Quyển 10 - Chương 15: Mệnh Kiếp (Hạ)

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch Phong gật đầu, nói: – Nhóm dịch: Sói Già

Công Dương Bôn Lôi chợt nhớ lại:

– Mấy lần, a, không, ta nhớ ra rồi, lúc trước tại phong ấn giới, Công Dương gia tộc ta tiến vào cũng bị Diêm Xuyên phế đi. Mặc kệ có phải do Diêm Xuyên làm không, nhưng nghe nói mỗi lần hắn đều có mặt.

Công Dương Tiên biến sắc mặt nói:

– Đúng rồi, mỗi lần đều có Diêm Xuyên. Có Diêm Xuyên ở là thực lực của Công Dương gia tộc ta sẽ lập tức suy yếu, không lẽ, không lẽ…

– Không lẽ cái gì?

Công Dương Tiên giật mình đứng bật dậy:

– Không lẽ Diêm Xuyên là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta?

Công Dương Bôn Lôi bị hù run rẩy:

– Mệnh kiếp? Trong mệnh số một vật khắc một vật, Diêm Xuyên khắc Công Dương gia tộc ta, đây là mệnh?

Công Dương Tiên đi qua đi lại trong đại điện.

Công Dương Tiên trầm giọng nói:

– Nếu không phải thì Diêm Xuyên hại Công Dương gia tộc ta tổn thất thảm trọng, kết thù lớn với Công Dương gia tộc ta. Nếu đúng là thật thì càng đáng sợ, Diêm Xuyên phải chết. Nếu Diêm Xuyên không chết thì Công Dương gia tộc ta vĩnh viễn không có ngày yên lành.

Công Dương Bôn Lôi vội nói:

– A? Vậy thì triệu tập tất cả Tổ Tiên, báo cho gia chủ của gia tộc, chúng ta cùng đi giết Diêm Xuyên.

Công Dương Tiên nghiêm túc nói:

– Không, nếu thật sự là mệnh kiếp thì không giết chết hắn được, sẽ xuất hiện rất nhiều ngoài ý muốn. Mặc kệ Công Dương gia tộc phái đi bao nhiêu người đều sẽ sinh ra nhiều chuyện khác nhau, rất có thể làm Công Dương gia tộc ta tổn thất nặng nề.

Công Dương Bôn Lôi quái dị nói:

– A? Diêm Xuyên không mạnh như vậy đi?

– Không, ngươi còn chưa sâu sắc biết cái gì gọi là mệnh kiếp. mệnh kiếp là dù hắn có là phàm nhân cũng có thể khắc chết Tổ Tiên, đây là mệnh, không ai có thể trốn thoát mệnh trêu cợt.

– Vậy phải làm sao? Chờ chết?

Công Dương Tiên con ngươi co rút nói:

– Đươnng hiên là không, trước tiên chưa khẳng định Diêm Xuyên có phải là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta không, coi như là thật cũng không thể ngồi chờ chết. Chúng ta không ra tay nhưng có thể mượn tay người khác xử lý Diêm Xuyên. Đúng rồi, mượn dao giết người!

Hàm Dương, trong hậu cùng.

Diêm Xuyên cùng Tử Tử ngắt hoa hái quả, hai người lặng im không nói.

Qua một lúc lâu, Tử Tử lên tiếng:

– Chàng đi đi.

Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, cười khổ nói:

– Đa tạ.

Tử Tử chu môi nói:

– Ta biết, cho dù ta không đồng ý thì chàng vẫn sẽ đi, không ai ngăn được chàng.

Diêm Xuyên im lặng.

Tử Tử đi tới, nhìn Diêm Xuyên, sửa sang lại y phục cho hắn, nói:

– Đi đường cẩn thận, hãy đón thái tử về luôn đi.

Diêm Xuyên cầm tay Tử Tử, mắt lóe nhu tình sâu đậm, ôm chặt nàng vào lòng.

Âm phủ, Hàm Dương, phía trước Triêu Thiên Điện.

Xa liễn bốn long kéo chờ đợi, Diêm Xuyên và quần thần trao đổi.

Quỷ Cốc Tử nhíu mày nói:

– Một trong đại thế lực ở Đông Ngoại Châu, Thần Kiếm sơn trang hình như gần đây có việc gì. Kẻ thù kiếp trước của thánh vương, Chân Hùng, hình như hắn có đại kỳ ngộ.

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

– Chân Hùng?

Mắt Quỷ Cốc Tử lóe tia sắc bén:

– Thánh vương, có cần…?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Không cần, đại kỳ ngộ? Cũng tốt, vậy thì ván bài mới chơi càng lớn. Thù này sẽ trả, nhưng không phải hiện tại, bởi vì đây không phải mối thù của một mình trẫm. Quỷ Cốc Tử, ngươi phụ trách nhìn chằm chằm Thần Kiếm sơn trang, chờ trẫm trở về.

Quỷ Cốc Tử gật đầu, nói:

– Tuân lệnh!

Diêm Xuyên lại nhìn hướng Dịch Phong, nói:

– Về Tử Thanh cương vực, Man Long cương vực, kêu Vương Tiễn, Mông Điềm đừng quá nóng vội, trẫm không chỉ muốn cương vực mà càng muốn lòng người.

