Chương 87: Mất mặt vào tận trong cung

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đệ nhất đố phụ đang làm gì?

Đi đi lại lại khắp phòng, cầm một cái bình lên…

“Chủ nhân, đấy là cái bình năm Thành Hoá triều Minh.” Bách Hợp khẽ khàng.

Chiếc bình lại nhẹ nhàng được đặt xuống. Lại cầm cái đồng hồ phương Tây lên.

“Chủ nhân, đó là đồ ngự ban.”

Đặt xuống. Giơ cây gậy trong tay lên, mục tiêu: Bình phong.

“Chủ nhân, bình phong đời Đường.”

Di chuyển, giường…

“Chủ nhân, giường này làm bằng gỗ đàn hương.”

Di chuyển, hoa…

“Chủ nhân, ngoài hai chậu hoa cúc ngự ban, những chậu còn lại người có thể tuỳ ý đập.”

Những bông hoa này đang nở rất đẹp… di chuyển, bức hoạ trên tường, trong mỗi gian phòng đều treo cả hàng, nhất định là đồ rẻ tiền.

“Chủ nhân, mấy bức tranh thưởng nguyệt này là của Lãnh Mai tiên sinh vẽ.”

Đặt xuống. Sau đó quay lại nhìn Bách Hợp, nheo mắt hỏi: “Vậy ngươi hãy cho ta biết, trong phòng này có thứ gì không đáng tiền?”

Bách Hợp thật thà nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng chỉ vào chậu hoa nhỏ do Nhan Tử La thiết kế, chỉ có thứ này không đáng tiền.

Nhan Tử La cầm chậu hoa lên, nghĩ một hồi, lại đặt xuống, đập đồ của chính mình thì chẳng hoá ra đầu óc có vấn đề à? Nhưng, hình như trong căn phòng này thứ gì cũng là của nàng cả… ngoài…

Từ từ đi đến bên sập, tốt lắm tốt lắm, nha đầu Bách Hợp này cũng mang một ít đồ của kẻ đáng ghét kia về rồi. Ngồi xuống cạnh sập, cầm nghiên mực lên, thứ này chỗ nào cũng thấy… sau đó buông tay…

“Chủ nhân, đấy là…” Giọng Bách Hợp bị tiếng vỡ của nghiên mực doạ cho ngừng bặt. Chỉ chớp mắt, chớp mắt không kịp theo sát mà đã…

“Là cái gì?” Nhan Tử La cầm bút lông lên tức giận ném xuống đất.

“Đấy là… quà mừng sinh nhật Tứ gia do Thập tam gia tặng năm ngoái.” Bách Hợp nuốt nước miếng. Tứ gia rất thích cái nghiên mực đó, chuyển đi chuyển lại đều đặt biệt dặn dò mang theo.

“Bao nhiêu tiền?”, Nhan Tử La hỏi.

“Tám, tám nghìn lượng.” Bách Hợp toát mồ hôi.

“Tám nghìn lượng.” Nhan Tử La nhắc lại, sau đó lầm bầm như nói với chính mình: “Cái thứ đá vớ vẩn đó mà tám nghìn lượng?”

“Chủ nhân, người bớt giận, chỉ có một lúc mà người đã đập hơn một vạn lượng rồi, Bách Hợp khẽ khuyên nhủ. Chỉ một mình cô ta là còn có gan ở lại khuyên chủ nhân, đám nha đầu chết tiệt kia đều chạy tháo mạng cả rồi. Sao cô ta lại đen đủi thế này!

Nhan Tử La nhìn nhìn nghiên mực, rồi lại nhìn nhìn đám bút lông, bị nàng đạp gãy hai chiếc dưới đất.

“Cái bút lông này… bao nhiêu tiền?” Nhan Tử La nhìn bút lông.

“Nô tỳ cũng không biết bao nhiêu tiền”, Bách Hợp đáp. Nhan Tử La đang định thở phào một cái, thì cô ta nói tiếp: “Nhưng nô tỳ biết đây là bút lông Hồ Châu do Chiết Giang tiến cống.”

“Trời ơi! Ta lại phá gia như thế sao?” Nhan Tử La khóc không ra nước mắt. “Đều là kẻ gian xảo kia hại”, tay đập bàn, chạm phải thứ gì rồi, quay đầu nhìn, giấy!

