Quyển 10 - Chương 16: Toái Dương Cương Vực

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm dịch: Sói Già

Diêm Xuyên tiến vào đại điện, bế quan.

Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi đứng bên ngoài canh giữ.

Long liễn bay nhanh hướng tây nam, trải qua Hoàn Đông Nam Châu, mặc dù tốc độ rất nhanh, bay cao, nhưng vẫn bị một số cường giả phát hiện.

Công Dương gia tộc, Công Dương Tiên phủ.

Một đệ tử của Công Dương gia tộc xông vào trong Công Dương Tiên phủ, hét to:

– Lão tổ tông, Diêm Xuyên đi qua!

Công Dương Tiên nhướng mày nói:

– Cái gì? Đi qua? Ngươi khẳng định?

– Tuyệt đối không sai, long liễn của Diêm Xuyên rất đặc biệt, tứ long kéo xe, thiên hạ này còn ai dược như vậy? Nhìn phương hướng hình như là đi Nam Ngoại Châu.

Công Dương Tiên nhíu mày, trầm ngâm nói:

– Ngươi đi báo cho Công Dương Bôn Lôi, ta gọi mấy trưởng lão khác, sau một canh giớ tụ tạia phủ của ta.

– Tuân lệnh!

Công Dương Tiên lộ vẻ mặt dữ tợn:

– Diêm Xuyên, hãy cầu nguyện mình may mắn đi!

Nửa năm sau, Nam Ngoại Châu, Toái Dương cương vực.

Trong một trang viên to lớn.

Long liễn của Diêm Xuyên đáp xuống quảng trường trang viên, Diêm Xuyên, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên bước ra khỏi long liễn.

Đằng trước có một nam nhân mập mạp cung kính vái:

– Thiên Hộ thuộc Đông Hán trú ở Toái Dương cương vực khấu kiến thánh vương!

Nam nhân ăn mặc rất bình tĩnh, rõ ràng là vì muốn che giấu tai mắt người.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Bình thân.

Thiên Hộ của Đông Hán kích động đứng dậy:

– Tạ thánh vương!

Diêm Xuyên nhìn Thiên Hộ của Đông Hán, hỏi:

– Chỗ này là cương vực của Trĩ Kê tộc? Là Đông Phương Chính Phái khiến các ngươi truyền tin tức trở lại?

Thiên Hộ của Đông Hán nói:

– Đúng vậy thưa thánh vương, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi. Đông Phương Chính Phái không muốn chờ, vì vậy đi Tây Ngoại Châu trước, khiến ta tiếp đãi Thiên Đế.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Ừm!

Thiên Hộ của Đông Hán cung kính nói:

– Thật ra thì thánh vương tới đúng lúc, giờ phút này Toái Dương cương vực mới uẩn dục ra một viên Thái Dương Thần Châu mới, có nhiều thế lực tiến đến, mười ngày trước còn có một thánh nhân tới.

Diêm Xuyên hơi biến sắc nói:

– Thánh nhân?

Thiên Hộ của Đông Hán cung kính nói:

– Nghe nói là Tây Môn thánh nhân cũng đến vì Thái Dương Thần Châu. Giờ phút này, Tây Môn thánh nhân đang ở ngoài Toái Dương điện, đánh cờ cùng Trĩ Hậu. Trĩ Hậu nói là nếu Tây Môn thánh nhân đánh cờ thắng nàng thì uẩn dục Thái Dương Thần Châu lần này sẽ thuộc về thánh nhân.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Đi xem thử.

– Tuân lệnh!

Thiên Hộ của Đông Hán nhanh chóng thay đồ đen, che mặt.

Long liễn đặt một bên, bốn người theo Thiên Hộ của Đông Hán nhanh chóng đi xa.

Không lâu sau đàon người đứng trên đỉnh núi.

Xung quanh vô số trĩ kê bay múa, hình dạng khác nhau, mặc dù không hoa mỹ bằng phượng hoàng nhưng cũng hiện rõ Trĩ Kê tộc tại đây hưng thịnh.

Xung quanh có nhiều ngọn núi, trên đỉnh núi lục tục đứng một vài tu giả.

Mọi người nhìn chằm chằm chỗ trung tâm.

Trung tâm có một cung điện to lớn, tâm biển đề ‘Toái Dương điện’.

Quảng trường đằng trước cung điện có nhiều tu giả cung kính đứng.

Trên quảng truường có hai ghế đế.

Trên ghế có hai bóng áo trắng ngồi.

Một người là Tây Môn thánh nhân trước đó mới chiến đấu cùng Bạo Tạc Thú vương tại Đông Hải. Một người khác là bà lão ăn mặc gọn gàng.

Hai người ngồi trên ghế đá đối diện, cầm một quân cờ, nhìn chăm chú vào bàn cờ trên bàn đá.

Họ đang đánh cờ.

Bạch Khởi kinh ngạc hỏi:

– Bà lão này chính là Trĩ Hậu sao?

Doãn Hận Thiên gật đầu, nói:

– Chắc là Trĩ Hậu, trăm vạn năm qua bà ta giống như Ngao Đông, tu vi đã lâu không tăng tiến, bộ dạng dần già nua.

