Chương 90: Người phụ nữ hung hãn xuất hiện

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Nhan Tử La lười vận động, thành ra nhà Mẫn Chỉ nàng cũng không buồn đến. Tháng Chín, Khang Hy mới dẫn cả đoàn người ngựa lục tục hồi kinh.

Người đàn ông gian tà của Nhan Tử La, đứa con gái bất hiếu của nàng cũng đều đã quay về. Cô con gái bất hiếu chơi thỏa thích, phơi nắng cháy đen như hòn than, vừa bước vào phòng, Nhan Tử La còn tưởng đứa trẻ từ Châu Phi đến để ở theo hình thức Home stay[1]

[1] Home stay là một loại hình “du lịch xanh”, khám phá văn hóa tại các nước bản địa. Khi đi du lịch, home stay, thay vì ở khách sạn hoặc các nhà nghỉ, khách du lịch sẽ ở ngay tại nhà dân địa phương để có thể có một góc nhìn gần gũi và thực tế hơn với cách sống và nền văn hóa của nước chủ nhà.

Tháng Mười, đột nhiên một hôm, phủ Bối lặc gia thăng cấp thành phủ Thân vương. Thế là mọi người đều được thăng thiên theo. Hôm đó khi Dận Chân tới, Nhan Tử La vẫn thấy chàng mặc thường phục, bèn nhìn chàng từ trên xuống dưới từ dưới lên trên một lượt, không nói gì.

“Nhìn gì?” Dận Chân bị nàng đi vòng quanh tới chóng cả mặt.

“Thiếp nhìn quần áo.” Nhan Tử La tiếp tục nhìn.

“Cứ từ từ nhìn”, Dận Chân nói.

“Vâng”, Nhan Tử La hờ hững đáp. Cho đến nửa canh giờ, mới như hiểu ra điều gì đó rồi gật gật đầu.

“Nhìn ra cái gì rồi?” Dận Chân buông bút, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Bộ quần áo này được may thủ công rất khéo, không thấy dấu chỉ đâu cả”, Nhan Tử La đáp.

Dận Chân chẳng buồn quan tâm tới nàng. Nàng kì quái như thế đã hơn nửa năm nay rồi.

“Tứ gia!”, Nhan Tử La chống cằm gọi. Nàng không sợ chàng nữa, Ung Chính hoàng đế, nàng không sợ nữa.

“Nói.” Dận Chân không ngẩng đầu.

“Không có gì, chỉ gọi chơi thôi”, Nhan Tử La đáp.

“Tứ gia!” Dận Chân ngẩng đầu nhìn nàng. Nhan Tử La tiện tay đưa con lợn màu hồng cho chàng. “Cho chàng”. Vẫn không thấy sợ.

“Tứ gia!”, Nhan Tử La tay vẫn chống cằm, gọi lần thứ ba.

Dân Chân ngẩng đầu nhìn nàng: “Có chuyện?”.

Nhan Tử La lắc lắc đầu. Vẫn không sợ.

Sau khi nàng gọi đến lần thứ mười, Dân Chân buông bút xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Rất lâu…

Haizz, Nhan Tử La thở dài.

“Làm thế nào đây?” Nhan Tử La hỏi.

“Cái gì làm thế nào?”, Dận Chân cũng hỏi.

“Thiếp không sợ chàng nữa, làm thế nào đây?”, Nhan Tử La hỏi tiếp.

“Tốt!”, Dận Chân nói.

“Thiếp muốn sợ chàng.” Nhan Tử La thật thà.

“Ung thân vương!”, Nhan Tử La gọi.

Mắt đã bắt đầu nheo lại.

“Chúc ngủ ngon”, Nhan Tử La đột nhiên cười nói, sau đó nhảy xuống đất với tốc độ nhanh nhất.

“Nhan Tử La!” Dận Chân gọi rõ ràng từng chữ từng chữ.

“Chàng thua rồi! Ngủ ở đây.” Nhan Tử La chỉ chỉ vào sập.

“Được”, Dận Chân nói, miệng lại thoáng cong lên như cười.

Đố phụ Nhan Tử La ghi tâm khắc cốt từng việc mình bị đem ra đùa cợt trong lòng, mặc dù trong lúc mất lý trí đã nói rằng mình phải làm đố phụ, nhưng trước mắt hình như không có cơ hội cho nàng phát huy bản sắc của một đố phụ. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Dận Chân, nàng bèn nộ khí đằng đằng. Vì vậy nàng rất muốn rất muốn cũng khiến một vài người nào đấy biết mùi vị của nộ khí đằng đằng.