“Mang nghiên mực và bút lông đến cho ta”, Nhan Tử La nhếch khoé miệng lên nói.

“Chủ nhân?” Bách Hợp mở to mắt, vẫn muốn đập?

“Yên tâm, không đập nữa”, Nhan Tử La nói. Bách Hợp lúc này mới thấp thỏm đi ra, vén rèm lên chỉ thấy đám a hoàn từ lớn tới bé đều đứng vây ngoài cửa, tức tối trừng mắt lườm bọn họ mấy cái rồi mới nói: “Đi, mau tìm nghiên mực và loại bút lông rẻ nhất mang đến đây.”

Không lâu sau, một tiểu a hoàn cầm nghiên mực và bút lông đến, “Bách Hợp tỉ tỉ, đây là thứ mà Tiểu cách cách dùng để học chữ hồi nhỏ, là thứ rẻ nhất trong nhà chúng ta”. Bách Hợp yên tâm bê đồ vào. Nhan Tử La bảo cô ta mài mực, mực mài xong rồi, nàng nằm bò ra bàn mà tức giận viết, viết hết trang này đến trang khác, cho đến khi cả tập giấy trắng đều viết hết mới thôi.

“Trải khắp đất cho ta.” Nhan Tử La ném tập giấy cho Bách Hợp.

“Chủ nhân, đây là cái gì?” Bách Hợp nhìn nhìn, không biết, chỉ biết trên giấy không phải là chữ Hán.

“Bùa”, Nhan Tử La tức tối đáp. Tốt xấu gì cũng có thể hả giận. “Trải hết ra, ta không cho phép thu vào thì không được thu vào.”

“Vâng.” Bách Hợp nửa tin nửa ngờ gọi bọn tiểu a hoàn thu dọn những đồ bị đập vỡ, sau đó mọi người cùng trải từng tờ giấy xuống đất.

Nhan Tử La nhìn nhìn nền nhà, Dận Chân, chàng là đồ con lợn, ngày nào ta cũng sẽ chà đạp chàng. Trên tờ giấy đó, nàng dùng phiên âm[1] để viết tên Dận Chân, phía sau là “is a pig”

[1] Phiên âm của từ Dận Chân là Yin Zhen, Nhan Tử La viết “Zin Zhen is a pig” nghĩa là Dận Chân là một con lợn.

Ngày hôm sau, Nhan Tử La còn chưa kịp ra ngoài, a hoàn của Nạp Lạt Thị là Bảo Nguyệt đã đến, nói Phúc tấn châm chước Nhan chủ nhân bị thương ở chân, vì vậy những ngày này không cần đến thỉnh an.

Đám phụ nữ kia cũng không đến, khu nhà này xuất hiện hiện tượng “Thiên sơn điểu phi tuyệt, Vạn kính nhân tung diệt”[2]. Bọn a hoàn trong khu nhà mấy lần nhìn thấy đám kẻ dưới khi đi ngang cổng đều cố ý đi đường vòng, hoặc nếu không thì cũng ép sát vào mé tường bên kia mà đi. Khó khăn lắm Bách Hợp mới hỏi được lý do từ miệng bọn a hoàn nhà Lý thị.

[2] Nghìn non, bóng chim tắt, Muôn nẻo, đầu người không: Là hai câu đầu trong bài Giang Tuyết (Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên.

“Bách Hợp, ngươi nói xem đám chủ nhân kia sao không ai đến nhỉ?” Nhan Tử La cầm phi tiêu ném đi, trên tường dán một bức tranh đầu lợn.

“Có lẽ họ thấy chủ nhân cần tĩnh dưỡng.” Bách Hợp cười yếu ớt.

“Vớ vẩn! Có phải ngươi đã nghe được gì rồi không?” Nhan Tử La quay đầu nhìn Bách Hợp, phi tiêu trên tay không biết vô tình hay hữu ý đang nhắm về phía cô ta. Bách Hợp nhìn nhìn chủ nhân mình gần đây khuynh hướng bạo lực có phần ngày càng rõ, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói: “Chủ nhân, nô tỳ nói rồi người đừng giận nhé”.

