Ngoại truyện 15: Du kí Thái Hồ

Tối Chân Tâm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có hai người ngồi đối diện với nhau chơi cờ.

“Không chơi nữa, chàng thật chẳng ra sao, bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu nhường thiếp!” Nhan Tử La đẩy bàn cờ. Một phu nhân trẻ hơn nàng bèn khẽ cười rồi thu lại bàn cờ.

“Phải nói là bao nhiêu năm rồi mà nàng chẳng có tiến bộ chút nào mới đúng!”, Dận Chân nói. Bà vợ già của chàng đúng là bao năm rồi vẫn chơi cờ rất tệ.

“Chú ý phong độ của người quân tử, ông lão!” Nhan Tử La nheo mắt.

“Hừ!”, Dận Chân hừ một tiếng.

Nhan Tử La ra khỏi khoang thuyền, phóng mắt nhìn Thái Hồ, sóng xanh nhấp nhô gợn lên từ phía xa, thật là tiên cảnh!

“Ba Lỗ, cập bến vào hòn đảo trước mặt!” Nhan Tử La quay đầu nói. Ba Lỗ cung kính đáp một tiếng: “Vâng!”.

“Lại bày trò!”, Dận Chân nhìn bộ mặt hào hứng của vợ, nói. Bốn mươi tám hòn đảo ở Thái Hồ, nàng đều sắp đặt chân lên hết cả rồi, nói cái gì muốn tìm tổ yến, không biết nàng thích yến từ bao giờ.

“Haizz, nếu chỗ này cũng không phải có tổ yến thì ta không tìm nữa”, Nhan Tử La cười nói.

“Tìm tổ yến làm gì?”, Dận Chân hỏi.

“Không làm gì cả, chỉ nhìn thôi!” Nhan Tử La cười.

Trong lúc nói chuyện, thuyền đã cập bến, người chèo thuyền giữ cho thuyền ổn định, đặt một tấm gỗ nối thuyền và bờ, hai người xuống thuyền đi lên đảo. Hòn đảo này nhỏ, không có dân cư, xem ra chỉ là nơi ngư dân tới nghỉ chân trong lúc đi đánh cá mà thôi.

“Xem ra chỗ này cũng không có tổ yến!”, Nhan Tử La nói, nhìn nhìn Dận Chân.

“Rõ ràng!”, Dận Chân đáp.

“Haizz!” Nhan Tử La tìm một phiến đá ngồi xuống, nhìn nhìn Dận Chân: “Ông lão, ngồi nghỉ lát đi! Tuổi cao rồi, mệt phải không?”.

Dận Chân lườm nàng một cái, không nói gì, ngồi xuống cạnh nàng. Người phụ nữ này gần đây thường xuyên nhắc nhở rằng chàng đã già rồi.

Hai người ngồi quay mặt ra Thái Hồ, trên hồ những chiếc thuyền đi đi lại lại như những mũi tên, gió lướt qua mặt hồ phả hơi nước về phía họ.

“Ông lão, chúng ta mua hòn đảo này đi! Xây một ngôi nhà trúc, sau này đến câu cá, nghỉ hè, thế nào?” Nhan Tử La quay đầu lại nhìn Dận Chân.

“Không cần mua!”, Dận Chân đáp. Giang sơn thiên hạ là của chàng, làm gì có ai bỏ tiền trong túi mình ra để mua đồ của chính mình chứ?

“Hả?” Nhan Tử La mở to mắt, “Ông lão, không phải chàng định đi cướp đấy chứ? Giờ chúng ta đã là dân đen không quyền không thế rồi đấy? Chàng phải nghĩ cho kĩ!”.

“Có lý!”, Dận Chân nói, “Ta sẽ cho người lo liệu!”.

“Không tin được chàng, chàng cướp đồ của người ta quen rồi, để thiếp cho người đi làm thì tốt hơn.” Nhan Tử La cười.

“Được!” Dận Chân đồng ý.

Ngồi một lúc lâu, một âm thanh không bình thường vọng tới tai Dận Chân, chàng cười, quay đầu nhìn Nhan Tử La.

“Đói rồi à, bà lão?”, Dận Chân hỏi.

“Đương nhiên đói rồi, đi suốt buổi sáng còn gì!”, Nhan Tử La cười đáp.

“Về thôi!”, Dận Chân nói. Theo lý mà nói, những người ở tuổi này sẽ không nhanh đói như thế, nhưng bà lão nhà chàng luôn rất nhanh đói.