Do đó nàng đã nghĩ ra một cách rất thất đức, chỉ cần Dận Chận đến chỗ nàng nghỉ, nàng sẽ chọc cho chàng giận, chỉ cần chàng nổi giận thì sẽ phải ngủ ở cái sập nhỏ đó. Với chiều cao của Dận Chân mà nói, nhất định sẽ ngủ dậy trong tình trạng mỏi vai đau lưng, chân không chừng còn bị chuột rút.

Từ tháng Chín sau khi quay về kinh thành cho đến giờ Dận Chân đã tức giận lần thứ tư rồi, tính cả hôm nay.

Chầm chậm rửa ráy xong, Nhan Tử La trèo lên giường sưởi, chui vào cái chăn bằng lông vũ. Nhìn nhìn Dận Chân vẫn đang ngồi xem công văn bên cạnh, Nhan Tử La lại ngồi dậy, khoác chăn lê đến trước bàn của chàng, nghiêm túc nói: “Muốn ngủ một giấc ngon lành!”.

“Ừm.” Dận Chân chẳng buồn ngẩng đầu. Nhan Tử La trề môi rồi lại lê người quay lại, nằm quay lưng về phía có ánh nến.

Không ngủ được. Lẳng lặng lôi chiếc đồng hồ quả quýt dưới gối ra, mượn ánh nến hắt từ sau lưng tới để nhìn, đã mười hai giờ rồi. Đằng sau thi thoảng vẫn vang lên giọng đọc của ai đó.

Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi. Một con Dận Chân, hai con Dận Chân, ba con Dận Chân…

Không ngủ được. Lại xem đồng hồ, hơn một giờ rồi. Không được, tức chết mất.

Ngồi thẳng dậy. Người bên bàn ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Gặp ác mộng?”

“Chàng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của thiếp”, Nhan Tử La nói, vô cùng tức giận.

“Ồ, sẵp xong rồi.” Dận Chân chỉ chỉ vào chồng công văn bên cạnh. Ít nhất cũng còn mười mấy cuốn nữa ấy chứ, tưởng nàng ngốc chắc?

“Có ánh sáng”, Nhan Tử La nói.

Dận Chân tiện tay cởi mũ quan chụp lên đầu nàng: “Chắn thế này”.

“Ngủ không ngon giấc sẽ mau già”, Nhan Tử La nói.

“Ta không sợ”, Dận Chân đáp.

“Thiếp sợ”, Nhan Tử La vẫn nói.

Dận Chân ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.

“Có ý gì?, Nhan Tử La hỏi.

“Giờ nàng cũng không còn trẻ nữa”, Dận Chân nói.

“Dù sao cũng trẻ hơn chàng”, Nhan Tử La đáp, hừ một tiếng.

“Thế thì nàng sợ gì?”, Dận Chân hỏi.

“Chàng không cần biết”, Nhan Tử La đáp.

“Người phụ nữ không xinh đẹp thì không nên sợ già”, Dận Chân nói.

“Chàng…”, Nhan Tử La nghiến răng.

“Nàng nói mình không đẹp”, Dận Chân nhắc nhở.

“Thế thì chàng đi mà tìm người đẹp”, Nhan Tử La nói.

“Muộn quá rồi”, Dận Chân đáp, giọng rất thật, như muốn mà không được.

“Không đâu, thiếp tin họ sẽ rất vui vẻ được gặp chàng.” Nhan Tử La tức tối.

Dận Chân nhìn nàng, sau đó buông bút, gập công văn lại, đi giày trèo xuống.

“Không được đi.” Giọng Nhan Tử La vẫn rất tức giận.

“Tại sao?”, Dận Chân hỏi.

“Thiếp không thể để cái danh đố phụ bị mất mặt”, Nhan Tử La nói.

“Vì danh tiếng của đố phụ ta cũng không thể đi ngủ sao?”, Dận Chân nói.

“Chàng đi… ngủ?”

“Thế nàng cho là ta đi đâu?” Dận Chân nhìn nàng với ánh mắt dành cho kẻ ngốc.

“Công văn chàng còn chưa xem xong”, Nhan Tử La nhắc.

“Tự mình nhìn đi”, Dận Chân đáp.

Nhan Tử La lật từng cuốn ra xem, quả nhiên đều đã phê cả rồi.

