Quyển 10 - Chương 12: Tranh Nhau Bạo Tạc Thú

Tiên Quốc Đại Đế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm dịch: Sói Già

Diêm Xuyên cũng nhận ra là Tây Môn thánh nhân ngày xưa tại Linh Cảm cương vực đối chiến với Bách Ác lão ma.

Tây Môn thánh nhân đứng trên trời cao nhìn xuống đám Bạo Tạc thú.

Trong thanh âm của Tây Môn thánh nhân chất chứa kinh ngạc:

– Bạo Tạc thú?

Độc giác Bạo Tạc Thú đi tới đằng trước nhất, trong ánh mắt không có sợ hãi:

– Thánh nhân sao?

Tây Môn thánh nhân mở miệng nói:

– Là hải nhãn của Đông Hải? Thì ra phong ấn bầy thần thú các ngươi. Ta là thánh nhân thiên địa, các ngơi có thể gọi ta là Tây Môn. Bây giờ ta hỏi các ngươi, ai nguyện ý theo ta đi?

Độc giác Bạo Tạc Thú lạnh lùng hỏi:

– Grao! Thu Bạo Tạc thú chúng ta làm nô bộc? Thánh nhân chịu được không?

Tây Môn thánh nhân trầm giọng nói:

– A? Xem ra ngươi mạnh nhất trong đám Bạo Tạc thú? Theo ta được không? Chúng ta cùng lập khế ước đồng đẳng như thế nào?

Độc giác Bạo Tạc Thú gầm lên:

– Grao!

Hư không quanh thân Tây Môn thánh nhân khó hiểu hỏi:.

Tây Môn thánh nhân vung tay, hư không bạo tạc bình tĩnh lại.

Tây Môn thánh nhân trầm giọng nói:

– Ngươi có biết là ta có thể điều động 7nữ nhân, thứ này vô dụng với ta.

Độc giác Bạo Tạc Thú hừ lạnh một tiếng:

– Vô dụng? Thánh nhân thì sao? Ta thấy thiên địa không hoàn mỹ, ngươi cho rằng ngươi vẫn là thượng cổ thánh nhân sao?

Vù vù!

Độc giác Bạo Tạc Thú đi tới gần Tây Môn thánh nhân.

– Bạo!

Ầm ầm!

Độc giác Bạo Tạc Thú khó hiểu hỏi:, uy lực khủng bố gấp mười lần. Bạo tạc hình thành hố đen to cỡ trăm vạn trượng.

Hố đen cắn nuốt bốn phía, chớp mắt lan đến ba phương đưng xem.

Diêm Xuyên biến sắc mặt, tóc chợt biến thành màu đỏ rực.

– Huyết hải!

Ầm ầm!

Vô tận huyết hải bao phủ mười vạn đại quân Diêm Xuyên mang đến, dù là vậy thì lực lượng bạo tạc vẫn trùng kích huyết hải lăn lộn.

Bên kia, Địch Nhân Kiệt cũng lấy ra pháp bảo, một mai rùa biến to gấp mấy vạn lần bao trùm Thiên Ngưu Vệ, bầy long vào trong. Mai rùa lắc lư kịch liệt.

Công Dương Tiên lấy ra một tấm thuẫn to lớn, tấm thuẫn xuất hiện chặn dư ba của bạo tạc. Nhưng rõ ràng uy lực của tấm thuẫn không bằng mai rùa của Địch Nhân Kiệt, càng không như huyết hải của Diêm Xuyên. Trong phút chốc vẫn có một số đệ tử của Công Dương gia tộc vùi thân trong bạo tạc.

– Grao!

– Súc sinh này!

Giữa không trung vang tiếng rống của Bạo Tạc thú, Tây Môn thánh nhân.

Ầm ầm!

Hai cường giả bay lên trời, chỉ một lúc đã lao ra trời sao xa xăm.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Chỉ thấy trên trời sao xuất hiện từng hố đen to lớn, quanh hố đen bao phủ thánh quang. Tây Môn thánh nhân hung mãnh áp chế độc giác Bạo Tạc Thú.

Mọi người nhìn bầu trời, mười hai con Bạo Tạc thú ở mặt Đông Hải cũng nhìn chăm chú.

Diêm Xuyên lạnh lùng quát:

– Tận dùng thời cơ, nếu qua đi không lấy lại được. Quỷ Cốc Tử, Bạch Khởi, ra tay!

Quỷ Cốc Tử lên tiếng:

– Tuân lệnh!

Quỷ Cốc Tử vung tay.

Đáy biển Đông Hải bỗng vang tiếng rồng ngâm chấn trời.

Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông kinh ngạc hỏi:

– Long mạch dưới đáy biển?

Bạch Khởi hét to một tiếng:

– Đồ Thế Quên, Phong Thiên Đao Trận!

Mười vạn đại quân đồng thanh kêu lên:

– Grao!

Diêm Xuyên cũng bay ra khỏi long liễn, lao hướng một đám Bạo Tạc thú bên dưới.

Miêu Miêu đứng trên long liễn, nhìn bầu trời, nhíu mày:

– Meo? Thánh nhân? Thực quen thuộc…

– Grao!

Bên dưới, đáy biển băng có mmấy ngàn hải xuyên long mạch vọt lên trời, xông hướng mười hai con Bạo Tạc Thú.

– A?

