Quyển 10: Danh Động Thiên Hạ - Chương 17: Thắng

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm dịch: Sói Già

Trĩ Hậu cười hỏi:

– Không biết ngươi lấy gì đặt cược?

Trĩ Hậu không thèm hỏi tên của nam nhân áo tím.

– Cược?

Trĩ Hậu cười nói:

– Đúng vậy. Tây Môn thánh nhân lấy danh dự làm cược, thắng thì được Thái Dương Thần Châu, thua thì mất danh. Không biết ngươi lấy gì để cược, hiển nhiên danh của ngươi không bằng thánh nhân, lấy thứ ngang hàng cược ta mới đánh cờ cùng ngươi.

Nam nhân áo tím sắc mặt khó xem nói:

– Vật ngang hàng?

Trĩ Hậu mỉm cười nói:

– Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, thắng thì được báu vật, thua không hao tổn gì cả, làm gì có chuyện tốt như vậy? Trĩ Kê tộc của ta đời đời canh giữ thái dương cho thiên địa, không oán không hối hận. Trọng bảo xuất hiện, Trĩ Kê tộc ta cũng có rất nhiều tu giả, vì canh giữ thái dương mà không thể du lịch thiên hạ, không tiến bộ được. Ta không muốn làm Trĩ Kê tộc sống quá kham khổ, nếu ngươi lấy ra trọng bảo thì ta sẽ đánh cờ cùng người, thắc thì lấy đi hết, thua thì để lại trọng bảo của ngươi.

Nam nhân áo tím tiếp tục sắc mặt khó xem nói:

– A!

Trĩ Hậu cười nói:

– Đương nhiên lấy thực lực thay thế cũng được. Mười vạn Tiên Thạch là ta sẽ chơi một ván với ngươi, như thế nào?

Nam nhân áo tím:

– …

Mười vạn Tiên Thạch? Bán gã cũng không có!

– Tại hạ đường đột!

Tu giả nam nhân áo tím quay đầu bay vào rừng núi không còn bóng dáng.

Mặc dù mấy người khác khó chịu nhưng Tây Môn thánh nhân còn như vậy, thánh nhân có mặt thì không ai dám nổi điên.

Diêm Xuyên nói với Thiên Hộ của Đông Hán:

– Thiên Hộ, ngươi trở về đi.

– Tuân lệnh!

Thiên Hộ đó rút đi.

Phía xa, Trĩ Hậu nhìn bốn phía:

– Có ai nữa không?

Xung quanh im lặng, đang khi Trĩ Hậu thất vọng thì…

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên:

– Để ta.

Chỉ thấy Diêm Xuyên mang theo Kim Đại Vũ, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên cất bước đi tới, bay đến quảng trường Toái Dương điện.

Trĩ Hậu tò mò hỏi:

– A? Các hạ là?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Đại Trăn thánh đình, Diêm Xuyên.

Tây Môn thánh nhân bỗng trầm giọng nói:

– Thánh vương Đại Trăn, Diêm Xuyên?

Diêm Xuyên cười nói:

– Tây Môn thánh nhân, Đại Trăn thánh đình an phận ở một góc Đông Ngoại Châu, không ngờ cũng được Tây Môn thánh nhân biết.

Tây Môn thánh nhân trầm giọng nói:

– Ha ha ha ha ha! Làm sao ta có thể không biết? Bốn thánh nhân chúng ta hay liên hệ nhiều tin tức, đại thọ của Hóa Tôn Thiên thánh nhân đã bị ngươi đại náo một phen.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

– Nếu Tây Môn thánh nhân đã biết thì hôm nay xin thánh nhân tại đây thanh minh cho Doãn gia Một phen. Ngày xưa Doãn gia cống hiến cho thiên hạ nhiều vô số, cuối cùng oan ức diệt tộc. Thánh nhân đại thiên mục thủ thiên hạ, hy vọng thánh nhân có thể trả lại trong sạch cho Doãn gia.

Doãn Hận Thiên đứng sau lưng Diêm Xuyên bước ra một bước, nói:

– Gia chủ của Doãn gia, Doãn Hận Thiên bái kiến Tây Môn thánh nhân!

Trĩ Hậu nhướng mày nói:

– Doãn gia?

Xung quanh có nhiều người tò mò nhìn. Có người nghĩ đến Doãn gia, có người không biết.

Tây Môn thánh nhân nhìn Doãn Hận Thiên, cuối cùng hít sâu, nói:

– Có thể.

Tây Môn thánh nhân nói rồi vung tay, trong hư không, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh to lớn, bên trong là tình hình âm phủ ngày hôm đó.

Mọi người im lặng nhìn, trong hình ảnh Doãn Hận Thiên đối đầu với Tả gia, cuối cùng là được Tây Môn thánh nhân gật đầu, đồng ý rửa oan.

Xì xầm!

Bốn phương xôn xao, thượng cổ có bí mật như vậy? Có nhiều người hâm mộ kẻ tham gia đại thọ của Hóa Tôn Thiên thánh nhân, bởi vì khi đó có một pần ký ức Tổ Tiên cùng mọi người, ký ức Tổ Tiên cường đại.

Doãn Hận Thiên bái bốn phương.

Doãn Hận Thiên không nói lời cảm động gì, yên lặng đứng sau lưng Diêm Xuyên.

Trĩ Hậu thổn thức nói:

– Năm đó ta cũng hiểu lầm Doãn gia.