“Chàng…” Nhan Tử La cắn môi, từ từ xếp lại chồng công văn, từ từ đi giày bước xuống đất, đi tới bên sập. Dận Chân không cởi quần áo, chỉ tuỳ tiện kéo chăn rồi nằm nghiêng người ở đó, giày cũng chẳng buồn cởi, cởi cũng chẳng có chỗ để đặt, bởi vì trên sập vốn không có chỗ để giày, nắm tay đặt ở lưng chừng.

Lại giả bộ đáng thương.

“Này!”, Nhan Tử La khẽ gọi. Dận Chân không có phản ứng

“Vờ ngủ”, Nhan Tử La lẩm bẩm, giơ tay đẩy đẩy chàng, “Này!”.

“Mệt”, Dận Chân khẽ đáp.

“Không dậy thì thôi, hiếm khi thiếp mới tốt bụng một lần, hừ!”. Nhan Tử La nói, “Chàng thích ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, bị cảm lạnh đừng trách thiếp.”

Không động tĩnh. Nhìn lại, vẫn không thấy động tĩnh gì.

“Này, dậy đi dậy đi! Qua bên kia ngủ.” Nhan Tử La ra sức lắc.

“Bên nào?” Dận Chân mở mắt nhìn nàng.

“Bên kia”, Nhan Tử La chỉ chỉ vào cạnh bàn sưởi.

Dận Chân lại nhắm mắt vào.

“Được rồi được rồi được rồi! Bên kia”, Nhan Tử La trợn mắt nói.

Dận Chân mở mắt nhìn nàng, bộ dạng bất lực nói: “Nàng thật phiền phức!”

Tay Nhan Tử La không do dự gì mà cấu cho một cái, sau đó đứng dậy, trừng mắt nói: “Đã nói là đừng động vào thiếp mà”.

Vì được sắc phong thân vương, nên phải chuẩn bị tạ yến[2]. Hôm nay là yến tiệc trong phủ Thành thân vương, sáng sớm dậy, Dận Chân đã nói hôm nay sẽ về muộn. Nhan Tử La bèn chạy sang phủ Mẫn Chỉ chơi

[2] Tiệc tạ ơn

“Chẳng mấy chốc mà lạnh rồi, lại đến mùa đông.” Nhan Tử La ôm lò sưởi tay.

“Cảm khái à?”, Mẫn Chỉ cười nói.

“Mùa đông rất khó chịu, lại chán nữa. Ngày nào cũng vô vị như nhau.” Nhan Tử La lười biếng nghiêng người nằm xuống.

“Tứ ca ngày nào cũng ở cạnh tỷ, tỷ còn kêu chán, người khác sống thế nào đây”, Mẫn Chỉ nói.

“Đừng nhắc tới chàng nữa! Bốc hỏa mất!”, Nhan Tử La lầm bầm.

“Con người tỷ sao cứ u mê mãi thế, đã hơn nửa năm rồi, tỷ vẫn còn nhớ như thế.” Mẫn Chỉ cười.

“Nếu cô bị trêu đùa tới thảm thương cô cũng sẽ nhớ thôi.” Nhan Tử La lườm Mẫn Chỉ.

“Tỷ rất thảm sao? Người thảm không phải là Tứ ca à?”, Mẫn Chỉ hỏi.

“Chàng thảm chỗ nào? Cho dù hai người huynh muội một nhà cũng không nên thiên vị thế chứ?’, Nhan Tử La nói.

“Nhan Tử La, tỷ thật sự không hiểu tại sao Tứ ca lại nói như thế à?”, Mẫn Chỉ nghiêm sắc mặt hỏi.

“Vì không muốn lấy Kỳ Mộc Cách chứ sao!”, Nhan Tử La đáp.

“Tỷ là đồ ngốc! Tỷ còn nhớ tại sao tỷ cắn Tứ ca không?”, Mẫn Chỉ hỏi.

“Uống say mà”, Nhan Tử La lầm bầm.

“Vậy tỷ còn nhớ khi ấy tỷ nói gì không?”, Mẫn Chỉ lại hỏi.

“Ai mà nhớ những lời nói khi say”, Nhan Tử La đáp.

“Tỷ quả nhiên là đồ ngốc! Nhan Tử La ạ!” Mẫn Chỉ chau mày.

“Tỷ… đồ ngốc! Tỷ sau khi cắn Tứ ca xong, tỷ nói… nói… Tỷ thật sự không nhớ?” Mẫn Chỉ hậm hực.

