Chương 160: Man tộc quốc sư (1)

Tạo Hóa Tiên Đế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Bạch Mã Tướng Quân là uy chấn thiên hạ, nhưng mà lúc này đây người Man tộc đến Bình Dương Thành, nghe nói là vì một đại sự!

– Cái đại sự gì?

Những người khác cũng tò mò.

– Nghe nói ba ngày sau, trong Bạch Mã Thành sẽ cử hành Man tộc ba năm một lần tế thiên chi lễ, bọn hắn đúng là vì tế thiên chi lễ mà chuẩn bị các loại vật tư.

– Dĩ nhiên là tế thiên chi lễ?

Người chung quanh đều hoảng sợ nói.

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nghe được tế thiên chi lễ, hắn cũng có chút ngây ngẩn cả người, theo hắn biết, tế thiên chi lễ là nghi thức long trọng nhất của Man tộc, đến lúc đó tất cả bộ lạc của Man tộc ở trên đại thảo nguyên đều tham gia.

Tế thiên chi lễ một là muốn tế bái Tinh Thần Chi Thần cùng Đại Địa Chi Mẫu mà Man tộc thờ phụng, hai cũng là trọng yếu nhất, là người của Tinh Thần Điện cũng sẽ trình diện, từ Man tộc tuyển tất cả thiếu niên dưới mười tám tuổi thiên phú cường đại, gia nhập Tinh Thần Điện!

Điểm này mới là địa phương để cho người Man tộc điên cuồng nhất, Tinh Thần Điện là một trong Tam đại tiên môn, nếu có thể gia nhập Tinh Thần Điện, vậy trong tương lai tuyệt đối là cường giả quan sát toàn bộ Càn Nguyên vực, bởi vậy vô số thiếu niên Man tộc đều đối với tế thiên chi lễ tràn ngập chờ mong.

– Người Tinh Thần Điện cũng sẽ đi?

Khóe miệng của Khương Tư Nam có chút giương lên, trong lòng có so đo.

Hắn vốn không biết Tinh Thần Sơn, coi như là Diệp Tích Quân cũng chỉ biết Tinh Thần Sơn ở phương bắc của Man tộc thảo nguyên, nằm trong Đại Tuyết Sơn vô tận, nghe nói nơi đó là địa phương tiếp cận tinh thần nhất.

Tinh Thần Điện tu luyện Tinh Thần Chi Lực, giống như Thất Tinh Thần Quyền, đều là dùng Chu Thiên tinh thần diễn biến thần thông võ học.

Nếu bằng chính hắn đi tìm Tinh Thần Sơn, còn không biết muốn tới khi nào, hôm nay đã có một tế thiên chi lễ như vậy, chuyện kia liền dễ làm rất nhiều.

Vừa lúc đó, thiếu niên khôi ngô bên người lão giả nhỏ gầy kia, vô cùng kiêu căng nhìn quét bốn phía, cười lạnh một tiếng nói:

– Cái gì Bạch Mã Tướng Quân chó má, bất quá là hư danh mà thôi, còn không phải bị cao thủ Man tộc giết chết, còn làm phiền hà trăm vạn đại quân, dùng ta xem, hắn là tội nhân của Đại Càn, tội nhân thiên cổ a!

Thiếu niên khôi ngô nói, lập tức làm cho cả Túy Tiên lâu sôi trào lên.

Bọn họ đều là người trong Bình Dương Thành, được đại ân của Bạch Mã Tướng Quân, năm năm trước trận chiến ấy của Bạch Mã Tướng Quân cơ hồ đánh tan ý chí chiến đấu của người Man tộc, để cho bọn hắn sắp muốn vong quốc rồi, triệt để đánh người Man tộc trung thực, ba tòa thành trì hôm nay mới có thể khỏi bị nỗi khổ chiến hoạn.

Trong lòng bọn họ Bạch Mã Tướng Quân là Đại Càn Quân Thần, ở đâu có thể nhẫn người khác vũ nhục Quân Thần, lập tức đều trợn mắt nhìn thiếu niên khôi ngô, cả đám hai mắt phóng hỏa, chửi ầm lên.

– Tên hỗn đản này rốt cuộc là ai? Vậy mà vô lễ với Đại Càn Quân Thần của chúng ta như thế!

– Ngươi không biết nếu không có Bạch Mã Tướng Quân, hôm nay Bình Dương Thành chúng ta vẫn còn ở trong chiến hoạn sao? Không có một tia cảm ơn chi tâm, ngươi còn có phải người Đại Càn hay không?

