Chương 81: Làm đồ chơi chơi

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Uống trà xong cũng không còn sớm nữa, Khang Hy phải quay về Sướng Xuân viên. Mặc dù Khang Hy nói Nhan Tử La không cần tiễn giá, nhưng Nhan Tử La không dám, thế là bèn chống gậy tập tễnh tiễn ra tới tận cửa, đến cửa rồi mới phát hiện đội ngũ hộ giá rất long trọng rầm rộ, đứng ở ngoài lâu giờ đã thành người tuyết hết cả.

“Hoàng thượng”, Lý Đức Toàn vội chạy lại, nói.

“Trẫm không nợ bạc các ngươi nữa phải không? Ồ, nhưng trẫm nợ các ngươi một bữa cơm”, Khang Hy cười, nói.

“Nô tỳ không dám!” Nhan Tử La cũng cười đáp. Hoàng thượng mời cơm? Nàng không muốn đường tiêu hóa của mình có vấn đề.

“Về thôi!” Khang Hy lên ngựa, Dận Chân, Mẫn Chỉ, Kỳ Mộc Cách và đội ngũ hộ giá cũng lục tục lên ngựa theo.

“Nô tỳ cung tiễn Hoàng thượng”, Nhan Tử La cúi đầu nhìn xuống đất nói. Cho đến khi cả đoàn người đi xa rồi mới dám ngẩng đầu lên. Trong cả một đám đông như thế, nàng vẫn nhìn ngay thấy chàng, vừa rồi nhìn chàng có vẻ tiều tụy đi rất nhiều…

“Hình như sắc mặt Tứ gia không được tốt”, Bách Hợp nói.

“Là rất không tốt.” Nhan Tử La thuận miệng nói xong, nhìn nhìn Bách Hợp: “Nha đầu chết tiệt này, lại trêu chủ nhân phải không?”.

“Nô tỳ chẳng qua hiểu lòng chủ nhân mà thôi, không dám trêu gì chủ nhân.”, Bách Hợp cười, đáp.

“Hôm nào có thời gian, xem ta xử lý ngươi thế nào”, Nhan Tử La nói, “Được rồi được rồi, quay vào thôi, người phiền phức nhất đã đi, thật nhớ nhung cuộc sống bình yên quá!”.

“Vâng, người nên đi thì đã đi rồi, nhưng người không nên đi cũng đi luôn rồi”, Bách Hợp khẽ lẩm bẩm.

“Nha đầu chết tiệt, ta thấy giờ ngươi cũng bắt đầu lắm lời như Mẫn công chúa. Ám Hương, Sơ Ảnh, quay về khâu miệng nha đầu thối này laị cho ta.” Nhan Tử La cười.

“Vâng, chủ nhân”, Hai người kia cũng cười, đáp.

Quay về phòng, Nhan Tử La kêu mệt, Bách Hợp vội vàng hầu nàng đi ngủ.

“Chủ nhân, vừa rồi nô tỳ đã nói những lời không nên nói, chủ nhân đừng để trong lòng.” Bách Hợp tháo tóc ra cho nàng.

“Ừm”, Nhan Tử La ậm ờ.

“Chủ nhân?” Bách Hợp lo lắng nhìn Nhan Tử La, vẻ mặt chủ nhân rất vô cảm.

“Không sao. Ta phải ngủ một lúc”, Nhan Tử La nói. Bách Hợp gật gật đầu, rón rén đi ra.

Nhan Tử La nhìn đỉnh màn, chăm chú không chớp mắt, mình đang làm cái gì đây? Làm như thế có ý nghĩa gì? Bản thân mình đang kiên trì vì cái gì? Kiên trì như thế để mong giành được cái gì?

Thật lòng? Nàng tự nói với mình.

Nhưng sống ở đây, liệu có mối quan hệ thật lòng hay không?

Không có. Đủ loại phụ nữ phong tình đi qua đi lại, những người phữ xinh đẹp tới mức nàng nhìn còn muốn chảy nước miếng. Nàng lại không thể mãi mãi trẻ trung, nhưng bên cạnh chàng sẽ luôn không thiếu phụ nữ trẻ trung, chỉ cần chàng muốn. Ở đây, chỉ cần chàng muốn, chàng thậm chí có thể không màng tới cảm nhận của nàng mà lấy em gái nàng. Trái tim chàng rất lạnh, có thể tùy ý dùng những cách lạnh lùng nhất để làm tổn thương người khác, sau đó, lại muốn người khác phải bợ đỡ, hoan nghênh chàng như không có việc gì xảy ra. Cần phải thừa nhận là, việc này có liên quan tới thân phận của chàng, nhưng nàng không phải bất kì người phụ nữ nào ở đây. Nàng muốn được trân trọng chứ không phải được sủng ái như con chó con mèo quanh quẩn quấn lấy chân chủ nhân. Nếu thế, nàng thà chẳng cần gì cả. Sống một mình cả đời tới khi trời tàn đất tạ.