Nhan Tử La lắc đầu, “Tôi nói gì? Không phải phát điên mà nói với Tứ ca cô rằng tôi yêu chàng ta đấy chứ?”

Mẫn Chỉ gật gật đầu khẳng định.

“Tứ ca không nói với tỷ?”, Mẫn Chí hỏi.

Nhan Tử La lắc lắc đầu, mắt trợn tròn như xác chết. Nàng… tỏ tình?

Ông Trời ơi, tại sao không giáng một tia sét đánh chết nàng đi cho xong?

“Vì vậy tỷ vốn không hiểu tại sao Tứ ca lại tìm cách lừa tỷ quay về? Tỷ cũng không hiểu tại sao Tứ ca lại nói với Hoàng a ma như thế?”. Mẫn Chỉ hỏi.

“Tôi cứ tưởng… chàng ta trả thù.” Nhan Tử La khẽ khàng.

“Tỷ là đồ ngốc! Tỷ đúng là một kẻ đại ngốc!” Mẫn Chỉ cáu.

“Như thế cũng không thể trách tôi! Không ai nói cho tôi biết là tôi đã nói gì”, Nhan Tử La cãi.

“Tứ ca sao có thể yêu một kẻ ngốc như tỷ?”, Mẫn Chỉ than.

“Chàng ta cũng không nói là yêu”, Nhan Tử La lại cãi.

“Mắt tỷ mù cả rồi? Cái nhẫn trên tay tỷ, Tứ ca cũng có một cái cùng màu, cùng chất liệu, chưa bao giờ huynh ấy tháo ra”, Mẫn Chỉ giải thích.

“Màu sắc phổ thông thế này, ai mà thèm để ý.” Nhan Tử La yếu ớt phản kháng. Nếu làm một cái dạ minh chẳng phải nàng đã nhìn thấy từ lâu rồi à. Quần áo triều Thanh còn màu mè hơn cả trang sức, mắt nàng đã bị loá tới mức không nhìn thấy cái nhẫn nữa, hằng ngày chàng cũng không cố ý giơ ngón tay cái ra trước mặt nàng mà khua mà lắc.

“Tỷ chuyển ra biệt viện sống, Tứ ca cũng theo tới tận cửa biệt viện rồi mới về. Còn kéo Lão Thập tam đi uống rượu giải sầu, ở lì trong thư phòng, chân tỷ bị thương, huynh ấy cũng vội vàng thu dọn đồ chuyển về biệt viện với tỷ, đích thân chạy tới viện Thái y tìm người tới thăm bệnh cho tỷ. Để buổi tối về kịp ăn cơm cùng tỷ, cho dù có ở trong cung huynh ấy cũng không ăn. Tỷ có biết không hả?” Mẫn Chỉ cao giọng.

Nhan Tử La hoang mang lắc lắc đầu.

“Hôm Hoàng a ma tới biệt viện, Tứ ca đã nói với Hoàng a ma là không lấy Kỳ Mộc Cách rồi, tỷ có biết không?”

Lắc đầu.

“Tứ ca nói vì tỷ mà không lấy Kỳ Mộc Cách, chính là muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Nhan Tử La tỷ không giống người khác. Kẻ ngốc như tỷ rốt cuộc có hiểu không vậy?” Mẫn Chỉ to tiếng hỏi.

“Chàng ta đâu có nói bao giờ.” Nhan Tử La lẩm bẩm.

“Những lời như thế Tứ ca sẽ không bao giờ nói. Còn tỷ? Tỷ đã nói chưa? Tỷ chỉ biết trốn cho thật xa, miệng thì giống như vỏ hến, khi nổi cáu lại giống cái bếp lò.” Mẫn Chỉ thở dài.

“Chàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì, nói chuyện khó nghe như thế.”Nhan Tử La vẫn khẽ khàng, thực sự vì nhìn bộ dạng của Mẫn Chỉ quá đáng sợ.

“Đấy là bởi vì tỷ ngốc quá, vẫn cứ chui đầu vào vỏ ốc không chịu ra”, Mẫn Chỉ nói.

“Đấy là vì chàng ta…”

“Chuyện tất cả mọi người đều biết, chỉ có tỷ là không biết”, Mẫn Chỉ nói.

“Thế phải làm sao?”, Nhan Tử La hỏi.

“Ai thèm quan tâm xem tỷ làm thế nào? Đấy là việc của tỷ. Ôi, quên mất không nói với tỷ, có người xin Hoàng a ma chỉ hôn, muốn gả con gái của ông ta cho Tứ ca”, Mẫn Chỉ nói.

