Chương 51: Thị phi thành bại

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hoa Trước Vũ ra khỏi cung, trên đường gặp hộ vệ của Đẩu Thiên Kim. Bọn họ ngăn xe ngựa của nàng lại, mời nàng đến dịch quán của Đông Yên, nói Đẩu Thiên Kim có chuyện quan trọng muốn nói với nàng. Vừa hay, nàng cũng có một số chuyện muốn hỏi hắn.

Trong phòng khách ở dịch quán Đông Yên, Hoa Trước Vũ nhìn Đẩu Thiên Kim, nhướng mày nói: “Là Cơ Phụng Ly bảo ngài đến đưa ta đi phải không?”

Đẩu Thiên Kim ngẩn người, kế đó khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười mê hoặc, “Không phải, là ta muốn tìm nàng.”

Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Không biết vương gia tìm ta có chuyện gì? Hơn nữa, có chuyện này, ta vẫn luôn không hiểu, ngày trước vì sao vương gia nhất định muốn lấy ta? Về sau, vì sao lại luôn tìm kiếm Doanh Sơ Tà? Chuyện này, vương gia có thể nói cho ta biết tại sao không?”

“Cưới nàng, là bởi biết được nàng chính là Hoa Trước Vũ. Tìm kiếm Doanh Sơ Tà, là bởi biết được Doanh Sơ Tà chính là nàng! Có điều, bất luận là Doanh Sơ Tà hay Hoa Trước Vũ, ta đều chưa từng trông thấy dung mạo của nàng. Gã Tiêu Dận kia không thẳng thắn với ta, không chịu nói cho ta biết Nguyên Bảo chính là nàng, nếu không bản vương chắc đã tìm được nàng từ lâu rồi! Nàng cũng… không đến nỗi phải chịu nhiều khổ sở như vậy!” Đẩu Thiên Kim chậm rãi nói, ngữ khí của hắn xưa nay bỡn cợt, nhưng lúc này cực kỳ trang nghiêm, không có chút ý đùa giỡn nào. Trong đôi mắt đào hoa long lanh kia, lúc này cũng đầy vẻ thương xót.

“Làm sao ngài biết Doanh Sơ Tà và Hoa Trước Vũ là một người?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi cực kỳ kinh ngạc.

Đẩu Thiên Kim khẽ thở dài một cách sâu xa, trong đôi mắt đào hoa đen sâu thẳm có một luồng ánh sáng đang khẽ rung động. “Đương nhiên là ta biết, ta còn biết nàng là công chúa Mặc Quốc.”

“Ngài nói cái gì?” Hoa Trước Vũ kinh ngạc đứng bật dậy, “Ta là công chúa Mặc Quốc ư?”

Đẩu Thiên Kim gật đầu nói: “Hoàng hậu của Mặc Quốc là dì ruột của ta, năm đó khi Mặc Quốc diệt vong, bà ấy mang thai sáu tháng trốn được ra ngoài. Vốn dĩ mẫu hậu ta muốn đón bà ấy về Đông Yên, nhưng bà ấy nhờ người gửi một bức thư trả lời, nói rằng mình vừa sinh được một tiểu công chúa, không đi lại đường xá được, sau này sẽ đi. Sau đó, liền không có tin tức của dì nữa. Mấy năm nay, mẫu hậu dặn ta tìm kiếm tiểu công chúa. Bởi lẽ biết được năm xưa là Hoa Mục đã cứu dì, nên ta tìm kiếm những nữ nhân xung quanh Hoa Mục, nhưng kết quả đều không phải. Mãi cho đến khi biết được Doanh Sơ Tà là con gái, ta mới đoán nàng là tiểu công chúa. Ta vừa biết tin, liền lập tức đi tìm nàng. Về sau nghe ngóng được nàng đã đến Bắc Triều, lại vô tình biết được qua lời Tiêu Dận nàng chính là Doanh Sơ Tà, ta liền biết đó là nàng. Đáng tiếc, ta chưa từng trông thấy nàng, từ sau khi nàng bỏ trốn khỏi đám cưới, ta không tìm được nàng nữa. Năm ngoái, ở Nam Triều, ta đã truy tìm tên Doanh Sơ Tà giả kia rất lâu, ai ngờ, nàng thực sự lại đã ra chiến trường, ai mà ngờ được, nàng lại lắc mình một cái biến thành thái giám! Có điều bây giờ tìm được nàng cũng chưa muộn, hãy theo ta về Đông Yên đi!”

“Sao ta có thể là tiểu công chúa được, cha ta là Hoa Mục làm sao có thể như thế được?” Hoa Trước Vũ vẫn chưa tỉnh lại được từ trong thân phận công chúa của mình.

“Chuyện này, nàng có thể đi hỏi Hoa Mục. Hoặc là, theo ta đi Đông Yên một chuyến, mẫu hậu ta nhất định có thể nhận ra nàng.”

Hoa Trước Vũ lặng lẽ nhìn hắn, nhếch môi nói: “Ta nên đi hỏi phụ thân ta thì hơn, hơn nữa, có những chuyện, ta vẫn nhất định phải giải quyết. Xin lỗi, ta không thể theo ngài đến Đông Yên được.”

“Nàng thực sự không đi ư?” Đẩu Thiên Kim dường như đã liệu trước được rằng nàng sẽ trả lời như vậy, không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm, có điều, trong giọng nói thoáng buồn: “Ta hi vọng nàng có thể sớm gọi ta một tiếng biểu ca.”