Ừm, có lẽ là bệnh thời thanh niên để lại, năm năm ở biệt viện, cuộc sống của nàng chỉ có ăn và ăn, nói đi cũng phải nói lại, tật này của nàng cũng có lỗi của chàng.

“Ông lão, đợi khi về đến nơi, thiếp đã đói lả rồi.” Nhan Tử La cười, đứng dậy tới bên mép nước, nhìn mép nước nông choèn gần bờ, “Tự lực cánh sinh đi!”, rồi khoắng khoắng tay xuống nước.

Dận Chân đi tới cạnh nàng: “Nước lạnh! Già rồi mà còn nghịch nước”.

“Bách Hợp, cần câu bảo ngươi mang theo đâu?”, Nhan Tử La cười hỏi. Liền thấy Bách Hợp cầm cần câu lại: “Chủ nhân, người câu cá thật sao? Nô tỳ có mang theo đồ ăn trong hộp đây rồi”.

“Đương nhiên phải câu rồi, ăn những thứ tươi mới sẽ ngon hơn”, Nhan Tử La cười đáp. Đáng tiếc, mồi câu cá, nàng không dám động đến, nàng nhìn Dận Chân: “Ông lão, chàng mắc đi!”.

Dận Chân nhìn nàng một cái, đón lấy cần câu, mắc mồi câu cho nàng, sau đó thấy Nhan Tử La hào hứng nhận lại cần câu, tìm một tảng đá ngồi xuống câu cá.

Khoảng một khắc trôi qua, thì thấy Nhan Tử La nhìn chàng vẫy tay loạn xạ. Dận Chân khe khẽ lắc đầu, quả nhiên là không có tính kiên nhẫn.

“Ông lão, thiếp ngồi câu cùng chàng!” Nhan Tử La cười hi hi nhét cần câu vào tay chàng, còn nịnh nọt nhường cho chàng phiến đá bằng phẳng nhất.

“Hừ!” Dận Chân đón lấy cần câu, ngồi chưa được bao lâu, chỉ thấy Nhan Tử La không ngừng đứng dậy nhìn về phía mặt hồ, Dận Chân không nhìn nàng, chỉ nói: “Đừng làm cá sợ”.

“Đúng thế!” Nhan Tử La yên lặng ngồi xuống, chuyển thành nghển cổ nhìn.

Lại khoảng một khắc nữa trôi qua, Nhan Tử La kéo kéo tay áo chàng: “Ông lão, hay là chúng ta quay về, xem ra bọn cá này ăn no cơm trưa rồi, nếu chúng ăn xong còn ngủ trưa hai canh giờ nữa thì làm thế nào”.

Dận Chân quay đầu sang nhìn nàng: “Tưởng cá giống nàng chắc!”.

“Ông lão, chàng sao có thể công kích thiếp như vậy? Đây là một nỗi sỉ nhục lớn đối với nhân cách của thiếp.” Nhan Tử La chau mày, tiện tay cấu cho chàng một cái.

Dận Chân chuyên tâm câu cá, mặc nàng cấu véo, gần đây lực cấu cũng nhỏ đi nhiều rồi, không đau, cũng không thấy buồn nữa.

Sự phản kháng của Nhan Tử La không nhận được bất kì hồi đáp nào nên nàng không nói nữa. Quay đầu nhìn thấy Bách Hợp và Ba Lỗ đang bận rộn làm gì đó, Nhan Tử La đứng dậy chạy qua, thì ra là trải chiếu, bày đồ ăn ra.

Nhan Tử La vốn đang rất đói, nhìn thấy cảnh ấy càng đói hơn. Bách Hợp đưa cho nàng một gói giấy không lớn lắm, nàng biết đấy chính là món bánh hạt dẻ nàng thích ăn nhất. Cầm một miếng bánh hạt dẻ nhỏ xíu lên ăn, ăn xong nghĩ một lát, cầm gói giấy quay lại chỗ Dận Chân, đưa một miếng lên miệng chàng. Hai người vừa câu cá vừa ăn bánh hạt dẻ. Sau khi ăn hết gói bánh hạt dẻ thì cũng câu được một con cá.

Nhìn con cá bé xíu đó, Nhan Tử La nhìn Dận Chân: “Hay là thả đi? Vẫn còn bé xíu!”.

Dận Chân bèn vung cần hất con cá xuống nước, sau đó gọi: “Ba Lỗ, bắt hai con cá”.