“Á!!!”, Nhan Tử La kêu lên, sau đó kéo chăn trùm lên đầu, chui vào trong chăn giấu mình.

“Chủ nhân?”, Bách Hợp đi vào, khẽ hỏi.

“Ngủ rồi, nói mơ thôi”, Nhan Tử La trả lời. Bách Hợp lo lắng đi ra.

Chàng sẽ lấy Kỳ Mộc Cách ư? Kỳ Mộc Cách thực ra rất đáng yêu, không những trẻ trung, mà còn rất xinh đẹp, tâm tư đơn giản, chàng chẳng phải thích những người tâm tư đơn giản sao?

Kéo chăn ra, Nhan Tử La thở hồng hộc, sau đó… tự cho mình một cái bạt tai.

“Nhan Tử La, mày đúng là kẻ ngốc! Nghĩ linh tinh gì thế này? Hãy sống cuộc sống của mày đi, cầu nguyện cho ông Trời nhớ ra mày mà thương tình đá quay về thời hiện đại, đồ ngốc!”, Nhan Tử La lẩm bẩm, sau đó lại chui vào trong chăn.

“Bách Hợp, chủ nhân… có phải đang khóc không?”, Ám Hương khe khẽ hỏi.

“Chủ nhân tâm trạng đang không tốt. Hãy để người ngủ trước đã, lát nữa tỉnh dậy sẽ ổn thôi”, Bách Hợp khe khẽ đáp.

Nhìn trời bên ngoài đang dần dần tối đi, bọn Bách Hợp không ngừng len lén vén rèm lên nhìn vào trong, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

“Bách Hợp tỷ tỷ, hay là gọi chủ nhân dậy ăn chút đồ?”, Sơ Ảnh lo lắng hỏi.

Bách Hợp lắc lắc đầu, thở dài.

Trời càng ngày càng tối, Bách Hợp đi qua đi lại ngoài cửa, cuối cùng lấy hết dũng khí, định vén rèm. Tay vừa giơ lên, rèm đã được ai đó vén, Nhan Tử La đầu bù tóc rối, mặc áo trong màu trắng, tay vịn khung cửa đứng đó.

“Á, chủ nhân!” Bách Hợp kinh hãi lùi về phía sau một bước, tay vỗ vỗ ngực.

“Thấy ma à? Làm gì mà thất kinh thế? Ta đói rồi”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân, người mặc phong phanh như thế, mau vào trong đi, nô tỳ sẽ mang cơm lên ngay”, Bách Hợp lập tức đi đến đỡ nàng, nói.

“Bách Hợp, bóp đầu cho ta một lát, ngủ đến mức đau hết cả gáy”, Nhan Tử La được Bách Hợp đỡ ngồi lên sập.

“Vâng, chủ nhân.” Bách Hợp có chút lo lắng nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng bóp đầu cho nàng. Không lâu sau, bọn a hoàn mang cơm vào, Nhan Tử La nhìn nhìn, đột nhiên không muốn ăn nữa, nhưng thấy ánh mắt chờ đợi của bọn Bách Hợp, Ám Hương, nàng đành cầm đũa lên ăn hai miếng.

“Chủ nhân, người ăn thêm chút nữa đi!”, Bách Hợp khuyên.

“Không ngon miệng, không ăn nữa, mang xuống đi.” Nhan Tử La uể oải.

“Nhưng chủ nhân…”, Bách Hợp vẫn còn muốn nói gì đó.

“Không ăn một bữa cơm ta cũng không chết được đâu.” Nhan Tử La túm lấy chiếc gối vuông để ôm, ngồi dựa ở góc sập.

“Chủ nhân, người có muốn… đọc sách một lát không?”, Bách Hợp hỏi. Bộ dạng uể oải thế này của chủ nhân thật sự cô ta không quen.

“Không đọc nữa. Các ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta ngồi một lát, lúc nào muốn ngủ sẽ gọi”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân, nô tỳ đang may túi thơm cho người, người có muốn xem không?”, Bách Hợp lại hỏi.