Hoa Trước Vũ cười nói: “Chẳng lẽ ngài còn thiếu muội tử hay sao?”

“Đương nhiên là thiếu rồi, nhất là một muội tử như nàng.” Đẩu Thiên Kim cười hi hi nói.

“Ta phải đi Yên Đô, sau này có cơ hội, ta sẽ đến Đông Yên, cáo từ!” Hoa Trước Vũ phất tay áo, quay người bỏ đi.

Đẩu Thiên Kim cầm đống tiền vàng trong tay, nhìn theo bóng dáng xa dần của nàng, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng, hắn không nói với nàng, kỳ thực, bọn họ đã có hôn ước từ lâu. Có điều, e rằng, cả đời này hắn cũng sẽ không nói ra điều đó. Nếu Mặc Quốc không bị diệt vong, có lẽ, nàng chính là vương phi của hắn. Chỉ là trên đời không có hai chữ “nếu như”!

Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song khởi sự ở trong trấn Yên Đô, phía đông Nam Triều, cùng dựng cờ khởi nghĩa còn có tướng trấn thủ mấy thành trấn ở biên quan đông nam bộ. Hoa Mục dự mưu nhiều năm, bộ hạ của ông đã trấn thủ không ít thị trấn quan trọng của Nam Triều. Qua một đêm, bốn bể khói nổ, dân chúng lầm than.

Hoa Trước Vũ đi qua từng căn trướng liền sát nhau, dưới sự dẫn đường của An, đi thẳng đến quân trướng lớn nhất màu xanh xám. Một chiếc giường, một chiếc bàn con, bên trên bày một tấm bản đồ hành quân, quân trướng của Hoa Mục vẫn rộng rãi đơn sơ như ngày trước. Có điều người trong đó, thân phận đã hoàn toàn khác xưa.

Hoa Mục trông thấy Hoa Trước Vũ bước vào, ngước mắt lạnh nhạt nhìn nàng, nheo mắt nói: “Con đã về à?”

Hoa Trước Vũ im lặng không nói gì, điều kì lạ là, trong lòng nàng không oán hận hay căm phẫn gì cho lắm, chỉ có nỗi bi thương nhàn nhạt mà thôi.

“Ngôi báu cửu ngũ chí tôn hấp dẫn đến thế sao?” Hồi lâu, nàng mới khẽ hỏi.

Hoa Mục trầm giọng đáp: “Cha đã nói rồi, mọi thứ cha làm đều là vì con.”

“Đừng nói là vì con!” Hoa Trước Vũ lặng lẽ nói, nhếch môi cười nhạt, nụ cười thảm đạm vô cùng, ngược lại toát lên vẻ lạnh lùng, sắc bén, “Con chỉ muốn biết, rốt cuộc cha có phải phụ thân của con không?”

Hoa Mục nhìn thẳng vào nàng, cuối cùng thở hắt ra một hơi, đột nhiên ngồi vật xuống ghế, trầm ngâm không nói năng gì.

“Vì sao cha không nói gì?” Hoa Trước Vũ lại hỏi, “Năm đó đứa con mà hoàng hậu Mặc Quốc sinh ra rốt cuộc là trai hay gái?”

Hoa Mục thở dài, trầm ngâm một hồi lâu rồi mới mở miệng trả lời, “Vũ Nhi, chuyện đến mức này, cha cũng không muốn giấu con thêm nữa, năm đó hoàng hậu quả thực đã sinh ra một tiểu công chúa, đó chính là con. Để hiệu triệu binh lính cũ của Mặc Quốc, cha mới phải rêu rao rằng hoàng hậu sinh được con trai, cha đã phí hết tâm cơ, đưa Vô Song vào trong cung, muốn để hắn sau này đăng cơ làm hoàng đế, rồi lấy con làm hoàng hậu. Như vậy thì, dòng máu Mặc Quốc chúng ta lại có thể thu hồi giang sơn, sau này lại thay đổi triều đại, trả về quốc hiệu Mặc Quốc.

“Phụ hoàng của con tuy nhu nhược, nhưng là một vị quân vương nhân ái, đáng tiếc là, sự nhân ái của người không vực dậy được ngôi nhà sắp sập. Phản quân nổi lên bốn bể, sau cùng bọn chúng công phá được Tử Yên thành, phụ hoàng của con ngồi ngay ngắn trong điện Chiêu Dương, ra chiếu thư cuối cùng trong đời. Ông ấy muốn ta đưa mẫu hậu của con bỏ trốn, muốn ta quang phục Mặc Quốc, còn phụ hoàng của con thì chết trong trận cháy lớn đó.”

Đôi mắt đen lạnh lùng của Hoa Mục khẽ nheo, trong đôi mắt vốn không hề rung động tề tựu gió mây. Hoa Trước Vũ dường như trông thấy trong mắt ông những chuyện cũ của đời trước nhanh chóng vụt qua, từ cảnh ca vũ thanh bình đến nước mất nhà tan, từ cảnh khói sương mù mịt đến máu chảy thành sông, Mặc Quốc cường thịnh mấy trăm năm trong một sớm một chiều nghiêng hết tất cả phồn hoa.

Sâu thẳm trong tim Hoa Trước Vũ, tựa như bị ai đó dùng mũi dao sắc nhọn chém một đường, người đã chết, dẫu sao cũng là phụ thân ruột của nàng. Nàng tuy chưa từng tự mình trải qua những điều đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảnh thê thảm khi ấy qua lời kể của Hoa Mục.

