Chương 11: Kim Tháp Trấn Yêu Xà (2)

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sắc mặt Đại Đô Đốc rất cổ quái nhìn về phía trước, cuối cùng con mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

– Chư vị cung phụng có vũ lực kinh thế, bắt ba người kia tất nhiên là không cần tốn nhiều sức lực?

Đại Đô Đốc nói lấy lòng với đám cung phụng.

– Đó là đương nhiên!

Một tên cung phụng khinh thường nói.

– Vậy xịn mời chư vị cùng tại hạ tiến đến, trong lúc đang đàm phán liền dùng tốc độ nhanh nhất một lần bắt toàn bộ ba người kia. Bắt giặc phải bắt vua trước, sau khi bắt được ba người này thi chúng ta chắc chắn sẽ thắng!

Đại Đô Đốc lập tức thỉnh cầu bốn người.

– Đại cung phụng?

Hắn nhìn về đại cung phụng hỏi.

– Ta? Ta không đi! Ta phải chăm sóc cho đại hắc!

Đại cung phụng liền lắc đầu cười nói. Theo bản năng thì hắn cảm thấy được một tia không ổn. Nhưng mà đối phương lại hoàn toàn công khai hội đàm, đâu có chuyện gì không ổn. Nhưng đại cung phụng vốn là người cẩn thận nên vẫn không tiến đến.

– Chúng ta đi a, một người bắt một tên!

Ba tên cung phụng khác lập tức đồng ý!

– Ừ!

Đại cung phụng liền gật gật đầu.

Đại Đô Đốc giống như nắm chắc được thắng lợi trong tay mà mang theo ba tên cung phụng chậm rãi đi về phía cái bàn chỗ trung tâm.

Sau khi rắn lớn nuốt xong gấu đen thì dường như nó đang trong quá trình tiêu hóa cho nên hơi có chút lười biếng. Nó cùng một chỗ với đại cung phụng nhìn về phía xa xa.

Trung tâm hai quân.

Diêm Xuyên ngồi trên một chiếc ghế, Hoắc Quang và Lưu Cẩn thì cung kính đứng sau lưng. Hai người không có quá nhiều khẩn trương, nhưng vẫn theo bản năng mà đưa mắt nhìn về lư hương được đặt ở trên bàn kia.

Trong lư hương, khói mù bốc lên hiện ra được kết quả bất bại của cuộc chiến này.

Một quả Túy Nguyên đều có thể để cho Tinh cảnh cao thủ ngã trên mặt đất. Đây cũng là một quả Túy Nguyên khác, đối phó với đám người Lực cảnh viên mãn này thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào con răn lớn ở phía xa xa kia.

Hắn nhìn về rắn lớn thì trong mắt không tự chủ được mà hiện ra vẻ hài lòng, quả nhiên là một con yêu thú.

Diêm Xuyên nhìn về rắn lớn thì nó dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Diêm Xuyên mà bất mãn lạnh lùng trừng mắt liếc Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lơ đễnh rồi nhìn về phía bốn người đang đi tới.

– Đại Đô Đốc? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay ta đại biểu cho Yến quốc cùng thương lượng quốc sự với ngươi, mời!

Diêm Xuyên cười nói. Hắn cũng không có đứng dậy mà vẫn ngồi như vậy.

Đại Đô Đốc nhìn về Diêm Xuyên, thần sắc của hắn hơi động. Vốn là muốn lập tức ra tay nhưng nghe đến câu ‘đại biểu cho Yến quốc’ kia thì lập tức sinh ra một tia hứng thú.

– Một tự Tịnh Kiên Vương đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng a!

Đại Đô Đốc khách khí cười nói một tiếng rồi ngồi xuống.

Ba tên cung phụng khẽ nhíu mày nhưng cũng ngồi xuống. Lưu Cẩn lập tức rót cho mỗi người một chén trà.

Đại Đô Đốc nhìn chén trà rồi lanh lung cười, cũng không có đụng vào.

– Không biết một tự Tinh Kiên Vương có chuyện gì cần thương lượng?

Đại Đô Đốc hỏi.

– Nơi này nhính là nội cảnh của Đại Yến ta. Không biết Đại Đô Đốc như thế nào có thể lĩnh quân đi vào?

Diêm Xuyên uống một hớp trà rồi hỏi.

– Ta có thể đến đây tự nhiên là được Yến quốc cho phép!

Đại Đô Đốc thản nhiên nói.

– Không biết, hai ngày nay ngươi có thấy thuộc hạ của ta không?

Đại Đô Đốc bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

– Thuộc hạ nào?

Diêm Xuyên giả vờ không biết.

Hai mặt Đại Đô Đốc liền nhíu lại, hắn cũng không có quá nhiều dây dưa trên vấn đề này.

– Nói đi, ngươi đại biểu cho Yến quốc có quốc sự gì cần thương lượng?

Ngữ khí của Đại Đô Đốc lạnh lùng nói.

– Ta nghĩ hướng các vị mượn một thứ!

Diêm Xuyên cười nói. Trong lúc nói thì Diêm Xuyên vừa nâng chén trà lên sau đó uống một hớp. Sau khí uống xong hắn đặt chén trà xuống rồi lại nhìn về bốn người mà thản nhiên nói:

– Ta muốn mượn cái đầu trên cổ các ngươi dùng một lát!

– Cái gì?

– Khốn nạn!

Gần như bốn người đều đồng thời hét lên rồi mãnh liệt đứng dậy. Nhưng mà thân thể bọn hắn vừa đứng lên thì lại lập tức ngã xuống.

– Bịch! Bịch! Bịch!…

Ánh mắt của bốn người nhìn về Diêm Xuyên tràn đầy kinh hãi.