“Bao giờ may xong thì đưa cho ta xem.” Nhan Tử La nói xong, đảo đảo mắt, “Bách Hợp, ngươi may cho ta một cái bao cát được không? Đợi khi nào ta khỏi sẽ dùng nó để tập thể dục”.

“Được ạ, chủ nhân. Người muốn nó trông thế nào?”, Bách Hợp hỏi.

“Trông thế nào? Chẳng phải chúng trông đều vuông vắn hay sao? Hay là ngươi may ta cho một cái hình tròn?”, Nhan Tử La nhìn nhìn Bách Hợp, nói.

“Vậy nô tỳ sẽ may cho người một cái hình tròn và một cái hình vuông”, Bách Hợp lập tức đáp.

“Nha đầu ngươi sao hôm nay lại dễ dàng thế?” Nhan Tử La nghiêng đầu quan sát Bách Hợp, “Mang đến đây ngồi khâu, ta xem xem ngươi khâu thế nào”.

“Vâng, chủ nhân, nô tỳ tuân mệnh”. Bách Hợp nói xong đi tìm túi kim chỉ tới.

Bách Hợp chăm chú cắt, rồi nhanh nhẹn bắt tay vào khâu bao cát, đúng lúc mắt của Nhan Tử La càng lúc càng mở to, thì Bách Hợp đã may xong một cái bao cát hình tròn. Nhan Tử La tiếc nuối cầm trong tay ném qua ném lại, vẻ mặt dần dần không còn bình thường nữa, da mặt bắt đầu biến hóa: “Bách Hợp, ngươi thật lợi hại! Có thể may thêm cho ta một ít đồ khác được không?”.

“Chủ nhân… người lại muốn thêm gì nữa?”, Bách Hợp lập tức hỏi với giọng cảnh giác, lòng thầm nghĩ, chủ nhân không phải lại muốn làm hại cái gì nữa chứ?

“Bách Hợp, bộ dạng ngươi như thế nghĩa là sao?”, Nhan Tử La liếc xéo Bách Hợp, hỏi.

“Nô tỳ sợ”, Bách Hợp đáp.

“Sợ gì? Ta đâu bảo ngươi may long bào”, Nhan Tử La nói.

“Nô tỳ sợ người lại cắt thứ gì đó không nên cắt”, Bách Hợp khẽ lẩm bẩm.

“Có không? Ta phá phách như thế bao giờ?” Nhan Tử La trợn tròn mắt, không nghĩ ra. Nhưng lại thấy Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh đều không hẹn mà cùng gật gật đầu.

“Sao ba nha đầu các ngươi không thể nhớ những điểm tốt của chủ nhân ta chứ? Sao lại chỉ nhớ mấy chuyện vặt vãnh ấy?”, Nhan Tử La làm bộ tức giận, hỏi.

“Chủ nhân, điểm tốt của người chúng nô tỳ cũng đều nhớ cả. Nhưng những tai họa mà chủ nhân gây ra…” Bách Hợp cười, không nói tiếp. Những tai họa mà chủ nhân gây ra đều kinh động đến Hoàng thượng.

“Cười đi cười đi, cười xong rồi thì khâu cho ta cái gối ôm!”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân, gối trong nhà chúng ta còn chưa đủ sao ạ?” Mấy nha đầu đồng loạt nhìn lên sập, lên giường sưởi, ghế… chỗ nào cũng thấy gối mềm.

“Mấy cái gối ấy hình dạng quá đơn giản, chúng ta may những cái khác đi”, Nhan Tử La nói.

Mấy a hoàn lại nhìn Nhan Tử La.

“Phát huy trí tưởng tượng một chút đi có được không hả? Ví dụ như may một cái hình mặt trăng, hình ngôi sao, hoa hướng dương, mẫu đơn, con cá, con chó, con lợn.” Nhan Tử La xòe ngón tay ra tính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nhìn, mấy a hoàn kia đang trợn tròn mắt nhìn mình.

“Đừng nhìn nữa, trừ phi các ngươi không muốn chủ nhân ta vui vẻ”, Nhan Tử La cúi đầu cố ý lẩm bẩm.

Mấy a hoàn lập tức cùng lúc thay đổi ánh mắt, đều bất lực lắc đầu, sau đó Bách Hợp đại diện nói: “Được rồi, chủ nhân, người muốn may thế nào, chúng nô tỳ sẽ may cho người là được chứ gì.”

