Ngoại truyện 2: Chàng lười vừa chứ

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm, ngoài cửa sổ bầu trời tối đen, trăng sáng trong veo. Trong phòng ánh đèn đung đưa, bóng sáng rung rinh.

Cơ Phụng Ly ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương, Hoa Trước Vũ nằm trên giường đặt tên cho hai đứa con.

“Đào tơ mơn mởn xinh tươi. Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong[1]!” Đào Yêu, Chước Hoa, thế nào?” Hoa Trước Vũ hỏi.

[1] Nguyên tác: “Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa”, trích từ bài thơ “Đào yêu” trong Kinh Thi, bản dịch của Tạ Quang Phát.

Cơ Phụng Ly ngồi trước bàn, nghe thấy thế không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Không hay!”

“Tử Khâm, Thanh Dương thì sao?” Hoa Trước Vũ lại hỏi.

Cơ Phụng Ly ung dung chau mày, đôi mắt phượng đen láy liếc nhìn nàng, “Tự tận[2]? Thế mà nàng cũng nghĩ ra được!”

[2] Hai chữ “tử khâm” và “tự tận” (tự sát) có âm đọc gần giống nhau.

“Áo chàng bâu vải xanh xanh[3], đây là câu trong ‘Kinh Thi’, cái tên đẹp biết bao, sao đến tai chàng lại thành tự tận?” Nàng lẩm bẩm đầy vẻ bất mãn.

[3] Nguyên tác: “Thanh thanh tử khâm”, trích bài thơ “Tử khâm” trong Kinh Thi, bản dịch của Tạ Quang Phát.

Hoa Trước Vũ đã giở nát mấy quyển sách để đặt tên, nghĩ ra hơn chục cái tên vừa ý, kết quả vẫn bị Cơ Phụng Ly phản đối.

Đêm nay, cuối cùng Hoa Trước Vũ cũng nổi cáu.

“Cơ Phụng Ly, chàng nói xem những cái tên đó có gì không hay?!” Hoa Trước Vũ vứt tờ giấy viết tên trong tay hỏi.

Cơ Phụng Ly đặt tấu chương xuống, nhìn nàng dịu dàng cười nói: “Những cái tên đó không thể hiện được mẹ đứa trẻ là ai.”

Hoa Trước Vũ ngẩn người.

Lần đầu tiên nghe nói đặt tên còn phải khiến cho người khác có thể nhận ra mẹ đứa trẻ là ai.

“Vậy chàng chịu để con mang họ của thiếp sao?” Hoa Trước Vũ cười tươi như hoa nói.

“Đồ ngốc! Ca ca là Hoàng Phủ Doanh, muội muội là Hoàng Phủ Sơ.” Cơ Phụng Ly ném ra mấy chữ rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của chàng.

Lần này, Hoa Trước Vũ sững sờ hoàn toàn.

Hoàng Phủ Doanh, Hoàng Phủ Sơ, Doanh Sơ Tà.

Cơ Phụng Ly lại dám trực tiếp đạo tên của nàng, chàng lười vừa chứ! Có điều, hai cái tên này cũng được, dù sao thì cái tên Doanh Sơ Tà sau này nàng cũng không định dùng đến nữa, thôi thì nhường cho các con vậy.

“Cơ Phụng Ly,” Nàng vỗ bàn hỏi, “Chắc không phải là chàng đã nghĩ ra hai cái tên này từ lâu rồi đấy chứ? Còn cứ giấu mãi, hại thiếp mất bao công suy nghĩ.”

Cơ Phụng Ly nhếch môi không nói gì, không để nàng bận rộn một chút, chẳng phải chàng sẽ bị giày vò đến chết mất sao.

“Vừa nghe cái tên này, quả thực có thể khiến người ta biết là con của thiếp.” Hoa Trước Vũ cười tươi, đắc ý nói.

Cơ Phụng Ly phê duyệt tấu chương, một nụ cười dịu dàng nở trên môi. Thực ra, sở dĩ chàng đặt hai cái tên này cho con, nguyên nhân chủ yếu là, khi gọi tên con, chàng có thể nhớ đến nàng.