố, lại đây”, Dận Chân gọi.

“Nhưng…” Thành Cổn Trát Bố nhìn nhìn Dận Chân, rồi lại quay đầu nhìn Sách Lăng đang ôm ngạch nương.

“Bố Bố, nào, chúng ta cùng đi ngắm trăng với ngạch nương”, Nhan Tử La khẽ nói. Thành Cổn Trát Bố lúc này mới đi tới bên bàn, lao vào lòng Nhan Tử La. Nhan Tử La bế thằng bé ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế. Không lâu sau Sách Lăng bế Mẫn Chỉ ra, nhẹ nhàng đặt nằm xuống chiếc ghế còn lại, sau đó cúi xuống nói: “Mẫn Nhi, Nhan Nhan đến ngắm trăng cùng nàng đây, trời lạnh, đừng ngồi ngoài này muộn quá”.

“Yên tâm đi, ta biết rồi”, Nhan Tử La nói, lấy tấm thảm cuốn chặt Thành Cổn Trát Bố.

Dận Chân nhìn nàng thật lâu, sau đó kéo tay Khuynh Thành cùng Sách Lăng vào phòng khách.

Nhan Tử La ôm Thành Cổn Trát Bố, chỉ trăng nói với nó.

“Bố Bố, trăng có đẹp không?”, Nhan Tử La hỏi.

“Đẹp ạ.” Thành Cổn Trát Bố gật gật đầu, “Cữu nương, trên mặt trăng có thỏ”.

“Ừm, đúng thế, trên mặt trăng có thỏ, còn có cây quế nữa, con nhìn xem cái bóng đen đen kia chính là cây quế. Bố Bố, con ngửi xem có phải rất thơm không?”, Nhan Tử La lại hỏi.

Thằng bé ra sức hít hà, sau đó nghi hoặc nhìn Nhan Tử La. “Cữu nương, con không ngửi thấy gì cả”.

“Không ngửi thấy à? Trời ạ, lẽ nào hôm nay tiên nữ trên mặt trăng quên rắc hoa quế rồi?” Nhan Tử La vờ tỏ vẻ kinh ngạc.

“Cữu nương, trên mặt trăng có tiên nữ sao? Không nhìn thấy.” Thằng bé cố gắng mở to mắt hết sức có thể nhìn mặt trăng.

“Trên mặt trăng có một tiên nữ xinh đẹp nhất, mỗi lần trăng tròn nàng ấy sẽ rắc hoa quế từ trên trời xuống, vì vậy khi trăng tròn, trong không khí sẽ có mùi thơm”, Nhan Tử La nói.

“Tại sao phải rắc hoa quế?”, thằng bé hỏi, giọng vô cùng hiếu kì.

“Bởi vì hoa quế ở mặt trăng là loại hoa quế thơm nhất trên thế giới này, tiên nữ rất tốt bụng, do đó muốn mọi người dưới mặt đất cũng được ngửi thấy hương thơm đó. Bố Bố, con nói xem tiên nữ này có tốt hay không?”, Nhan Tử La hỏi.

“Tốt ạ!”, thằng bé miệng nói, còn cật lực gật đầu, “Cữu nương, tiên nữ này là ai ạ?”.

“Con đoán xem”, Nhan Tử La nói.

Thằng bé lắc đầu, “Con không biết, cữu nương nói cho Bố Bố nghe đi”.

“Ta không phải đã nói rồi sao, tiên nữ này là người đẹp nhất thiên hạ, Bố Bố cảm thấy ai đẹp nhất?”, Nhan Tử La hỏi.

Thằng bé do dự hồi lâu không nói gì, rồi đáp: “Ngạch nương”. Nói xong cũng cảm thấy có gì không ổn, nhìn nhìn ngạch nương mình, rồi lại nhìn trăng, cuối cùng nhìn Nhan Tử La: “Ngạch nương không ở trên mặt trăng”.

Nhan Tử La gật đầu, “Đúng thế, bởi vì bây giờ ngạch nương không ở trên mặt trăng, nên con không ngửi thấy mùi hoa quế! Đợi ngạch nương lên đến mặt trăng, sau này khi trăng tròn, Bố Bố có thể ngửi thấy mùi hoa quế, biết chưa?”.

“Không muốn đâu, không muốn ngạch nương lên mặt trăng đâu. Bố Bố muốn ngạch nương cơ”, thằng bé lập tức phản đối.

“Nhưng Bố Bố, ngạch nương vốn sống ở trên mặt trăng, hằng ngày ngạch nương ngồi dưới gốc cây quế nhìn con, cảm thấy Bố Bố đáng yêu nên mới lén trốn xuống chơi với con. Nhưng, ngạch nương tốt bụng như thế, ngạch nương còn phải rắc hoa quế xuống trần, vì vậy ngạch nương con phải quay lại mặt trăng”, Nhan Tử La nói.

“Vậy sau này ngạch nương có đến chơi với con nữa không?”, thằng bé nửa hiểu nửa không hỏi.

