Chương 31: Người ta đau xót

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy ngày nay Hoa Trước Vũ cứ nghĩ mãi một chuyện, đó chính là ván cờ tàn đánh cùng với Cơ Phụng Ly, cuộc cờ hôm đó dường như đã khắc sâu vào trí óc, những lúc rỗi rãi, nàng lại nằm trên giường nghĩ ngợi từng bước tiếp theo, cứ thế tính toán đến rất nhiều nước phía sau. Các kiểu lộ số đều đã nghĩ đến, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để một đòn đánh bại quân trắng của Cơ Phụng Ly. Đây là lần đầu tiên nàng gặp được đối thủ xứng tầm như thế, lần này lòng hiếu thắng của nàng coi như đã hoàn toàn được khơi dậy. Hơn nữa, cứ nghĩ đến dáng vẻ thong dong của Cơ Phụng Ly lúc đánh cờ, nàng lại thấy dâng lên khát vọng đánh cho hắn tơi bời hoa lá.

Hôm nay sau khi ăn xong cơm tối, Hoa Trước Vũ lặng lẽ chuồn ra khỏi quân trướng, xuyên qua rừng cây bên cạnh quan doanh, đi lên dãy núi đằng sau. Nàng trèo đèo lội suối, đi một lát, đến bên một suối nước nóng. Suối nước nóng này cực kỳ kín đáo, sau khi nàng vô tình phát hiện ra, liền cứ cách vài ngày lại đến đây tắm rửa một lần. Do đã trải qua chuyện lần trước gặp Cơ Phụng Ly ở suối nước nóng trên núi Thanh Thành, nên hiện giờ nàng phòng bị khá cẩn thận, may mà suối nước nóng này không quá lớn, nàng liền bày trận pháp tương đối phức tạp.

Nàng chậm rãi đi đến bên dòng nước, khẽ cởi y phục, tháo băng vải quấn quanh ngực, tiến vào làn nước suối trong trẻo ấm áp, rửa sạch hết những gánh nặng trên người. Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, Hoa Trước Vũ lại khoác quần áo đặt trên bờ lên, lúc này mới phát hiện ra băng vải quấn ngực đã bị nước cuốn trôi.

Hoa Trước Vũ cực kỳ bực bội, nhưng đêm đã về khuya, có lẽ không quấn ngực cũng chẳng ai phát hiện ra. Nàng mặc quần áo xong, ngồi trên tảng đã bên cạnh dòng nước, ngâm hai chân xuống suối, mái tóc dài buông xõa, mặc cho gió đêm thổi khô mái tóc ướt như thác đổ.

Đã vào cuối thu, gió đêm rất lạnh, đợi khi khô tóc, Hoa Trước Vũ quấn một búi nhỏ, lại vận nội lực một hồi. Sau đợt điều dưỡng này, nàng cảm thấy nội lực đã khôi phục vài phần. Thế nhưng, vẫn không thể tùy ý sử dụng, chắc phải điều dưỡng thêm nửa tháng nữa mới có thể khôi phục được.

Nàng đứng dậy, dẹp bỏ trận pháp bên suối, nhân lúc trời tối chậm rãi xuống núi. Nàng cố tình không thắt lưng, quân phục nàng mặc trên người cực kỳ rộng rãi, như thế dù không quấn ngực cũng không đến nỗi bị phát hiện ra.

Cảnh đêm trên núi rất đẹp, trăng sao mờ ảo, mọi cảnh vật đều tỏa ra vẻ u tĩnh và thuần khiết người ta thoải mái tâm thần. Dưới cảnh đêm như thế, Hoa Trước Vũ nén lòng, lại nhớ một lượt cuộc cờ tàn hôm đó, bỗng nhiên đầu óc chợt lóe lên, nghĩ ra một nước tuyệt diệu. Nàng lập tức dừng chân, nhanh chóng tính toán một lượt từng bước tiếp theo, phát hiện có thể đánh cho Cơ Phụng Ly tơi bời hoa lá, dần dần thảm bại.

Hoa Trước Vũ nhếch môi mỉm cười, không kìm nén được chu môi huýt sáo, giơ ngón tay búng một tiếng, dồn bước đi mau, nhanh chóng xuống núi. Trong khoảnh khắc liền về đến quân doanh, khi nàng đi qua quân trướng của Cơ Phụng Ly, trông thấy trong trướng vẫn sáng đèn, liền nhanh chân đi đến trước trướng, gõ vào cột trụ trước cửa. Thoáng nghe trong trướng vang lên tiếng của Cơ Phụng Ly, nàng vén rèm bước vào trong. Nếu có thể, nàng muốn đánh bại Cơ Phụng Ly ngay trong đêm nay. Đánh bại tên Cơ Phụng Ly cuồng ngạo, nàng còn có cảm giác thành tựu hơn cả lấy đầu thủ lĩnh quân địch trên chiến trường.

Trong trướng của Cơ Phụng Ly chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng cực kỳ u ám, thấp thoáng trông thấy trên mặt bàn gỗ đàn hương màu đen vẫn còn bày cuộc cờ tàn hôm đó của nàng và hắn.

Xem ra, Cơ Phụng Ly vẫn chưa ngủ, cũng đang nghiên cứu cuộc cờ này, xem ra, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách đánh bại nàng.

