Quyển 10 - Chương 11: Tây Môn Thánh Nhân

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm dịch: Sói Già

Địch Nhân Kiệt không chút do dự muốn bắt lấy Bạo Tạc thú.

Công Dương Tiên cũng lập tức phản ứng lại, nói:

– Người còn sống hãy ra tay bắt giữ Bạo Tạc thú!

Cùng với Địch Nhân Kiệt, Công Dương Tiên ra lệnh, các tu giả còn sống không thể động đậy, gần như toàn bộ nhào về phía hai Bạo Tạc thú.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Bạo tạc tiếp tục.

Nhưng giờ phút này, mọi người biết Bạo Tạc thú biến thái nên cảnh giác nhiều, tuy nhiên, vẫn khso thể bắt giữ Bạo Tạc thú.

Làm sao bắt giữ? Cột lại sao? Nó tự bạo là mọi người chết hết.

Bao vây? Chết càng thảm, không thể trốn đi đâuđược.

Một người đi lên thì thành ra Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ ra tay, dù sao gã đã có được tổ long huyết mạch, nhưng thực lực không đạt tới trình độ thượng cổ tổ long, không bắt được Bạo Tạc thú.

Nhiều người thì tự bạo.

Hai Bạo Tạc thú chiến đấu kiểu chơi xấu nhưng bọn họ không thể làm gì được nó.

trên bầu trời, Diêm Xuyên suy tư nhìn tu giả liên tục bị tạc bay lên trời.

Lưu Cương tò mò hỏi:

– Thánh vương, mặc dù Bạo Tạc thú này quái dị nhưng nếu có thể hàng phục thì rất quý giá, chúng ta có ra tay không?

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

– Chưa phải lúc.

Diêm Xuyên nhìn hướng hải nhãn.

Quỷ Cốc Tử nhíu mày nói:

– Không thích hợp, thánh vương, ở đại thế giới, loại thần thú này trăm vạn năm mới sinh ra một con, hơn nữa nếu con kia chết thì con mới sinh ra được.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Nếu hai Bạo Tạc thú không phải sinh ra cùng thời đại thì sao?

Quỷ Cốc Tử nghiêm túc nói:

– Ý thánh vương nói hải nhãn của Đông Hải dùng để phong ấn Bạo Tạc thú? Còn là phong ấn không định kỳ? Tức là nói bên trong hải nhãn của Đông Hải rất có thể tồn tại Bạo Tạc thú thứ ba?

Miêu Miêu kinh kêu:

– Meo! Còn có Bạo Tạc thú nữa?

Ầm ầm!

Quả nhiên, trong Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ lại bay ra hai tòa băng sơn, hai tòa băng sơn này chưa đáp xuống đất đã vỡ từ giữa không trung.

Bùm!

Lại là hai Bạo Tạc thú rớt xuống mặt băng.

Lại hai Bạo Tạc thú? Hai Bạo Tạc thú?

Tu giả xung quanh lộ vẻ kinh sợ.

Công Dương Tiên, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Địch Nhân Kiệt nhướng mày, còn nữa?

Địch Nhân Kiệt hét to một tiếng:

– Lùi!

Ầm ầm!

Thiên Ngưu Vệ, bầy long nhanh chóng lùi ra.

Địch Nhân Kiệt rút lui, Công Dương Tiên cũng hiểu tình huống không đúng, hét to mang theo đệ tử của Công Dương gia tộc nhanh chóng lùi lại.

Giờ phút này, mười vạn cường giả Công Dương gia tộc chỉ còn lại bốn vạn, rất nhiều người bị trọng thương.

Thiên Ngưu Vệ không bị tử thương nhiều, Long tộc tử thương gần một vạn. Trong phút chốc mọi người nhìn hướng Bạo Tạc thú, biểu tình phức tạp.

Trong đó Công Dương Tiên, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ là buồn bực nhất. Thuộc hạ của mình bị nổ chết nhiều như vậy.

Trên bầu trời có ba quần thể đứng. Một phe Diêm Xuyên, một phe Địch Nhân Kiệt, một phe Công Dương Tiên.

Quần thể ba phe cùng nhìn chằm chằm bốn Bạo Tạc thú to lớn.

– Khục khục khục khục khục!

Hình như bốn Bạo Tạc thú không quen biết nhau, phát ra tiếng cười rùng rợn, liếc nhau.

Một Bạo Tạc thú trầm giọng nói:

– Ta sinh ra ở kỷ đệ tam.

– Ta cũng là kỷ đệ tam.

– Ta cũng vậy.

– Ta sinh ra ở kỷ đệ nhị.

Bốn Bạo Tạc thú trò chuyện quen biết nhau.

Nhưng hình như Bạo Tạc thú không mấy thân thiện với nhau, bài xích đối phương.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Lại là ba băng sơn bay ra, ở giữa không trung băng sơn nổ tung.

Sau đó lại có ba Bạo Tạc thú rớt xuống mặt băng.

Bảy con Bạo Tạc thú?

