Chương 53: Nắm lấy tay chàng

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Do thương thế của Tiêu Dận rất nặng, không thích hợp đi xe ngựa, đoàn người liền quyết định đi một đoạn đường thủy.

Hoa Trước Vũ đứng trên sàn tàu, gió trên sông rất lớn, nàng nhìn về phía bờ sông, nhưng mãi cho đến khi con thuyền khởi hành, người nàng muốn gặp vẫn không xuất hiện. Nàng từng hứa với chàng, tuyệt đối không theo Tiêu Dận quay lại Bắc Triều, hiện giờ nàng đã tự hủy lời hứa, chỉ là vì muốn xem xem liệu chàng có đứng ra ngăn cản hay không. Nhưng, chàng không hề!

Thôi vậy! Từ nay trở đi, mười trượng êm đềm ái tình và ân oán, sẽ chẳng còn khiến nàng rung động nửa phần. Nàng vẫn cứ làm nàng của ngày trước, thoải mái tung bay, lạnh lùng vô tình.

“Gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh!” Thái cầm một chiếc áo choàng bằng gấm ra, khoác lên vai Hoa Trước Vũ.

“Đi vào thôi!” Hoa Trước Vũ cười nhạt, đi vào trong khoang thuyền.

Gió trên sông lạnh lẽo, sóng trắng cuồn cuộn, con thuyền lớn khởi hành, thẳng tiến về phương bắc.

Trên vách núi bên cạnh Thanh Giang, Cơ Phụng Ly đứng lặng trong gió, tà áo màu ánh trăng bay phấp phới trong gió, chàng nhìn con thuyền đi mỗi lúc một xa, sâu thẳm trong tim, tựa như bị mũi dao sắc nhọn khoét ra một lỗ thủng, cảm giác trống rỗng, đau đớn đó, tựa như nước sông cuồn cuộn dâng, trong chốc lát đã nhấn chìm chàng.

Nàng đi rồi! Đi ra khỏi cuộc sống của chàng, thậm chí đi ra khỏi sinh mạng của chàng. Cả đời này, có lẽ chàng sẽ chẳng bao giờ trông thấy nàng nữa.

Nụ cười của nàng, sự dịu dàng của nàng, sự bướng bỉnh của nàng, nụ hôn của nàng, nước mắt của nàng, sau này chỉ có thể lưu lại trong tim, hiện ra trong mộng, chẳng bao giờ có được nữa.

Chàng sẽ khảm nàng sâu trong sinh mạng, còn nàng, nhiều năm về sau, nàng sẽ không còn nhớ đến chàng nữa.

Nửa tháng sau, đoàn người cuối cùng đã đến Bắc Triều, Tiêu Dận giờ đã là hoàng đế, Hoa Trước Vũ cũng theo chàng vào ở trong hoàng cung Bắc Triều.

Vết thương của Tiêu Dận vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, điều đó khiến Hoa Trước Vũ rất nghi ngờ. Nàng biết Tiêu Dận bị thương rất nặng, nhưng nội lực của chàng hùng hậu như thế, theo lý mà nói lẽ ra phải không sao rồi.

“Hồi Tuyết, bệnh của hoàng thượng, thái y nói thế nào?” Đến vương đình Bắc Triều, Hồi Tuyết vẫn được Tiêu Dận phái đến phục thị nàng.

Hồi Tuyết khẽ thở dài nói: “Bệnh của hoàng thượng, không chỉ là vì bị thương, mà còn mầm bệnh lưu lại do ngày trước tẩu hỏa nhập ma nữa.”

“Tẩu hỏa nhập ma ư?” Hoa Trước Vũ trầm giọng hỏi, Tiêu Dận từng bị tẩu hỏa nhập ma ư?

Hồi Tuyết rành rọt đáp: “Có những chuyện, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nô tỳ làm không đúng. Cónhững chuyện, ngày trước, có lẽ không nên giấu cô. Có lẽ cô vẫn chưa biết vì sao hoàng thượng nhớ người khác, mà chỉ quên mỗi mình cô phải không?”

Hoa Trước Vũ gật đầu, lần trước ở Bắc Triều nàng từng hỏi Hồi Tuyết, Hồi Tuyết không chịu nói với nàng.

Hồi Tuyết cười thê lương nói: “Bệnh mất trí nhớ của hoàng thượng là do tu tập một thứ nội công. Thứ nội công đó được lưu truyền đời này qua đời khác trong hoàng tộc Bắc Triều, tu tập bảy bảy bốn mươi chín ngày, là có thể khiến công lực tăng mạnh. Thế nhưng, một khi công thành sẽ quên tình, quên đi người mình yêu nhất, từ đó không còn động lòng nữa. Hoàng thượng tu tập thứ nội công này, người mà ngài quên đi chính là cô.”

Hoa Trước Vũ chợt thấy lòng chùng xuống, hóa ra, sự tình là như vậy.

“Trước khi quen biết cô, hoàng thượng luôn bài xích chuyện tình yêu, người cho rằng đàn ông nên coi việc xây dựng bá nghiệp là trách nhiệm của mình, không nên để tình cảm vướng bận. Cho nên, từ nhỏ ngài không từ chối việc tutập thứ nội công này. Khi từ Nam Triều trở về Bắc Triều, Thái thượng hoàng bệnh nặng sắp sửa qua đời, trước khi đi liền truyền nội công tâm pháp vào tay hoàng thượng, đồng thời ép ngài tu tập. Bởi lẽ hoàng thượng ngàn dặm truy tìm cô đến Nam Triều, khiền Thái thượng hoàng nhận ra hoàng thượng có thứ tình cảm khác thường với cô, mà khi đó, trong lòng Thái thượng hoàng, cô vẫn là công chúa Bắc Triều, là muội muội của hoàng thượng, người không cho phép huynh muội ruột yêu nhau. Cho nên, người liền ép hoàng thượng tu tập thứ nội công này. Khi đó hoàng thượng cũng đang đau khổ vì trót yêu em gái ruột của mình. Có lẽ người cảm thấy thấy tình cảm đối với cô có lẽ không phải tình yêu, chỉ là sự yêu thương của huynh trưởng đối với muội muội ruột mà thôi, cho dù có tu tập thứ nội công vong tình cũng sẽ không quên mất cô được. Ai ngờ, tu tập được bảy ngày, ngài liền nghe được từ chỗ Bạch Mã phu nhân, cô không phải muội muội của ngài. Khi đó, ngài liền muốn dừng luyện công, nhưng lại nhanh chóng vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, suýt thì mất mạng. Sau khi khỏe lại, ngài liền không còn nhớ ra cô nữa.”

Hoa Trước Vũ trầm ngâm không nói gì, hóa ra mọi thứ rốt cuộc vẫn có liên quan tới nàng. Nếu như nàng không mạo xưng là muội muội của chàng, có lẽ phụ hoàng của chàng cũng sẽ không ép chàng luyện thứ võ công đó. Có lẽ, một vài chuyện sẽ thay đổi. Nhưng trên đời này không có hai từ “có lẽ”.

“Nhưng huynh ấy làm thế nào mà lại nhớ ra ta? Ngày trước các người vì sao không nói cho ta biết chân tướng?” Hoa Trước Vũ hỏi với vẻ không hiểu.

Hồi Tuyết cười cay đắng nói: “Cô không nhận ra hiện giờ hoàng thượng đã không còn nội lực nữa hay sao?”

Hoa Trước Vũ sững người, nhớ lại khi Tiêu Dận thay nàng đỡ một kiếm của Hoàng Phủ Vô Song, nếu nội lực của chàng đủ mạnh, hoàn toàn có thể tránh được, chứ không cần hoán đổi vị trí của nàng, thay nàng chịu nhát kiếm đó.

“Thế là thế nào?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi.

“Ngày trước ở Bắc Triều, cô từng hỏi nô tỳ, vì sao hoàng thượng lại mất trí, khi đó nô tỳ không nói với cô. Nô tỳ lo rằng, sau khi biết được cô sẽ nói lại với hoàng thượng. Thế nhưng, cho dù không ai trong chúng ra nói với hoàng thượng, ngài vẫn biết mình từng yêu một người. Khi đó, trong thư phòng của ngài có một bức tranh Ôn Uyển, ngài liền tưởng rằng người đó là Ôn Uyển. Chúng nô tỳ cũng không nói cho ngài biết Ôn Uyển không phải người ngài yêu, chính là vì sợ người muốn đi tìm cô, sợ người tìm được cô rồi lại muốn nhớ ra cô. Nhưng chuyện mà chúng nô tỳ lo lắng vẫn xảy ra, từ sau khi hoàng thượng đến Nam Triều, biết được cô là con gái, người tuy chưa nhớ ra cô, nhưng đã biết chắc chắn cô chính là người con gái ngài yêu, bởi lẽ ngài biết cô từng là công chúa hòa thân. Về sau, để nhớ ra cô, người đã phế bỏ nội lực.”

“Phế bỏ nội lực ư?” Không ngờ Tiêu Dận lại phế bỏ nội lực, điều đó khiến Hoa Trước Vũ không dám tin. Nội lực của Tiêu Dận, chắc là tu tập từ nhỏ, ít nhất cũng phải luyện hai mươi năm, nhưng chàng cứ thế nói phế bỏ là phế bỏ.