“Được, mang giấy bút lại đây”, Nhan Tử La cười, nói.

Ám Hương mang giấy bút đến, mài mực. Nhan Tử La nghĩ ngợi xong liền bắt đầu vẽ ra giấy, đều là hình con lợn, mà đều là lợn béo, đầu to, trông rất ngốc.

“Chúng ta còn có những vải gì? Tốt nhất là dùng màu nhạt, hồng nhạt, hồng phấn gì đấy để làm. Còn làm thế nào, chắc không cần ta phải dạy các ngươi nữa nhỉ? Làm xong rồi, nhét lông vũ vào trong.” Nhan Tử La cầm hình vẽ đưa cho Bách Hợp.

“Chủ nhân, người chắc chắn muốn những hình này chứ?” Một đàn lợn? Lẽ nào chủ nhân muốn nuôi lợn?

“Đúng, hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy làm. Ta buồn ngủ quá, ngủ trước đã.” Nhan Tử La giống như vừa sử dụng doping, tâm trạng rất vui vẻ, tập tà tập tễnh leo từ sập xuống đất, rồi lại tập tễnh leo lên giường sưởi. Mấy a hoàn sau khi xúm vào hầu nàng đi ngủ xong bèn đi ra cả phòng ngoài.

“Xem ra tâm trạng của chủ nhân rất ổn?”, Ám Hương nói.

“Quen rồi thì tốt.” Bách Hợp lắc lắc đầu.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Nhan Tử La đã tỉnh dậy, vội vàng ăn sáng xong, liền gọi bọn Bách Hợp chuyển vải vào. Cắt xong hình dạng mà mình mong muốn, đám a hoàn vừa thở dài vừa ngồi khâu. Nhan Tử La ngồi cạnh nhìn đống vải, nói: “May thêm một cái màu đen nữa”.

“Chủ nhân…” Mấy a hoàn đều kinh ngạc kêu lên.

“Làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa tới tận Tây phương. Đã may mấy con rồi, lăn tăn gì một con nữa”, Nhan Tử La nói, nghĩ thế nào lại bổ sung, “Con này ta sẽ tự may, các ngươi cắt giúp ta đi”. Nhan Tử La vừa nói vừa đảo đảo mắt, bộ dạng trông chẳng có gì tốt đẹp.

“Chủ nhân… người…” Bách Hợp do dự xem có nên hỏi hay không.

“Được rồi được rồi, giúp ta cắt đi”, Nhan Tử La giục. Bách Hợp mặc dù không muốn, nhưng vẫn cẩn thận cắt vải. Nhan Tử La luồn chỉ vào kim, vừa khâu vừa lén cười thầm, bọn Bách Hợp cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Làm nhanh làm chậm mãi rồi cũng coi như là khâu xong, Bách Hợp lệnh cho bọn tiểu nha đầu mang mấy túi lông vũ tới, thận trọng nhét từng nắm từng nắm vào trong vỏ gối hình con lợn. Nhan Tử La ban đầu cũng ngồi nhét lông rất nghiêm túc, từng nắm từng nắm lông vũ được nhét vào, nhưng có một chiếc lông vũ vô kỉ luật nhẹ nhàng bay ra, Nhan Tử La bèn chăm chăm nhìn theo, lại còn thổi phù phù hỗ trợ cho nó bay, xem ra chiếc lông càng bay càng cao.

Sau đó… thả lỏng tay một cái.

“Chủ nhân!!!”, Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh cùng thét lên.

“Chẳng trách các tiên nữ đều thích rắc hoa. Lần đầu tiên ta được nhìn thấy nhiều lông vũ như thế này bay đấy, thật đẹp quá, nếu mà có đủ các màu sắc khác nhau thì còn đẹp hơn”, Nhan Tử La cảm thán và nuối tiếc nói.

“Đúng là nhìn rất đẹp, nhưng, chủ nhân…, người có nghĩ sẽ thu dọn nó thế nào không?”, Bách Hợp mặt mày khổ sở nói.

“Hả? Ha ha, cái này, ta tin ba ngươi thông minh như thế nhất định sẽ nghĩ ra cách mà.” Nhan Tử La cười không được tự nhiên lắm.

“Chủ nhân…”, giọng Bách Hợp vô cùng bất lực.

“Yên tâm đi, ta sẽ giúp. Nhan Tử La vỗ vỗ vai Bách Hợp.