“Nói!” Mắt Nhan Tử La nheo lại. Nàng còn sợ gì nữa, mất mặt đã tới mức này rồi.

“Các chủ nhân nói, Nhan chủ nhân gần đây hỏa khí lớn, nên tránh một chút, ngộ nhỡ bị thương.” Giọng Bách Hợp lí nha lí nhí trước ánh mắt nheo lại mỗi lúc một nhỏ của Nhan Tử La.

“Khốn kiếp! Tức chết đi được!” Nhan Tử La tay liên tiếp ném đi mấy phi tiêu, kết quả đều rơi xuống đất.

Nhan Tử La hỏa khí lớn lại không thể đập đồ để hạ hoả, cuối cùng đã bạo phát, nàng mặc nguyên bộ quần áo dày cộp chạy ra ngoài vườn.

“Bách Hợp, tay của chủ nhân… sẽ bị thương mất!”, Ám Hương khẽ nói.

“Bị thương cũng chẳng có cách nào, cơn giận này mà không hạ, sẽ khiến toàn thân bị thương ấy chứ!”, Bách Hợp cũng khẽ nói.

“Nếu như Tứ gia đến, có lẽ…”, Sơ Ảnh thẽ thọt. Từ khi chủ nhân về chưa thấy Tứ gia lộ diện.

“Nếu Tứ gia đến…, giờ chủ nhân chúng ta thế này có lẽ sẽ ăn thịt Tứ gia mất”, Bách Hợp đáp.

“Nhưng cũng không thể để chủ nhân tự làm thương bản thân mình, nếu Tứ gia biết…” Ám Hương nhìn nhìn hai người.

“Hãy đợi đấy”, hai người cùng lẩm bẩm nói.

Trong nháy mắt ba người cùng lao tới, giúp chủ nhân hạ hoả!

“Chủ nhân, nô tỳ bôi thuốc cho người nhé!” Bách Hợp mang nước nóng vào, Ám Hương cầm khăn mặt, Sơ Ảnh cầm lọ thuốc. Trên tay cả ba đều có những vết cứa hoặc nông hoặc sâu.

“Không cần. Các ngươi ra bôi thuốc cho mình đi.” Nhan Tử La nhìn tay mình, nát bét.

“Nhưng chủ nhân, không bôi thuốc sẽ để lại sẹo”, Ám Hương khẽ khuyên.

“Để lại sẹo? Mặt còn không sợ thêm sẹo nữa là… mang đi mang đi.” Nhan Tử La nằm xuống gối ngủ.

Ba người lẳng lặng đi ra, thở dài. Sơ Ảnh vẫn luôn im lặng bỗng khẽ nói: “Cũng may trong vườn nhà ta trồng toàn đinh hương, nếu là tường vi thì…”

Ba người bọn họ run rẩy.

Ngày mười lăm tháng Ba, trong cung đột nhiên có khẩu dụ, nói Bảo công chúa nhớ mẹ vô cùng, nên truyền mẹ Công chúa vào cung để gặp con. Nhan Tử La nghe xong, thật sự không kìm được, đập vỡ hai chếc bình triều Minh… Hai chiếc.

“Nhớ mẹ vô cùng, vô cùng thì quay về là được, rõ ràng là Hoàng thượng muốn xem náo nhiệt… Thật quá đáng!”, Nhan Tử La lẩm bẩm nói. Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, thánh chỉ không thể kháng, bọn Bách Hợp lại vội vàng giúp nàng thu dọn, sau đó theo người ta vào cung.

Vào trong cung, theo thông lệ, đầu tiên phải tới thỉnh an Đức phi nương nương, Đức phi nhìn chân nàng rồi miễn lễ, lại ban cho ngồi. Nhìn nhìn mu bàn tay nàng, chau mày.

“Tử La à, tay ngươi làm sao thế?” Đức phi vẻ mặt hoài nghi.

“Ồ, do nô tỳ không cẩn thận bị cứa vào”, Nhan Tử La đáp.

Đức phi suy nghĩ, sau đó khẽ cười, nói: “Thấy ấm ức cũng không có gì là sai, cái mũ này đúng là quá rộng”.