“Ai?”, Nhan Tử La hỏi.

“Con người tỷ thật là! Biết ai thì tỷ có đồng ý không?”, Mẫn Chỉ hỏi, “Ta cho tỷ biết, nếu tỷ đồng ý, Tứ ca sẽ từ bỏ tỷ, tỷ có thể quay về biệt viện sống cuộc đời bình lặng luôn rồi đấy.”

“Thế cũng tốt”, Nhan Tử La nói

Mẫn Chỉ cầm gối ném tới, “Tỷ là đồ ngốc!”

“Tôi còn chưa nói hết! Trước kia tôi sợ Tứ ca cô nên mới bỏ chạy, nhưng giờ tôi không còn sợ chàng, hơn nữa khi cãi nhau với chàng ta lại rất thú vị”, Nhan Tử La nói.

“Nhan Tử La, giờ ta mới nhận ra, tỷ mới chính là đồ khốn.” Mẫn Nhi thẳng thắn.

“Không lằng nhằng với cô nữa. Tôi phải đi đây”, Nhan Tử La nói.

“Đi đâu?”, Mẫn Chỉ hỏi.

“Đùa à, danh đố phụ của tôi có phải danh hão đâu, người đó còn dám đưa con gái đến để bị giày vò sao? Chờ tới mỏi mắt mới có cơ hội cho tôi thể hiện.” Nhan Tử La bước xuống, “Mượn xe ngựa nhà cô”.

“Được! Đi mau, mau lên!” Mẫn Chỉ vội gọi người đưa nàng đi.

“Cuối cùng cũng có cơ hội được phát huy rồi.” Nhan Tử La xoa xoa tay.

Vén rèm xe lên, ngẩng đầu nhìn nhìn tấm biển “Phủ Thành vương”, ha ha, kịch hay đã mở màn!

Nhanh nhẹn thả tóc ra, tết thành bím, nàng nhảy xuống xe, vơ nắm đất bôi bôi nửa mặt bên phải, sau đó đi đến gặp thị vệ canh cửa.

“Nhan chủ nhân của phủ Tứ gia sai ta đến nói với Tứ gia một câu, xin hãy chuyển lời.”

Thị vệ đó mặc dù thấy bộ dạng nàng kỳ quái, nhưng vẫn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Tiểu Tứ. Hầu hạ Nhan chủ nhân. Ồ, chính là Nhan chủ nhân Đại Thanh đệ nhất đố phụ”, Nhan Tử La nói. Thị vệ đó suy nghĩ: “Vậy ngươi đợi ở đây, ta vào trong thông báo”.

Phòng khách rộng lớn bày mấy bàn tiệc rượu, bàn tiệc chính giữa ngoài mấy vị A ca ra còn có cả các ngạch phụ. Quản gia nhanh nhẹn đi tới cạnh Dận Chỉ, cúi người thì thầm mấy câu, Dận Chỉ gật đầu, nhìn người bên cạnh nói: “Lão Tứ, trong phủ có người tới tìm.”

Lời vừa nói ra, người ngồi trong bàn đều nhìn chàng.

“Ngươi mau nói cho Lão tứ nghe, là ai đến bẩm báo”, Dận Chỉ nói với quản gia.

“Bẩm Tứ gia, cô ta nói là người hầu hạ Nhan chủ nhân”, quản gia nói.

“Để cô ta vào”, Dận Chân khẽ cau mày.

Cả bàn người cùng quay sang nhìn nhau. Người hầu hạ Nhan Tử La?

Trấn tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh… đây được coi là cuộc chiến đấu bảo vệ lãnh thổ.

“Chủ nhân, người đã đưa đến rồi”, quản gia đứng ở cửa khom người nói.

“Để cô ta vào”, Dận Chân gọi.

Người trong phòng đều nhìn về phía cửa. Nhưng, họ đã nhìn thấy cái gì? Người ư? Cô ta đang nằm bò ra đất để làm gì thế kia?

“Ngươi đang làm gì vậy?” Dận Chỉ hỏi. Tất cả mọi người đều nhìn người đang cúi mọp đầu đó, người của phủ Tứ gia quả nhiên không bình thường.

“Nô tỳ đang thưởng thức gạch nhà Tam gia, thật quá đẹp, chẳng trách mọi người đều khen Tam gia là người có con mắt biết nhìn nhất”, Nhan Tử La cười giả lả, nói. Chết tiệt, không dưng làm bậc cửa cao như thế để làm gì, để thi nhảy rào chắc?