“Đúng thế, bởi vì chỉ có phế bỏ toàn bộ nội lực, mới có khả năng nhớ ra cô, đó chính là điều mà ban đầu chúng nô tỳ lo lắng. Chúng nô tỳ không muốn để người tiếp cận cô, nhưng chúng nô tỳ rốt cuộc vẫn không ngăn cản được.” Hồi Tuyết than thở nói.

Hoa Trước Vũ đứng lặng bên cửa sổ, hoàn toàn trầm ngâm.

Thương thế của Tiêu Dận khi tốt khi xấu, chàng không có nội lực hộ thể, khỏe lại rất chậm. Thái y nói, cần phải có huyết liên bệnh mới có thể chuyển biến tốt được, nếu không, tính mạng chàng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Bắc Triều không thiếu tuyết liên, nhưng huyết liên thì khác, cực kì khó tìm, hơn nữa còn là loài hoa trăm năm mới nở một lần. Suốt mấy tháng trời, cấm vệ quân Bắc Triều liên tục lên núi tìm kiếm huyết liên. Đến tháng chín, trên một đỉnh núi nơi tiếp giáp giữa Tuyết Sơn và Liên Vân Sơn, bọn họ tìm được một cây huyết liên, nhưng vẫn chưa đến lúc nở hoa.

Chính vào lúc mọi người tuyệt vọng, Hoàng Phủ Vô Thương mang một cây huyết liên đến Bắc Triều. Hoàng Phủ Vô Thương đến Bắc Triều, một là để tặng huyết liên, hai là để hỏi cưới Đan Hoằng. Hồi tháng bảy, Đan Hoằng đã sinh được một bé gái. Kẻ là cha như Hoàng Phủ Vô Thương, bất luận thế nào cũng phải cưới mẹ đứa bé về.

Tiêu Dận đồng ý ngay, từ sau khi sinh con, trái tim Đan Hoằng gắn liền với đứa trẻ. Hoàng Phủ Vô Thương đến cầu thân, nàng cũng vui vẻ bằng lòng.

Hoa Trước Vũ mừng thay cho Đan Hoằng, có lẽ, ngay cả bản thân Đan Hoằng cũng không biết, nàng đối với Hoàng Phủ Vô Thương, có lẽ cũng có tình cảm.

Đầu tháng mười một, đội ngũ đón dâu đến Bắc Triều. Vết thương của Tiêu Dận đã hồi phục hoàn toàn, Hoa Trước Vũ liền yêu cầu đi theo đội ngũ hòa thân quay về Nam Triều, bởi lẽ nàng sẽ lâm bồn vào tháng chạp, không nên sinh con ở Bắc Triều như thế. Tuy Tiêu Dận hết cách níu giữ, nhưng Hoa Trước Vũ vẫn từ chối.

Quá khứ giữa chàng và nàng, sau cùng đã trở thành loài hoa đẹp nhất, ép lại trong tim, vĩnh viễn trân trọng.

Hôm nay trời trong xanh.

Bên ngoài thành Thượng Kinh là thảo nguyên vô tận, có thể nhìn ra rất xa. Tiêu Dận phi ngựa đi theo hướng của đội ngũ đón dâu hồi lâu. Hải Đông Thanh sải cánh lượn vòng giữa tầng mây trên đỉnh đầu chàng.

Đại Hắc Mã chạy rất nhanh, gió ù ù thổi tới, áo choàng đen sau lưng phần phật bay tung. Một người một ngựa phóng nhanh trên thảo nguyên.

Chàng không biết, mình còn định đi theo bọn họ đến bao giờ? Thế nhưng, hiện giờ ngoài việc tiễn đưa, chàng không biết mình còn có thể làm được gì.

Dưới chân núi Liên Vân Sơn, cuối cùng chàng đã gò cương con tuấn mã dưới chân.

Muội muội của chàng đã gả chồng xa. Người con gái chàng yêu cũng đã đi xa khuất.

Chàng gò cương đứng trên đồi cao, hộ vệ sau lưng không dám tiến lên phía trước, đứng lặng đằng xa cách chàng trăm bước.

Gió buổi tối lạnh lùng, mặt trời lặng lẽ ngả về tây. Tàn dương đỏ máu đổ bóng chàng trên mặt đất, rất dài rất dài…

Về đến Nam Triều, Hoa Trước Vũ liền tạm thời ở trong Thanh Tâm am, Hoa lão phu nhân đã một lòng hướng phật, tu hành trong Thanh Tâm am. Thanh Tâm am cách Vũ Đô không xa, nhưng nàng vẫn chưa hề đến Vũ Đô.

Sáng sớm, bầu trời có phần âm u, nhiệt độ giảm mạnh. Hoa Trước Vũ ngồi co ro trong phòng, may áo cho đứa con sắp chào đời, từng đường kim mũi chỉ, thêu cực kì chăm chú. Những công việc này, ngày trước nàng sẽ chẳng bao giờ chịu làm. Bây giờ, vì đứa con, nàng đã học rất cẩn thận.

“Vũ Nhi, đừng bận làm nữa, nói chuyện với bà nào.” Hoa lão phu nhân mặc ăn sồng bước vào.

Hoa Trước Vũ đặt đồ nghề trong tay xuống, đứng dậy đỡ Hoa lão phu nhân ngồi xuống, rót chén trà, đặt lên kỷ án, cười nói: “Bà nội, hôm nay bà không niệm kinh buổi sáng ạ?”

“Vũ Nhi, bà không yên tâm về cháu. Cháu tiều tụy như thế, trong lòng chắc là có chuyện phải không? Ta nghe Đan Hoằng nói, đứa con trong bụng cháu là của hoàng thượng phải không?”

Hoa Trước Vũ gật đầu, khẽ nói: “Đúng vậy ạ.”

Hoa lão phu nhân thở dài một tiếng, xoa đầu nàng một cách hiền từ, trong mắt lộ vẻ xót thương, “Con bé này, từ nhỏ đã thế, trong lòng đau khổ cũng không chịu nói ra. Nào, ngồi xuống đây, chuyện về Mặc Quốc, ta có đôi lời muốn nói với cháu.” Hoa lão phu nhân nắm chặt bàn tay lạnh của Hoa Trước Vũ, mỉm cười, “Bà chỉ muốn nói cho cháu biết, có những chuyện đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều, bất luận cháu từng mang thân phận thế nào, hiện giờ lại đang mang thân phận gì, thực ra hoàn toàn chẳng đáng nói tới. Mặc Quốc đã diệt vong rồi. Nó không phải vì Viêm đế mà diệt vong, cũng không phải vì Nam Triều mà diệt vong, mà giống như một người già, quả thực đã đến lúc phải chết. Cái chết của phụ hoàng cháu Mộ Dạ, sự diệt vong của Mặc Quốc, chẳng thể trách được ai. Phụ thân cháu Hoa Mục quá cố chấp, cũng là do ta lơ là, ta không ngờ rằng, cả đời ông ấy đều lập mưu phục quốc.”

“Bà nội, bà thực sự nghĩ như vậy sao?” Hoa Trước Vũ khẽ hỏi. Từ trước đến nay, nàng đều cứ tưởng bà nội biết mưu kế của phụ thân Hoa Mục, hoàn toàn không ngờ bà nội lại nghĩ thoáng như vậy.

Hoa lão phu nhân cười hiền từ, “Đúng thế, bà cũng từng đau khổ, cũng từng phẫn nộ, cũng từng oán hận, giằng co suốt một thời gian rất dài, mới có thể buông xuôi quá khứ. Hiện giờ, bà bén duyên với phật, càng nhìn mọi thứ thoáng hơn. Vũ Nhi…” Hoa lão phu nhân ngừng một lát, chậm rãi nói: “Vũ Nhi có lẽ chưa biết, bà cũng từng là công chúa của Mặc Quốc.”

“Bà, bà cũng từng là công chúa của Mặc Quốc ư?” Câu nói cuối cùng của Hoa lão phu nhân khiến trong lòng Hoa Trước Vũ dậy lên từng đợt sóng, nàng không kiềm chế được lại hỏi một câu.

Vốn dĩ, nàng cứ có cảm giác, phụ thân Hoa Mục tuyệt đối không phải thần tử tầm thường của Mặc Quốc, hóa ra, bà nội cũng từng là công chúa của Mặc Quốc.

Hoa lão phu nhân khẽ gật đầu, “Đúng thế, ta là cô cô của phụ hoàng cháu, muội muội của ông nội cháu, là thái hoàng cô của cháu.” Trên mặt Hoa lão phu nhân nở nụ cười hiền hậu mà điềm tĩnh.

Hoa Trước Vũ cảm khái hồi lâu. Sau khi nàng biết được Hoa Mục không phải phụ thân ruột, nàng cứ tưởng giữa nàng và bà nội không có quan hệ huyết thống. Nhưng hóa ra bọn họ vẫn chảy chung một dòng máu. Bà nội trải qua cảnh nước mất nhà tan, vết thương trong lòng bà chắc chắn còn sâu hơn nàng.

“Vũ Nhi, nếu cháu yêu ngài ấy, thì hãy đi tìm ngài ấy đi.” Hoa lão phu nhân khẽ vuốt lên mặt Hoa Trước Vũ, “Rồi sẽ có một ngày, cháu sẽ quên đi mình là công chúa Mặc Quốc, đừng mang trong lòng quá nhiều thù oán, cháu chỉ cần sống thật hạnh phúc, chứ không cần mang trách nhiệm nặng nề, gây dựng lại giang sơn vô vọng kia nữa. Hãy quên hết mọi chuyện, chỉ làm theo trái tim mình thôi.”