“Nương nương, nô tỳ không cảm thấy ấm ức.” Chỉ là vô cùng tức giận. Nhan Tử La nói, cố gắng khống chế cơn giận của mình, mấy hôm nay khí huyết nàng đều như sắp trào ngược đến nơi.

“Ngươi hãy chịu khó vậy, lão Tứ nói như thế cũng vì hết cách rồi. Hơn nữa, mấy lời đồn thổi cuối cùng cũng là đồn thổi, ngươi không ra mặt tranh cãi, họ có nói cũng không có nghĩa lý gì, sau rồi sẽ không nói nữa”, Đức phi nhỏ nhẹ.

“Vâng, nô tỳ ghi nhớ. Đa tạ nương nương dạy bảo”, Nhan Tử La vờ cười. Xì, không có cách nào, chàng mà hết cách? Nói thế ai tin… Lời đồn? Nàng xui xẻo tới mức bị gẫy chân rồi mà còn tạo thành tin đồn nữa?

“Ừm, tốt! Chân ngươi cũng không thể cứ thế này mãi. Đi đi, Mẫn công chúa đã đợi ngươi từ hôm qua rồi. Bảo nha đầu cũng đang ở bên đó”, Đức phi nói tiếp.

“Đạ ta nương nương, nô tỳ cáo lui.” Nhan Tử La đứng dậy vịn cánh tay Bách Hợp lui ra ngoài. Nàng và Đức phi từ trước đến nay vẫn chẳng có gì để nói, nên đành phải đi vậy.

“Chủ nhân, người định…” Bách Hợp đỡ nàng, thấy chủ nhân nhà mình đang rẽ vào một khu viện khác.

“Ta đi thăm Lương phi nương nương”, Nhan Tư La đáp.

“Nhưng chủ nhân, Mẫn công chúa và Cách cách đang đợi người mà?”, Bách Hợp nhắc nhở.

“Hừ! Người đợi ta còn nhiều, đều đợi để xem náo nhiệt thôi. Hừ, đã thế ta cứ không đến đấy.” Nhan Tử La bước vào cửa viện. Một cung nữ đang tưới cây thấy nàng thì sững lại, sau đó cười nói: “Nhan chủ nhân đến rồi, Nhan chủ nhân cát tường!”

“Nương nương có đây không?”, Nhan Tử La hỏi. Cát tường, cát tường cái con khỉ.

“Có ạ, Nhan chủ nhân, mời!” Cung nữ thay nàng mở cửa. Lương phi đã dặn rồi, chỉ cần là Nhan chủ nhân đến thì không cần thông báo.

Vừa vào cửa thì thấy Lương phi ra đón, Nhan Tử La đột nhiên cay mắt.

“Lương phi nương nương.” Giọng như sắp khóc.

“Chân đau như thế còn đến làm gì, khỏi rồi đến cũng được mà.” Lương phi đích thân đỡ nàng.

“Chính vì nô tỳ muốn nói chuyện với nương nương, trong lòng mới có thể dễ chịu hơn một chút.” Nhan Tử La vô thức bĩu môi, khi nói chuyện với nương nương nàng tương đối thoải mái.

Mấy a hoàn cũng đỡ nàng ra sập ngồi, Tử Trúc cầm một cái gối mềm cho nàng dựa, rồi lại có a hoàn mang trà lên.

“Ấm ức?” Lương phi mỉm cười nhìn nàng.

“Không, không ấm ức, mà nô tỳ vô cùng tức giận”, Nhan Tử La nói.

“Tức giận lão Tứ?” Lương phi bóc một quả cam nhỏ đưa cho nàng, nghe nói nàng thích ăn… kiểu thích ăn mà một lần có thể ăn hết cả đĩa.

“Vâng.” Nhan Tử La tức giận ăn cam, gật gật đầu.

“Tức giận lão Tứ cũng không cần phải hành hạ bản thân mình, nhìn cái tay xem, làm sao thành ra thế này? Thứ gì cắt vào?” Lương phi lại bóc thêm quả nữa cho nàng.

“Cây”, Nhan Tử La vừa ăn vừa nói, trả lời rất đơn giản.

“Cây?” Lương phi ngẩng đầu nhìn nàng, trèo lên cây?