“À, Ha ha ha, một tên nô tài thú vị, đứng dậy đi, không phải có lời cần bẩm với Tứ gia sao?”, Dận Chỉ nói.

Còn mấy người ngồi trên bàn mặt lại đầy nghi hoặc nhìn: Nhan Tử La chạy đến đây làm gì? Mấy người này bao gồm Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường, Dận Tường, Dận Trinh, chẳng có cách nào, gần đây họ đều đã từng bị “ma âm” của Nhan Tử La hét qua.

“Đa tạ Tam gia!” Nhan Tử La đứng dậy, phủi phủi bụi trên mình, sau đó nhún người: “Nô tỳ thỉnh an các vị chủ nhân.”

Nhìn cách hoá trang của nàng, mấy người đó đều xém chút nữa thì bật cười, tạo hình này rất giống với tên ăn mày, do vậy đều nhìn Nhan Tử La với ý cười trên khoé môi. Hai hàng lông mày Dận Chân chau chặt lại, nhìn nàng hỏi: “Có chuyện gì cần bẩm?”

Nhan Tử La đảo tròng mắt, đi đến cạnh Dận Chân: “Tứ gia, chủ nhân sai nô tỳ đến có một câu, một việc.”

“Nói!” Dận Chân nhìn bộ dạng chẳng có ý gì là tốt đẹp của Nhan Tử La, trong lòng có chút băn khoăn.

“Tứ gia, nô tỳ phải nói ở đây sao?”, Nhan Tử La hỏi.

“Nói!”, Dận Chân trừng mắt với nàng.

“Vâng, vậy nô tỳ xin nói.” Nhan Tử La ngừng lại: “Chủ nhân nói, có một câu vừa rồi khi còn ở trong thư phòng vội quá chưa kịp nói rõ, sợ Tứ gia hiểu lầm, vì vậy lập tức sai nô tỳ đến. Chủ nhân nói ‘chết cho Tứ gia xem’, ý là: Nếu Tứ gia lấy vợ bé, người sẽ hành hạ bọn họ tới chết cho Tứ gia xem.”

Tất cả mọi người ở bàn ấy đều ngẩn ra, có người đang cố gắng nhịn cười.

“Đây là câu mà chủ nhân sai nô tỳ tới báo, còn một chuyện nữa, phải phiền Tứ gia đích thân đến.” Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân, đến mắt cũng không buồn chớp.

“Nói!” Dận Chân nhìn nàng.

“Chủ nhân nói mấy hôm trước người uống say, cắn Tứ gia, người rất hối hận, vì vậy bảo Tứ gia cũng cắn lại người một cái”, Nhan Tử La nói, khoé mắt liếc quanh. Ha ha, chưa từng thấy phải không? Cho các người sợ chết khiếp luôn.

“Quay về bẩm lại với nàng, Tứ gia ta không so đo với phụ nữ”, Dận Chân nói.

Nhan Tử La trợn mắt lườm chàng, tên đàn ông thối tha kia đang thản nhiên nói nhảm, là ai sống chết đòi cắn lại? Suy nghĩ một lúc, Nhan Tử La quỳ xuống, “Tứ gia, chủ nhân nói rồi, nếu người không cắn, thì chủ nhân sẽ phạt nô tỳ. Coi như Tứ gia thương hại nô tỳ, nô tỳ hầu hạ Nhan chủ nhân và lợn của chủ nhân, mặc dù không có công lao gì, nhưng cũng có khổ lao, Tứ gia người vẫn luôn thương xót kẻ dưới, người hãy thương cho cái thân nô tỳ này đi ạ.”

Lần này thì Nhan Tử La đã nghe thấy tiếng cười.

“Đứng dậy”, Dận Chân cố nhịn cười nói. Nhưng, lợn của Nhan chủ nhân? Người phụ nữ này…

“Nô tỳ đa tạ Tứ gia”, Nhan Tử La như không nghe thấy, tự ý xắn tay áo trái lên đến khuỷu, rồi trượng nghĩa nói: “Tứ gia, chủ nhân nói rồi, người sợ đau, cho nên cái cắn trả đó nô tỳ chịu thay vậy.”

Lần này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nhìn cánh tay trắng như tuyết kia, trong lòng vang vọng hai từ: Hãn phụ!

Dận Chân nhìn Nhan Tử La, nửa ngày sau mới hỏi: “Ngươi tình nguyện chịu thay nàng ấy?”