Hoa Trước Vũ khẽ gật đầu, thực ra nàng chưa từng có quá nhiều thù oán. Vấn đề giữa nàng và Cơ Phụng Ly, đến giờ nàng vẫn có phần không hiểu. Người đàn ông từng yêu nàng đến thế, gắng sức giữ nàng bên cạnh đến thế, bỗng có một ngày buông tay. Chàng nói đó là bởi nàng dư nghiệt tiền triều, thế nhưng, Cơ Phụng Ly thực sự là người như thế sao? Chàng sẽ để ý chuyện nàng là người của tiền triều sao?

“Phu nhân, Khang vương phi đến thăm.” Ngoài cửa, tiểu ni cô khẽ bẩm báo. Hoàng Phủ Vô Thương hiện giờ lại được phong làm Khang vương, còn Khang vương phi chính là Đan Hoằng.

Hoa lão phu nhân đứng dậy nói: “Vũ Nhi, cháu ngồi tiếp Đan Hoằng nhé, ta đi niệm kinh buổi sáng đây.”

Hoa Trước Vũ gật đầu, tiễn Hoa lão phu nhân ra ngoài cửa, liền trông thấy Đan Hoằng khoác áo hồ ly bước vào.

“Hôm nay lạnh quá, sợ là sắp có tuyết rơi.” Đan Hoằng vừa vào nhà, dậm chân, treo áo khoác hồ ly lên giá áo.

Hoa Trước Vũ mím môi cười nói: “Lạnh thế này muội không ở trong phủ chăm con, chạy đến đây làm gì?”

Đan Hoằng xoa tay, “Tướng quân, tỷ không muốn vào cung thăm hoàng thượng sao?”

“Thăm chàng để làm gì? Người ta có khi đang cùng hoàng hậu lang tình ý thiếp, nếu ta đến đó, chẳng phải mất hứng sao?” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.

“Hoàng hậu gì chứ, Cơ Phụng Ly vẫn chưa phong hậu mà!” Đan Hoằng chau mày nói.

Hoa Trước Vũ có phần kinh ngạc, những ngày qua, nàng không hề chủ động nghe ngóng tin tức của Cơ Phụng Ly. Nàng còn cứ tưởng, chàng đã phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.

Đan Hoằng thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tú lệ thoáng mang vẻ thê lương,”Có chuyện này, không biết có nên nói cho tỷ hay không, Hôm qua, muội nghĩ suốt cả ngày, thương lượng với Vô Thương rất lâu, vẫn thấy không nên giấu tỷ thì hơn.”

“Chuyện gì vậy?” Đan Hoằng thần sắc nghiêm trang, khiến lòng Hoa Trước Vũ chùng xuống, một cảm giác hoang mang phút chốc siết lấy trái tim nàng.

“Tỷ tự mình xem đi.” Đan Hoằng rút từ trong tay áo ra một cuộn trục, đưa vào tay Hoa Trước Vũ.

“Đây là thứ gì?” Hoa Trước Vũ nghi hoặc hỏi. Không biết vì sao, trái tim nàng đập loạn không thể kiềm chế được, ngầm cảm thấy sự tình có liên quan đến Cơ Phụng Ly. Nàng run rẩy mở quyển trục ra, thì ra bên trong là một đạo thánh chỉ, nhưng lại là di chiếu.

Trên đó có rất nhiều chữ, Hoa Trước Vũ lười không buồn đọc. Chỉ trông thấy sau cùng có viết: Vương Phi Hoa thị của trẫm khi còn làm nhiếp chính vương nhân phẩm cao quý, văn võ khiêm tu, tất có thể kế thừa đại thống, nối ngôi của trẫm… đằng sau còn viết, nàng có thể tái giá, có thể đổi quốc hiệu, muốn văn võ bá quan hết sức phò tá nàng.

Hoa Trước Vũ chợt cảm thấy chóng mặt, mở to mắt đọc lại một lượt từng chữ một, không sai, chính là muốn để cho nàng kế vị.

“Còn cái này nữa, tỷ xem đi.” Đan Hoằng lại lấy ra một cuốn sách, trên bìa viết ba chữ lớn “Đế vương ký”. Hoa Trước Vũ biết đây là sách ghi lại cuộc đời của các hoàng đế.

Đan Hoằng giở đến mấy trang cuối, để Hoa Trước Vũ xem ghi chép trong đó. Trong đó toàn viết chuyện nàng dùng kỳ mưu bình định Tây Lương, công trạng đánh bại Bắc Triều.

Cơ Phụng Ly quy hết mọi chiến công cho nàng. Hoa Trước Vũ lại giở một trang, thấy ghi chép công trạng của Cơ Phụng Ly trong thời trị vì. Nghiêm túc mà nói, không phải công trạng, mà là tội trạng. Viết rằng trong thời gian trị vì chàng bạc tình phụ nghĩa, tội không thể tha… sau cùng, bách tính không thể chịu đựng được, đã lật đổ nền bạo chính của chàng, tôn Hoa Trước Vũ lên làm hoàng đế.

“Thế này, thế này là có ý gì?” Hoa Trước Vũ run giọng hỏi. Cơ Phụng Ly, chàng để cho nàng kế vị, hơn nữa, để cho người kế vị là nàng có lý do danh chính ngôn thuận, chàng không tiếc gì tự hủy thanh danh, lưu lại hình ảnh hôn quân bạo ngược trong sách sử.

“Sau khi hoàng thượng cứu được Vô Thương trở về, liền cho chàng xem di chiếu, bảo chàng sau này hết sức phò tá tỷ. Vô Thương từ lâu đã không còn ý định làm hoàng đế, đương nhiên vui vẻ bằng lòng. Lần này muội về Nam Triều, Vô Thương liền kể chuyện này với muội. Muội thấy, chuyện này nếu đã có liên quan đến tỷ, vẫn nên để cho tỷ biết thì hơn. Cho nên, muội bèn cầu xin Vô Thương sao chép lại bản di chiếu, cầm đến đây cho tỷ xem. Hoàng thượng muốn tỷ làm nữ đế, muốn hoàn trả thiên hạ này cho tiền triều, ngài hoàn toàn không còn để tâm đến chuyện tỷ là người của tiền triều nữa đâu.” Đan Hoằng khẽ nói.

“Cơ Phụng Ly làm sao vậy?” Trong đầu Hoa Trước Vũ chợt lóe lên, cảm thấy có chuyện xảy ra với Cơ Phụng Ly, nếu không, chàng sẽ không viết di chiếu như thế. Nàng nheo mắt nhìn lại ngày tháng trên di chiếu một lượt: Giờ Tý, ngày mười tám tháng tư năm Thái Bình thứ nhất.

Mười tám tháng tư ư?

Hoa Trước Vũ nhớ kĩ lại, mới kinh ngạc nhận ra mười tám tháng tư là ngày Cơ Phụng Ly đăng cơ, buổi tối hôm đăng cơ, chàng đã viết xong di chiếu.

Hoa Trước Vũ chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, toàn thân run lên không ngớt, một tay chống lên bàn mới đứng vững được. Trước ngực khí huyết nhộn nhạo, hơi thở trì trệ, gần như nghẹt thở.

“Dẫn ta đi gặp chàng!” Nàng lạnh lùng nói.

Đan Hoằng bị bộ dạng của Hoa Trước Vũ làm cho phát sợ, thương xót nói: “Tướng quân, tỷ làm sao thế?”

Nàng còn chưa kịp nói hết, Hoa Trước Vũ đã lao ra ngoài cửa. Xe ngựa Đan Hoằng ngồi khi đến đây đang đỗ ngoài cửa am, nàng chạy thẳng lên xe, ra lệnh cho lái xe đi về Vũ Đô. Thậm chí, còn chẳng kịp nói cho Bình, An, Khang, Thái đang ở dưới chân núi biết.

Dọc đường, nàng không nói một lời. Rèm xe ngựa che đi phong cảnh bên ngoài, mà nàng cũng chẳng có tâm trạng nào để xem phong cảnh. Một khi trong lòng lo âu, cho dù là thứ gì cũng chẳng thể lọt vào tầm mắt, đi vào trong lòng.

Không biết đi mất bâo lâu, khi xe ngựa dừng lại, Hoa Trước Vũ vén rèm xe đi ra ngoài, trời u ám đến mức không biết là buổi trưa hay chiều tối.

Có hoa tuyết rơi từ trên không trung.

Một bông, một bông, lại một bông…

Mỗi bông hoa tuyết, đều tựa như những mũi dao đang bay, đâm vào mắt nàng, vào trái tim nàng đau nhói.

Gió cắt da, tuyết bay đầy, trên cây và dưới đất dần phủ thành màu trắng.

Nàng dừng chân, nhìn rõ nơi đây chính là rừng hoa đào bên ngoài Đào Nguyên Cư.

Mùa xuân, cây cối ở đây rực rỡ, tựa như liều mạng mà nở rộ. Đến giờ, hoa rụng thành bùn, trên cành khô bám đầy tuyết trắng, khắp nơi mênh mông trắng xóa một màu, rất đẹp, đẹp đến mức khiến lòng người lập tức sinh nỗi thê lương, đẹp đến mức trong lòng lo sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến mất.

Đan Hoằng ra lệnh cho xe ngựa đưa nàng đến đây, chẳng lẽ, Cơ Phụng Ly sống trong Đào Nguyên Cư sao?