– Tuân lệnh!

Diêm Xuyên nhìn Bạch Khởi đứng một bên.

Bạch Khởi nói:

– Thánh vương yên tâm, không cần lo về Thiên Đao cương vực, có Tống Thiên tông trấn giữ, toàn Thiên Đao cương vực không ngừng đồng hóa với Đại Trăn thánh đình.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Ừm! Vậy ngươi hãy đi theo.

Bạch Khởi hưng phấn nói:

– Tuân lệnh!

Diêm Xuyên ra lệnh:

– Lã Bất Vi, không ngừng một giây nào, nhanh chóng thu nạp thiên hạ anh tài, bước chân của Đại Trăn thánh đình sẽ không ngừng lại!

Lã Bất Vi gật đầu, nói:

– Thánh vương yên tâm!

Diêm Xuyên lại nói:

– Lần này Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên, Kim Đại Vũ theo trẫm tây hành.

Ba người lên tiếng:

– Tuân lệnh!

Miêu Miêu nhảy tới nói:

– Meo, meo, ta cũng muốn đi!

Miêu Miêu bắt lấy tay áo của Diêm Xuyên không chịu thả, thân thể lắc lư bám ống tay áo.

Diêm Xuyên cười nói:

– Đợi tới nơi ta sẽ triệu hoán để ngươi truyền tống đến.

Miêu Miêu lắc đầu, nói:

– Không muốn, ta phải đi chung!

Diêm Xuyên khuyên:

– Có lẽ trên đường đi sẽ kéo dài hơn một năm, đa số ta ở trong xa liễn bế quan, ngươi có đi cũng sẽ thấy chán.

Miêu Miêu rối rắm:

– Vậy sao?

Miêu Miêu không thể ở yên được, thấy Miêu Miêu đi ra ngoài thì nổi hứng thú, nhưng kêu nó ở trong phòng nhỏ hơn một năm thì nó không chịu nổi.

Diêm Xuyên cười nói:

– Đươnng hiên, ngươi ở lại Hàm Dương còn có Tử Tử chơi cùng. Yên tâm, một khi đến Tây Ngoại Châu thì ta lập tức gọi ngươi ngay, ngươi thông qua khế ước truyền tống đên.s ngươi biết là ngươi chỉ có thể đến bên cạnh ta, không thể đi nơi khác được.

– Meo!

Miêu Miêu nghiêng đầu, nói:

– Được rồi.

Lúc Diêm Xuyên đi Tử Tử không đến đưa, hắn nhìn xung quanh, khẽ thở dài.

Bạch Khởi cao giọng quát:

– Khởi giá!

Tứ long rống to:

– Grao!

Tứ long kéo long liễn từ từ bay lên trời, hướng đến phía tây.

Trong long liễn.

Diêm Xuyên lại lấy ra một phong thư, là lá thư của Thượng Quan Uyển Nhi mà Địch Nhân Kiệt đưa.

Trong thư không ghi nhiều.

Mặc Vũ Hề được Minh Phượng truyền thừa, Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc cầu hôn Mặc Vũ Hề. Thiên Đế biết người là Thủy hoàng đế, bởi vậy chưa đồng ý. Tuy nhiên Thiên Đế muốn được Phượng Hoàng tộc ủng hộ, lần này từ chối nhưng không thể kéo dài quá lâu. Thiên Đế có nói là trong vòng ba năm không ai dám đến tiến gián việc này. Sau ba năm sẽ lại nghị luận, vận lệnh của Mặc Vũ Hề nằm trong tay ngươi. Ta hỏi ý Thiên Đế, được phép báo cho ngươi biết.

Diêm Xuyên thở ra hơi dài:

– Ba năm sao?

Ba năm này bao gồm lúc Địch Nhân Kiệt trên đường đi, nói chính xác hơn Diêm Xuyên chỉ còn lại hơn một năm.

Diêm Xuyên đứng ở đằng trước quảng truường long liễn, nhíu mày suy tư.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

– Võ Chiếu sao?

Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên đáng sau lưng Diêm Xuyên chờ đợi.

Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:

– Doãn Hận Thiên, Phượng Hoàng tộc ở Nam Ngoại Châu?

Doãn Hận Thiên gật đầu, nói:

– Đúng vậy. Nam Ngoại Châu có hai đại thế lực, Độc Cô thế gia và Phượng Hoàng tộc. Độc Cô thế gia ở phái đông Nam Ngoại Châu, Phượng Hoàng tộc ở phía tây, giáp giới Tây Ngoại Châu. Tây Ngoại Châu chính là Đại Chu thiên đình.

Doãn Hận Thiên nói:

– Thánh vương, chúng ta đi Đại Chu thiên đình có thể ngang qua Phượng Hoàng tộc. Phượng Hoàng tộc thống tri nhiều chủng tộc cầm loại, trong đó có Trĩ Kê tộc. Trước đó không lâu Đông Hán đưa tin Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử lại tìm thấy một địa chi tổ huyết mạch, chí tôn của Trĩ Kê tộc, Trĩ Hậu.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Trĩ Hậu? Cũng tốt, vậy đi đi.

Ba người gật đầu, nói:

– Tuân lệnh!