Chương 116: Làm hàng xóm với Thập tam gia

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mùa hè của Nhan Tử La cứ thế trôi qua trong vườn rau, khi hoa sen nở, Nhan Tử La đúng là đã sai người ngắt lá sen làm cơm sen ăn. Đến đầu tháng tám, Nhan Tử La bắt đầu nhớ con gái và con trai mình. Hai đứa trẻ xấu xa này đã hoàn toàn quên mất người mẹ là nàng, chẳng có chút tin tức nào cả.

Ngày mười lăm tháng Tám Nhan Tử La vốn định quay lại kinh thành, không phải vì trăng ở đó tròn hơn, chỉ là không muốn làm khó người nào đó, càng không muốn tự chuốc phiền phức vào thân. Nhưng Dận Chân không cho phép nàng quay về, còn nói năm nay nàng hãy đón rằm tháng Tám ở biệt viện. Nghe xong những lời chàng nói Nhan Tử La nheo mắt.

“Ung vương gia, chàng định lấy vợ bé, phòng trong phủ không đủ dùng nữa chứ gì?”, Nhan Tử La cười giả lả nói, tay đặt trên cánh tay Dận Chân, ngón tay trượt trượt trên đó, tìm vị trí để hạ… khẩu.

Dận Chân đặt bút lông xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Năm nay trong kinh thành có gió cát lớn[1], nàng ở lại đây tốt hơn”.

[1] Ở đây, ý Dận Chân muốn nói đến trong thành có nhiều thị phi.

“Gió cát lớn?” Nhan Tử La nghiêng đầu, gật gật. “Thì ra là chàng thương thiếp! Ung vương gia, thiếp phải nói cho chàng biết, nếu để thiếp biết chàng lén lút lấy vợ bé, thiếp sẽ cắn tay chàng đấy”, Nhan Tử La cười nói.

“Được!” Dận Chân cũng khẽ nhếch khóe môi.

“Haizz, Ung vương gia, sao con gái con trai thiếp không về nhà nhỉ? Cả nửa năm rồi thiếp chưa gặp bảo bối Bố Bố”, Nhan Tử La chống cằm hỏi.

“Sắp rồi”, Dận Chân đáp.

Kết quả, câu “sắp rồi” của Dận Chân khiến Nhan Tử La phải đợi tới gần hai tháng con trai con gái nàng mới về.

Con gái nàng vừa về là chạy thẳng ra vườn rau, nhìn khu vườn tan hoang đổ nát, Công chúa Khuynh Thành chớp chớp mắt, trề trề môi, vườn rau mà nó nhớ nhung suốt mùa hè lại biến thành bộ dạng này, thế mà nó còn muốn ăn rau do chính tay ngạch nương trồng, đáng tiếc chỉ còn lại gốc rau mà thôi, nó chẳng còn hứng thú gì nữa.

Thành Cổn Trát Bố đen hơn, sung sướng cuống quýt kể cho nàng nghe những chuyện trong chuyến du lịch. Nhưng Thành Cổn Trát Bố hình như có chút không vui, bởi vì nó vẫn nghĩ giống như chuyến đi lần trước, có thể gặp được a ma mình, đáng tiếc là không gặp, nên thằng bé hơi thất vọng. Nhan Tử La đành nhắc lại những lời đã nói trước kia với nó một lượt. Thằng bé nghĩ xong bèn kiên định niềm tin sẽ luyện võ thành cao thủ.

Con trai con gái ở lại với nàng tới tận gần Tết. Trong thời gian đó số ngày Dận Chân đến cộng lại chưa được một tháng, Khuynh Thành cũng không hồi cung lần nào. Ban đầu Nhan Tử La còn băn khoăn, tưởng rằng con gái mình bị Khang Hy ghét bỏ, vì không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của đứa con gái nhỏ, nàng khéo léo hỏi dò. Khuynh Thành cười hi hi nói: “Bởi vì a ma nói nửa năm nay sức khỏe ngạch nương không tốt, nên Hoàng gia gia ân chuẩn cho con về sống cùng ngạch nương”. Nhan Tử La nghe xong, miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất đúng.

Từ sau hôm đó, hằng ngày Nhan Tử La còn có thêm một việc nữa, sáng dậy sớm, buổi tối trước khi đi ngủ đều nằm trong chăn cầu khẩn. Khuynh Thành chê nàng không có thành ý, đến những lời kinh tối thiểu cũng không có, Nhan Tử La cười hì hì bẹo mũi con, nói: “Rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ ở trong tim. Hơn nữa, hằng ngày bao nhiêu người cầu xin Phật tổ như vậy, Phật tổ bận rộn làm sao có thời gian mà nghe lời thỉnh cầu của ta. Vì vậy ta qua loa một chút cũng không sao”.