Đi qua rừng hoa đào, từng bước từng bước rất nhanh, trong rừng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt của nàng trên tuyết.

Khi đi qua bên hồ, bỗng nghe thấy tiếng sáo dặt dìu, từ xa vọng lại. Khúc nhạc vô cùng quen thuộc, giữa đầy trời hoa tuyết, nghe càng uyển chuyển và thê lương vô hạn.

Rẽ qua mấy gốc cây đào, liền trông thấy mặt hồ lấp lánh.

Những bông tuyết lông ngỗng, trong cơn gió chợt thổi đến, xoay tròn múa lượn như cánh bướm.

Cơ Phụng Ly đứng lặng trong cảnh tuyết bên hồ. Thân hình dưới tuyết vô cùng gầy gò, tay áo rộng theo gió tung bay, tà áo phấp phới, tựa như cả con người bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Bóng dáng nhìn từ sau lưng đó lạnh lùng và cô đơn đến thấu xương, khiến trái tim nàng lập tức trở nên đau đớn, hai chân tựa như bị gắn chặt lại không tài nào tiến lên được.

Hoa tuyết, phiêu linh theo tiếng sáo uyển chuyển triền miên.

Hoa Trước Vũ đứng lặng hồi lâu, sau đó mới cất bước chậm rãi đi về phía chàng.

Tiếng sáo chợt ngừng, chàng không ngoảnh đầu, lạnh lùng nói: “Đã bảo đừng đến làm phiền trẫm, không nghe thấy sao!” Thanh âm khiến nàng khắc cốt ghi xương, mang theo sự lạnh lùng trầm thấp, điềm nhiên vang tới.

Trong lòng Hoa Trước Vũ đau đớn, thoáng dừng bước chân, rồi lại tiếp tục tiến lên.

“Sao, coi lời của trẫm như gió thoảng ngoài…” Chàng bỗng quay người, nhưng sau khi trông rõ người đang đi tới, thân hình chàng đột nhiên run lên, lời nói cũng lập tức ngưng bặt, trong đôi mắt phượng phút chốc dâng đầy những tình cảm phức tạp, kinh ngạc có, vui mừng có, đau đớn có.

Trên mặt hồ, màu nước và ánh tuyết lung linh tỏa sáng. Chàng khoác chiếc áo choàng lông hồ ly màu trắng, cổ áo bằng lông lướt qua cằm chàng, tôn lên gương mặt nhợt nhạt, ngay cả đôi môi cũng lạnh như băng.

Hoa Trước Vũ nhìn chàng, trong lòng bỗng rung động mãnh liệt.

Cơ Phụng Ly, chàng làm sao thế? Nàng chưa từng ngờ rằng, mấy tháng không gặp, sắc mặt chàng đã trắng bệch thế này, nổi bật trên tà áo trắng, lạnh lùng đến thế, tiều tụy đến thế.

Hai người nhìn nhau say đắm, dường như đã trải qua một phen bãi bể nương dâu. Ánh mắt không còn muốn rời nhau nửa phần, dường như muốn khắc sâu dung nhan của đối phương vào tận đáy tim, mãi không xóa mờ đi nữa.

Cơ Phụng Ly tựa như hoảng hốt, từng bước từng bước, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, run rẩy vươn tay, ngón tay vuốt lên má nàng, dịu dàng lướt qua từng tấc một, cẩn thận ôm nàng vào lòng.

Hai người ôm chặt lấy nhau trong gió tuyết, rất lâu rất lâu, chẳng ai nói một lời.

Hoa tuyết múa lượn bên cạnh hai người, gió vây quanh thân hình hai người. Lúc này, trên thế gian ngoại trừ bọn họ, chẳng còn bất kì ai khác.

“Ta đang nằm mơ sao?” Chàng nghẹn ngào nói, đưa ngón tay vén mấy sợi tóc trước trán nàng, ngón tay di chuyển, khẽ vuốt lên mắt nàng.

“Không phải nằm mơ đâu, là thiếp đây, thiếp đã đến rồi.” Hoa Trước Vũ dùng một tư thế dứt khoát, ôm chặt lấy eo chàng.

Cơ Phụng Ly bỗng nhiên chấn động toàn thân, giơ tay đẩy mạnh nàng ra, lạnh lùng quát: “Tránh ra! Ai cho nàng đến đây!”

Hoa Trước Vũ loạng choạng vài bước mới đứng vững được, khi nhìn lại chàng, chỉ thấy chàng ôm ngực thở dốc, dường như đang chịu đựng nỗi thống khổ vô tận. Một tia máu ứa ra từ trong miệng, rớt trên chiếc áo hồ ly trắng tinh, tựa như mai đỏ nở trong khoảnh khắc, nhìn mà đau lòng.

“Chàng sao vậy?” Hoa Tước Vũ đỡ lấy Cơ Phụng Ly, lo lắng hỏi.

Cơ Phụng Ly thở nặng nề, sắc mặt từ trắng nhợt chuyển qua đen sì, trên trán không ngừng vã mồ hôi, tựa như đau đớn vô cùng. Chàng sợ Hoa Trước Vũ lo lắng, khóe môi gắng gượng nở nụ cười nhợt nhạt. “Bảo Nhi, ta không sao, nàng đi đi.” Chàng ho mạnh vài tiếng, ôm ngực hết sức nhẫn nại, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, từ từ nhắm mắt lại.

“Người đâu! Mau đến đây!” Hoa Trước Vũ hét lên.

Cơ Thủy và Cơ Nguyệt không biết từ đâu bước ra, trông thấy Cơ Phụng Ly ngất, ngoại trừ đau đớn, dường như không hề thấy ngạc nhiên. Hai người cõng Cơ Phụng Ly vào phòng, A Quý nghe thấy đã đến từ lâu, điểm vào mấy đại huyệt trên người Cơ Phụng Ly.

“Quý thái y, chàng bị làm sao vậy? Đây là bệnh gì?” Hoa Trước Vũ lo lắng hỏi.

Thần sắc trên mặt A Quý nghiêm trọng khác thường. Hoa Trước Vũ vừa trông thấy thần sắc của A Quý, trái tim tựa như trong khoảnh khắc rơi xuống vực sâu vô đáy, trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, ngồi lăn trên ghế.

Thần sắc trên mặt A Quý phức tạp, đôi mắt sắc bén đầy vẻ đau đớn nhìn Hoa Trước Vũ, “Người thực sự không biết vì sao hoàng thượng lại lâm bệnh nặng thế này sao?”

Hoa Trước Vũ lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh, ngón tay trong tay áo rộng run lên không ngừng mà tự mình không hay, “Xin Quý thái y hãy nói cho ta biết.”

A Quý bỗng nhiên cười đau khổ, hạ giọng nói: “Vương gia trúng phải một thứ trùng độc, mỗi lần phát tác, trùng không những cắn xé trong tim, mà còn cắn xé cả kỳ kinh bát mạch. Khi phát tác, toàn thân sống không bằng chết, đau đớn vô cùng.”

Đau đớn vô cùng? Trái tim Hoa Trước Vũ như thể bị búa nặng đánh xuống, nỗi đau đó, bắt đầu từ trong tim, lan truyền thẳng đến tay chân, chỗ nào cũng đau đớn.

“Thứ trùng độc này phải giải thế nào?” Hoa Trước Vũ tóm lấy A Quý, hỏi bằng giọng thê thảm.

“Nếu có thuốc giải, hoàng thượng cũng sẽ không để người rời xa ngài ấy. Thứ độc này không có thuốc giải.” A Quý trầm giọng đáp.

Câu cuối cùng, tựa như một cơn sóng to trên mặt biển, sức mạnh quá lớn, trong chốc lát khiến trái tim Hoa Trước Vũ bị đánh tơi bời.

Hoa Trước Vũ nhắm chặt mắt chặt lại, toàn thân tựa như rơi vào đầm băng, lạnh giá thấu xương. Trong ngực dường như sinh ra vô số lưỡi đao, không ngừng xử lăng trì trái tim nàng, nàng cảm thấy mình dường như đã chết đi một nửa.

Hóa ra, chàng biết mình trúng phải trùng độc, cho nên mới thả nàng đi. Chàng biết trùng độc không có thuốc giải, cho nên mới sắp xếp mọi chuyện cho nàng.

Chàng tưởng chàng không còn nữa, tặng nàng thiên hạ này, nàng sẽ có thể vui vẻ sống tiếp hay sao?

Nàng không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, nàng rất phẫn nộ, phẫn nộ muốn mắng chàng, nhưng lại càng thấy thương yêu và chua xót nhiều hơn.

Trong bụng bỗng nhiên đau dữ dội, Hoa Trước Vũ vội giơ tay ôm lấy bụng mình. Con cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ phải không? Con cũng biết cha bị bệnh phải không? Nàng đau khổ rơi lệ, hoa mày chóng mặt, trước mắt một phen tối sầm.

Khi Hoa Trước Vũ tỉnh lại, trời đã tối om. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, không hề có ý định dừng lại.

Trong phòng đốt lò sưởi, ấm áp mà tĩnh lặng. Nàng vừa tỉnh, liền định xuống giường đi thăm Cơ Phụng Ly. Vừa ngồi dậy, liền cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay to lớn nắm lấy.

Trước giường, Cơ Phụng Ly đang ngủ gục. Ánh đèn xuyên qua chiếc chụp lưu ly, dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt chàng, hàng mi dài đang khép tạo thành bóng tối dưới mắt, che đi đôi mắt đen sóng sánh hào quang của chàng.

