Chương 611 : Phù văn chi hải

Tạo Hóa Tiên Đế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Như thế nào? Muốn động thủ sao? Ngũ Hành Thánh Tông ngươi xác thực là đứng đầu trong mười đại tông môn, có thể tùy ý ức hiếp những người khác, các ngươi giết người khác là được, người khác giết các ngươi lại không được? Chê cười, đây là cái đạo lý gì, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn, những môn phái nhỏ kia sợ các ngươi, nhưng mà Thiên Duyên Tông ta không sợ các ngươi!

– Còn có Tịch Diệt Ma Môn ta!

Trần Tuyên cũng đứng ra, lạnh lùng nói.

Mắt thấy Ngũ Hành Thánh Tông, Thiên Duyên Tông cùng Tịch Diệt Ma Môn giương cung bạt kiếm, còn không có tìm được Ma Tôn đã nội bộ đánh nhau, một lão giả râu tóc bạc trắng vội vàng đi ra khuyên can.

– Chư vị xin cho Đan Khí Tông ta một cái mặt mũi, hôm nay Ma Tôn sắp triệt để sống lại, nếu không nghĩ biện pháp trấn áp, toàn bộ Chân Cương giới sẽ lâm vào một hạo kiếp, ở thời điểm này mọi người tạm thời bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt kia đi, đợi đến lúc trấn áp Ma Tôn xong lại nói sau?

Lão giả tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn rất hòa ái, chính là Đan Khí Tông Thái Thượng trưởng lão Hỏa Sí, bản thân càng là một Đan Vương, Luyện Đan Chi Thuật có một không hai toàn bộ Chân Cương giới, Hỏa Nguyên đúng là cháu trai của hắn.

– Hừ!

Tuy trong nội tâm Trọng Lê phẫn nộ, nhưng mà cũng không muốn ở thời điểm này khai chiến, dù sao Ma Tôn tình thế cực kỳ nghiêm trọng, tất cả mọi người nhất định phải liên thủ mới có thể trấn áp.

Hơn nữa thời gian kéo càng lâu, tu vi Ma Tôn càng cường đại, hiện tại có thể nói là giành giật từng giây, nhất định phải tìm được chỗ của Ma Tôn.

Trọng Lê nhìn Đoan Mộc Hàn cùng tiểu hòa thượng thật sâu, đối với mọi người chậm rãi nói:

– Chư vị, hôm nay Ma Tôn xuất thế đã không cách nào ngăn trở, nhưng mà thân hình Ma Tôn thoát khốn, nhất định liền giấu ở trong Thần Ma cổ chiến trường này, chúng ta nhất định phải ở trước khi hắn triệt để sống lại, tìm ra hắn diệt sát phong ấn, hôm nay thời gian cấp bách, kính xin chư vị triệu tập tất cả đệ tử, sưu tầm Ma Tôn hạ lạc!

– Nên như vậy!

Một đám Vương giả đều gật đầu đáp ứng.

Trọng Lê Trận Vương nhìn tám tượng đá ngừng ở trong hư không phía xa, lập tức vung tay áo lên, trực tiếp thu những Thạch Khôi Lỗi kia vào.

Những tượng đá này đã mất đi mục tiêu Ma Tôn, liền đứng ở trong hư không, mặc dù bọn hắn có chiến lực Thông Thiên Cảnh cực hạn, nhưng lại há có thể ngăn cản thần thông của Trọng Lê Trận Vương, lập tức bị thu vào.

Những Vương giả khác tuy không để ý những tượng đá này, nhưng ở trong nội tâm vẫn âm thầm khinh bỉ Trọng Lê một phen.

Vừa lúc đó, Đan Khí Tông Hỏa Nguyên lặng lẽ truyền âm cho Hỏa Sí nói:

– Gia gia, trong tay Khương Tư Nam có Đan Lệnh!

– Cái gì?

Hỏa Sí vốn còn vẻ mặt cười ha hả, sắc mặt lập tức liền thay đổi, trong ánh mắt lộ ra một tia hào quang sắc bén.

– Đã như vầy, Khương Tư Nam kia làm sao cũng không thể buông tha! Tiểu tử này vậy mà được Tây Linh Vạn Thọ Đỉnh thừa nhận, thật đúng là đại cơ duyên, bất kể như thế nào chúng ta cũng nhất định phải bắt lấy hắn, đạt được Đan Lệnh, đến lúc đó ngươi mới có thể khống chế toàn bộ Đan Khí Tông!

Mà lúc này, Khương Tư Nam bị Tây Linh Vạn Thọ Đỉnh bao vây, đi tới một không gian kỳ lạ.