“Vâng, nô tỳ can tâm tình nguyện, người hãy động khẩu đi!” Nhan Tử La giơ cánh tay ra trước mặt Dận Chân, nhìn nhìn chàng.

Dận Chân cười, rồi lại nhìn cánh tay nàng, hỏi: “Tay trái?”

“Vâng chủ nhân đặc biệt dặn dò. Chủ nhân nói, đây là nơi gần tim nhất, để nhớ cho kỹ”, Nhan Tử La đáp, giọng run run.

Dận Chân tuyệt đối không niệm tình khi xuống… miệng.

Nhan Tử La nhìn nhìn vết cắn trên cánh tay, cuối cùng cũng hiểu tại sao khi ấy chàng đòi cắn lại… Đau thật đấy!

“Được chưa?” Dận Chân nhìn vết thương, hỏi. Người phụ nữ ngốc nghếch nhất định cứ phải dùng cách này mới được sao?

“Chủ nhân nói, sau khi người cắn xong còn có một câu muốn nói với người”, Nhan Tử La giọng run rẩy nói. Đau chết mất! Mẫn Chỉ nói đúng, nàng đúng là đồ ngốc. Còn là một kẻ cuồng ngược đãi bản thân nữa.

“Nói cái gì?”, Dận Chân hỏi.

“Chủ nhân nói, nơi gần tim nhất sẽ nhớ kĩ, nhớ kĩ sẽ không quên cảm giác đau đớn khi vết thương thành sẹo, kiếp sau đợi người nhớ ra nhất định sẽ cắn lại”, Nhan Tử La đáp.

“Hừ! Về đi!” Dận Chân lạnh lùng.

“Vâng!” Nhan Tử La quay người đi ra ngoài, cả phòng người dùng mắt tiễn nàng. Kết quả, bụp một tiếng, bóng dáng nàng lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ nghe từ bên ngoài vọng vào đoạn hội thoại như sau:

“Tỷ không sao chứ?”, giọng một a hoàn hỏi.

“Không sao. Muốn xem xem đất trong vườn nhà tỷ có màu gì, thì ra cũng là màu đen. Giống nhà bọn tôi”, giọng người nào đó.

“Cánh tay tỷ… Ra bậc thềm kia ngồi, tôi giúp tỷ băng lại”, a hoàn nói, “Đau không?”

“Không sao, tôi bị lợn cắn quen rồi”, giọng người nào đó.

“Lợn? Tỷ chẳng phải là người hầu Nhan chủ nhân trong phủ Tứ gia sao?” A hoàn nghi hoặc hỏi.

“Ừ, Nhan chủ nhân nhà chúng tôi còn nuôi lợn”, giọng người nào đó.

“Nhan chủ nhân tại sao lại nuôi lợn?” Nghi hoặc.

“À? Lẽ nào chủ nhân nhà các tỷ không nuôi lợn à?”, giọng người nào đó.

“Chủ nhân nhà các tỷ tại sao lại nuôi lợn?”, tiếp tục hỏi.

“Lợn mà chủ nhân bọn tôi nuôi không phải lợn thường, chủ nhân bọn tôi coi lợn là bảo bối đấy”, giọng ai đó.

“Tại sao?” Nghi hoặc.

“Lợn chủ nhân nhà tôi nuôi biết tức giận biết vui vẻ, còn biết cãi nhau với tôi nữa”, giọng ai đó.

“Thật không?” Nghi ngờ, sao có thể có loại lợn đó?

“Đương nhiên rồi, mặc dù đa số là tôi không cãi lại được nó, nhưng những lúc không cãi lại, tôi sẽ đánh nó”, giọng ai đó.

“Vậy chủ nhân tỷ không phạt tỷ sao?” Nghi hoặc.

“Không đâu! Bởi vì tôi không đánh vào mặt lợn! Hơn nữa, tính cách chủ nhân nhà tôi, cũng chỉ có tôi mới dám hầu hạ người thôi, nếu người mà phạt tôi thì chẳng còn ai hầu hạ người nữa”, giọng ai đó dương dương tự đắc.

“Chủ nhân nhà các tỷ có thật đã đập rất nhiều đồ không?”, giọng “bà tám”.

“Có nhiều lắm đâu nhỉ? Đồ trong viện nhà tôi, trong thư phòng Tứ gia, trong tiểu hậu hoa viên, ồ, còn cả một ‘hòn đá’ của Thập tam gia, những thứ khác vẫn chưa đập!”, giọng ai đó.