Hoa Trước Vũ nín thở, chậm rãi nhấc tay, khẽ vuốt lên má chàng.

Nàng không biết chàng lại trúng phải thứ trùng độc nghiêm trọng đến thế, nghĩ đến việc chàng vẫn luôn phải chịu đựng khổ sở, trái tim nàng khó chịu tựa như bị xé tan. Khi chàng đau khổ nhất, nàng không hề ở bên cạnh chàng, ngược lại còn đi Bắc Triều. Khi đó, trong lòng chàng nhất định buồn bã vô cùng, nhưng chàng lại chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng.

Cơ Phụng Ly đ ộng đậy, giơ tay nắm lấy cổ tay Hoa Trước Vũ, từ từ mở mắt ra.

“Bảo Nhi!” Trên khuôn mặt nhợt nhạt của chàng nở một nụ cười nhạt, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm trong khoảnh khắc lấp lánh hào quang.

“Ly, chàng còn đau không?” Hoa Trước Vũ giơ tay lên, ngón tay thon dài đưa đến trước trán chàng, dịu dàng vuốt ve.

“Mỗi ngày đau một chút, ta đã quen rồi.” Chàng khẽ nói, trong giọng nói ngầm mang nỗi cay đắng. Chàng đứng dậy khẽ ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt chiếc bụng nhô lên của nàng, vuốt ve hết lần này đến lần khác. Đứa con trong bụng dường như cảm nhận được sự tiếp xúc của chàng, bắt đầu đạp. Cơ Phụng Ly giật mình, nhướng mày nói: “Bảo Nhi, con chúng ta đang đạp.”

Hoa Trước Vũ nhìn nụ cười như trẻ con của Cơ Phụng Ly, trong lòng một phen chua xót, “Con biết chàng là cha nó, con cũng nhớ chàng đấy.”

Cơ Phụng Ly mỉm cười gật đầu, đôi mắt phượng rưng rưng, càng dịu dàng vuốt bụng Hoa Trước Vũ.

“Ly, chàng biết thiếp có thai từ bao giờ?” Hoa Trước Vũ khẽ hỏi.

Cơ Phụng Ly khẽ nói: “Ta từng đến Bắc Triều thăm nàng vài lần!”

Chàng sẽ không quên, khi trông thấy thân hình nặng nề của nàng, chàng đã phải cố gắng kiềm chế đến mức nào, mới ngăn được khát vọng chạy ra ôm nàng.

Hoa Trước Vũ ngẩn người, chẳng trách khi ở Bắc Triều thỉnh thoảng ra ngoài nàng luôn có cảm giác bị theo dõi, hóa ra, là chàng đã đến Bắc Triều lén thăm nàng.

“Chàng thật đáng ghét, chàng là đồ lừa dối.” Hoa Trước Vũ cố gắng không nghĩ và cũng không nhắc tới chuyện chàng trúng phải trùng độc, nhưng sau cùng rốt cuộc vẫn không nhịn được, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên gò má.

“Vì sao không nói cho thiếp biết? Vì sao?” Nàng hỏi với chất giọng thê thảm.

Cơ Phụng Ly sững người, vẻ mặt vẫn trầm ổn như thường, chỉ có trong đáy mắt là lóe lênmột tia cảm xúc dị thường, “Bảo Nhi, nàng thực sự không biết ta trúng phải trùng độc ư?”

“Chàng không nói với thiếp, thiếp làm sao mà biết được?” Nàng ấm ức nói, vì bị chàng lừa dối lâu như vậy.

“Bảo Nhi, đừng khóc.” Nước mắt của nàng, dường như rơi vào trong tim chàng, khiến cả trái tim chàng đều đau đến tan nát.

“Thiếp sao có thể không giận được? Chỉ vì bị bệnh, chàng liền đuổi thiếp đi ư? Vì sao không để thiếp ở lại bên chàng? Chàng tưởng chàng để cả Nam Triều lại cho thiếp thì thiếp sẽ vui sao? Thiếp chẳng cần gì cả, thiếp chỉ cần chàng thôi.” Dựa trong lòng chàng, nàng ôm chặt lấy chàng, tựa như người sắp chết ôm lấy khúc gỗ nổi cuối cùng.

“Bảo Nhi, đừng buồn.” Chàng khẽ vỗ lên lưng nàng, dịu giọng dỗ dành. Chàng gắng hết sức để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, dường như, chàng hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của bản thân. Thế nhưng, trong lòng chàng lại cay đắng vô cùng. Chàng quả thực đã coi nhẹ sự sống chết, nhưng vào khoảnhkhắc gặp lại nàng, trái tim chàng lại rung động, ngàn vạn lần nuối tiếc. Có trời chứng giám, chàng không nỡ rời xa nàng đến mức nào.

“Bảo Nhi, ta không sao đâu, cho dù ta đi rồi, nàng cũng nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Chàng nhếch môi nói, một nụ cười nhạt từ từ nở ra trên khuôn mặt trắng bệch, dịu dàng nho nhã.

Hoa Trước Vũ nhắm mắt, tựa như có thứ gì rơi từ trong ngực xuống, vỡ thành mấy mảnh.

Trùng độc trên người Cơ Phụng Ly phát tác ngày càng thường xuyên, những lúc ngủ mê cũng ngày một nhiều. Mỗi khi trông thấy chàng trên giường, nàng đều sợ chàng sẽ không tỉnh lại nữa.

Hôm nay, sau trận tuyết trời hửng nắng, Hoa Trước Vũ dọn ghế mềm, dìu Cơ Phụng Ly ra vườn đào phơi nắng. Ánh mặt trời xuyên qua những cành cây phủ đầy tuyết, phản chiếu trên khuôn mặt trắng nhợt của Cơ Phụng Ly. Chàng khẽ rung hàng mi dài, trong mắt ẩn chứa nụ cười rất nhạt.

“Bảo Nhi, lúc này phong cảnh rừng mai trong Ngự Hoa Viên nhất định là rất đẹp, chúng ta đi dạo rừng mai đi.” Cơ Phụng Ly mỉm cười nói.

Hoa Trước Vũ chau mày đáp: “Ngự Hoa Viên cách xa đây quá, để thiếp đi cho, thiếp đi ngắt mấy cành hoa mai về cắm vào bình, đặt ở trong phòng.”

“Cũng được!” Cơ Phụng Ly mỉm cười đáp.

Hoa Trước Vũ gật đầu nói: “Vậy thiếp đi đây, chàng ngoan ngoãn ở đây phơi nắng nhé.”

Cơ Phụng Ly mỉm cười, đôi mắt đan phượng hẹp dài cong lên đẹp như vành trăng. Hoa Trước Vũ quay người bước đi, Cơ Phụng Ly nhìn theo bóng nàng, ánh mặt trời chiếu rọi mang theo nỗi lưu luyến sâu xa. Bóng hình nàng biến mất khỏi rừng hoa đào, ánh mắt chàng cũng dần trở nên ảm đạm.

“Lam Băng, Đường Ngọc, các ngươi ra đây đi!” Cơ Phụng Ly lạnh nhạt nói.

Trong rừng hoa đào, Lam Băng và Đường Ngọc chậm rãi bước ra.

“Hoàng thượng, ngài thực sự muốn bỏ đi sao?” Lam Băng chau mày hỏi.

Cơ Phụng Ly gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia quả quyết. Chàng không thể để nàng giương mắt nhìn chàng chết, như thế nàng sẽ đau khổ, chàng không muốn khiến nàng đau khổ, như thế cho dù chàng chết đi, cũng vẫn sẽ cảm thấy thương xót.

Một cỗ xe ngựa lặng lẽ xuyên qua rừng hoa đào, đi đến trước cửa Đào Nguyên Cư. Chính vào lúc Cơ Phụng Ly chuẩn bị lên xe, An và Thái nhanh chân đi ra khỏi rừng. Bọn họ dò hỏi được từ chỗ Hoa lão phu nhân rằng Hoa Trước Vũ đã đến hoàng cung, hai ngày trước đã tới đây rồi.

An tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngài cứ thế bỏ đi sao? Ngài không thấy làm như vậy tỷ ấy sẽ càng đau khổ hơn à?”

Cơ Phụng Ly lạnh nhạt nói: “Chính là ta sợ nàng ấy sẽ đau lòng. Ta không muốn để nàng ấy trông thấy bộ dạng của mình trong phút cuối, như thế nàng ấy có thể nhanh chóng quên được ta.”

An nghe thấy thế, bỗng nhiên bật cười, “Ngài tưởng đời này tỷ ấy sẽ còn quên được ngài sao? Chẳng lẽ ngài không biết, lần trước, ngài bày kế giả vờ chết, tỷ ấy suýt nữa thì đã theo ngài mà đi? Tỷ ấy đã mua chuộc không ít quan viên trên pháp trường, định khiến ngài giả chết để cứu ngài ra, không ngờ tự ngài đã sắp đặt giả chết. Tỷ ấy cứ tưởng ngài thực sự bị tỷ ấy giết hại, khi Đường Ngọc dẫn người đến giết tỷ ấy, tỷ ấy thậm chí chẳng hề né tránh, khi rơi xuống nước, thậm chí chẳng buồn vùng vẫy. Khi ta cứu được tỷ ấy lên, trong cơn hôn mê, tỷ ấy luôn miệng gọi tên ngài.”