Đây là một cung điện khổng lồ, mờ mịt lấy hắc bạch nhị khí, hào quang nhu hòa tràn ngập, chung quanh hết thảy đều thấy không rõ lắm, cực kỳ thần bí.

Oanh!

Đợi đến lúc phá vỡ mà vào cung điện này, Tây Linh Vạn Thọ Đỉnh triệt để trở nên ảm đạm, phảng phất như đã tiêu hao hết năng lượng, trực tiếp rơi ở trong cung điện.

– Đây là địa phương nào?

Khương Tư Nam có chút kinh nghi bất định, không biết vì sao Tây Linh Vạn Thọ Đỉnh sẽ đến nơi này.

Mà tuy Tây Linh Vạn Thọ Đỉnh là Linh khí Hoàng đạo, nhưng mà bị Ma Tôn đánh trọng thương, qua một vạn năm hao phí quá nhiều năng lượng, hôm nay lại dẫn hắn phá không đào tẩu, đã tiêu hao hết một tia uy năng cuối cùng.

Khương Tư Nam nhặt nó lên, vuốt ve văn lạc lạnh buốt phía trên, ở chung quanh của hắn mấy trăm viên phù văn cổ tự bay múa, như thiên hoa tán rơi, rực rỡ tươi đẹp mà chói mắt, hơn nữa nương theo hào quang của phù văn cổ tự, đại điện này cũng trở nên sáng chói.

Ông!

Khương Tư Nam bỗng nhiên cảm thấy, Càn Khôn Sơn Hà Đồ bắt đầu run rẩy, phát ra một tia chấn động không hiểu, bức họa hắn trong lúc vô tình lấy được kia, ngoại trừ phù văn cổ tự có thể kích phát lực lượng trong đó, những Linh khí, pháp lực khác đều không được.

Nhưng mà hôm nay ở trong đại điện này bị lực lượng kỳ dị nào đó kinh động đến.

Khương Tư Nam lấy Càn Khôn Sơn Hà Đồ ra, liền thấy núi cao sông lớn phảng phất như sống lại, ở trong cung điện xuất hiện một thế giới kỳ dị.

Hắn cất bước mà đi, Càn Khôn Sơn Hà Đồ trôi nổi ở trong hư không, hào quang rất nhu hòa, tách ra sương mù, đi thẳng đến ở chỗ sâu trong đại điện.

– Đây là?

Khương Tư Nam lập tức liền chấn kinh, ở trước mắt hắn, trong Hỗn Độn sương mù, vô số hào quang bay múa, viên viên phù văn cổ tự như nhiều đóa Tiên đạo chi hoa thánh khiết, ở trong hư không thịnh phóng, vung xuống hào quang hoa mỹ.

Những phù văn cổ tự kia như mưa bay, rậm rạp chằng chịt không biết có mấy vạn viên, mỗi một viên đều tản ra chấn động thần bí nào đó, phảng phất như giảng thuật Thiên Địa huyền bí, Đại Đạo chân lý.

Khương Tư Nam tân tân khổ khổ tìm phù văn cổ tự, vậy mà ở trong đại điện thần bí, xuất hiện vô số!

– Ở đây mới là truyền thừa chi địa chính thức của Tây Linh Thú Sơn a!

Khương Tư Nam tán thưởng một tiếng, hắn càng tìm hiểu phù văn cổ tự, càng biết rõ phù văn cổ tự giá trị vô lượng, những phù văn này cơ hồ đại biểu kết tinh của Đại Đạo truyền thừa nào đó, ẩn chứa Bản Nguyên chi đạo, vô luận là thần thông, trận pháp, phù văn, Linh khí cũng có thể ở trong những phù văn này tìm được căn nguyên.

Không chút khách khí mà nói, nếu Khương Tư Nam có thể tìm hiểu toàn bộ những phù văn chữ cổ này, luyện hóa hấp thu, chỉ cần có đầy đủ thiên địa linh khí chèo chống, không nói có thể trực tiếp vũ hóa phi tiên, cũng có thể ở trong thời gian rất ngắn trở thành một đời Chí Cường Giả.

Những phù văn này đại biểu một đường bằng phẳng thông thiên!

Nếu không, Trọng Lê Trận Vương cũng không có khả năng coi trọng phù văn cổ tự như thế, Long Hoàng cũng sẽ không nhìn thấy những phù văn này liền kích động như thế!

Ông!

Nhưng mà Khương Tư Nam còn chưa kịp cao hứng, Càn Khôn Sơn Hà Đồ lại như sói đói ba tháng không có ăn gì, tản mát ra chấn động vô cùng kích động, lập tức liền rơi xuống vô số hào quang.