Hoa Trước Vũ chau mày, ánh mắt sáng quắc, đôi mắt trong như nước, “Năm đó ở Mặc Quốc, thân phận của cha là gì?”

Hoa Mục nghiêng đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười hiền hậu, “Vũ Nhi, bất luận ta là ai, đều là người thương yêu con nhất trên thế gian này.”

Hoa Trước Vũ ngạc nhiên nhìn Hoa Mục, đến lúc này, ông vẫn không chịu nói ra thân phận của mình. Nhưng nàng cảm thấy, ông tuyệt đối không chỉ đơn giản là thần tử của Mặc Quốc.

Thời gian như nước, điểm bạc hai bên mái tóc của Hoa Mục, trên mặt hiện lên vẻ dãi dầu và hiền hậu, nhưng trong nháy mắt lại bị lời thề hiểm độc và điên cuồng quyết đoạt lại giang sơn che lấp.

“Nhất định phải phục quốc sao? Lửa chiến nổi lên, lại sẽ có biết bao bách tính vô tội phải chết dưới vó ngựa. Hơn nữa, thiên hạ đã định từ lâu, bách tính muốn được yên ổn, chúng ta khởi sự phục quốc, nhưng bách tính Nam Triều sẽ cho rằng chúng ta giương cờ phục quốc để phạm thượng làm loạn, mưu đồ thoán vị. Thời cuộc sẽ không dung nạp chúng ta. Tạm không nói bại trận, cho dù đánh được vào Vũ Đô, lên ngôi hoàng đế thì đã sao, chỉ khiến quần hùng Nam Triều nổi lên, giương cờ thảo phạt, vị trí đó, chúng ta có thể ngồi được bao lâu? Nam Triều nội loạn, khói lửa bốn bề, nếu Bắc Triều, Đông Yên hoặc Tây Lương thừa loạn xâm nhập, vậy thì thưa cha, cha chẳng phải sẽ thành thiên cổ tội nhân hay sao?” Hoa Trước Vũ rành rọt nói.

Lượt lời vừa nói hết, trong phòng trở nên yên lặng. Hiển nhiên, những lời này trong lòng Hoa Mục đã nghe theo. Thế nhưng, để một người cả đời lấy việc phục quốc làm lẽ sống chấp nhận được đâu phải dễ. Hoa Mục đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ đau đớn giận dữ, “Con bé này, thực khiến ta thất vọng vô cùng! Con tưởng cha muốn khởi sự hay sao? Nếu không phải kế hoạch thất bại, để Cơ Phụng Ly đăng quang làm hoàng đế, cha cũng sẽ không khởi binh!” Hoa Mục ngửa đầu thở dài, thân hình lạnh lùng toát ra vẻ bất lực, trầm giọng nói, “Cha mệt rồi, con lui ra đi!”

Hoa Trước Vũ buồn bã lắc đầu, nhanh chóng đi từ trong trướng ra. Có những quan điểm, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Nhưng nàng biết, Hoa Mục tuyệt đối không phải là loại người bất chấp đặt bách tính trong thiên hạ trong vòng nước lửa.

Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, một màu tươi sáng. Đằng xa có một số người đứng quay lưng lại với ánh trăng, trông không rõ diện mạo, ánh trăng đổ một bóng dài trên người hắn. Hắn đứng đó một cách cô độc, trước sau không có một tùy tùng nào.

Hoa Trước Vũ lập tức sững người, chậm rãi dừng bước, trong lòng ngầm trở nên căng thẳng.

Hoàng Phủ Vô Song đã đến được bao lâu, có phải đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nàng và Hoa Mục không? Có điều, xem khoảng cách, dường như hắn vẫn chưa bước qua đây.

Hoa Trước Vũ nhanh chóng đi lên phía trước, Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt long lanh phát sáng. Mi mục thần tình, vì đứng ngược sáng mà trông rất mơ hồ.

“Tiểu Bảo Nhi, cuối cùng nàng đã đến, ta nhớ nàng chết đi được.” Hắn quay mặt lại, hơi ngước mắt lên, trong mắt mang nụ cười, nụ cười đó mê hoặc như màn đêm, xán lạn như hoa, khiến ánh trăng xuyên thấu đêm sâu trở nên ảm đạm nhạt màu.

Ba ngày sau, mấy lộ đại quân hội họp ở Yên Đô, Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song điều chỉnh quân đội tấn công Ung Thành ở cách Yên Đô gần nhất. Hoa Trước Vũ không theo quân đi, mà ở lại trấn thủ Yên Đô.

Mười ngày sau, truyền đến tin thắng trận, đại quân đã công hạ Ung thành, đi về phía Ninh Đô. Theo tin thắng trận truyền về, còn có một tin nữa. Cơ Phụng Ly đã đăng cơ làm hoàng đế, chỉnh đốn binh mã, ngự giá thân chinh đi dẹp loạn.

Hoa Trước Vũ đứng lặng trong làn mưa ở Yên Đô, mưa tháng tư phủ đầy trời, tựa như một bức tranh thủy mặc, lại giống như một giai điệu vô thanh, làm rung động sợi tơ lòng của nàng.

Những ngày qua, nàng cố gắng không nhớ chàng, cố gắng tảng lờ những tin tức về chàng. Nhưng tin tức về chàng, vẫn lọt vào tai nàng, chẳng làm sao tránh được.