“Không đâu, sau này ngạch nương không xuống chơi với Bố Bố nữa.” Nhan Tử La nói xong, thằng bé liền bĩu môi: “Vậy Bố Bố không cho ngạch nương về mặt trăng đâu”.

“Ngạch nương mà không quay về thì sẽ trở nên rất xấu rất rất xấu, mà ngạch nương vì không thể rắc hoa nên cũng sẽ rất buồn. Bố Bố có muốn ngạch nương trở nên xấu xí, có muốn khiến ngạch nương buồn không?”, Nhan Tử La hỏi.

Thằng bé suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lắc đầu, “Không muốn, nhưng Bố Bố muốn ngạch nương”.

“Vậy ngạch nương đành phải buồn vậy.” Nhan Tử La nhìn Thành Cổn Trát Bố.

Thằng bé lại nhìn ngạch nương mình, sau đó nhìn Nhan Tử La. “Vậy sau này cữu nương có chơi cùng Bố Bố không?”.

“Có chứ, không chỉ cữu nương, mà Bảo tỷ tỷ cũng sẽ chơi cùng Bố Bố”, Nhan Tử La đáp.

“Ừm. Vậy Bố Bố không muốn ngạch nương phải buồn nữa.” Thằng bé rút một cánh tay ra, giơ ngón tay nhỏ xíu tới trước mặt Nhan Tử La: “Bảo tỷ tỷ nói, phải móc tay mới chắc chắn”.

Nhan Tử La giơ một ngón tay ra móc tay với thằng bé. Thành Cổn Trát Bố lúc này mới yên tâm, “Cữu nương, bao giờ thì ngạch nương quay về mặt trăng?”.

“Sắp rồi, đợi khi nào ngạch nương đi, cữu nương đưa con đến tiễn được không?” Nhan Tử La nắm chặt tay thằng bé, sợ nó lạnh.

“Bố Bố có thể tiễn ngạch nương ạ?”, Thành Cổn Trát Bố lại hỏi.

Nhan Tử La lắc đầu: “Để a ma tiễn ngạch nương, được không?”.

“Được ạ!”, Thành Cổn Trát Bố suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Bố Bố ngoan quá, ngạch nương nhất định sẽ rất vui.” Nhan Tử La ôm chặt thằng bé vào lòng. “Hôm nay chúng ta cùng ngắm trăng với ngạch nương nhé?”.

“Vâng ạ!” Thằng bé nghiêm túc ngẩng đầu ngắm trăng, mắt chớp chớp.

Nhan Tử La nghiêng đầu nhìn Mẫn Chỉ, vẻ mặt Mẫn Chỉ bình yên.

Chẳng mấy chốc, Thành Cổn Trát Bố đã ngủ mất, Nhan Tử La thận trọng bế nó đứng lên đi vào phòng.

“Xuyến Nhi, bảo vú nuôi đưa Bố Bố đến Vương phủ trước, sáng sớm mai Vương gia sẽ đưa nó vào cung”, Nhan Tử La dặn. Xuyến Nhi cẩn thận đón Thành Cổn Trát Bố đi về phòng vú nuôi.

“Bảo bối, con cũng về trước đi, ngày mai cùng Bố Bố vào cung.” Nhan Tử La ôm lấy Khuynh Thành lúc này vừa lao vào lòng nàng, “Ngạch nương nghỉ một lát, con giúp ngạch nương chăm sóc Bố Bố được không?”.

“Dạ vâng, ngạch nương. Người hãy nghỉ ngơi đi, về sớm một chút nhé.” Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn nàng, ra sức ôm nàng thật chặt, sau đó quay người đi ra, để a hoàn dẫn đường đi tới chỗ Thành Cổn Trát Bố.

Sách Lăng và Dận Chân cũng đứng dậy.

“Nhan Nhan, đa tạ”, Sách Lăng nói.

“Ra với Mẫn Mẫn đi, bên ngoài lạnh lắm”, Nhan Tử La nói. Sách Lăng vẻ mặt đờ đẫn đi ra ngoài. Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân, nhắm mắt lại, khẽ nói một câu “Mệt quá”, sau đó yên tâm ngả người, dựa vào vòng tay ấm áp.

Dận Chân chau mày, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, vết máu mà nàng vừa nôn ra trước ngực, cả những dòng nước mắt trên mặt nữa đều thật nhức nhối. Vì muốn Mẫn Mẫn yên tâm nàng đã phải vui vẻ một mình chống đỡ lâu như thế, không mệt mới lạ.

“Mệt rồi thì ngủ một giấc đi”. Dận Chân bế nàng lên định quay về phủ. Ngang qua vườn thấy Sách Lăng đang bế Mẫn Mẫn ngẩn ngơ ngắm trăng.

“Ngày mai phải lên triều, Phúc tấn sẽ sang lo liệu giúp.” Dận Chân nói xong bế Nhan Tử La đi.