“Có đúng là nhổ cây không?”, tiếp tục “tám”.

“À? Chuyện này các tỷ đều biết cả à?”, giọng ai đó kinh ngạc.

“Tại sao?” Tò mò.

“Trồng cỏ, sau đó tết dây thừng bằng cỏ”, giọng ai đó.

“Tết dây thừng bằng cỏ làm gì?” Quá tò mò rồi.

“Để treo cổ!”, giọng ai đó trả lời ngắn gọn.

“Á!!! Treo cổ?” Quá đáng sợ!

“Đúng thế, một năm nay đã dùng mười hai sợi dây thừng cỏ rồi, tỷ hãy nhìn tay tôi mà xem, tết dây thừng cỏ, tết tới thành sẹo”, giọng người nào đó đáng thương.

“A!!! Chủ nhân các tỷ… đáng sợ quá!” A hoàn run rẩy

“Cũng tàm tạm! Lần đầu tiên khi chủ nhân treo cổ, bọn tôi đều sợ chết khiếp, nhưng giờ thì quen rồi, một tháng người không treo hai lần tôi còn thấy bất thường cơ”, giọng ai đó bất lực.

“Chủ nhân các tỷ tại sao lại muốn treo cổ?” Lại tò mò.

“Doạ Tứ gia nhà tôi mà! Chỉ cần Tứ gia bọn tôi nhìn người phụ nữ khác hoặc đến tiểu viện của người phụ nữ khác, chủ nhân sẽ treo cổ”, giọng ai đó.

“Á!!! Thật không?” Tiếp tục run rẩy.

“Thật đấy, chủ nhân nhà tôi mặc dù nói với Tứ gia rằng, nếu Tứ gia nạp thiếp sẽ hành hạ chết bọn họ, nhưng thực ra, ý của chủ nhân là khiến họ phải chịu đời quả phụ”, giọng ai đó thản nhiên.

“Quả phụ?”, giọng a hoàn quá đỗi kinh ngạc.

“Đúng thế, chính là ý đó. Có vài người không biết còn ngốc nghếch mang con gái rượu nhà mình gả cho Tứ gia bọn tôi cơ”, giọng ai đó.

“Chẳng trách Tứ gia nói không nạp thiếp nữa, thì ra là như vậy.” A hoàn đang liên tưởng.

“Đúng vậy, Tứ gia nhà tôi nói không thể hại con gái nhà người ta, không thể làm lỡ đời người ta được”, giọng ai đó thành khẩn.

“Tứ gia thật vĩ đại, cũng thật đáng thương”, a hoàn nói.

“Đúng vậy, bọn tôi cũng thấy thế. Phải rồi, cảm ơn tỷ, tôi phải về bẩm lại với chủ nhân, về muộn sẽ bị chủ nhân dùng roi da đánh”, giọng ai đó lại vờ đáng thương.

“Tỷ thật tội nghiệp!” A hoàn nước mắt lưng tròng.

“Con người tỷ thật tốt, hay là tỷ giúp tôi hỏi chủ nhân các tỷ xem, trong phủ có cần người hầu hạ không, mặc dù bổ củi, nấu cơm, giặt quần áo, thêu thùa tôi đều không biết, nhưng tôi sẽ học”, giọng ai đó.

“Được, có cơ hội tôi sẽ hỏi giúp tỉ. Tên tỷ là gì?”, a hoàn hỏi.

“Tôi là Tiểu Tứ, rất dễ nhớ phải không, tên giống tên một con lợn mà chủ nhân tôi nuôi”, giọng ai đó.

“Chủ nhân các tỷ thật quá đáng!” A hoàn nắm chặt nắm tay.

“Cũng tàm tạm, nhờ phúc mấy con lợn, chủ nhân thích lợn, cũng không làm khó gì cho tôi cả! Cảm ơn tỷ, tôi đi đây”, giọng ai đó vui vẻ.

“Tôi tiễn tỷ” A hoàn nhiệt tình.

“Được, những gì chúng ta nói hôm nay tỷ đừng kể với ai nhé! Nếu đến tai chủ nhân tôi, thì người sẽ lại dùng roi da để đánh tôi mất”, giọng ai đó dặn dò.

“Tỷ yên tâm đi”, a hoàn nhận lời. Hai người dần dần đi xa.

Ánh mắt những người trong phòng hoặc thẳng hoặc cong đều lia lên mình Dân Chân, thông cảm có, cười nhạo có, kinh ngạc có…