Cơ Phụng Ly đăng cơ làm hoàng đế. Không ai rõ hơn Hoa Trước Vũ, ý nghĩa đằng sau tin tức đó là gì. Nàng sẽ không quên những lời Nạp Lan Tuyết nói hôm đó. Hắn nói, nước không thể một ngày không có vua, nhưng Cơ Phụng Ly cứ dùng dằng không chịu đăng cơ, chỉ vì một khi đăng cơ sẽ phải tuân thủ lời hứa của mẫu hậu chàng, phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.

Hiện giờ, rốt cuộc chàng đã đăng cơ, vậy tức là cuối cùng chàng đã quyết ý phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.

Nàng dựa vào thân cây, cảm thấy trời đất dường như trong khoảnh khắc mất thăng bằng, cảnh xuân phơi phới trước mắt, dường như cũng phủ một tầng thê lương.

Chàng từng nói, bất kể lên trời hay xuống đất, chàng cũng sẽ không rời xa nàng.

Chàng cũng từng nói, chàng yêu nàng.

Chàng cũng đã từng nói, sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cho nàng.

Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ chẳng qua chỉ là pháo hoa vụt sáng, sau khoảnh khắc lung linh, chỉ mang đến cho nàng bóng đêm hư không vô cùng vô tận.

Vì sao chàng lại đối xử với nàng như thế? Vì mấy nhát đao trên pháp trường, hay là vì ngày trước nàng giả trai lừa dối chàng? Nhưng Hoa Trước Vũ cảm thấy, Cơ Phụng Ly tuyệt đối không phải loại người như thế.

Hoặc giả, quả thực đúng như chàng nói, chàng quan tâm đến thân phận tiền triều công chúa của nàng. Đúng thế, thân phận như vậy, chàng và nàng không thể nào ở bên nhau. Phụ thân ruột vùi thây trong trận cháy, vương triều diệt vong máu chảy thành sông, sẽ mãi mãi là vực sâu ngăn cách bọn họ, cả đời không có cách gì lấp đầy được.

Hoa Trước Vũ cười xa xăm, sâu thẳm trong lòng, không bi không hận cũng không giận, chỉ có sự thảm đạm đến cực cùng.

Một đóa hoa rơi bay trong gió, nàng giơ tay đón lấy, nhắm mắt khẽ hít một hơi, hương hoa nhè nhẹ xông lên cánh mũi, trong lòng bỗng nhiên cuộn lên, nàng bám vào thân cây, không nhịn được bắt đầu nôn. Trong bụng đau quặn, sau cùng dường như cả dịch vị cũng nôn ra, trong miệng đắng nghét.

Nàng bám vào thân cây cố gắng đứng thẳng, thở dốc hồi lâu.

Sao tự dưng lại nôn?

Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nàng tựa như trúng tà, kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nàng từng cứu một người phụ nữ trên chiến trường, khi đó chị ta mang thai được hai tháng, ngày nào cũng nôn lấy nôn để. Nghe chị ta nói, phụ nữ mang thai, phần lớn đều sẽ ốm nghén.

Hoa Trước Vũ nhớ lại lời người phụ nữ đó, trong lòng lập tức nghi ngờ. Chẳng lẽ, nàng đã có con? Nàng nghĩ kĩ lại, mới đột nhiên phát hiện kinh nguyệt tháng này của mình dường như đã trễ rất lâu rồi.

“Thái, cậu đi theo ta!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói, tà váy tung bay, trong chốc lát đã đi vào trong trướng.

Thái vội theo vào. Hoa Trước Vũ ngồi trên ghế, giơ cổ tay ra, bảo Thái bắt mạch cho nàng. Ngón tay Thái đặt trên cổ tay Hoa Trước Vũ trong giây lát, đôi mày rậm lập tức chau lại, thở dài một tiếng rất khẽ.

“Thế nào rồi?” Hoa Trước Vũ nhìn khuôn mặt biến sắc của Thái, run giọng hỏi.

“Có lẽ tướng quân đã đoán ra rồi phải không, là mạch hỷ.” Thái khẽ nói.

Hoa Trước Vũ bỏ tay áo xuống, cười nói, “Ta biết rồi, cậu ra ngoài đi!”

Thái lo lắng nhìn Hoa Trước Vũ, chậm rãi đi ra ngoài.

Có con thì sẽ mang mạch hỷ. Hôm đó, Cơ Phụng Ly nói, muốn nàng có một đứa con, như thế nàng sẽ không rời xa chàng nữa. Vì thế, chàng giả vờ phát bệnh cũng muốn tiếp cận nàng. Nhưng hiện giờ, mạch hỷ này đối với chàng mà nói, e rằng chẳng thể gọi là chuyện hỷ.

Nàng đứng dậy, nhanh chân ra khỏi trướng, căn dặn Bình, Khang, Thái: “Chuẩn bị ngựa, theo ta đến Ninh Đô.”

Ninh Đô không phải một tòa thành lớn, nhưng có trọng binh đóng giữ, chỉ bởi vì Ninh Đô trấn giữ nguồn sông Thanh Giang, nếu Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song công hạ được Ninh Đô, đại quân sẽ có thể xuôi dòng đánh xuống, thẳng chiếm Vũ Đô.

Khi Hoa Trước Vũ đến Ninh Đô, đang vào lúc hoàng hôn. Mây đen giăng kín, trời sắp mưa. Nàng kéo dây cương, con ngựa Truy Điện phi thẳng vào trong đại doanh. Vừa vào trong doanh, đã cảm thấy không khí trong đại doanh cực kì tiêu điều, chẳng lẽ là thua trận?