“Chủ nhân, người hãy để xuống đó, lát nữa nô tỳ ra làm là được, người nghỉ đi một lát.” Nếu không càng giúp sẽ càng bận. Câu cuối cùng Bách Hợp chỉ dùng vẻ mặt để diễn đạt.

“Thế đâu được, dù sao cũng là do ta gây ra mà.” Nhan Tử La làm bộ “ngại ngùng” nói.

“Chủ nhân, đây là phận sự của chúng nô tỳ”, ba a hoàn lại cùng đồng thanh lên tiếng.

“Được, thôi được”, Nhan Tử La nói. Sao ánh mắt của ba nha đầu này trông lại có vẻ tức giận nhỉ?

Một nắm tay có thể nắm được bao nhiêu lông vũ? Điều này còn phụ thuộc là lông của chim gì, nếu là lông cánh chim đại bàng, có lẽ chỉ nắm được vài cái, nhưng nếu là lông mao trên thân con chim nhỏ… Cái này không thể nói rõ được, dù sao cũng chưa từng có ai đếm kĩ.

Bốn con lợn được may xong và nhét xong lông vũ, rồi cũng được may kín lại. Bách Hợp, Sơ Ảnh lúc này mới rảnh tay để chuẩn bị đi dọn dẹp “chiến trường”. Số lông bị bay ra trong lúc bất cẩn khi nhét vào vỏ gối cộng thêm một nắm lông mà Nhan Tử La tung ra trước đó, trên giường sưởi, dưới đất, chỗ nào cũng có, lại còn khẽ bay bay theo bước chân đi.

“Bách Hợp, hay là đừng quét nữa? Nhìn xem, rất đẹp, giống tiên cảnh”, Nhan Tử La nói.

“Thế sao được, chủ nhân tốt của nô tỳ, người cứ ngồi im một chỗ khâu mặt cho đám lợn đi, còn việc thu dọn giao cho nô tỳ là được”, Bách Hợp vội vàng đáp.

“Ừm, được!” Nhan Tử La nhìn bốn con lợn được xếp trước mặt, mũi hồng nhạt, vàng nhạt, màu kem, màu đen. Nhan Tử La dùng chỉ khâu mắt, mũi và miệng cho mấy con lợn. Khâu xong, lại bày ra xem, các vẻ mặt vui, buồn, lạc quan đều có cả. Con màu đen cuối cùng, Nhan Tử La khâu cho nó một đôi lông mày thẳng và cái miệng thẳng, vẻ mặt lạnh nhạt điển hình, tự mình nhìn nhìn, sau đó ôm lên, tức giận vung tay đấm cho một cái.

Đám a hoàn lớn nhỏ đang bận rộn chiến đấu trong phòng đều sợ giật nảy mình. Cách cười của chủ nhân bọn họ sao trông khủng bố thế nhỉ?

“Chủ nhân, người?”, Bách Hợp vội chạy lại hỏi.

“Không có gì, không có gì, xem xem nó có chắc không ấy mà?”, Nhan Tử La cười nói, sau đó nhặt con có bộ mặt “tức giận” lên, nhẹ nhàng ném bụp vào tường. “Xem ngươi còn dám làm mình làm mẩy với ta nữa không”, Nhan Tử La cười hi hi nói.

“Chủ nhân?” Bách Hợp trố mắt kinh ngạc.

“Rất chắc, đều không hỏng”, Nhan Tử La nói, cầm hai con còn lại lên. Ánh mắt của đám a hoàn trong phòng đều dán chặt vào hai con lợn trên tay chủ nhân, chờ đợi số phận của chúng. Ai ngờ, Nhan Tử La ôm hai con đó trước ngực, cười hi hi nói: “Nhìn bộ dạng của hai ngươi thật là ngoan”.

Bách Hợp thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay chủ nhân có hành vi kì dị rồi.

Đến gần tối, khó khăn lắm mới thu dọn căn phòng trở lại sạch sẽ, bọn Bách Hợp tìm kĩ càng khắp nơi, chỉ thiếu điều mang kính lúp ra soi nữa thôi. Nhan Tử La ôm con lợn nhỏ màu hồng ngủ.

“Cuối cùng cũng thu dọn sạch sẽ”, Ám Hương khẽ nói.

“Tâm trạng của chủ nhân hôm nay hình như rất tốt”, Sơ Ảnh cũng lên tiếng.

Bách Hợp nghe xong, chỉ cười, không nói gì.