Kim Đại Vũ nhíu mày nói:

– Thánh vương, ta cảm giác tại Toái Dương điện có khí nóng cháy.

Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:

– Trẫm cũng cảm giác tới rồi, Thái Dương Thần Châu, đây là cương vực uẩn dục sao?

Thiên Hộ của Đông Hán cung kính nói:

– Thuộc hạ không biết! Nhưng mọi người đều nói như vậy.

Doãn Hận Thiên lắc đầu, nói:

– Thiên Đế, có lẽ thần biết tình huống.

– A?

Doãn Hận Thiên nói:

– Hồi thượng cổ đại kiếp nạn, thái dương của âm phủ bị Liên Thần đánh nát, mảnh vỡ của thái dương bị tìm kiếm, chắc là đã đưa vào cương vực, bởi vì nó mới được đặt tên là Toái Dương cương vực. Trĩ Kê tộc là chủng tộc duy nhất khiến toái dương bất diệt, vì vậy Trĩ Kê tộc trông giữ mảnh vỡ của thái dương.

Bạch Khởi lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

– Trĩ kê có thể khiến thái dương bất diệt?

Doãn Hận Thiên giải thích rằng:

– Đúng vậy. Gia tộc có ghi chép, tiếng gáy của trĩ kê có thể hợp cùng thái dương. Khi thái dương vỡ, sức nóng tứ tán, mắt thấy sắp hóa thành đống khoáng tài, vạn con gà trống gáy phong lại sức nóng của thái dương.

Bạch Khởi quái dị nói:

– Gà trống? Nhưng Trĩ Hậu…

Phía xa, Trĩ Hậu chợt mở miệng nói:

– Tây Môn thánh nhân, đến lượt ngươi.

Trĩ Hậu mở miệng, mọi người không biết nói gì, vì giọng của Trĩ Hậu là nam!

Mọi người nhìn hướng Thiên Hộ của Đông Hán, hỏi:

– Trĩ Hậu là nam hay nữ?

Thiên Hộ của Đông Hán quái dị nói:

– Ta, ta không biết.

Mọi người lựa chọn bỏ qua vấn đề này, câm nín nhìn hai người đánh cờ.

Không xa, trong một sơn cốc.

Trong sơn cốc đứng một đám người áo đen vây quanh một nữ nhân, nàng không che mặt, nếu Diêm Xuyên trông thấy chắc chắn nhận ra, đó là Thượng Quan Uyển Nhi của Đại Chu thiên đình.

Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên:

– Diêm Xuyên cũng đến đây?

Sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi, một người áo đen hỏi:

– Đại nhân, kế hoạch của chúng ta có thay đổi không?

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu, nói:

– Không cần.

Thượng Quan Uyển Nhi che mặt lại, khiến người ta thấy không rõ mặt mày.

Trong một sơn cốc khác cũng đứng một người nam nhân quen.

Một nam nhân mặc áo vàng, sau lưng có một hồ lô vàng to cỡ một người, xương trán gồ lên, diện mạo hung hãn.

Chính là Sát Đế ngày xưa ở trong phong ấn giới, cõng Trảm Tiên hồ lô.

Sát Đế nhìn đoàn người Diêm Xuyên, biểu tình nghiêm túc nói:

– Hắn đến? Hắn cũng đến?

Sát Đế nhíu mày suy tư.

Dường như Diêm Xuyên có trực giác, ngoái đầu nhìn, nhưng Sát Đế đã biến mất trong sơn cốc.

Diêm Xuyên nhìn một lúc, tiếp tục chú ý vào bàn cờ của Trĩ Hậu với Tây Môn thánh nhân.

Bên ngoài Toái Dương điện.

Diêm Xuyên nhìn bàn cờ phía xa.

Trĩ Hậu đánh cờ với Tây Môn thánh nhân.

Trĩ Hậu, Tây Môn thánh nhân liên tục đặt cờ đã ba ngày trời.

Tây Môn thánh nhân đứng dậy, nghiêm túc nói:

– Kỳ lực của quan tài kinh thế, Tây Môn không địch lại!

Trĩ Hậu đứng dậy theo, trịnh trọng hành lễ với Tây Môn thánh nhân, nói:

– Thánh nhân đã quá lời, Trĩ Hậu chỉ là may mắn. Thiên địa tàn phá, thánh nhân có trách nhiệm trọng đại, Trĩ Kê tộc canh giữ thái dương cho thiên địa, xin thánh nhân chiếu cố nhiều hơn cho.

Tây Môn thánh nhân gật đầu, nói:

– Nên.

Vô số tu giả lộ vẻ kinh ngạc, Tây Môn thánh nhân mà chơi cờ thua?

Giọng quan tài hùng hồn, nhìn hướng bốn phía:

– Các vị, Thái Dương Thần Châu mỗi mười vạn năm sinh ra một viên, Trĩ Kê tộc không dám giữ một mình, nguyện dâng cho thiên hạ, có thể thắng ta là sẽ được Thái Dương Thần Châu.

Các tu giả náo động.

Một nam nhân áo tím chợt bay đến:

– Trĩ Hậu, ta đến đánh cờ với ngươi.