An đang dắt ngựa đi ra, trông thấy Hoa Trước Vũ, vội chạy tới. Sắc mặt An xanh xao, trông rất hốt hoảng, ngay cả nói chuyện cũng hơi nghẹn ngào, “Tướng quân, tỷ đến rồi à, không hay rồi!”

Hoa Trước Vũ chưa từng trông thấy bộ dạng hoảng sợ như thế của An, trong lòng kinh ngạc, Bình đã hỏi: “An, xảy ra chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện với Hầu gia rồi!” An chưa nói hết đã nghẹn lời.

Hoa Trước Vũ xuống ngựa, vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì, hầu gia đang ở đâu?”

Khang đau đớn nói: “Ở trong trướng, quân y theo hầu mới nói hầu gia có lẽ không qua khỏi được nữa rồi.”

Hoa Trước Vũ ném dây cương vội vàng chạy qua.

Trời đổ mưa lâm thâm, áo quần bị nước mưa ngấm ướt sũng, lạnh buốt tận xương. Nàng chạy như điên trong cơn mưa, thẳng đến trướng của Hoa Mục, đến trước cửa trướng, nàng bỗng dừng chân, không dám tiến lên thêm một bước.

Hoàng Phủ Vô Song xông ra từ trong trướng, trông thấy Hoa Trước Vũ đứng bên ngoài, hiển nhiên kinh ngạc vô cùng, đôi mắt đen của hắn ngưng lại, nhanh chân đi đến trước mặt nàng, giơ tay ôm lấy eo nàng, đưa nàng vào trong trướng.

“Cha ta đâu?” Hoa Trước Vũ tiến đến nắm chặt lấy cánh tay Hoàng Phủ Vô Song.

Trong đôi mắt đen vốn trong trẻo của Hoàng Phủ Vô Song đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn, hắn khẽ nói: “Tiểu Bảo Nhi, nàng đừng sốt ruột. Ông ấy ở trong trướng! E rằng…”

Hoa Trước Vũ chậm rãi buông bàn tay nắm lấy Hoàng Phủ Vô Song ra, lê đôi chân tựa như đã bị đổ chì, chậm rãi vào nội trướng.

Trong trướng đèn nến tối mờ, Hoa Mục đang nằm trên giường, vẫn còn chìm trong hôn mê. Trên người ông đầy vết máu, giữa ngực cắm một mũi tên đuôi vàng. Hoa Mục hít thở nặng nề, hiển nhiên mũi tên này đã đâm trúng tim phổi. Các quân y không ai dám nhổ mũi tên ra, chỉ sợ nhổ ra, ông sẽ đứt hơi thở ngay.

Thái theo sau Hoa Trước Vũ nhanh chân vào trướng, kiểm tra thương thế của Hoa Mục một lượt, lại bắt mạch, lông mày nhíu sâu lại, lắc lắc đầu, thần sắc thê lương.

“Các ngươi ra ngoài hết đi!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.

“Tiểu Bảo Nhi!” Hoàng Phủ Vô Song tiến lên một bước, đau đớn nói: “Nàng đừng quá đau buồn!”

“Ra ngoài!” Hoa Trước Vũ bình tĩnh nói, ánh mắt như làn nước đã ngưng đọng thành băng.

Người trong trướng lập tức lui sạch ra ngoài, Hoa Trước Vũ đi đến trước giường, đỡ Hoa Mục dậy, giơ chưởng vỗ vào sau lưng ông, truyền nội lực cuồn cuộn vào. Giây lát sau, Hoa Mục mở mắt ra từ trong cơn mê, trông rõ người trước mặt là Hoa Trước Vũ, đôi mắt u ám lóe lên một tia sáng, run giọng nói: “Vũ Nhi, những năm qua cha có lỗi với con… để con phải chịu khổ rồi… sau này, con chỉ cần sống cho riêng mình. Vô Song… hắn…” Hoa Mục run người, mũi tên trước ngực rung lên không ngớt, mỗi khi ông nói một câu, lại có máu tươi từ khóe miệng ứa ra.

“Thanh… Tâm… am” Hoa Mục nói đoạn, ho vài tiếng dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt dần mơ hồ, ý thức dường như cũng không còn, khóe môi bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng, “A Sương… nàng đến đón ta đấy ư?”

A Sương. Khuê danh của hoàng hậu Mặc Quốc. Xem ra, phụ thân là người mến mộ hoàng hậu Mặc Quốc.

Hoa Trước Vũ nắm chặt lấy tay Hoa Mục, trên mặt, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.

Đèn nến trong trướng bị gió thổi lúc mờ lúc tỏ, một tiếng sấm rền vang, giữa trời đất toàn là tiếng mưa tiếng gió, gió rét dội vào từ cửa trướng khép hờ, lạnh thấu xương.

Một đời chinh chiến, một kiếp dự mưu, chưa từng được hưởng thụ một phút giây yên ổn, đến cuối cùng, thị phi thành bại cũng về không.

Nàng lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy đi về trướng trung quân. Hoàng Phủ Vô Song, Bình, An, Khang, Thái và các đại tướng cầm binh đã tề tựu trong trướng.

“Đầu đuôi sự việc rốt cuộc là thế nào? Cha ta chinh chiến nửa đời, sao có thể thất bại dễ dàng như vậy?” Hoa Trước Vũ nghiêm khuôn mặt lạnh như băng, lạnh lùng hỏi.