Thái trầm giọng nói: “Hôm đó tỷ ấy mang quyết tâm chết đi, nếu không phải ta đến cứu kịp thời, e rằng tỷ đã sớm không còn trên cõi đời này nữa. Về sau, nếu không phải vì rửa oan cho ngài, ta nghĩ tỷ ấy cũng sẽ chẳng sống tiếp. Khi Hoàng Phủ Vô Song đại hôn, ngài có biết vì sao Tiêu Dận lại chỉ ra Đan Hoằng mới là công chúa Bắc Triều? Là để rửa sạch tội danh mưu phản cho ngài đấy. Đó là do tỷ ấy đã cầu xin ngài ấy làm như vậy.”

Đường Ngọc nghe thấy thế, vội quỳ xuống trước mặt Cơ Phụng Ly, “Hoàng thượng, thuộc hạ tội đáng muôn chết.” Hôm đó nóng lòng báo thù, hiện giờ nghĩ lại, khi đó quả thực nàng không hề né tránh.

“Chẳng lẽ thực sự là như vậy? Lần đó, thuộc hạ cũng nhận thấy chúng ta rời khỏi pháp trường thuận lợi hơn trong tưởng tượng.” Lam Băng khẽ nói.

Cơ Phụng Ly dường như không nghe thấy gì, chàng nhắm mắt lại, sâu thẳm trong lòng, lan ra một nỗi đau, còn đau hơn cả sự giày vò của trùng độc, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, chỗ nào cũng đau. Chàng cứ luôn tưởng rằng nàng hận chàng, luôn tưởng rằng nàng ở lại trong cung là vì Hoa Mục. Nhất là sau khi biết được nàng là công chúa tiền triều, chàng càng cho rằng nàng ở lại là có mưu đồ.

Nàng từng nói yêu chàng, còn nói không chỉ một lần. Nhưng chàng chưa từng tin nàng, chàng trước sau đều cho rằng nàng yêu người khác. Chàng vẫn luôn tưởng rằng nàng lợi dụng chàng, nhưng dẫu vậy chàng cũng bằng lòng để cho nàng lợi dụng, bất kể vì sao nàng ở lại, chỉ cần nàng ở lại là được. Thế nhưng, chàng vẫn hoang mang từng giờ từng phút, bởi lẽ chàng sợ nàng ra đi, cho nên chàng giam cầm nàng, cũng làm nàng tổn thương. Cũng chính vì như thế, khi chàng biết mình trúng phải trùng độc rất nặng, chàng mới không hề do dự mà đuổi nàng ra đi.

Từ trước đến nay, chàng cảm thấy đều là mình cưỡng cầu, một lòng muốn nắm lấy niềmhạnh phúc không thuộc về bản thân.

Chàng chưa từng biết rằng, tình cảm mà chàng nằm mơ cũng khao khát, chân tình mà chàng cho rằng cả đời này cũng không có được, hóa ra từ lâu đã đến bên chàng.

Chàng ôm lấy ngực, ho kịch liệt mấy tiếng, chỉ thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Ta muốn đi gặp nàng ấy!” Chàng nói từng câu từng chữ rất chậm, đôi mắt phượng đen láy lóe lên tia sáng khác thường, sâu thẳm bức bách.

Hoa Trước Vũ đứng trong rừng mai, trước mắt, hàng trăm cây mai đang đua nở. Gió nhẹ thổi qua, khắp nơi ngào ngạt hương hoa.

Từng gốc mai nở rộ như thế, trên cánh hoa điểm xuyết vài bông tuyết trắng, long lanh đẹp đẽ, cao ngạo ngát hương. Thế nhưng, cảnh đẹp đến đâu, trong mắt nàng cũng chỉ còn lại vẻ thê lương.

A Quý đã nói, Thái cũng đã nói, tất cả thái y trong cung đều nói, trùng độc đã vào sâu, e rằng không qua nổi mùa đông này, e rằng ngay đứa con của bọn họ chàng cũng không trông thấy.

Vì sao lại như thế?

Chàng từng nói sẽ nắm tay thiếp, cùng thiếp sống đến bạc đầu. Chàng từng nói sẽ ở bên thiếp suốt đời suốt kiếp. Chàng từng nói chàng sống thiếp sống, chàng chết thiếp chết. Vậy mà giờ đây, chàng lại vứt bỏ thiếp và con.

Nàng ngồi trên một tảng đá cổ, nhìn hoa mai nở khắp rừng đến xuất thần, dường như có thứ gì đó nóng ấm từ trong mắt chảy ra, men theo gò má không ngừng lăn xuống.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên phía trước, Hoa Trước Vũ lau nước mắt, hoảng hốt nhìn lên. Chỉ thấy dưới một cây mai trước mặt, Cẩm Sắc lâu ngày không gặp đang đứng lặng. Thân hình nàng ta gầy gò, áo quần bay trong gió, tựa như một đóa hoa rơi.

Hoa Trước Vũ không ngờ lại trông thấy Cẩm Sắc ở đây. Có điều, đây có còn là Cẩm Sắc của ngày trước? Sắc mặt xanh xao tiều tụy, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, so với trước kia như thể hai người khác biệt.

Hoa Trước Vũ rút khăn gấm, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt.

“Cẩm Sắc, lâu nay em ở đâu?” Nàng nhìn Cẩm Sắc, trong lòng buồn bã khôn xiết. Cẩm Sắc, nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay Hoa Mục.

“Ở đâu ư? Đương nhiên là luôn bị chàng giam lỏng rồi.” Cẩm Sắc cười đau khổ nói, ánh mắt của nàng ta lướt từ dưới bụng lên mặt Hoa Trước Vũ, bỗng nhiên cười ngất, thế nhưng, nỗi đau trong nụ cười đó, vẫn khiến đôi mắt Hoa Trước Vũ trở nên đau đớn.

Hoa Trước Vũ ngàn lần không thể ngờ rằng, Cẩm Sắc vẫn luôn bị Cơ Phụng Ly giam lỏng. Nàng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, ngày trước, vị công chúa bị tráo đổi với Hoàng Phủ Vô Song, bị Hoa Mục đem đi là ai?

“Cẩm Sắc, hiện giờ em ở trong hoàng cung sao?” Hoa Trước Vũ chậm rãi hỏi.

“Phải, ta ở trong cung, sống trong phật đường ở trong cung, ở đó có một người, bà ấy vừa mới nói cho ta biết, bà ấy là mẫu thân của ta.” Cẩm Sắc nhếch môi, một nụ cười chế giễu nở ra.

Hoa Trước Vũ giật mình, người sống ở phật đường trong cung là Nhiếp hoàng hậu.

“Cẩm Sắc…” Hoa Trước Vũ nhìn Cẩm Sắc lúc này bình tĩnh như một u hồn, bỗng nhiên không biết phải nói thêm gì nữa. Bởi lẽ lúc này, bất luận nói gì, đều chẳng có nghĩa lí gì hết.

“Thực ra, ngay từ đầu, tướng gia đã không thực sự tin ta. Có điều, sau khi chàng biết được toàn bộ kế hoạch, cũng không hề giết ta, mà chỉ sai người giam lỏng ta lại. Khi đó, chàng cứ tưởng ta mang thai đứa con của chàng. Thế nhưng, chàng ngàn vạn lần không ngờ được rằng, người giải mị dược cho chàng vốn dĩ không phải là ta, mà là cô!” Cẩm Sắc đau khổ nói. Ánh mắt nàng ta lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, sau cùng dừng lại trên chiếc bụng nhô lên của nàng.

“Hóa ra, tiểu thư đã mang thai đứa con của chàng. Nói như vậy thì, trùng độc trên người chàng là do tiểu thư hạ độc rồi. Ta cứ tưởng, tiểu thư thực lòng yêu chàng, hóa ra, cô chẳng qua cũng chỉ muốn hại chàng mà thôi!” Cẩm Sắc ngửa mặt cười ngất, nước mắt lăn ra từ khóe mi, “Đáng thương thay, chàng yêu cô đến thế!”

Hoa Trước Vũ giật mình, tiến lên một bước, tóm lấy tay Cẩm Sắc hỏi vồn vã: “Cẩm Sắc, em nói cái gì?”

Cẩm Sắc cười nói: “Nói gì à? Chẳng lẽ cô không biết?”

Hoa Trước Vũ lắc đầu.

“Cô thực sự không biết sao?” Cẩm Sắc nhướng mày hỏi như thể không tin, tiếp đó cười thê lương, “Cô đừng giả vờ nữa, ngoại trừ cô, còn ai có thể hạ thứ trùng độc như thế lên người chàng được? Cô còn nhớ thứ mị dược hôm đó chàng trúng phải trong quân doanh không? Đó không phải mị dược tầm thường, mà là Thanh Ti Nhiễu, là một thứ thuốc mà phải liên tục hít vào bảy bảy bốn mươi chín ngày mới phác tác. Bởi vì liều lượng rất nhỏ, cho nên giấu trong nến, hoàn toàn không bị phát hiện ra. Thế nhưng, một khi trúng phải Thanh Ti Nhiễu, nhất định phải dùng nữ nhân để giải.

“Hôm đó, ta áp tải lương thảo đến quân doanh, không phải là ngẫu nhiên. Ta vốn định giải độc cho tướng gia. Đáng tiếc là, ta lại đến chậm, để cho cô giải độc mất. Khi đó trong lòng ta vừa đau khổ lại vừa cảm thấy may mắn. Bởi vì Hoa Mục đã hạ một thứ trùng độc lên người ta, tên gọi Muội Sát. Một khi ta động phòng cũng nam tử, thứ trùng độc đó sẽ truyền lên người nam tử đó. Nghe tên cô đã biết thứ trùng độc đó lợi hại đến mức nào rồi chứ?”