Kết quả đường nhiên là bị cô con gái nhỏ người nhưng tinh khôn của mình miệt thị.

Ba mươi tết, Dận Chân không ở bên họ, cho đến tận mùng Ba mới về, Dận Tường theo sau. Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố nhào tới bên Dận Tường, nhiệt tình như những con hổ đã bị bỏ đói một năm trời mới nhìn thấy một con dê con vậy. Nhan Tử La nhìn Dận Tường, rồi lại nhìn Tứ a ca hắn. Lão Thập tam không phải sẽ bị giam cầm ngay sau khi Thái tử bị phế sao? Được thả ra trước thời hạn? Không thể nào, nghe nói hắn bị giam tới tận khi “ông già” mình băng hà, tới thời Tứ a ca hắn, hắn mới được thả mà. Bây giờ… là chuyện gì?

Thấy vẻ mặt hồ nghi của nàng, Dận Tường cười cười: “Nhan tẩu, tẩu như thế là có ý gì? Đệ tới chúc tết tẩu mà, không mong trông thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của tẩu đâu”.

“Thập tam gia, người được tự do rồi?”, Nhan Tử La hỏi thẳng, vòng vo với mấy người này chỉ lãng phí thời gian và sinh mệnh.

“Đừng nhắc nữa”. Dận Tường thở dài, “Lần này được ra còn phải tới chào hỏi a ma, phiền chết đi được”.

Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân: Thiếp cảm thấy vẻ bất lực của hắn là vờ vịt!

Dận Chân khẽ nhếch môi cười: Đừng nói ra.

Nhan Tử La gật đầu: Biết rồi. Nhưng hắn đến đây làm gì?

Dận Chân: Tự hỏi đi.

“Thập tam gia, người không phải chỉ đến chúc tết nô tỳ thôi đấy chứ? Nô tỳ chưa chuẩn bị đồ đáp lễ”, Nhan Tử La nói.

“Trời ơi, Nhan tẩu thật thông minh, ta đến, thứ nhất là chúc tết tẩu, thứ hai là, muốn thương lượng với tẩu một việc”, Dận Tường đáp.

“Thương lượng với nô tỳ?” Nhan Tử La đảo mắt, có thể thương lượng việc gì với nàng, lẽ nào hắn cũng muốn phá hoa viên trồng rau? Nếu nàng lại cổ vũ thêm một a ca phá hoa viên, không chừng ngày mai Khang Hy sẽ bắt giam nàng mất.

“Thương lượng với tẩu xem nên mua một miếng đất ở chỗ nào để dựng nhà”, Dận Tường cười nói. Vốn hắn nói với Tứ a ca, nhưng Tứ ca hắn khuyên nên hỏi Nhan Tử La, tránh tới lúc ấy nàng ta bất mãn lại phá hoa viên.

“Mua đất dựng nhà? Thập tam gia, người không ở trong phủ nữa?” Nhan Tử La băn khoăn. Biết là mấy cổ nhân này thường thích mua đất xây nhà, nhưng thương lượng với nàng việc gì? Nàng đâu phải thầy phong thủy. “Thập tam gia, không phải người đã ngắm trúng phong thủy trong mảnh đất nhà chúng tôi rồi đấy chứ? Việc này người cứ bàn với Tứ ca là được”.

Dận Tường khẽ cười, sau đó lắc đầu: “Nhan tẩu, ta định về quê xây một điền trang, sống những ngày nhàn nhã. Vừa hay Tứ ca cũng có ý này, vì vậy mới tới thương lượng với tẩu”.

Nhan Tử La nhìn Dận Chân, chàng có dự định này? Thật sự định làm nông phu? Trời ơi! Trời ơi! Ung vương gia không xuất gia lại muốn làm nông phu!

“Tứ gia, chàng có dự định này từ bao giờ?”, Nhan Tử La nhìn Dận Chân.

“Khi nàng phá hoa viên”, Dận Chân bình tình đáp. Chàng đã cho người thu dọn lại hoa viên khi trời vừa lập xuân, hoa viên này thực sự nhìn quá thê lương, nàng thích trồng rau thì xây cho nàng một trang trại là xong.

Ghi thù, xấu xa!

“Hình như chàng cũng đồng ý rồi”. Nhan Tử La tự nhiên trừng mắt lườm chàng, sau đó nhìn Dận Tường, “Thập tam gia định mua đất ở đâu?”.

“Muốn nghe ý kiến của tẩu trước”, Dận Tường đáp. Đến khi đó ở ngay cạnh nhà Tứ ca, hằng ngày đêù có rất nhiều chuyện thú vị mới mẻ, không lo cuộc sống quá buồn chán.