Hoàng Phủ Vô Song ngước mắt nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ, buồn bã nói: “Từ khi Cơ Phụng Ly ngự giá thân chinh, quân đội Nam Triều sĩ khí đại tăng, hôm nay lại bày trận pháp, do Lam Băng chỉ huy, hầu gia bị vây trong trận, chinh chiến hồi lâu, thể lực không đủ, nên mới không tránh được mũi tên sấm sét của Cơ Phụng Ly!”

“Mũi tên đó đúng là do Cơ Phụng Ly bắn ư? Các ngươi có nhìn rõ không?” Hoa Trước Vũ ngước mắt, ánh mắt sắc bén.

Mấy viên đại tướng gật đầu nói: “Thuộc hạ khi đó đều đang chiến đấu, không chú ý được. Hình như đúng là vậy.”

Hoa Trước Vũ gật gật đầu, đột nhiên đập bàn thật mạnh, đến nỗi trà trong chiếc chén sứ trắng bắn tung ra ngoài, khuôn mặt ngọc trong khoảnh khắc nộ khí xung thiên, trong đôi mắt trong trẻo đầy sát khí, “Ngày mai, ta muốn mặc giáp ra trận! Không đánh vào Vũ Đô, thề không bỏ cuộc!” Nói đoạn, nàng nghiêm nghị quay người bỏ đi, tà áo tung bay, mang theo hơi thở thanh hàn, lạnh lẽo thấu tim.

Hoa Trước Vũ về đến trong trướng ở tạm, mở địa đồ hành quân ra xem hồi lâu, gọi Bình, An, Khang, Thái vào, chỉ địa đồ khẽ nói: “Trên núi Cẩm Sơn cách đây không xa, có một ngôi miếu tên là Thanh Tâm. Hai người các cậu, ngày mai lấy cớ hộ tống linh cữu hầu gia, đi Thanh Tâm am một chuyến.”

Khang nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, lúc này chúng ta đi Thanh Tâm am làm gì?”

“Trong Thanh Tâm am nhất định có một người nào đó, ta đoán chắc là Huyên phu nhân từng dạy ta múa và đánh đàn, các cậu nhất định phải đón bà ấy về đây.”

An trầm giọng hỏi: “Lúc này vì sao lại để Huyên phu nhân ra chiến trường?”

“Các cậu cứ mời đến là được, nếu bà ấy không đến, các cậu hãy bắt cóc bà ấy. Tóm lại, ba ngày sau, ta muốn gặp được bà ấy ở đây!” Nếu không phải hôm nay nàng đến Ninh Đô, e rằng không thể gặp mặt phụ thân Hoa Mục lần cuối, cũng sẽ không biết về Thanh Tâm am.

An và Khang gật đầu đáp lời.

“Tướng quân, cái chết của hầu gia, rốt cuộc tỷ thấy thế nào?” Bình trầm giọng hỏi.

Hoa Trước Vũ khẽ cười lạnh lùng nói: “Các cậu còn nhớ hôm đó trên triều đường. Nhiếp Viễn Kiều chết như thế nào không?” Nếu không có cái chết của Nhiếp Viễn Kiều hôm đó, Hoa Trước Vũ có lẽ cũng sẽ không nghĩ, cái chết của Hoa Mục có liên quan đến Hoàng Phủ Vô Song. Trước khi Hoa Mục chết, nói nàng sau này hãy sống cho riêng mình, có nghĩa là kì thực ông đã có phần do dự trong cuộc tạo phản lần này. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song lại tuyệt đối không hề do dự, hơn nữa, Hoa Trước Vũ có thể khẳng định, Hoàng Phủ Vô Song đã biết hắn không phải Thái tử Mặc Quốc, hắn sợ một khi Hoa Mục nói ra sự thực này, hắn sẽ không còn quyền lực trong quân. Mà Hoa Mục ra đi, mọi quyền lực hiện giờ đều nằm trong tay Hoàng Phủ Vô Song. Hắn không sợ mất đi một viên đại tướng như Hoa Mục, bởi lẽ Hoa Mục chết đi, vẫn còn Hoa Trước Vũ nàng, Ngân Diện Tu La Doanh Sơ Tà. Hoàng Phủ Vô Song chắc cũng không ngờ nàng sẽ đột nhiên đến đây, cho nên khi mới gặp nàng, hắn mới căng thẳng như thế.

“Tướng quân, ngày mai tỷ định tấn công thật sao?” Thái khẽ hỏi.

Hoa Trước Vũ gật đầu, chỉ có như vậy, mới không khiến Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ.

Thiết kỵ dồn vang, phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi sáng sớm. Bóng đao ánh kiếm, phản chiếu bầu trời lạnh lẽo cô đơn.

Trên thành lâu Ninh Đô, dưới chiếc lọng rồng, một bóng người mặc áo màu vàng sáng ngồi đó, là tân đế Cơ Phụng Ly của Nam Triều.

Gió dưới thành Ninh Đô, hiền hòa hơn gió ở tây cương và tái bắc rất nhiều, dường như ngay cả chiến bào trên người Hoa Trước Vũ cũng chẳng thổi bay được. Thế nhưng, làn gió kháctòa thành khác, mà cũng vẫn là đánh trận.

Năm xưa, nàng là Ngân Diện Tu La tuổi trẻ ngông cuồng, có thể bất chấp tất cả xông lên. Nhưng hiện giờ, nàng đã mang rất nhiều gánh nặng, tiến lên một bước là địa ngục, lùi lại một bước là trầm luân, tiến thoái lưỡng nan, cất bước cũng khó khăn.