Công Dương Tiên, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Địch Nhân Kiệt, thậm chí là Diêm Xuyên không biết nên nói gì.

Bảy con Bạo Tạc thú? Có phải là sẽ có thêm nữa không?

Cái này mà là hải nhãn gì, là ổ quái vật thì có!

Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:

– Ngao Đông, hải nhãn phong ấn này bắt đầu từ khi nào?

Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông lắc đầu, nói:

– Ta không biết, thời kỳ thái tổ cự long đã có rồi, thái tổ cự long chưa từng nói với ai nghe, cũng không cho phép ai đến gần. Ta không biết rõ, chỉ biết là Long tộc ta đời đời thủ hộ hải nhãn.

Ầm ầm!

Cửa hải nhãn bỗng có khí thế khổng lồ toát ra.

Khí thế khủng bố làm đám cường giả hoàn toàn biến sắc mặt.

Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ kinh sợ nói:

– Cửa hải nhãn còn có cường giả mạnh hơn?

Két két két két!

Khí thế cường đại làm vỡ hải băng vốn đã đầy vết rạn, có thứ bị chấn thành bột phấn chậm rãi rót vào cửa hải nhãn.

Bảy Bạo Tạc thú nhìn chằm chằm vào cửa hải nhãn.

Ục ục ục!

Hình như là tiếng leo trèo.

Cửa hải nhãn chậm rãi thò ra một cái sừng đỏ rực.

Sừng chui ra, có Bạo Tạc thú gấp đôi mấp máy bò ra ngoài.

Bạo Tạc thú to gấp hai đỉnh đầu có một cai sừng to, hình dạng sừng giống như vương miện, rất là bá khí.

Độc giác Bạo Tạc Thú hú dài:

– Grao!

Hư không bỗng lắc lư.

Quỷ Cốc Tử nhíu mày nói:

– Bạo Tạc thú? Loại thần thu thiên địa khó được có một con mà cũng có vương giả sao?

Bảy Bạo Tạc thú nhìn chằm chằm độc giác Bạo Tạc Thú, lộ vẻ cảnh giác.

Bảy Bạo Tạc thú gầm gừ hướng độc giác Bạo Tạc Thú:

– Grao!

Độc giác Bạo Tạc Thú không để ý tới bảy Bạo Tạc thú, nhìn hướng cửa hải nhãn.

Độc giác Bạo Tạc Thú trầm giọng quát:

– Bị phong ấn quá lâu rồi, cùng nhau ra đi!

Vù vù!

Vù vù!

Vù vù!

Lại có năm băng sơn bay ra, nổ tung đáp xuống mặt băng, có tổng cộng mười hai Bạo Tạc thú cùng nhìn hướng độc giác Bạo Tạc Thú.

Một Bạo Tạc thú mở miệng hỏi:

– Grao! Ngươi là ai? Tại sao không giống như chúng ta?

Độc giác Bạo Tạc Thú rống to:

– Ta sinh ra trong đệ nhất kỷ, sau này các ngươi phải nghe lời ta!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Xung quanh độc giác Bạo Tạc Thú bỗng nhiên bốn phương tám hướng hư không bạo tạc.

Uy thế cường đại mạnh hơn hai con Bạo Tạc thú lúc nãy nhiều.

Đám Bạo Tạc thú không muốn:

– Grao!

Độc giác Bạo Tạc Thú gầm gừ:

– Grao!

Độc giác Bạo Tạc Thú muốn dùng tiếng rống đè ép đám Bạo Tạc thú.

Trên bầu trời Đông Hải, không khí biến quái dị.

Các nhân vật chính giờ biến thành kẻ bàng quan, không thể nhúng tay vào mười ba con Bạo Tạc thú tranh đoạt.

Nhúng tay? Địch Nhân Kiệt, Công Dương Tiên đều muốn bắt một con Bạo Tạc thú mang về, nhưng dù ngốc cũng biết xông tới là chết chắc, đành ngóng trông nhìn.

Đang khi mọi người nhíu mày.

– A?

Diêm Xuyên nhướng mày nhìn bầu trời.

Chỉ thấy bầu trời ban đầu đổ tuyết nay biến mất, thay thế là vô số bạch quang bao phủ.

Ầm ầm!

Một cột sáng tinh khiết xông hướng Đông Hải.

Xẹt xẹt xẹt!

Cột sáng đi qua đâu là sông băng hòa tan, khí thế cực kỳ mạnh mẽ toát ra.

Cùng với khí thế này, trong hư không bềnh bồng từng đóa hoa mai.

Hương hoa bốn phía, vạn dặm mai bay, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.

Mười ba Bạo Tạc thú đang tranh luận cùng nhau quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trong cột sáng màu trắng có một nam nhân áo trắng đứng, y phục của nam nhân thêu từng đóa hoa mai, rất tinh khiết.

Nam nhân cột tóc sau đầu, mặt như có tầng sương không thấy rõ ràng.

Công Dương Tiên nhướng mày nói:

– Thánh nhân?

Địch Nhân Kiệt cũng hơi biến sắc mặt nói:

– Tây Môn thánh nhân?