Chương 12: Ăn Yêu Thú

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Giết!

Diêm Xuyên ra lênh, bên trong âm thanh này có ẩn chứa sát khí như sóng lớn. Mà cỗ sát khí này lại để cho ý chí chiến đầu của quân giáp bạc tăng lên đỉnh phong.

– Rống…………..!

Chúng quân giáp bạc rống to một tiếng.

Những tướng sĩ xông lên trước tiên đã đi qua trung tuyến của hai quân lập tức vạn tên cùng bắn. Trong lúc vạn tên cùng bắn thì những tướng sĩ cầm thương phía sau cũng rất nhanh liều chết xông lên phía trước.

Những tiếng kêu giết vang trời, tinh thần của quân giáp bạc tăng lên tột cùng.

Điều trái ngược lại đến với quân giáp đen.

Thống soái bị giết đầu một nơi thận một chỗ, rắn lớn mà bọn hắn vừa kính vừa sợ thì giờ phút này lại bị đối phương dùng ‘Tiên pháp’ trấn áp?

Rắn mất đầu. Rắn lớn mạnh mẽ nhất cũng bị đối phương áp chế huống chi là đám tiểu lâu la như chính mình?

Giết? Giờ khắc này quân sĩ giáp đen đang rất khiếp sợ thì làm sao giết? Dùng gì để giết?

Một lượt mũi tên rơi xuông để cho quân giáp đen bị tử thương rất nhiều. Nhìn về quân giáp bạc ở đối diện đang kêu lên rung trời, hai mắt đỏ lên xông tới thì trong đầu quân sĩ giáp đen hiện lên ý nghĩ quay lưng bỏ chạy.

Đánh nhau trực diện lại càng lập tức hiện lên xu thế nghiêng về một bên.

– Đại cung phụng?

Một đám tiểu tướng lo lắng nói.

Đại Đô Đốc vừa chết thì đại cung phụng chính là địa vị tối cao trong quân.

Giờ phút này đại cung phụng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tháp lớn kia.

– Hạo nhiên chi khí? Đây là hạo nhiên chi khí, thật mạnh, thật mạnh!

Khuôn mặt của đại cung phụng trắng bệch. Hắn làm sao có thể nghĩ đến rằng hạo nhiên chi khí ở trong truyền thuyết kia lại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mình. Hơn nữa lại dùng kim tháp để xuất hiện với tình thế như vậy.

Một tháp ra để cho rắn lớn có tu vi Tinh cảnh cũng căn bản không có lực phản kháng.

– Ken két ken két ken két!

Rắn lớn thống khổ nhìn về đại cung phụng cầu cứu. Nhưng mà trên mặt đại cung phụng chỉ có thể không ngừng run rẩy. Cứu? Lấy cái gì cửu? Cái này căn bản là hai bên quá chênh lệch.

– Đại cung phụng, xin ra lệnh a!

Một tên tiểu tướng lo lắng nói.

Mắt thấy quân giáp đen có rất nhiều người ngã xuống thì sắc mặt đại cung phụng rất khó coi nói:

– Đi!

Đi?

Quân giáp đen hơi kinh ngạc, nhưng mà giờ khắc này bọn hắn đã sớm không còn tâm tư chiến đấu. Vì vậy bọn hắn không chút do dự mà ủng hộ đại cung phụng rồi rất nhanh bỏ chạy vào trong rừng.

– Hưu! Hưu! Hưu!…

Liên tiếp những mũi tên được bắn ra đuổi theo quân giáp đen đang chạy trốn liền lưu lại được không ít thi thể. Nhưng đại cung phụng lại chạy thoát được.

– Đánh chuông!

Hoắc Quang hét lớn một tiếng.

– Chèng!

Một tiếng chuông vang lên rồi truyền về phía xa.

Đánh chuông thu binh.

Nghe được tiếng chuông này thì quân giáp bạc đều hiện ra vẻ không cam lòng. Cho nên nhưng quân sĩ giáp đen chưa kịp chạy trốn lại bỗng nhiên trở thành đối tượng cho bọn hắn phát tiết.

Hơn năm trăm thi thể quân giáp đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, quân giáp bạc thu được toàn thắng.

Lúc này hầu như mọi người đều quay đầu lại nhìn về tòa tháp lớn nguy nga kia.

Tháp lớn trấn áp rắn lớn, kim quan phát ra bốn phía. Rắn lớn thống khổ phát ra những tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy được nó ở dưới kim tháp căn bản không có cách nào trốn thoát. Đầu bị ép vỡ, thân hình cũng không ngừng bị ép, từng đoạn từng đoạn trên thân hình của rắn lớn dần dần bị đè dẹp.

Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi triệt để mất đi sinh cơ.

Giờ khắc này, ba ngàn quân sĩ giáp bạc đều thậm chí ngay cả thắng lợi vừa rồi cũng không thèm để ý. Bọn hắn nhìn về phía tháp lớn nguy nga này và đều lộ ra vẻ mặt xuất thần hoa mắt.

Tuy trong đoạn thời gian này Hoắc Quang và Lưu Cẩn đã biết được nhiều thứ hơn nhưng cũng không thể kìm nén được mà đều bị rung động bởi một màn này.

Diêm Xuyên đứng ở phía trước tháp lớn, hắn được bao phủ kim quang trông như thiên thần hạ phàm.

Một bên là ba tên cung phụng bị trúng độc đều đang hiện lên vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

– Hoắc Quang!

Diêm Xuyên đưa lưng về phía Hoắc Quang mà kêu lên.

– Có hạ chức!

Hoắc Quang rất nhanh liên tiến lên.

– Chỉnh đốn chiến trường, chuẩn bị quay về!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

– Vâng!

Hoắc Quang lập tức đáp lời.

– Vương gia, có truy đuổi tên đại cung phụng kia không?

Lưu Cẩn có chút lo lắng hỏi.

Diêm Xuyên liền lắc lắc đầu nói:

– Không. Không cần chúng ta động thủ thì bọn hắn cũng sẽ chết ở trong mảnh rừng này!

– Vâng!

Lưu Cẩn đáp lời rồi lại hỏi tiếp:

– Vậy, Vương gia, ba tên cung phụng này có lưu hay không?

– Lưu lại có ích gì?

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

Ba tên cung phụng bị trúng độc lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng mà cũng có thể làm sao được chứ? Đây căn bản là kết cục không thể cải biến được.

Hoắc Quang rất nhanh lệnh cho chúng tướng sĩ chỉnh đốn chiến trường.

Tại thời điểm đã thu thập xong tất cả thì kim tháp lập tức phát ra quang huy vô cùng chói mắt.

– Ầm!

Kim tháp ầm ầm nổ tung, còn tờ giấy Tuyên Thành kia cũng triệt để biến thành tro bụi. Chỉ còn lại một cỗ thi thể yêu xà để cho đám quân sĩ giáp bạc thổn thức không thôi.

– Giấy quá kém, mực quá kém, bút quá kém! Căn bản không chịu nổi chữ của trẫm!

Diêm Xuyên nhẹ nhàng thở dài.

– Vương gia, tất cả đã thu thập xong.

Hoắc Quang tiến lên phía trước nói.

– Khiêng yêu xà về, dùng dụng cụ lấy màu rắn ra!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

– Vâng!

Hoắc Quang lập tức đáp lời.

Khiêng rắn về? Mặc dù rắn rất nặng nhưng đám tướng sĩ khiêng lại kích động vô cùng, đây chính là yêu thú a.

Diêm Xuyên ngồi trở lại trong kiệu. Đại quân lại tiếp tục hành quân. Lưu Cẩn đi ở bên ngoài kiệu, hắn cung kính nói với Diêm Xuyên:

– Vương gia, ba thứ này chính là lấy được từ trên người ba tên cung phụng!

Trong kiệu, Diêm Xuyên nhìn ba vật phẩm ở trên bàn.

Một miếng ngọc như ý màu xanh biếc, một bình ngọc nhỏ, một tấm da nhỏ bằng lòng bàn tay.

Diêm Xuyên mở bình ngọc nhỏ ra nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sau rồi hiện ra một tia khinh thường nói:

– Lại là Tích Cốc đan?

Hắn lại nhìn về phía miếng ngọc như ý rồi lắc đầu nói:

– Thúy Bạch ngọc? Có thể bình tĩnh tâm thần để cho lúc tu luyện tránh được tâm thần không tập trung. Miếng ngọc này tuy không tệ nhưng mà đáng tiếc đối với ta thì vô dụng!

Cuối cùng hắn xem xét tấm da lông màu trắng, ở mặt trái của tấm da có một cái phù văn màu đỏ.

– Da của yêu làng? Đây là một tấm phù lục? Phù lục bằng da yêu thú? Đáng tiếc là bút lực của người vẽ phù quá kém cho nên uy lực rất có hạn!

Diêm Xuyên lại vẫn lắc đầu. Hắn xem xét xong ba vật phẩm này thì bỗng nhiên mở miệng nói:

– Lưu Cẩn!