“Từ lâu Hoa Mục đã biết chàng là Hoàng Phủ Vô Tương, một lòng muốn trừ bỏ. Nhưng khi đó đang vào lúc Nam Triều và Bắc Triều đại chiến, lão không muốn tướng gia chết ngay, cho nên mới dùng Muội Sát, bởi vì trúng phải thứ trùng độc này sẽ không chết ngay. Nhưng trùng độc trên cơ thể ta không có chỗ dùng, vẫn còn lưu lại trong cơ thể ta, bởi vì chàng chưa hềđộng đến ta. Thế nhưng, ta không biết, trên người cô hóa ra cũng có thứ trùng độc Muội Sát này. Có điều, tính toán ngày giờ, Muội Sát mà tướng gia trúng không phải từ đêm hôm đó trong quân doanh, xem ra, trùng độc trên người cô là sau này mới có. Chàng yêu cô như vậy, không ngờ cô vẫn nhẫn tâm hại chàng!”

Hoa Trước Vũ bỗng thấy chóng mặt, trái tim tựa như bị đâm thủng, đau đến mức không thể nào hít thở.

Muội Sát!

Hóa ra, là nàng đã sớm bị hạ trùng độc, sau đó truyền sang cơ thể chàng.

Nàng có thể tưởng tượng ra, ban đầu khi chàng biết được nàng là công chúa Mặc Quốc, lại biết bị nàng hạ trùng độc, trong lòng chàng đau đớn biết chừng nào. Có lẽ, chàng vẫn luôn tưởng rằng nàng ở lại trong cung, thậm chí lấy chàng đều là vì muốn hại chàng!

Thế nhưng, rốt cuộc là ai đã bỏ trùng độc Muội Sát lên người nàng? Nếu đêm hôm đó trong quân doanh chàng chưa nhiễm trùng độc, thì trùng độc trên người nàng là sau này mới bị bỏ vào. Là ai? Vô Song? Hoa Mục? Nhưng bọn họ đều đã không còn trên nhân thế.

Hoa Trước Vũ tiến lên tóm lấy cánh tay Cẩm Sắc, nắm lấy mạch môn của nàng ta, lạnh giọng nói: “Nếu em đã biết thứ trùng độc Muội Sát, vậy hãy nói cho ta biết, có cách gì giải độc hay không?”

Nước mắt lăn dài từ trong mắt Cẩm Sắc, nàng ta thê thảm nói: “Không có thuốc giải!”

Không có thuốc giải!

Ai cũng nói không có thuốc giải!

Ánh mặt trời xuyên qua những cành mai gầy, phản chiếu trên khuôn mặt nàng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Gió, luồn vào trong cơ thể nàng, lạnh thấu xương. Toàn thân nàng run rẩy, chiếc trâm ngọc trên búi tóc cũng khẽ rung, hạt châu màu xanh lam lung lay, phản chiếu gò má cắt không còn giọt máu của nàng, càng lúc càng trắng nhợt.

Hóa ra, là nàng đã hại chàng!

Cho dù tưởng rằng nàng đã hại mình, nhưng chàng vẫn âm thầm chịu đựng, chưa từng trách móc nàng nửa câu. Thậm chí, sau khi biết được trùng độc không có thuốc giải, chàng vẫn không hề oán hận nàng, vẫn đem thiên hạ dâng đến tay cho nàng. Trong lòng nàng cảm xúc rối bời, không thể nhận ra rốt cuộc đang mang dư vị gì nữa.

Hóa ra, là nàng đã hại chàng!

Nàng khiến chàng phải chịu đựng đau khổ lâu như vậy, nhớ lại mỗi lần chàng phát độc, bộ dạng đau đớn muốn chết đó, trong tim nàng lạnh run từng đợt. Nàng dựa vào một cây mai, cả con người dường như đã bị rút mất linh hồn.

Cánh chim bay qua rừng, đầy trời hoa tuyết tuôn rơi, rơi trên má lạnh thấu tâm can. Hoa Trước Vũ để mặc cho ánh mặt trời chiếu qua cành cây rọi trên má nàng, chiếu vào đôi mắt đã khóc hết nước mắt của nàng.

Cẩm Sắc bỗng nhiên khẽ kêu lên “a” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đứng thẳng người lên.

Hoa Trước Vũ quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc, tựa như bị sét đánh.

Cơ Phụng Ly đứng dưới một cây mai cách đó không xa, khuôn mặt nhợt nhạt ẩn trong bóng râm, chỉ có đáy mắt lấp lánh ánh sáng kì dị, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng.

Ánh mắt như thế, mang theo nỗi đau vò xé tâm can. Ánh mắt như thế, lại mang theo cả thâm tình kinh tâm động phách, cứ thế dõi thẳng vào nàng.

Chàng đến đây từ bao giờ, lại đã đứng đây bao lâu?

Chàng lặng lẽ tiến tới, mỗi bước lại nhanh hơn một chút, sau cùng, đứng trước mặt nàng. Trong đôi mắt phượng đen láy cảm xúc dâng trào như sóng, sau cùng hóa hết thành nỗi đau đớn vô hình sâu sắc, sâu đến tận xương.

Những kí ức mơ hồ đêm hôm đó, tựa như mũi dao đâm thẳng vào trí óc chàng, chàng nhớ lại đêm hôm đó chàng đã lạnh lùng đến mức nào, vô tình đến mức nào.

Khi đó rốt cuộc chàng đã đối xử với nàng ra sao? Ngày hôm sau liền đuổi nàng đang bệnh nặng về Hổ Khiếu Doanh, còn cùng người khác thành thân, còn để nàng dẫn Hổ Khiếu Doanh ra chiến trường mạo hiểm.

Đêm hôm đó, hóa ra là nàng! Là Bảo Nhi của chàng!

“Bảo Nhi…” chàng khẽ gọi, nỗi thương yêu và thương xót vô bờ bến ập đến, chẳng thể ngăn được gần như muốn nhấn chìm chàng vào bên trong.

Chàng giơ tay ôm nàng vào lòng, dường như đã dùng hết tất cả sức lực.

“Vì sao, vì sao không nói cho ta biết đêm hôm đó là nàng?” Chàng nhắm mắt lại, dịch nóng từ khóe mắt chậm rãi ứa ra.

Ôm chặt lấy nàng, tựa như muốn dùng khuôn ngực chàng làm lao tù giam giữ linh hồn nàng. Ánh mặt trời xuyên qua cành mai, phản chiếu trên mặt nàng, Hoa Trước Vũ tựa sát trong lòng chàng, chỉ mong giây phút này vạn vật thiên trường địa cửu. Nhưng trong bụng bỗng nhiên đau dữ dội, tựa như kim châm đảo lộn bên trong, nàng đau đến mức không ngừng co giật. Trước mắt tối sầm, mồ hôi lạnh toát ra, ướt đẫm cả quần áo.

“Bảo Nhi, nàng làm sao thế?” Cơ Phụng Ly sợ đến mức mặt trắng bệch, kinh hoàng ôm lấy nàng.

Hoa Trước Vũ túm lấy vạt áo trước ngực chàng, thở dốc nói: “Ly, thiếp… có lẽ thiếp sắp sinh rồi!”

Cơ Phụng Ly ngẩn ra một chốc, dường như mới hiểu nàng đang nói gì.

“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, gọi bà đỡ chuẩn bị đến Đào Nguyên Cư đợi lệnh.” Chàng lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói rõ ràng vô cùng hoảng loạn.

Hoa Trước Vũ xưa nay gầy gò, những ngày qua lại thấp thỏm không yên vì chàng, thân hình cực kì yếu ớt. Cho nên, chàng rất lo lắng về việc sinh nở của nàng, đã hạ thánh chỉ từ lâu, bảo bà đỡ trong cung đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Khi Hoa Trước Vũ được khiêng về đến Đào Nguyên Cư, bà đỡ đã đến sẵn. Mấy tiểu cung nữ lại dìu nàng vào trong phòng, đóng chặt cửa phòng lại.

Cơ Phụng Ly đi theo sau bị chặn lại ngoài cửa, thị vệ dọn ghế qua, nhưng chàng chẳng làm sao mà ngồi xuống được. Chàng đi qua đi lại dưới hành lang. A Quý thấy vậy lo lắng nói: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi đi, đừng để trùng độc phát tác.”

Nhưng Cơ Phụng Ly làm sao nghỉ được, khi chậu nước máu đầu tiên được bưng từ trong phòng ra, trái tim chàng dường như bị ai đó bóp siết lấy, một nỗi sợ vô hình lan ra từ trong tim. Kế đó hết chậu máu này đến chậu máu khác được đưa ra ngoài, Cơ Phụng Ly cảm thấy mình như sắp ngạt thở.

“Hỏng rồi, khó sinh!” Trong phòng, tiếng bà đỡ đầy vẻ kinh hoàng không thể kiềm chế được.

“Nương nương đau quá ngất đi rồi.”

Cơ Phụng Ly căng thẳng, bất luận thế nào cũng không kìm nén được nữa, nhanh chân đi đến trước cửa. Mấy tiểu cung nữ thấy thế, vội ngăn chàng lại, “Hoàng thượng, người không thể vào đây được, phòng đẻ là nơi rất bẩn thỉu, không may mắn.”