Ba Lỗ vâng một tiếng, quay lại thuyền, tìm ra hai chiếc xiên bằng trúc khá dài, chẳng bao lâu sau đã xiên được hai con cá lớn về, nhóm lửa cho đống củi vừa được xếp, thấy Nhan Tử La cầm hai chiếc xiên hào hứng nhìn đống lửa.

Sau đó hai người đàn ông lặng lẽ ngồi cạnh đợi hai người phụ nữ khói lửa tèm lem nướng cá, cuối cùng cá cũng được nướng chín.

Nhận con cá mà Nhan Tử La đưa cho, Dận Chân gật gật đầu: “Màu sắc rất đặc biệt”.

“Nhìn xấu nhưng không có nghĩa là không ngon!”, Nhan Tử La cười nói, tự tay cầm con dao xẻo một miếng thịt cá đưa cho Dận Chân: “Thử tay nghề của thiếp đi”.

Dận Chân ăn một miếng, Nhan Tử La hỏi: “Thế nào?”.

“Cá rất ngon!”, Dận Chân nói. Đáng tiếc dung nhan bị hủy hoại.

“Không có bàn tay thiếp thì dù con cá này có tuyệt thế nào chàng cũng đâu dám ăn, đúng không?”, Nhan Tử La cười hỏi, sau đó chớp chớp mắt: “Buổi tối thiếp làm món gỏi cá cho chàng ăn, ha ha!”.

“Man di mọi rợ!”, Dận Chân nói. Bà lão nhà chàng cũng thật là, tuổi này rồi còn ăn đồ sống, không sợ dạ dày biểu tình chắc.

“Chàng đợi đấy, rất ngon!”, Nhan Tử La cười đáp, còn mình cầm chiếc xiên trúc dùng tay xé thịt cá ăn.

Sau bữa ăn mang tính dân dã đó, mấy người họ lên thuyền quay về. Dưới ánh nắng mặt trời buổi chiều ấm áp, Nhan Tử La ngồi trên boong hóng gió. Dận Chân ngồi bên cạnh nàng phóng mắt nhìn ra xa. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh như đỉnh núi băng của chàng dường như có vài nét ấm áp. Nhan Tử La bèn nghiêng đầu nhìn chàng.

“Nhìn gì?”, Dận Chân hỏi nàng.

“Ông lão à, sau này chúng ta rảnh rỗi thì mang ghế ra vườn ngồi sưởi nắng nhé!”, Nhan Tử La cười nói.

“Hử?” Dận Chân băn khoăn, chẳng phải họ ngày nào cũng sưởi nắng đấy sao? Nàng nói ánh mặt trời tốt cho sức khỏe!

“Thiếp cảm thấy để nắng chiếu nhiều hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt chàng sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút”, Nhan Tử La rất chân thành nói. Ông lão thì phải mặt mày hiền từ như phật Di Lặc mới đúng.

Dận Chân nhìn nàng khoảng nửa phút, sau đó cười: “Vậy nàng cẩn thận không lại bị nắng chiếu cho tan mất”.

“Ông lão, thiếp phát hiện ra gần đây chàng rất hay nói đùa!” Nhan Tử La nghiến răng nghiến lợi.

“Gần mực thì đen mà, nàng nói xem”, Dận Chân nói.

Buổi tối, Nhan Tử La làm món gỏi cá thật, nhưng lần nào nàng cũng cho thật nhiều mù tạt, vì vậy cả bữa cơm mà nước mắt ròng ròng. Dận Chân bèn lắc lắc đầu.

Đi hết bốn mươi tám hòn đảo, Nhan Tử La bắt đầu kéo Dận Chân trèo bảy mươi hai đỉnh núi, sau đó mỗi ngày đều mệt tới mềm nhũn cả người, ngược lại ông lão nhà nàng cả tinh thần và thể chất đều rất hừng hực. Nhan Tử La bèn tính toán xem khi nào thì leo Thái Sơn[1], không tin với độ cao 1545 mét đó, chàng còn có thể thở được.

[1] Thái Sơn có tên gọi là Đại Sơn hay Đại Tông, đến thời Xuân Thu mới bắt đầu gọi là Thái Sơn. Núi Thái Sơn rất hùng vĩ, ngọn núi chính ở đây chính là núi Thiên Trụ, đỉnh Ngọc Hoàng cao 1545 mét so với mặt nước biển. Thế núi hiểm trở, có rất nhiều tùng bách, và các thắng cảnh thiên nhiên.

Nhưng, phải trèo hết số núi ở phương Nam này đã rồi hẵng tính.