Hoàng Phủ Vô Song giục ngựa đến, một thân chiến bào màu đen cao quý, vạt trước thêu một con giao long bằng kim tuyến, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt hồn nhiên vô tà của hắn, khóe môi khẽ cong lên, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy lạnh run.

“Người đâu, lấy cung tên ra đây! Hôm nay bản Thái tử phải báo thù cho Hoa tướng quân!” Nụ cười lạnh lùng hòa với ngữ khí lạnh lùng, tựa như một bông hoa tuyết ngày đông rơi vào tim, lạnh lẽo thấu xương.

Lập tức có người đưa cung tên lên, Hoàng Phủ Vô Song giương cung đặt tên, định bắn về phía Cơ Phụng Ly trên thành lầu.

“Khoan! Để ta!” Hoa Trước Vũ cao giọng nói.

Nàng kéo dây cương, giục ngựa tiến lên, giơ cánh tay đón lấy cung tên từ trong tay Bình, giơ tay, đặt tên, năm ngón tay khép chặt, chậm rãi kéo căng dây cung.

Nàng hít một hơi thật sâu, khóe môi nở nụ cười diễm lệ, đôi mắt trong trẻo khẽ nheo, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người trên thành lầu, đầu mũi tên lóe lên một luồng sáng lạnh, nhắm chuẩn xác vào Cơ Phụng Ly trên thành lầu.

Nàng thấp thoáng trông thấy chàng đang cười.

Chàng lại đang mỉm cười với nàng.

Tay Hoa Trước Vũ hơi run, đáy lòng vạch qua một đường lạnh lẽo. Nàng biết, mũi tên này bắn ra, mọi yêu hận và ân oán giữa chàng và nàng đều sẽ xóa sạch. Trên thực tế, từ giây phút biết được nàng chính là công chúa Mặc Quốc, bọn họ đã nên cắt đứt rồi.

Hoa Trước Vũ cảm thấy trong bụng dường như hơi đau, đáy lòng cũng theo đó mà trở nên đau đớn. Gió Giang Nam thổi không bay được chiến bào nặng nề, nhưng chân khí mạnh mẽ lại khiến quần áo nàng tung bay.

Cơ Phụng Ly, thiếp sẽ làm nốt chuyện này vì chàng, thiếp sẽ khiến chàng được an tâm làm hoàng đế của chàng. Từ nay về sau, lên trời xuống đất, đôi ta vĩnh biệt.

Đôi mắt khẽ nheo, đôi khuyên tai hình giọt nước trên tai như bạch ngọc không ngừng đung đưa.

Tay khẽ thả ra, mũi tên bay vút, mang theo tiếng xé gió bay đến trên thành lầu. Có người định ra chặn tên, bị Cơ Phụng Ly đẩy ra.

Mũi tên đến nơi, chàng kêu lên rồi ngã xuống.

“Công thành!” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh.

Ba ngày, ròng rã công phá suốt ba ngày, trọng binh trấn thủ Ninh Đô dựa vào tường thành kiên cố, đóng cửa không ứng chiến. Đồn rằng, Cơ Phụng Ly bị thương nằm liệt trên giường. Nhưng Hoa Trước Vũ lại biết, mũi tên đó, thực ra không hề làm chàng bị thương. Bởi lẽ, nàng hoàn toàn không muốn làm chàng bị thương, cho nên không dùng quá nhiều nội lực.

Ba ngày sau, An và Khang cuối cùng cũng tuân theo lời dặn của Hoa Trước Vũ, đón được Huyên phu nhân vào trong quân doanh.

Trong mười tám năm cuộc đời của Hoa Trước Vũ, Hoa Mục rất quan trọng với nàng, nhưng sự quan trọng của Huyên phu nhân cũng chẳng kém gì Hoa Mục. Huyên phu nhân dạy nàng đánh đàn, dạy nàng múa… Có thể nói, đã dốc túi truyền thụ cho nàng. Bà cũng giống như Hoa Mục, cực kỳ nghiêm khắc với nàng, thế nhưng, Hoa Trước Vũ dám thân cận với Hoa Mục mà không dám lại gần Huyên phu nhân.

Vào năm Hoa Trước Vũ tám tuổi, nàng được Hoa Mục đưa đến bên cạnh Huyên phu nhân ẩn cư ở Hương Phật Sơn để học nghệ. Nàng vừa trông thấy Huyên phu nhân, liền cực kỳ quấn quýt với bà, nhưng Huyên phu nhân dường như không hề thích nàng. Tuy nàng còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được điều này. Có điều, đối với một đứa trẻ từ nhỏ thiếu đi tình thương của mẹ như Hoa Trước Vũ, có một nữ sư phụ như thế, nàng vẫn rất thích. Hơi có việc gì là nàng lại đến tìm Huyên phu nhân, mãi cho đến một đêm nọ.

Đêm hôm đó, đối với Hoa Trước Vũ, mỗi khi nhớ lại đều giống như một cơn ác mộng.