– Chuyện gì xẩy ra? Tại sao ta lại không thể động đậy!

Đại Đô Đốc cả kinh kêu lên.

– Nguy rồi!

Đại cung phụng ở xa xa cung lập tức biến sắc.

– Chết!

Hoắc Quang trừng mắt, trường thương trong tay nhoáng lên một cái.

– Bành!

Đầu của Đại Đô Đốc lập tức bị trường thương cắt đứt, trường thương vung lên để cho đầu của Đại Đô Đốc bắn ra phía ngoài.

Cho đến chết, Đại Đô Đốc vẫn trừng mắt, hắn không có cách nào có thể tiếp nhận được sự thật này.

– Không!

Đại lượng quân sĩ giáp đen ở phía xa xa lập tức sợ hãi kêu lên.

– Lư hương? Độc hương? Ngu xuẩn!

Đại cung phụng lập tức nhìn ra được vấn đề. Hắn lập tức nhìn về phía rắn lớn nói:

– Đại hắc, nhanh đi cứu ba tên cung phụng kia!

Giờ phút này, đại cung phụng cũng bất chấp mọi chuyện, tuy rằn hắn muốn bảo vệ đại hắc nhưng mà đôi khi không thể không ra tay.

Rắn lớn vẫy vẫy đầu rồi thân thể lao về phía trước.

– Ken két!

Nó trong sự phẫn nộ mà lao nhanh về phía Diêm Xuyên.

– Vương gia, đi mau!

Hoắc Quang lập tức biến sắc tiến lên nghênh đón.

– Không, chúng ta chờ thời khắc này đã lâu!

Diêm Xuyên lập tức vung Hoắc Quang ra. Hắn nhìn rắn lớn đang đánh tới mà không hề có chút lo lắng. Hắn đưa tay lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành.

Hoắc Quang không ngăn được Diêm Xuyên nên cũng không cưỡng cầu. Bởi vì những thủ đoạn thần bí của Diêm Xuyên mấy ngày nay đã sớm để cho Hoắc Quang vui lòng phục tùng.

– Địch thủ đã chết, giết!

Hoắc Quang quay về phái đại quân giáp bạc hạ lệnh.

– Rống!

Đại quân lập tức liều chết xung phong về phía quân giáp đen ở đối diện. Quân địch như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tiến công tốt nhất.

– Ken két, ken két!

Rắn lớn vẫy đuôi mấy cái thì đã gần tới chỗ Diêm Xuyên đứng.

Nó trừng mắt nhìn rồi mang theo một cỗ lệ khí hung mãnh áp bách về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên mở tờ giấy Tuyên Thành trong tay ra, hắn căn bản không di chuyển.

Bởi vì có cung phụng ở chỗ này cho nên rắn lớn cũng không phun ra khói độc mà chỉ là vung đuôi ra.

– Ba ba!

Những khối đá lớn ở bốn phía bị đuôi rắn đập vỡ.

Hoắc Quang thừa cơ hội này mà vung trường thương trong tay hung hăng đâm về phía rắn lớn.

– Đang!

Trương thương đâm vào trên người rắn như đâm vào miếng sắt vậy. Trường thường làm bằng kim cương vậy mà cũng không thể đâm vào được một chút nào.

Đuôi rắn hất lên, cái đuôi tràn ra những tia ánh sáng màu đen cung va chạm với trường thương tạo ra một tiếng vang thật lớn.

– Ầm!

Trương thương bị bay ra ngoài, nó bị biến thanh hình chữ ‘V’, lực lượng của đuôi rắn thật là kinh thế hãi tục.

– Lực lượng của rắn quá lớn, sức người không có khả năng lay động!

Hoắc Quang lo lắng nói.

– Vù vù!

Rắn lớn lại lần nữa lao tới, đầu rắn cức lớn ấm ấm lao về phía Diêm Xuyên.

Miệng rắn mở rộng, một cỗ mùi tanh đậm đặc tỏa ra phía trước. Nó há miệng muốn một ngụm nuốc chửng lấy Diêm Xuyên.

– Hừ!

Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi mãnh liệt mở tờ giấy Tuyên Thành ra.

– Vù vù!

Trong lúc mơ hồ có một tiếng vang thật lớn truyền đến. Đợi đến lúc ánh mắt của mọi người nhìn lại thì đều vô cùng kinh hãi.

Trên đỉnh đầu rắn lớn có dán một tờ giấy trắng. Mà trên tờ giấy lại phù phiếm lấy một tòa kim tháp cao ba mươi trượng trông rất chói mắt.

Kim tháp rất nguy nga, nó phát ra một cỗ khí tức trấn áp tất cả!

Mênh mông kim tháp lăng không mà hiện giống như Tiên tich lập tức để cho trong nội tâm của chúng tướng sĩ hai phe đều vô cùng kích động.

Kim tháp như hư như thực, nhưng dường như lại có uy lực vô cùng lớn lao.

– Ken két ken két ken két ken két!

Rắn lớn liên tục vùng vẫy, liên tục rên rỉ, nó đã bị kim tháp hung hăng trấn áp xuống.

– Bành!

Cái đầu của rắn lớn bỗng nhiên dẹp xuống giống như đầu lâu bị kim tháp đạp nát vậy. Trong mắt, miệng đều tràn ra máu tươi.

– Đại hắc!

Xa xa, đầu trọc đại cung phụng lập tức cả kinh kêu lên.

Lúc này Diêm Xuyên không để ý đến con rắn nữa mà lại nhìn về đại quân hai phe rồi con mắt lạnh lẽo nói:

– Giết!