– Hừ, tuổi còn nhỏ, hèn hạ vô sỉ, nên ném ra, đút cho sói hoang Man tộc ăn a!

– Dùng ta xem, tiểu tử này căn bản không phải người Đại Càn chúng ta, ngươi xem vẻ mặt hắn hung ác, nói không chừng là gian tế của Man tộc, cút ra Bình Dương Thành cho chúng ta!

– Cút ra Bình Dương Thành!

Lầu ba, tất cả mọi người bị thiếu niên khôi ngô nói chọc giận, đối với hắn gào thét mắng to.

Sắc mặt thiếu niên khôi ngô trở nên tái nhợt, trong ánh mắt lóe ra vẻ hung ác, thân thể như một Trường Cung kéo căng, có một cỗ khí thế không hiểu chậm rãi thức tỉnh, tựa như một Viễn Cổ hung thú.

Sư phụ của hắn Tát Nhân Nhị quốc sư, giờ phút này sắc mặt lạnh nhạt, tự rót uống một mình, hắn cũng không nhận ra trong Bình Dương Thành này có thể có cao thủ gì, tuy lần này là vì dò xét nguyên nhân cái chết của đệ đệ Tề Cáp Nhĩ, nhưng mà hắn cũng không phải một nhân vật điệu thấp, huống chi hắn đối với Bạch Mã Tướng Quân Khương Tử Hiên cũng cực kỳ khó chịu, đối với người trong Bình Dương Thành sùng kính Khương Tử Hiên như thế cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Vừa lúc đó, từ trong phòng bên cạnh lao tới một bóng người, mang theo tiếng chửi rủa tùy tiện.

– Tuy lão tử không phải người tốt lành gì, nhưng mà lão tử sùng bái nhất đúng là Bạch Mã Tướng Quân, Bạch Mã Tướng Quân văn thao vũ lược, đệ nhất thiên hạ, năm năm trước giết người Man tộc nghe tin đã sợ mất mật, bại không thành binh, cuối cùng thiếu chút nữa diệt quốc bọn hắn, chính là Đại Càn Quân Thần, ngươi tính toán cái gì, lỗ mũi chỉ lên trời, lớn lên xấu xí không chịu nổi, cũng dám ở đây sủa bậy?

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, phát hiện dĩ nhiên là Lý Kim Long, trên mặt mang một vết sẹo, dáng người khôi ngô, thoạt nhìn có chút hung ác, khí tức toàn thân như núi lửa, hơn một tháng không thấy, vậy mà đạt đến Tiên Thiên ngũ trọng, bó khí thành tường, loại tốc độ tu luyện này coi như là so sánh với Khương Tư Nam, cũng không thua bao nhiêu.

Nghe được Lý Kim Long mở miệng giữ gìn phụ thân của mình, Khương Tư Nam đối với hắn cảm nhận cải biến một ít, xem ra người này còn chưa tính hết thuốc chữa.

Nhưng mà tràng cảnh kế tiếp, lập tức để cho Khương Tư Nam đen mặt.

– Tất cả im miệng cho ta!

Thiếu niên khôi ngô hai mắt đỏ bừng, trong miệng phun ra bạch khí, miệng tức run rẩy, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lý Kim Long, một thân khí tức không kém gì Tiên Thiên ngũ trọng bộc phát, áp bách toàn bộ lầu ba, lúc này mọi người mới phát hiện, thiếu niên khôi ngô lại còn là một vị cao thủ Tiên Thiên cảnh, lập tức đều câm như hến.

Mà Tát Nhân chỉ nhìn lướt qua Lý Kim Long, lập tức để cho Lý Kim Long một bộ nghiêm nghị chính khí như rơi băng uyên, thân thể của hắn có chút run rẩy, lão giả nhỏ gầy trước mặt kia, toàn thân khí tức như uyên như biển, thâm bất khả trắc, rõ ràng là Tiên Thiên Cửu Trọng Đại Tông Sư!

Trong nội tâm Lý Kim Long thầm mắng xui xẻo, ai bảo đầu mình nóng lên, phát nhiệt can thiệp vào, hôm nay đá đến tấm sắt, hối hận đã muộn a.

Lý Kim Long bỗng nhiên lộ ra một dáng tươi cười nịnh nọt, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói với Tát Nhân:

– Ai nha, không nghĩ tới lão nhân gia ngài giá lâm, tiểu tử có mắt như mù, thật sự là lỗi, vừa rồi ta cùng vị tiểu huynh đệ này nói, đều là vui đùa, đảm đương không nổi, ngài bỏ qua cho a!