“Tránh ra!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng quát, trong đôi mắt phượng đầy vẻ hung bạo.

Mấy tiểu cung nữ sợ hãi vội tránh ra, Cơ Phụng Ly bất chấp tất cả đẩy cửa xông vào phòng. Một mùi máu tanh xộc vào trong mũi, trước mắt toàn là máu đỏ, khiến đôi mắt chàng đau nhói, hơi thở ngưng lại, đầu óc lập tức trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.

Sao nàng lại chảy máu nhiều thế này, thấm đẫm cả váy, thấm đẫm cả chăn nệm, chảy xuống dưới giường.

“Bảo Nhi…” Chàng vội đi đến trước giường, khẽ gọi nàng.

Sắc mặt Hoa Trước Vũ trắng như tờ giấy, tóc thấm mồ hôi ướt đầm, dính chặt vào trước trán. Nàng như thế gần như đã khiến chàng sợ đến mất cả nửa tính mạng. Chàng run rẩy rút khăn gấm ra, lau mồ hôi trên trán nàng, chàng ngồi trên giường, nắm chặt tay nàng, khẽ nói bên tai nàng.

Hoa Trước Vũ hết một cơn đau, dần dần tỉnh lại sau cơn hôn mê, liền trông thấy chàng ngồi bên giường, nàng cười yếu ớt: “Sao chàng lại vào đây, mau ra ngoài đi.”

“Không, ta muốn ở bên cạnh nàng.” Chàng nắm chặt lấy tay nàng, cúi người hôn lên mặt nàng, nhìn nàng cười dịu dàng, “Bảo Nhi, nàng có muốn nghe nhạc không?” Chàng gắng sức giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không kiềm chế được mà khẽ run lên.

Hoa Trước Vũ chậm rãi cười nói: “Thiếp muốn nghe ‘Nhược Thủy’.” Vừa dứt lời, một cơn đau mới lại ập đến.

Theo cùng cơn đau, là tiếng sáo của chàng. Tiếng sáo du dương quyến luyến, tuôn ra như nước trong căn phòng. Cơn đau dường như được tiếng sáo vỗ về, trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, chỉ có tiếng sáo vương vấn bên tai. Khi cơn đau đạt đến cực điểm, nàng nén một hơi dùng sức, có thứ gì đó đẩy từ trong cơ thể ra.

“Mạnh nữa lên, mạnh nữa lên, còn một đứa nữa…” Nàng nghe thấy các bà đỡ đồng thanh nói.

Nàng liều chết dùng lực, sau khi cơn đau dữ dội tiếp theo qua đi, nàng gần như bất tỉnh. Nàng cảm thấy mình được ôm lấy, mở mắt ra liền trông thấy dung nhan tuấn mĩ nhợt nhạt của chàng.

Nàng cảm thấy thân hình chàng run lên bần bật, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, nàng thoáng cảm thấy cảm thấy không lành.

“Ly, chàng sao thế?” Hoa Trước Vũ lo lắng hét lên.

“Ta không sao.” Cơ Phụng Ly nhìn nàng cười dịu dàng, cúi người hôn nàng đầy quyến luyến.

“Bảo Nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc con cho tốt.” Chàng đứng dậy chậm rãi đi ra, Hoa Trước Vũ nhận ra, chàng đang hết sức kiềm chế cơn đau trên người, chàng không muốn để nàng biết chàng đang bị trùng độc phát tác, vậy thì nàng sẽ giả vờ như không biết.

Nàng mỉm cười nhìn chàng đi ra, vừa ra đến cửa, chàng liền ngã lăn ra đất.

Hoa Trước Vũ còn nhớ, hôm đó A Quý từng nói, phát độc thêm lần nữa, e rằng khó lòng cứu nổi. Khoảnh khắc ấy, nàng chỉ thấy cơn đau trên cơ thể vừa nãy dường như đã chuyển vào tim, khiến nàng đau đến mức không thở được.

Nàng mệt mỏi rơi vào trong bóng tối. Lần này, nàng không còn muốn tỉnh lại chi nữa, chỉ muốn cứ thế ngủ say, cùng chàng sống chết bên nhau, mãi chẳng xa rời. Lần này, chẳng còn ai có thể chia lìa bọn họ.

Nàng trôi nổi trong bóng tối, mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mơ, quanh người toàn là sương khói, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối, bóng tối vĩnh hằng. Nàng nghĩ có lẽ nàng đã chết rồi, nàng cảm thấy Cơ Phụng Ly dường như ở ngay gần đó, như dù có cố gắng thế nào cũng không nắm bắt được chàng.

Chẳng phải người ta vẫn nói, hai người cùng nhau chết đi, có thể gặp nhau trên đường xuống suối vàng hay sao? Vì sao nàng lại không gặp được chàng? Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình trôi bồng bềnh, thân thể cũng nhẹ bẫng, nàng phiêu du trong bóng tối liều mạng tìm kiếm chàng, gọi tên chàng hết lần này đến lần khác. Nhưng trước mắt vẫn chỉ có bóng tối.

Không biết qua bao lâu sau, nàng thấp thoáng nghe thấy có người nói chuyện bên tai.

“Bảo Nhi… đừng ngủ nữa… mau tỉnh lại!”

“Bảo Nhi, ta ở đây, ở ngay đây!”

“Bảo Nhi, nếu nàng dám chết, cho dù ta phải đến Âm Tào Địa Phủ, cũng phải đưa nàng quay lại.”

“Bảo Nhi, cầu xin nàng, hãy tỉnh lại đi!”

Là tiếng nói của ai, bi ai khổ sở, tựa như cánh chim nhạn cô đơn mất đi người bạn đời, hết lần này đến lần khác thủ thỉ bên tai nàng?

Là vòng tay của ai, ấm áp mạnh mẽ, mang đến cho nàng sự an tâm chắc chắn?

Nàng từ từ mở mắt, hiện ra trước mắt, là một gương mặt tuấn mĩ nhợt nhạt.

Nàng ngẩn ngơ nhìn chàng, gần như không tài nào hít thở nổi, cuối cùng nàng đã tìm thấy chàng rồi. Nhìn đôi mắt long lanh của chàng, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười xán lạn như hoa xuân, kiều diễm mê hồn.

Nàng giơ ngón tay, chậm rãi vuốt lên mặt chàng, nói như thể nói mê: “Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời, ta quyết không xuống đất; nếu ta xuống đất, nàng cũng quyết không thể lên trời. Nàng ở đâu, ta sẽ theo đến đó, nhưng ta ở đây, nàng quyết không thể bỏ đi. Ly, đó là những lời chàng nói, chàng có còn nhớ không? Nhưng thiếp vẫn còn nhớ, cho nên, chàng đừng hòng vứt bỏ thiếp. Giờ thiếp đã đến rồi, đường xuống suối vàng, chúng ta bước cùng nhau.”

Chàng cúi xuống ôm nàng vào lòng, giơ tay nâng cằm nàng lên, ngón tay cái khẽ lau đi những giọt lệ trên má nàng, kế đó, đôi mắt đen ngắm nhìn dung nhan của nàng không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm mà rực lửa.

“Bảo Nhi, ta chưa chết, nàng cũng chưa chết!” Thanh âm của chàng, dịu dàng bên tai.

Hoa Trước Vũ mở to mắt, giơ tay, thuận theo cánh tay chàng, sờ lên má chàng, véo mạnh một cái, chàng quả thực chưa chết! Nàng dựa đầu vào khuôn ngực rộng rãi của chàng, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của chàng vang lên hết lần này đến lần khác, chàng quả thực chưa chết!

“Bảo Nhi, trùng độc của ta được giải rồi!” Chàng khẽ nói bên tai nàng, giơ tay nắm chặt lấy tay nàng, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, không xa rời nữa, “Có một người tìm đến Lam Băng, nói với hắn, trùng độc có thể dùng máu ở nhau thai của con chúng ta để giải trừ, A Quý liền thử xem sao, không ngờ là thật!”

Trùng độc từ trên người nàng truyền sang người Cơ Phụng Ly, không ngờ máu nhau thai của đứa con lại là thuốc giải.

“Người đó là ai?” Hoa Trước Vũ khẽ hỏi. Thứ trùng độc này, e rằng chỉ có kẻ hạ độc thực sự mới biết cách hóa giải.

“Nghe nói là một hòa thượng, áo tăng giầy cỏ!” Cơ Phụng Ly khẽ nói.

“Vậy ư? Có lẽ là một vị cao tăng.” Hoa Trước Vũ khẽ nói.

Người đó là ai, hai người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng chẳng ai nói ra.

Cơ Phụng Ly ôm chặt Hoa Trước Vũ, tựa như muốn khảm nàng vào trong lòng, để cho hơi ấm khiến người ta say đắm lan tỏa từ trong lòng chàng, khiến nàng lơ mơ buồn ngủ.

Ngay lúc đó, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong phòng.

Hoa Trước Vũ chợt kinh ngạc, nàng đẩy Cơ Phụng Ly ra, vội vã nói: “Con chúng ta khóc rồi!”

Cơ Phụng Ly ôm chặt lấy eo nàng, bức bách ép nàng vào lòng khẽ nói: “Không sao đâu, con đang nói chuyện đấy.”

“Oe!” lại một tiếng trẻ con khóc vang lên, dường như đang phản đối sự phớt lờ của cha mẹ chúng.

Hoàn Chính văn