“Thập tam thúc, nơi mà ngạch nương con muốn, tốt nhất phải có sơn tuyền, nói thẳng ra là phải có núi có sông”, Khuynh Thành cười hi hi nói thay nàng.

“Sơn tuyền?” Dận Tường suy nghĩ, “Vậy khu đất dưới núi Ngọc Tuyền cũng không tệ. Quyết định thế đi, hôm khác ta sai người tới xem đất xong sẽ đưa tẩu đi xem, phải hài lòng mới mua”.

Kẻ có tiền, lại là một kẻ có tiền, nhìn khí phách của người ta xem, mua nhà mua đất mà cứ như đi mua củ cải không bằng, đến bao giờ nàng mới có thể phóng khoáng như thế? Thật thích cái cảm giác cầm tiền đập người khác.

Nàng nhìn Dận Chân, Dận Chân gật đầu: “Lão Thập tam mau tiến hành đi, đừng để đêm dài lắm mộng”, nói xong còn liếc sang nhìn Nhan Tử La. Trong mắt nàng là ánh sáng của sự hào hứng. Cũng tốt, về quê sống gió cát nhỏ hơn, nàng sẽ vui hơn.

“Được, Tứ ca, tiểu đệ hiểu”. Dận Tường cố nhịn cười, Tứ ca hắn chắc chắn đang lo năm nay Nhan Tử La lại làm hại hoa viên của huynh ấy.

Nhan Tử La nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật. Nàng đang băn khoăn, nàng sống cuộc sống của nàng, tại sao lại có nhiều người đợi để xem náo nhiệt như thế? Đám Ái Tân Giác La… vô lương tâm này!

Người rảnh rỗi một khi đã tìm được mục tiêu sẽ nhiệt tình, Dận Tường sau khi đi xem mấy mảnh đất, liền chạy tới bàn bạc với Nhan Tử La, chọn nơi cách lăng mộ của Mẫn Chỉ không xa. Sau đó Nhan Tử La liền vui vẻ ở nhà vẽ phác thảo, vẽ rồi lại sửa, sửa rồi lại vẽ, sửa cho tới ba bốn mươi lần mới hài lòng, đến chỗ nào trồng hoa gì nàng cũng đã bố trí xong. Khi nàng cầm bản vẽ thiết kế ngôi nhà đến cho Dận Chân, Dận Chân xem xong rất chăm chú, nói: “Không tệ, nhưng…”.

“Nhưng gì?”, Nhan Tử La vội hỏi. Không phải hối hận không mua nữa chứ? Nếu thế liệu nàng có thể vay trả góp để tự mình mua không? Nàng rất muốn xây nhà.

“Trang trại đã xây xong rồi, hôm nào trời ấm hơn nàng có thể tới đó xem”, Dận Chân nói.

Tốc độ này… phải ngang với bên Quản lý đô thị đi tháo dỡ nhà ấy chứ!

“Xây khi nào? Tại sao thiếp không biết?” Nhan Tử La buồn bực chết mất. Tại sao lại nhanh như thế, tên tiểu tử thối Dận Tường, tại sao không bàn gì với nàng cả?

“Chọn xong đất là bắt đầu xây”. Dận Chân nhìn nhìn bộ dạng buồn bực của nàng, nói tiếp: “Đừng trách lão Thập tam, hai trang trại đó là do Hoàng thượng tự ý cho người tới xây”.

“Hoàng thượng? Hoàng thượng sao lại tốt bụng như thế?”, Nhan Tử La hỏi. Ông già Khang Hy có ý gì đây, ngăn cản con trai ông ta dính dáng tới nàng? Một trăm cây gậy cũng đánh không đổ, hiểu không hả? Hay vì ông già Khang Hy thấy nàng gây họa nhiều quá nên muốn nhanh chóng giam lại cho xong?

“Hoàng thượng nói, cơ thể không khỏe vẫn nên ở những nơi có sông có núi để tĩnh dưỡng. Ngoài ra, Hoàng thượng còn nói, cá vàng nướng ăn không ngon”, Dận Chân nói.

Oan uổng, nàng quá oan uổng!

“Thiếp không nướng cá vàng!” Nhan Tử La trợn mắt. Ông già này thật quá đáng, lúc nào cũng chế nhạo nàng.

“Hoàng thượng nói là để đề phòng ngộ nhỡ”. Dận Chân vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Nếu Hoàng thượng đã nói như thế, thiếp không nướng cá vàng ăn thì thật có lỗi với người”, Nhan Tử La đáp, lòng thầm nghĩ ngày mai sẽ câu hết cá vàng ở khu nhà phía Tây lên hầm.

“Tai họa”, Dận Chân nói.