Khi Nhan Tử La quay về Vương phủ, Thành Cổn Trát Bố vẫn ngủ, Khuynh Thành đi đi lại lại trong phòng khách, mấy a hoàn đang thấp thỏm không yên đứng bên cạnh. Thấy vết máu trên áo Nhan Tử La, nước mắt Khuynh Thành lập tức trào ra, “A ma, ngạch nương làm sao thế ạ?”.

“Ngạch nương mệt, ngủ dậy sẽ không sao nữa. Khuynh Thành, đi ngủ đi. Bách Hợp, truyền thái y.” Dận Chân bế Nhan Tử La vào gian phòng phía Tây, thận trọng đặt nàng xuống giường. Ám Hương, Sơ Ảnh vội tìm quần áo sạch thay cho nàng.

“A ma, con có thể ở lại đây với ngạch nương không?” Khuynh Thành quệt nước mắt.

“Ngạch nương không sao, đi ngủ đi. Chẳng phải con đã hứa với ngạch nương sẽ chăm sóc Thành Cổn Trát Bố à?” Dận Chân giơ bàn tay của mình lên lau nước mắt cho con gái.

“Thật sự không sao phải không ạ? Ngạch nương nôn ra máu” Khuynh Thành lờ mờ nhìn a ma mình qua làn nước mắt.

“Nôn ra rồi mới không sao. Đi ngủ đi”, Dận Chân đáp.

“Dạ, a ma. Người phải thay con chăm sóc ngạch nương cho tốt đấy!” Khuynh Thành vừa quệt nước mắt vừa vén rèm đi ra.

Thái y đến, kê một vài đơn thuốc bổ máu. Dận Chân vội lệnh cho người đi sắc thuốc, đích thân bón cho Nhan Tử La uống xong mới yên tâm. Lệnh cho người đi tìm quản gia, để ông ta sai người vào Nội vụ báo tin. Lại điều tâm phúc sang phủ Công chúa giúp đỡ, sau đó mới đến viện tử của Nạp Lạt thị.

Nhan Tử La ngủ liền hai hôm mới tỉnh, bọn Bách Hợp lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ nhân, Tứ gia dặn người phải nghỉ ngơi, không cho người qua phủ Công chúa”, Bách Hợp nói.

Nhan Tử La gật đầu, bảo nàng đi giờ nàng cũng chẳng có sức mà đi.

Buổi tối khi Dận Chân quay về nàng đã tỉnh, lông mày mới giãn ra một chút.

“Hạ táng lúc nào?”, Nhan Tử La hỏi.

“Khâm thiên giám[1] chọn năm ngày sau”, Dận Chân nói.

[1] Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.

“Táng ở đâu?”, Nhan Tử La lại hỏi.

“Trong thắng cổ ngoại ô phía Tây, Hoàng a ma đã quyết định”, Dận Chân đáp.

“Thiếp phải đi tiễn Mẫn Mẫn”, Nhan Tử La nói: “Thiếp đã hứa với Bố Bố sẽ đưa nó đi tiễn Mẫn Mẫn một đoạn”.

“Được!” Dận Chân gật đầu.

Hai ngày nữa trôi qua, Nhan Tử La vừa mới có khí sắc hơn một chút, đang dựa vào cửa sổ đờ đẫn, Dận Chân bước vào, tay trái dắt Khuynh Thành, tay phải bế Thành Cổn Trát Bố.

“Ngạch nương!”

“Cữu nương!”

Hai giọng nói cùng cất lên tiếng gọi, nhưng không dám đến gần Nhan Tử La.

Nhan Tử La quay đầu, thấy hai đứa trẻ đang chớp chớp đôi mắt to nhìn mình.

“Các bảo bối đã về rồi à! Nào lại đây, để mẹ ôm một cái”, Nhan Tử La nói. Hai đứa trẻ lúc này mới toét miệng cười, Khuynh Thành buông tay cha ra trèo lên giường, Thành Cổn Trát Bố khua khua cánh tay nhỏ xíu để Dận Chân phải đặt nó xuống, lao vào lòng Nhan Tử La.

“Cữu nương không vui à?”, Thành Cổn Trát Bố nghiêng đầu hỏi.

“Bố Bố và Bảo tỷ tỷ về rồi, cữu nương vui lắm!” Nhan Tử La thơm vào má nó, “Có nghe lời Bảo tỷ tỷ không?”

Thằng bé gật gật đầu, “Dạ, Bố Bố rất ngoan. Nhưng Bố Bố rất nhớ ngạch nương”. Nói xong, mắt đã ướt nước.

“Bố Bố, hai ngày nữa là có thể gặp ngạch nương rồi, nếu con khóc ngạch nương cũng khóc đấy”, Nhan Tử La nói, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thành Cổn Trát Bố.

“Vì vậy sau này nếu Bố Bố không khóc, thì ngạch nương đệ cũng sẽ không khóc”, Khuynh Thành ngồi bên cạnh, nói với giọng khẳng định.

Thằng bé nhìn nhìn Khuynh Thành, “Bố Bố không khóc nữa”. Rồi tự đưa bàn tay nhỏ xíu lên quệt nước mắt.