“Không nỡ đập đồ ạ, đành phải nhổ cây đinh hương trong vườn”, Nhan Tử La nói.

“Con bé này cũng thật là, đồ thì có gì, đập rồi lại mua, hà tất phải hành hạ bản thân thành thế này, những vết thương trên tay không ít đâu.” Lương phi lắc lắc đầu.

“Haizzz…”, Nhan Tử La thở dài, “Nô tỳ đã mất mặt đến mức này rồi, da mặt cũng chẳng còn nữa, nô tỳ còn quan tâm tới tay làm gì.”

“Lão Tứ không giải thích với ngươi sao?” Lương phi tiếp tục bóc cam cho nàng ăn.

“Giải thích? Chàng nếu dám xuất hiện trước mặt nô tỳ…” Cơn giận của Nhan Tử La lại trào lên, chẳng có cách nào, khí huyết dâng.

“Thật không nghe hắn giải thích?”, Lương phi mỉm cười hỏi.

“Tên lừa đảo, nô tỳ mà nghe thì nô tì là đồ ngốc. Dùng khổ nhục kế để lừa nô tỳ, chàng đã tính toán được ngày nào nô tỳ sẽ quay về, tất cả mọi người đều biết, coi nô tỳ như kẻ ngốc!” Nhan Tử La quên mất tay mình đang cầm ly trà, lại siết mạnh…

Choang!

“Xin lỗi nương nương, nô tỳ đã đập vỡ ly trà của người rồi.” Nhan Tử La nhìn “thi thể” ly trà trên đất, quên mất, tưởng là khăn tay chứ.

“Không sao, đập thì đập rồi, có đáng bao nhiêu tiền đâu.” Lương phi sai cung nữ thu dọn, lại cầm ly trà mới lên.

“Nương nương người đừng an ủi nô tỳ nữa, đồ trong cung có thứ gì là rẻ đâu chứ? Để nô tỳ đền cho người bộ khác”, Nhan Tử La khẽ nói.

Không chỉ Lương phi, mà mấy cung nữ đứng đấy cũng che miệng cười.

“Biết mấy hôm nay ngươi sẽ vào cung, ta sớm đã bảo bọn họ mang những thứ đáng tiền cất hết đi rồi”, Lương phi nói.

Nhan Tử La than, “Nương nương… người cũng cười nô tỳ? Nô tỳ còn tưởng nương nương sẽ an ủi nô tỳ cơ?”, Nhan Tử La vô thức nói với giọng nũng nịu.

“Con bé này, chỉ biết tức giận, chẳng nghĩ ngợi gì sao?”, Lương phi hỏi.

Chống tay lên bàn, Nhan Tử La trề môi, “Nghĩ rồi ạ, người nói xem nô tỳ sao có thể oan uổng tới mức này chứ! Haizzz… oan hơn cả Đậu Nga[3]… Người nói đi, nô tỳ chuyển ra ngoài chỉ vì muốn sống một cuộc sống yên tĩnh bình lặng, cùng lắm thì, uống say thôi mà. Nô tỳ không những không làm việc gì phạm lẽ trời hại đạo lý, nô tỳ còn cứu người sắp chết giúp kẻ bị thương, nhưng ông Trời sao có thể đối xử với nô tỳ như thế? Tức chết đi được… chàng trêu chọc nô tỳ thì cũng thôi, đến Hoàng thượng cũng muốn xem náo nhiệt, còn triệu nô tỳ vào cung cho mất mặt. Nô tỳ sắp thành con chuột ngoài đường rồi, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cột sống cũng sắp lòi hết cả ra. Vẫn nên ít ra khỏi nhà thì hơn, tránh bị người ta ném trứng gà thối.” Nhan Tử La không biết trời đất gì, nói một hồi.

[3] Đậu Nga là nhân vật chính trong vở Đậu Nga oan (tên đầy đủ là Cảm thiên động địa Đậu Nga oan, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hàn Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động, phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị nhà Nguyên.

“Ngươi chưa từng nghĩ tại sao lão Tứ lại nói thế à?”, Lương phi hỏi.

“Còn phải hỏi ạ, bởi vì chàng không muốn lấy cái thứ phiền phức Kỳ Mộc Cách kia!”, Nhan Tử La đáp.