– Có lão nô!

Lưu Cẩn ở bên ngoài liền cung kính nói.

– Cầm miếng ngọc này đi tìm công tượng (thợ thủ công) đánh lại thành bút lông, nhổ xuống lông ở trên tấm da này để làm đầu lông cho bút! Về phần Tích Cốc đan thì ngươi tạm thời bảo quản!

Diêm Xuyên đưa ba vật phẩm ra ngoài cho Lưu Cẩn.

– Vâng!

Lưu Cẩn liền cung kính nói và nhận lấy ba vật phẩm.

—————

Bên ngoài nhà trúc của Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lại bắt đầu ăn.

Nhưng lúc này chỉ có một món, một cái nồi đất lớn trong nồi là nước canh.

– Vương gia, đây là canh làm từ thịt yêu xà kia!

Lưu Cẩn ở một bên cung kính nói.

– Ừ!

Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn uống một hớp canh rồi hài lòng nói:

– Thịt yêu thú đúng là không giống bình thường. Trong canh này có ẩn chứa đại lượng nguyên khí!

Hoắc Quang và Lưu Cẩn cung kính đứng ở một bên lẳng lặng chờ.

Diêm Xuyên lại tiếp tục ăn. Không bao lâu sau thì nồi canh rắn lớn đã toàn bộ tiến vào trong bụng Diêm Xuyên.

Thịt rắn vào bụng để cho trong bụng Diêm Xuyên như bị lử đốt, năng lượng vô cùng hung mãnh đánh thẳng vào thân thể Diêm Xuyên.

Lưu Cần liền rất nhanh chỉ huy đám tạp dịch thu lại bàn nghế ngồi.

Diêm Xuyên lại lần nữa làm những động tác ra quyền ở trong sân.

– Vù vù! Vù vù! Vù vù!

Từng quyền từng quyền được đánh ra thì khí lưu ở bốn phía rất nhanh bị Diêm Xuyên lôi kéo. Thịt rắn hóa thành khí lực để cho thân thể của Diêm Xuyên được rèn luyện rất nhanh trong lúc luyện quyền.

Từng quyền đánh ra để cho trên mặt đất xoáy lên từng trận sóng khí. Rừng trúc ở phía xa cũng bị quyền phong này trùng kích mà phát ra những âm thanh ào ào.

– Oanh long long!

Thân thể Diêm Xuyên vang lên từng tiếng nổ rất nhỏ. Nắm đấm lại càng có kim quang lấp lóe.

– Oanh long long!

Thân thể Diêm Xuyên vang lên từng tiếng nổ rất nhỏ. Nắm đấm lại càng có kim quang lấp lóe.

– Ầm!

Một quyền cuối cùng đánh ra thì quanh thân thể Diêm Xuyên mãnh liệt vang lên một tiếng rất lớn. Gió ở bốn phía ngưng lại.

Toàn thân Diêm Xuyên đều là mồ hôi, xen lẫn bên trong mồ hôi lại là một loại vật chất màu đen, chính là tạp chất được bài xuất ra từ trong cơ thể hắn.

– Chúc mừng Vương gia tiến vào Lực cảnh tầng bốn!

Hoắc Quang kích động nói. Thịt yêu thú? Một nồi? Chỉ vẻn vẹn có một nồi cũng đã để cho tu vi đột phá? Rốt cuộc là trong thịt rắn này có ẩn chứa bao nhiêu lực lượng a.

Diêm Xuyên mỉm cười, hắn cũng không xem trọng.

– Vương gia, nước ấm đã được đun xong, mời ngài tắm rửa thay quần áo?

Lúc này Lưu Cẩn tiến lên nói.

– Ừ!

Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn tiến vào một nhà trúc khác tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo rồi lại đi ra.

Hoắc Quang và Lưu Cẩn đang cung kính đứng đợi.

– Yêu xà này trừ nọc độc ra thì đều có thể ăn. Bổn Vương một người không thể ăn hết, hai người các ngươi cũng có thể ăn nhiều một chút rồi phải tăng cường luyện công!

Diêm Xuyên cười nói.

– Vâng! Tạ ơn Vương gia!

Hai người nhất thời đều cảm kích nói.

Thịt yêu thú? Căn bản không phải phàm nhân có thể chấm mút mà hiện tại lại rõ ràng có thể ăn xa xỉ mà luyện công? Có vị dụ này của Vương gia thì hai người đều có thể tưởng tượng được, chỉ cần có đầy đủ thịt yêu thú cung ứng thì tu vi sẽ dùng một loại tốc độ cực nhanh mà tăng trưởng.