Doãn Hận Thiên cười nói:

– Mọi chuyện đã qua đi, Trĩ Hậu tin tưởng Doãn gia Ta trong sạch là đủ rồi.

Trĩ Hậu gật đầu.

Tây Môn thánh nhân nhìn Diêm Xuyên, trầm thấp cười nói:

– Âm phủ đồn đãi Hóa Tôn Thiên thánh nhân kết thù với Đại Trăn thánh đình của ngươi, chờ khi hồi phục vết thương thì sẽ diệt Đại Trăn ngươi.

Diêm Xuyên cười nói:

– Ha ha ha ha, đa tạ thánh nhân quan tâm, đợi đến ngày đó, nếu Tây Môn thánh nhân có rảnh thì cứ đi Đại Tần xem tình huống.

Tây Môn thánh nhân thấy quái, Diêm Xuyên này thật sự không biết sống chết.

Diêm Xuyên quay đầu nhìn Trĩ Hậu, hỏi:

– Trĩ Hậu, ta đánh một ván với ngươi được không?

Trĩ Hậu nhìn Diêm Xuyên, mỉm cười nói:

– Dĩ nhiên ta hoan nghênh, nhưng không thể thiếu đặt cược, mười vạn Tiên Thạch hoặc là trọng bảo cùng đẳng cấp.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Ta lấy vật này cược với ngươi đi.

Diêm Xuyên nói rồi lấy ra một hộp ngọc.

Trĩ Hậu bất ngờ, dù sao Tiên Thạch dễ lấy nhưng trọng bảo khó cầu, tóm lại mọi người đa số lựa chọn dùng Tiên Thạch để cược.

Diêm Xuyên thật sự có trọng bảo?

Trĩ Hậu tò mò nhận lấy dò xét.

Nhưng khi Trĩ Hậu đunmjg vào hộp ngọc thì bỗng con ngươi co rút.

Xung quanh các tu giả nhìn biểu cảm của Trĩ Hậu, rất tò mò, alf trọng bảo gì khiến Trĩ Hậu làm vẻ mặt như vậy?

Trĩ Hậu định mở hộp ngọc ra, nhưng Diêm Xuyên vươn tay đè nắp hộp.

Diêm Xuyên cười hỏi:

– Trĩ Hậu, nếu muốn xem báu vật này thì có phải là nên cho ta xem Thái Dương Thần Châu không?

Trĩ Hậu khó xử:

– Cái này…

Diêm Xuyên cười hỏi:

– Trĩ Hậu, không lẽ báu vật của ta không bằng Thái Dương Thần Châu?

Trĩ Hậu vội cười nói:

– Diêm đế hiểu lầm.

Trĩ Hậu nói rồi cũng đưa ra một hộp ngọc.

Hai người cùng mở ra, hai hộp ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ.

Trĩ Hậu nhanh chóng đóng nắp hộp, mắt lóe tia kích động. Thuỷ tổ mệnh cách? Là thật sự?

Trong hộp của Diêm Xuyên đặt một quả cầu vàng to như dưa hâzus, giống tiểu thái dương nở rộ ánh sáng rực rỡ.

Diêm Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói:

– Bảo bối tuyệt vời.

Diêm Xuyên đóng nắp hộp, hai người troa đổi với nhau.

Trĩ Hậu hưng phấn nói:

– Diêm đế, mời.

Diêm Xuyên mỉm cười, cất hộp ngọc của mình, chậm rãi ngồi xuống.

Tây Môn thánh nhân tò mò nhìn hai người.

Đoàn thứ tự trước sau, Diêm Xuyên đặt cờ trước.

Quân thứ nhất, thiên nguyên.

Trĩ Hậu không khinh thường, thậm chí nghiêm túc hơn lúc trước, suy nghĩ một lúc rồi mới đặt cờ.

Hia người đánh cờ.

Trĩ Hậu, Diêm Xuyên đặt một trăm quân xong toàn bàn cờ biến ảo.

Tây Môn thánh nhân kinh ngạc nhìn bàn cờ.

– Ủa?

Tây Môn thánh nhân không ngờ Diêm Xuyên có kỳ lực như vậy.

Trĩ Hậu càng nghiêm túc hơn.

Ba canh giờ sau, Trĩ Hậu đặt cờ ngày càng chậm, trên mặt lộ vẻ sốt ruột.

Diêm Xuyên mỉm cười.

Tây Môn thánh nhân nghi hoặc nhìn bànv cờ:

– Kỳ lực của Trĩ Hậu đã mất tiêu chuẩn, không lẽ là vì quá để ý báu vật trong hộp ngọc vừa rồi.

Trĩ Hậu quá để ý ngược lại không cách nào đạt đến trình độ bình thường. Tố chất tâm lý của Diêm Xuyên ngược lại cao hơn Trĩ Hậu nhiều.

Diêm Xuyên càng đánh càng trôi chảy, nhiều lúc toàn là Trĩ Hậu suy nghĩ.

Lại qua ba ngày.

Tây Môn thánh nhân hít sâu, nói:

– Trĩ Hậu, ngươi thua rồi.

Trĩ Hậu nóng nảy nói:

– Ta không thua, ta còn có cơ hội!

Tây Môn thánh nhân cười khổ, nhìn hướng Diêm Xuyên vẫn thong dong như cũ.

Thái Dương Thần Châu, Diêm Xuyên đã nắm được nó?