“Nghe nói… ngươi cắn lão Tứ, còn suýt nữa thì cắn đứt cả thịt?”Lương phi cố nén cười hỏi.

Nhan Tử La lập tức ngồi thẳng dậy, miệng há hốc, nửa ngày sau mới phát ra âm thanh.

“Nương nương, có phải cái mồm to của My Liễm Diễm đã nói với người không?” Nhan Tử La khe khẽ nghiến răng. Xong rồi, Lương phi cũng biết rồi, còn ai nữa đã biết đây?

“Lão Bát, Mẫn Mẫn và Sách Lăng cũng ở đấy mà?”, Lương phi cười nói.

“Sao có thể? Bát gia là quân tử, những việc nhỏ mọn ấy chắc chắn sẽ không làm! Mẫn Mẫn cũng không dám, Sách Lăng thì, nô tỳ và hắn không thù không oán.” Nhan Tử La phân tích xong từng người, lại nói: “My Liễm Diễm kia, chắc chắn cho rằng cuộc sống của nô tỳ còn buồn chán quá. Bát gia thật đáng thương, một bông hoa tươi mà… Đợi hôm nào nàng gặp ta, nô tỳ nhất định cho một trận”. Suýt nữa thì nói bậy, cũng may chuyển đề tài nhanh.

“Ngươi đó, gần đây cũng thật dễ phát hỏa. Ngươi cắn lão Tứ, hắn không nói gì sao?”, Lương phi hỏi.

“Loại người như chàng đâu chịu thiệt, nói muốn cắn lại, tay trái không chịu, nhất định phải cắn tay phải. Nương nương…”. Nhan Tử La trừng mắt nói, đột nhiên lắp bắp: “Ồ… nô tỳ hiểu rồi, hiểu rồi…”

“Hiểu gì?”, Lương phi cười hỏi.

“Hiểu vì sao chàng lại chọc tức nô tỳ”, Nhan Tử La khẳng định.

“Ồ? Tại sao?” Lương phi tò mò.

“Bởi vì chàng nhỏ mọn”, Nhan Tử La khẳng định tiếp.

“Lão Tứ không phải người nhỏ mọn”, Lương phi nói, rất trung lập.

“Nương nương, người biết không, chàng lại còn viết tên nô tỳ lên mấy thứ đồ chơi.” Nhan Tử La tức tối nghĩ, bốc hỏa bốc hoả!

“Đồ chơi? Người làm? Đồ chơi gì?”, Lương phi hào hứng hỏi tiếp.

“Lợn. Đồ chơi rất đẹp, thế mà chàng lại viết tên lên đó, còn hỏi nô tỳ là có đẹp không?” Nhan Tử La kể.

“Đẹp không?”, Lương phi lại hỏi.

“Nương nương? Làm gì có ai bị gọi là lợn mà vẫn vui vẻ chứ? Quá đáng nhất là ngày nào chàng cũng mang ra để gối đầu chọc tức nô tỳ”, Nhan Tử La tố cáo.

“Nha đầu, chẳng phải ngươi nói hắn trước sao?” Lương phi cười.

“Phải thì phải… nhưng nô tỳ không gọi trước mặt chàng, hơn nữa nô tỳ cũng không viết tên chàng lên đấy thôi? Dù sao nô tỳ cũng không ác liệt như thế”, Nhan Tử La tổng kết.

“Lão Tứ không đến nỗi vì chuyện này mà nói vậy”, Lương phi giải thích.

“Nương nương, vì cái gì thì cũng không thể nói như thế đúng không ạ? Thế chẳng phải là huỷ hoại thanh danh của nô tỳ hay sao? Nương nương, người biết bọn họ nói thế nào không? Đố phụ, hơn nữa còn là Đại Thanh triều đệ nhất đố phụ. Xong rồi, nô tỳ phải bêu danh ngàn đời rồi, tất cả là do chàng hại!” Nhan Tử La vỗ vỗ ngực, “Nếu thật sự là đố phụ thì nô tỳ cũng nhận cho xong, đằng này, làm thế chẳng phải là ám hại nô tỳ sao?”

“Thế ngươi định làm thế nào?”, Lương phi hỏi.