“Bách Hợp tỷ tỷ, chủ nhân đã ngủ hơn một canh giờ rồi, có nên đánh thức không?”, Ám Hương nhìn rèm cửa lo lắng, nói.

“Yên tâm đi, tâm trạng vui vẻ, ngủ thêm một chút cũng không sao”, Bách Hợp đáp. Hai người kia đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Đột nhiên, cửa mở ra, cả ba đều lập tức quay nhìn về phía cửa, sau đó loạt xoạt hành lễ, cố hạ thấp giọng nói: “Tứ gia cát tường !”.

Dận Chân nhìn bộ dáng của bọn họ, liền khẽ tiếng hỏi: “Đang ngủ?”.

“Vâng, chủ nhân vẫn đang ngủ”, Bách Hợp cúi đầu đáp, trong giọng nói như có sự vui vẻ, sắc mặt cũng vui vẻ. Có lẽ nếu khi ấy trong tay cô ta có quả lựu đạn thì cô ta cũng có thể ném thẳng vào phòng trong để gọi chủ nhân của mình dậy.

“Ừm”, Dận Châm ừm một tiếng. Bách Hợp nhanh nhẹn vén rèm: “Tứ gia, mời”. Dận Chân sải bước vào trong. Thả rèm xuống, ba a hoàn len lén cười.

Nhưng khi Dận Chân vào phòng và nhìn thấy Nhan Tử La thì không kìm được ngẩn người ra, đàn lợn này ở đâu ra? Hôm qua rõ ràng còn chưa có.

Nhan Tử La nằm nghiêng, tay ôm chặt con lợn màu hồng phấn, vẻ mặt rất giống con lợn kia, đôi mày cong cong, khóe miệng kéo lên như cười. Vô tình, thấy trên tay nàng lại xuất hiện chiếc nhẫn huyết ngọc, khóe miệng Dận Chân vô thức cũng nhếch lên.

Ngồi xuống cạnh giường sưởi, mắt không rời chiếc nhẫn, nàng đã đeo lại từ bao giờ? Đây là dấu hiệu cho thấy nàng không giận nữa? Chàng không kìm được, giơ tay về phía chiếc nhẫn màu đỏ. Đáng tiếc, còn chưa chạm được tới nơi, thì đôi mắt kia đột nhiên mở trừng ra khiến chàng dừng ngay tay lại.

Nhưng đôi mắt ấy lại lập tức nhắm vào, động tác tiếp theo là kéo chăn trùm lên đầu.

Khoảng một khắc trôi qua, chăn từ từ tụt xuống cổ, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt, nàng kéo cái gối ôm hình con lợn ra chắn phía trước rồi.

Lại thêm khoảng một khắc nữa trôi qua, con lợn vẫn chắn trước mặt người.

“Chân đỡ hơn chưa?”, chàng hỏi.

“Ừm”, giọng nói vang lên đằng sau con lợn.

“Ngã thế nào?”, lại hỏi.

“Không cẩn thận”, lại đáp. Vớ vẩn.

“Chịu khó nghỉ ngơi đi”, dặn dò.

“Vâng”, đáp.

Sau đó tiếng quần áo sột soạt vang lên, không lâu sau, khuôn mặt phía sau con lợn nhô ra, đang chuẩn bị thò ra lấy hơi, nhưng hơi đó bị tắc ở cổ họng, miệng há to thành hình tròn, đồng tử mở rộng!

“Tỉnh rồi?”, tiếp tục hỏi.

“Ừm”, tiếp tục đáp, tiện thể nuốt phần hơi định thở ra vào trong, miệng thu lại hình dạng nhỏ như thường thấy, cụp mắt. “Gian xảo, tiểu nhân”, lẩm bẩm bất mãn.

“Thế thì tốt. Bách Hợp, vào hầu đi”, Dận Chân cao giọng

Lồm cồm bò dậy, vẫn cúi đầu.

“Còn giận ta?”, khẩu khí thăm dò.

Ai đang nói đấy? Không nghe thấy!

Bách Hợp thận trọng đi vào, hầu Nhan Tử La mặc quần áo, chải đầu gọn gàng.

“Bảo thái y vào đi”, người nào đó ra lệnh. Bách Hợp vội vâng dạ rồi lui ra. Nhan Tử La len lén nhìn Dận Chân một cái, thái y? Lại truyền thái y làm gì? Không phải định bẻ nốt chân còn lại của nàng đấy chứ?