Đêm hôm đó, nàng đang ngủ, bởi vì từ nhỏ đã theo Hoa Mục tu tập nội công, tuy đang ngủ say, nhưng chỉ cần có tiếng động khẽ, nàng sẽ tỉnh giấc ngay. Nàng nghe thấy thấp thoáng có tiếng bước chân, liền hé mắt nhìn ra, liền trông thấy Huyên phu nhân lặng lẽ đi vào trong phòng nàng. Nàng giả vờ nhắm mắt ngủ, thoáng cảm thấy bà đến bên giường, cảm thấy ánh mắt bà như màn đêm vô tận, nhìn lên người nàng. Cảm giác bị người khác nhìn trộm ấy, khiến nàng khi còn nhỏ cực kì khó chịu. Một khoảnh khắc, cuối cùng nàng không chịu được định ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy bị bóp cổ.

Hoa Trước Vũ sợ hãi mở mắt ra, trong màn đêm mông lung, nàng trông thấy đôi mắt đẹp đẽ đó của Huyên phu nhân, thâm u phát sáng như ao đầm nước sâu, dường như muốn bóp chết nàng. Nàng sợ quá, liều chết vùng vẫy, nhưng dẫu sao cũng còn nhỏ tuổi, làm sao đấu lại được người lớn, hơn nữa, còn là một người lớn tựa như đã phát điên. Đêm hôm đó, nếu không phải Hoa Mục kịp thời đến nơi, có lẽ Hoa Trước Vũ đã bị Huyên phu nhân bóp chết.

Về sau, Hoa Mục nói cho nàng biết, thực ra Huyên phu nhân bị bệnh, chính là thỉnh thoảng sẽ phát điên. Lời của Hoa Mục, Hoa Trước Vũ không hoàn toàn tin. Bởi lẽ, ngày thường trông Huyên phu nhân rất bình thường. Có điều, từ đó trở đi, nàng không còn dám lại gần bà nữa.

Chính vì chuyện đó, khiến Hoa Trước Vũ khó mà tin được, Huyên phu nhân là mẫu thân của nàng.

Dưới sự dẫn đường của An và Khang, Huyên phu nhân vào trong trướng của Hoa Trước Vũ.

“Huyên sư phụ.” Hoa Trước Vũ tiến lên dìu bà, đỡ bà ngồi xuống ghế.

“Tiểu Vũ, ta ở trong am đường rất tốt, con đưa ta đến đây làm gì!” Huyên phu nhân hỏi rành rọt, thanh âm của bà rất hay, êm dịu mà mê hoặc. Chắc hẳn dung mạo của bà cũng cực kỳ xinh đẹp, có điều, Hoa Trước Vũ lại chưa từng trông thấy, bởi lẽ bà quanh năm đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo.

“Sư phụ, lần này đồ nhi đắc tội rồi. Quả thực có chuyện rất quan trọng, không thể không mời sư phụ đến đây.” Hoa Trước Vũ đưa mắt ra hiệu, An và Khang vội lui ra ngoài, đứng canh ngoài cửa trướng.

“Sư phụ, năm xưa, mọi người đều nói hoàng hậu Mặc Quốc chết trong trận cháy, thế nhưng, những binh sĩ Mặc Quốc còn sống đều biết, người chết chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân, còn người mới là hoàng hậu. Phụ thân cũng đã cho con biết, năm đó hoàng hậu sinh được một bé gái. Hoàng Phủ Vô Song vốn dĩ không phải là Thái tử Mặc Quốc, đúng không?”

Huyên phu nhân ngước mắt lặng lẽ nhìn Hoa Trước Vũ, không nói một lời. Trên mặt bà phủ khăn che, trông không rõ thần sắc, nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh như là nước của bà phút chốc vụt lên trăm ngàn cảm xúc khác nhau.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, chẳng ai nói gì, trong phòng tĩnh mịch không một tiếng động.

Bà bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói: “Sự tình không phải như vậy đâu. Vô Song đích thực là con ta.”

Hoa Trước Vũ nghe mà có phần không hiểu, chẳng lẽ, những điều phụ thân Hoa Mục nói không phải sự thực.

“Người nói, Vô Song thực sự là Thái tử Mặc Quốc ư?” Nàng lặp lại với vẻ không tin.

Huyên phu nhân gật đầu cười nói: “Đương nhiên là vậy!”

“Thế nhưng, phụ thân Hoa Mục nói, năm đó người sinh được một bé gái, hơn nữa, Thụy Vương Đông Yên cũng nói, khi đó người từng gửi một bức thư tới Đông Yên, cũng nói sinh được bé gái. Rốt cuộc là thế nào?”

Huyên phu nhân khẽ chau mày, lạnh nhạt cười nói: “Phụ thân con có phải nói con chính là con gái của hoàng hậu, là công chúa của Mặc Quốc không? Ta biết ngay ông ta sẽ nói như vậy mà. Đã bao năm nay, phụ thân con vì phục quốc mà trù mưu tính kế, ông ấy một lòng muốn con trở thành hoàng hậu của Vô Song. Sở dĩ ông ấy nói con là công chúa, có lẽ là sợ Vô Song không chịu cưới con làm hoàng hậu đó. Con yên tâm, chuyện này ta sẽ làm chủ cho con!”

Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Không cần đâu sư phụ, con sẽ không lấy Vô Song đâu. Người từ xa đến đây, để con sai người chuẩn bị lều trướng cho người, người mau đi nghỉ đi!”

Huyên phu nhân nắm tay Hoa Trước Vũ, mỉm cười nói: “Được, vậy sư phụ qua đó đây.”

Hoa Trước Vũ tiễn Huyên phu nhân ra khỏi trướng, quay người ngồi xuống bên bàn, giơ ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trong lòng trăm mối suy tư.