Mười hai con Bạo Tạc Thú kinh ngạc cúi đầu nhìn.

Ầm ầm!

Mười hai con Bạo Tạc Thú bị mấy ngàn hải xuyên long mạch trùng kích bay lên trời.

– Bạo!

Một số Bạo Tạc thú bản năng phản ứng tự bạo.

Trên bầu trời Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông không biết nên nói gì, Trĩ Kê tộc bản năng tự bảo vệ mình là tự bạo, tự bạo? Một đám Đông Hải Long Vương không biết nên biểu đạt tâm tình như thế nào đây.

Trong phút chốc có năm, sáu Bạo Tạc thú tự bạo.

Nhưng còn có mấy Bạo Tạc thú không bạo tạc, trong đó có một con bị mấy ngàn hải xuyên long mạch phụ thể, quanh thân tỏa ánh sáng huyền hoàng.

Bạo Tạc thú bị Quỷ Cốc Tử dùng mấy ngàn hải xuyên long mạch bao phủ rống to:

– Khốn kiếp!

– Phong Thiên Đao Trận!

Mười vạn tướng sĩ gần như ra tay cùng lúc. Trong phút chốc chém một đao hướng Bạo Tạc thú, mười vạn đao như chém ra với quy luật nào đó, không có cương đao, chỉ đẩy ra sóng gợn trong hư không đè ép hướng Bạo Tạc thú.

Ầm ầm!

Một góc hư không chớp mắt đông lại.

Bạo Tạc thú kia miễn cưỡng hét to một tiếng:

– Tự bạo!

Nhưng Phong Thiên Đao Trận đông hư không, còn có mấy ngàn hải xuyên long mạch trói chặt, Bạo Tạc thú kia thân thể biến hình nhưng không bạo tạc, hình như cùng hư không đông lại, khí long mạch đè ép, va chạm, chỉ chờ hư không bị phá vỡ thì sẽ sinh ra bạo tạc càng cường đại thêm.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc Bạo Tạc thú bị giam cầm.

Diêm Xuyên bay tới, vung tay, trong lòng bàn tay có Táng Thiên Đồng Quan to lớn.

Táng Thiên Đồng Quan mở ra, quan tài to lớn bao phủ Bạo Tạc thú.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc Bạo Tạc thú bị chụp vào trong, biến mất.

Ầm ầm!

Diêm Xuyên đóng nắp quan tài.

Hàng loạt động tác liền mạch, thời gian ngắn áp chế Bạo Tạc thú rồi bỏ vào Táng Thiên Đồng Quan.

Phía xa, Công Dương Tiên, Địch Nhân Kiệt, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rất kinh ngạc.

Công Dương Tiên kinh ngạc nói:

– Bạo Tạc thú không bạo tạc sao?

Mắt Địch Nhân Kiệt sáng lên:

– Ta hiểu rồi, ta đã nghĩ ra cách.

Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ kinh ngạc hỏi:

– Là cách gì?

Địch Nhân Kiệt lộ vẻ mặt mừng như điên nói:

– Các vị, mười ba con Bạo Tạc thú này rõ ràng không biết nhau, tự chiến đấu riêng. Bây giờ chúng ta tập trung ra tay với một Bạo Tạc thú, dùng truyền tống, Thiên Đế ban cho ta một tấm không Gian thần phù, truyền tống một Bạo Tạc thú quay về Đại Chu thiên đình, do Thiên Đế bắt giữ.

Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ kinh ngạc hỏi:

– A? Địch đại nhân, hình như Thiên Đế cho ngươi không Gian thần phù là để ngươi bảo mệnh?

Địch Nhân Kiệt quát:

– Bây giờ ta vẫn sống khỏe mạnh, không cần bảo mệnh. Nghe lệnh của ta, phải có được một Bạo Tạc thú!

– Tuân lệnh!

Ầm ầm!

Đại quân của Địch Nhân Kiệt bay xuống dưới, xông hướng một Bạo Tạc thú.

Công Dương Tiên nhìn chằm chằm vào quan tài của Diêm Xuyên, chỉ thấy Táng Thiên Đồng Quan không nổ tung mà bị hắn thoải mái thu vào trong tay áo.

Công Dương Tiên tự cho rằng nghĩ ra cách hay la lên:

– Pháp bảo? Dùng pháp bảo chứa Bạo Tạc thú, phong ấn sao? Ha ha, tất cả đệ tử Công Dương gia tộc theo ta đến nữa, ta dùng Đại Phong Ấn Cầu bắt Bạo Tạc thú vào tay mang về gia tộc, giao cho gia chủ xử lý!

– Tuân lệnh!

Cùng thời gian.

Âm phủ, phía tây Vạn Quỷ cương vực, sâu trong biển rộng mênh mông.

Tay Diêm Xuyên cương thi cầm một Táng Thiên Đồng Quan, nắp quan tài mở ra.

Mắt Diêm Xuyên cương thi nhìn chằm chằm vào Táng Thiên Đồng Quan.

Vù vù!

Táng Thiên Đồng Quan bỗng phun ra một Bạo Tạc thú.

Bạo Tạc thú rống to:

– Khốn kiếp!

– Tự bạo!

Ầm ầm!

Đáy biển nổ tung, một hố đen to lớn xuất hiện, sóng biển ngập trời.

Nước biển nổ tung, trên toàn mặt biển dấy lên sóng to vô tận.