– Tướng sĩ của Hộ Quân doanh có đầy đủ thịt ăn để luyện công sao?

Diêm Xuyên hỏi.

Hoắc Quang liền cười khổ một hồi rồi lắc lắc đầu nói:

– Không có, các huynh đệ chỉ vẻn vẹn được ăn no mà thôi cho nên tu luyện rất chậm. Chỉ có tướng lĩnh cao cấp mới có đại lượng thịt ăn để tiêu hao cho việc luyện công! Ba ngàn tướng sĩ, ba ngàn cái miệng, tuy là chúng ta có nuôi một tí gia súc, cũng có đôi lúc đi săn bắn nhưng cũng chỉ có thể đủ để ăn no, và có một số tướng lĩnh có thể ăn thịt để luyện công thôi!

Lông mày Diêm Xuyên chau lên nói:

– Không có đủ thịt ăn thì tu luyện như thế nào?

Hoắc Quang liền không nói gì, hắn không phải là không muốn nhưng mà hắn cũng bất lực.

– Bút đã được chế tạo rồi chứ?

Diêm Xuyên nhìn về phía Lưu Cẩn hỏi.

– Vâng!

Lưu Cẩn lập tức đưa ra một chiếc bút lông màu xanh lá rồi khó hiểu hỏi:

– Vương gia, trong thư phòng của ngài có nhiều bút lông như vậy vì sao lại vứt đi?

– Những bút lông kia? A, chúng không chịu nổi chữ của ta!

Diêm Xuyên lắc đầu nói.

– Vâng!

Lưu Cẩn tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng hắn cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.

– Máu yêu xa đâu?

Diêm Xuyên hỏi.

– Đã cất kỹ, được một thùng?

Hoắc Quang lập tức cung kính trả lời.

– Ừ, đi quân doanh!

Diêm Xuyên liền mở miệng nói.

– Vâng!

Ba người liền đi về hướng quân doanh. Giờ phút này, Diêm Xuyên ở trong nội tâm của chúng tướng sĩ đã giống như thần linh, tất cả đều sùng bái nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên vừa đến liền tự mình đi ra chỉnh quân.

– Tướng sĩ bắn cung chuẩn bị nghênh địch!

Diêm Xuyên cười nói.

– Vâng!

Tuy rằng chúng tướng sĩ không biết địch từ đâu đến nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.

Diêm Xuyên nhìn xung quanh rồi cuối cùng dường lại tại một tảng đá cách nơi này không xa.

Hắn lấy ra bút lông thúy ngọc, Lưu Cẩn liền hiểu được và rất nhanh mài mực.

Diêm Xuyên chấm bút lông vào mực rồi bắt đầu viết lên tảng đá.

– Vù vù!

Bụi mù ở bốn phía xoáy lên, trong lúc bút sa thì khí tượng lại hiện lên.

Một nét lại một nét hạ xuống, xung quanh chữ viết tản mạt ra một tia khí tức u tối. Khí tức u tối chậm rãi xoay tròn.

Một nét cuối cùng hạ xuống.

– Vù vù!

Khí tức u tối đột nhiên hình thành một cái vòng xoáy, sau khi thu nạp không khí ở bốn phái thì ấm ầm nổ tan ra. Chính diện tảng đá lớn là phương nam, khí tức áp súc lập tức ầm ầm xông vào bốn phía trong rừng ở phía nam.

Một chữ ‘Tán’ rất lớn như được điêu khắc lên trên tảng đá vậy.

Tán?

Giờ phút này mọi người như thấy được Tiên tích, ánh mắt không nén được mà hiên lên tinh quang.

– Lấy một chén máu rắn rót vào trong chữ này!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

– Vâng!

Hoắc Quang lập tức làm theo. Một chén máu yêu xà rất nhanh được đổ vào trong đó.

– Vù vù!

Sương mù màu xám trên chữ kia lại hiện ra, máu rót vào lập tức hóa thanh một cỗ huyết vụ (hơi máu) rồi bị hút vào trong vòng xoáy.

– Ầm!

Huyết vụ ầm ầm bạo tan ra, chúng hướng về phía nam bắn đi. Trong nháy mắt đã không thấy đâu.

– Tốt mùi tanh nồng nặc!

Hoặc Quang khịt khịt mũi kinh ngạc nói.

Máu của yêu thú tản ra thì chắc chắc sẽ hấp dẫn đại lượng dã thú đến. Sau này không cần phải đi săn mà mỗi ngày chỉ cần rót vào một chén máu yêu xa để hấp dẫn đại lượng yêu thú đến rồi phục kích giết để ăn mà luyện công!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

– Vâng!