“Hi hi, nói nô tỳ là đố phụ, vậy nô tỳ sẽ để chàng lấy vợ, lấy một trăm người, khiến chàng đi đến đâu cũng bị phụ nữ quấn chân, phiền chết chàng đi”, Nhan Tử La nói, mặt đầy mưu mô.

“Lấy một trăm người, vậy thì trong phủ đó ở không đủ rồi, con bé này thật là… giận quá hoá cuồng sao?” Lương phi cười.

“Ở được, mỗi viện ở mười mấy hai mươi người”, Nhan Tử La cười hi hi đáp. Ký túc tập thể.

Lương phi lắc đầu, “Tâm tính trẻ con! Chẳng qua chỉ là tưởng tượng”.

“Vậy người nói nô tỳ phải làm thế nào? Nô tỳ không thể chạy ra đường chặn từng người lại giải thích rằng mình không phải đố phụ được. Thế thì thành người điên mất.” Nhan Tử La nói xong, thấy đám cung nữ đứng bên đều rung rung bờ vai. “Tử Trúc, ngươi đang cười phải không? Thật chẳng tử tế gì cả.”

“Nô tỳ không dám”, Tử Trúc lập tức nói.

“Cười đi cười đi! Dù sao cũng chẳng nhỏ mọn gì một tiếng cười của ngươi.” Nhan Tử La lại nằm bò ra bàn, chấm nước trà vẽ loằng ngoằng lên mặt bàn.

“Nếu đã nói ngươi là đố phụ, thì ngươi làm đố phụ đi”, Lương phi điềm đạm nói.

“Không muốn!” Nhan Tử La lắc đầu, “Không phải đố phụ mà cuộc sống đã chẳng dễ chịu gì rồi, nếu là đố phụ thì chẳng cần bọn họ giở trò với nô tỳ, tự nô tỳ cũng sẽ kết thúc! Không muốn!”

“Nếu… nếu lão Tứ muốn ngươi làm đố phụ thì sao?”, Lương phi hỏi.

Nhan Tử La ha ha cười khan hai tiếng, “Thế thì chắc chắn đầu óc chàng có vấn đề rồi. Làm gì có người đàn ông nào chê nhiều vợ? Không có chuyện đó đâu. Dù sao nô tỳ cũng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng chứng kiến. Lão Thập tứ mới bao nhiêu tuổi? Thế mà vợ bé của hắn đếm một bàn tay không xuể. Đến ngay con trai người… Nô tỳ xin lỗi, nương nương, ý nô tỳ là Bát gia, nô tỳ cảm thấy Bát gia cũng rất quân tử, nhưng cũng có đến bảy, tám bà vợ bé. Họ không muốn có đố phụ đâu, tốt nhất mỗi người đều là Nga Hoàng, Nữ Anh họ mới vui.”

“Có những lúc là bất đắc dĩ, muốn chưa chắc đã được, không muốn thì lại chẳng cách nào từ chối.” Lương phi vẫn điềm nhiên.

“Vâng ạ! Nô tỳ chính là ví dụ sống đây”, Nhan Tử La đáp.

“Xem ra, lão Tứ vẫn phải đợi rồi!”, Lương phi đột nhiên nói.

“Nương nương? Nói cả nửa ngày trời, sao nô tỳ cảm thấy như người đang đứng về phía chàng vậy? Người không thấy nô tỳ đáng thương sao?”, Nhan Tử La nhìn Lương phi hỏi.

“Ngươi không chỉ không đáng thương, mà còn khiến rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ và hận đấy!”, Lương Phi cười đáp.

“Mười người thì đến chín người rưỡi là hận! Nửa người còn lại ngưỡng mộ thì chắc chắn không có đầu óc”, Nhan Tử La nói. Nhìn vai đám cung nữ lại lần nữa rung lên.

Lương phi lắc đầu: “Đợi ngươi hiểu rồi sẽ biết”.

“Vậy phải đến khi nào ạ?”, Nhan Tử La hỏi.

“Đợi khi nào ngươi đừng vác cái sừng nhọn của mình đi đâm lung tung nữa sẽ hiểu thôi”, Lương phi lại nói.

Nhan Tử La lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

“Vậy thì đợi lão Tứ đến giải thích cho ngươi.” Lương phi cười.