Ánh mắt Hoắc Quang lập tức sáng lên.

– A ô………………..!

Xa xa trong rừng núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói trụ rất lớn.

– Khè khè khè!

Trong rừng núi phía xa lập tức đi ra từng con từng con dã lang (sói), trong mắt cả đám đều hiện ra ánh sáng màu xanh biếc tham lam nhìn về phía quân doanh.

– Chuẩn bị nghênh địch!

Hoắc Quang kêu lớn.

– Rống!

Chúng tướng sĩ rống lên một trận.

– Ô!

Đàn sói liền đánh tới.

– Bắn tên!

– Hưu! Hưu! Hưu!…

Một cuộc đồ sát lớn được bắt đầu.

Diêm Xuyên cầm lấy bút lông rồi chậm rãi lui về.

Hoắc Quang lĩnh quân bắn giết dã thú còn Lưu Cẩn thì đi theo sau lưng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhìn bút lông trong tay thì liền cảm thấy thỏa mãn. quả thực là phẩm chất của bút lông đã khá hơn nhiều, lần này cũng không có hóa thành bột mịn.

Hắn đưa bút lông cho Lưu Cẩn cất.

– Vương gia, có một chữ này thì chúng tướng sĩ sẽ có đại lượng thịt ăn để luyện công rồi. Hơn nữa, mỗi ngày đều chiến đầu cùng với dã thú như vậy sẽ càng chính là bọn hắn đang luyện công!

Lưu Cẩn cung kính nói.

– Bọn hắn, đều quá yếu. Chúng ta ăn thịt yêu xà luyện công, bọn hắn cũng cần luyện công. Ta không muốn một đội quân yếu mà ta muốn một đội quân mạnh mẽ!

Diêm Xuyên hít sâu một hơi nói.

– Vâng!

– Hôm nay, trước để cho các tướng sĩ được ăn no đủ. Ngày mai giờ dần, toàn quân đều theo ta đi bốn phía xung quanh đây bố trí một cái trận pháp dùng để phòng ngừa vạn nhất!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

– Vâng!

————————————-

Trong rừng núi, một cái khe núi thật lớn.

Trong khe núi, đại cung phụng đang khoanh chân ngồi, bốn phía xung quanh là bốn mươi năm mươi tên quân sĩ giáp đen.

Bỗng nhiên một tên quân sĩ giáp đen từ bên ngoài cốc chật vật chạy tới.

Hai mắt đại cung phụng mãnh liệt mở ra, nhìn về tên quân sĩ giáp đen chật vật ở phía trước.

– Đại cung phụng, không tốt, Tiệu gia của Yến quốc đang ở bốn phía vây giết chúng ta, huynh đệ ở phía ngoài đã bị giết toàn bộ rồi!

Quân sĩ giáp đen bị thống nói.

Sắc mặt đại cung phụng khó coi đến cực điểm:

– Triệu gia, Triệu Côn Ngô, quá vô sỉ!

– Triệu gia, lúc trước cùng chúng ta hợp tác. Chính là bọn hắn để chúng ta đi ám sát Diêm Xuyên. Hiện tại thấy chúng ta bị thua liền muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?

Một tên tiểu tướng than khóc nói.

– Diêm Xuyên không có việc gì, mặt ngoài Triệu gia tự nhiên là muốn phân rõ giới hạn với chúng ta. Không thể tưởng được bọn hắn lại tuyệt tình như vậy!

Đại cung phụng trầm giọng nói.

– Đại cung phụng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn muốn đi ám sát Diêm Xuyên sao?

Sắc mặt của tên tiểu tướng kia khó coi nói.

Đại cung phụng liền trừng mắt nói:

– Ngươi điên a. Tên Diêm Xuyên kia chắc chắn đã chiếm được sự ủng hộ của Tiên môn, ngươi muốn đi tìm chết?

– Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta quay về đi, ly khai Yến địa!

Tiểu tướng liền khiếp đảm nói.

– Không, ta không quay về!

Âm thanh lạnh lùng của đại cung phụng vang lên.

– À?

– Phong Thủy trận muốn mở ra, ta nhất định phải đi, nhất định phải tìm được biện pháp đột phá! Ta Lưu Cương nhất định có thể tiến vào Tinh cảnh, nhất định có thể bước vào hàng ngũ tu tiên!

Đại cung phụng sờ sờ cái đầu trọc của mình một lát rồi trầm giọng nói.