“Nếu chàng dám xuất hiện…” Nhan Tử La nắm chặt tay, nghiến răng.

“Ngươi dám đánh hắn?” Lương phi cười nhìn nắm tay nàng.

“Không biết nữa, nhưng… nô tỳ đã đánh rồi, cũng véo luôn rồi”, Nhan Tử La khẽ nói, có chút ngượng ngùng, Hãn phụ[4] mà.

[4] Người phụ nữa hung hãn

“Thật không?”, Lương phi chau mày hỏi.

“Nhưng cũng không thể trách nô tỳ, người cũng biết là chàng nói chuyện rất khó nghe, cố ý dùng lời nói để chọc tức nô tỳ, mỗi lần đều khiến nô tỳ tức muốn xì khói, người không thấy bộ dạng vui vẻ của chàng lúc ấy đâu. Nô tỳ thấy giờ chàng coi việc chọc giận nô tỳ làm nhiệm vụ của mình luôn rồi cũng nên”, Nhan Tử La nói một tràng.

Lương phi cười, cười rất vui vẻ, còn có chút mất hình tượng nữa.

“Nương nương… người cảm thấy buồn cười lắm sao?” Nhan Tử La nhìn Lương phi, rồi lại nhìn đám cung nữ đang cố ghìm người nín cười bên cạnh.

“Nương ngương, Bát gia đã bị đánh bao giờ chưa?” Lập tức tiếng cười im bặt.

“Sao lại hỏi thế?” Khoé miệng Lương phi vẫn vương nụ cười.

“Nô tỳ không hỏi thế, người còn tiếp tục cười nô tỳ”, Nhan Tử La cười nói, “Nhưng, nương nương, nô tỳ thật sự tò mò rốt cuộc là Bát gia đã bị đánh bao giờ chưa?”

“Ngươi thấy thế nào?” Lương Phi nhìn vào mắt nàng.

“Chắc chưa đâu nhỉ? Bát gia tính tình tốt như thế, mồm miệng cũng tử tế hơn người nào đó, có lẽ không ai muốn đánh Bát gia đâu?’, Nhan Tử La nói. Thực ra nàng đang nghĩ, tốt nhất hôm nào đấy khích bác để My Liễm Diễm cho hắn ta một trận, thật sự rất muốn xem một kẻ nho nhã bị đánh! Gần đây khuynh hướng bạo lực của nàng quá nghiêm trọng.

“Ta cũng không biết”, Lương phi đáp. Không có ai đánh hắn, nhưng kẻ nói hắn là khốn kiếp đó còn khiến hắn khó chịu hơn là bị đánh.

“Nương nương, người muốn xem Bát gia bị phụ nữ đánh không?”, Nhan Tử La hỏi, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nô tỳ rất muốn xem! Nói cho người một bí mật, thực ra nô tỳ muốn xem tất cả các A ca bị phụ nữ đánh”.

Lương phi kinh ngạc, sau đó cười: “Ta cũng muốn xem”.

Mắt đám cung nữ trong phòng sắp rơi hết xuống đất, Lương phi dịu dàng lương thiện lại muốn nhìn người khác bị đánh. Thật quả đáng sợ! Quả nhiên, gần mực thì đen!

“Làm mất nhiều thời gian của người thế này, lại đập vỡ của người một cái chén, thật xin lỗi, nương nương. Nhưng, nói ra được hết với người, dễ chịu hơn nhiều.” Nhan Tử La xuống sập.

“Tử La, ngươi ấy, cũng nên ra khỏi u mê đi”, Lương phi khuyên.

“Nô tỳ sẽ cố gắng! Đa tạ nương nương. Nô tỳ xin cáo lui.” Nhan Tử La tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều, vịn tay Bách Hợp mà đi. Lương phi đứng ở cổng nhìn theo cho đến khi không thấy bóng nàng tập tễnh nữa.

“Nương nương, vừa rồi Vạn tuế gia có đến.” Một cung nữ khẽ nói với Lương phi.

“Đi lúc nào?”, Lương phi hỏi. Hoàng thượng đến sao không vào trong?

“Sớm hơn Nhan chủ nhân một lát”, cung nữ đáp. Lương phi gật đầu.