Bên cạnh bàn đặt một bình rượu, trong chén sứ màu trắng rót đầy rượu màu đỏ sẫm, trong trướng thoang thoảng hương rượu, êm dịu tựa như một tiếng than thở, khiến Hoa Trước Vũ bất giác cảm thấy bi thương.

Hoa Trước Vũ không kìm nén được bị nối bi thương đó làm cho cảm động, đưa đôi mắt trong trẻo nhìn Cơ Phụng Ly.

Dáng vẻ của Cơ Phụng Ly khiến Hoa Trước Vũ giật mình, nàng chưa từng trông thấy hắn như thế bao giờ. Mỗi lần gặp mặt, hắn đều ôn nhã như gió, hoặc điềm tĩnh thản nhiên, hoặc ung dung tùy ý, nhưng lúc này, hắn dường như chẳng còn chút ôn nhã, điềm tĩnh hay ung dung nào nữa.

Hắn đứng bên cạnh bàn quay lưng về phía nàng, hai tay chống trên bàn, mái tóc đen không chải mà để xõa, che đi khuôn mặt hắn đang cúi xuống. Tà áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, hắc bạch phân minh.

Trong trướng không có gió, nhưng tà áo trắng và mái tóc đen của hắn tung bay phấp phới, hiển nhiên là do nội lực.

“Tả tướng đại nhân…” Hoa Trước Vũ nghi hoặc gọi hắn một tiếng, chậm rãi đi về phía hắn. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ chỉ đi vài bước, liền đột nhiên dừng chân lại.

Bởi lẽ, chiếc bàn mà Cơ Phụng Ly đang chống tay bắt đầu rung lên, lúc nhẹ nhàng, lúc lại dữ dội, khiến những quân cờ bên trên kêu lách tách, rượu đỏ sẫm trong chén sứ trắng cũng bị rung bắn ra ngoài, rơi trên mặt bàn, tựa như những giọt nước mắt màu đỏ ứa ra.

Bàn làm sao tự mình rung được, sở dĩ rung lên như vậy, là do đôi tay đang chống trên bàn.

Cánh tay Cơ Phụng Ly đang run, run một cách không thể khống chế được!

Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh sợ, lùi về phía sau vài bước.

Ngay lúc đó, Cơ Phụng Ly đột nhiên quay người, mái tóc đen nhánh như lụa sau lưng tung lên, vạch thành một đường cong kinh tâm động phách trong không trung,

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp dường như ẩn chứa hai hồ nước mùa xuân lấp lánh, mịt mờ và mê loạn. Đồng tử mở to, không có tiêu cự, hắn nhìn nàng, tựa như hoàn toàn không quen nàng.

“Là ai? Đi đi!” Đôi mắt phượng của hắn nheo lại, phẩy mạnh tay áo, nói mơ hồ. Nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hít thở mạnh.

“Cút!” Cơ Phụng Ly bỗng nhiên khom người tóm lấy một tấm đệm gấm trên thảm ném về phía Hoa Trước Vũ, đệm gấm bay ra với khí thế hung mãnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mắt Hoa Trước Vũ. Nàng vội quỳ xuống, tấm đệm bay qua đỉnh đầu, đánh cho búi tóc mới quấn lên của nàng lỏng ra. Thân hình cũng bị kình lực từ tấm đệm đánh cho lùi lại hai bước, dưới chân vướng phải thứ gì, nàng loạng choạng ngã xuống đất.

Hoa Trước Vũ cúi xuống nhìn, dưới đất chỗ ngoài cửa trướng, đầy những thứ bị vứt ra, nào là đệm gấm, nào là chén trà. Trong trướng trải đệm, những thứ này chưa bị vỡ, chỉ lung tung khắp mặt đất. Nàng bỗng nhiên nhớ ra, vừa rồi khi bước vào, bên ngoài chẳng có lấy một tên thị vệ, chắc hẳn đều đã bị Cơ Phụng Ly đuổi đi rồi.

Đến lúc này, Hoa Trước Vũ hiểu ra, Cơ Phụng Ly đã trúng phải mị dược. Ở Bắc Triều, nàng cũng từng trúng phải một lần, biết được dược tính của thứ thuốc này.

Nếu nàng không chạy, thì đúng là kẻ ngốc. Nàng hoang mang bò từ dưới đất dậy, nhanh chân chạy ra cửa trướng. Nàng đứng dậy quá mạnh, búi tóc bị tấm đệm đánh cho lỏng ra, lập tức xõa xuống như dòng thác.

Đôi mắt mơ màng của Cơ Phụng Ly càng trở lên mê loạn, trông thấy mái tóc xõa của Hoa Trước Vũ, lông mày hắn nhíu sâu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, bỗng nhiên giơ tay dập tắt ngọn nến trong trướng.

Trong trướng đột nhiên tối om, sau lung vang lên tiếng tà áo xé gió, đầu vai trong khoảnh khắc bị tóm lấy, nàng không ngờ Cơ Phụng Ly lại hành động nhanh như vậy, nhanh như trong thần thoại, chỉ chớp mắt đã tóm được nàng. Giữa lúc trời đất quay cuồng, nàng bị đè ra trong trướng.

Hoa Trước Vũ kinh hãi, ngước mắt nhìn lên, trong bóng tối, tà áo trắng trước mắt tung bay tựa đám mây, một bàn tay thuông dài thò ra từ trong áo, giữ lấy cẳm nàng. Hơi thở hừng hực của hắn phả trên đỉnh đầu nàng, bàn tay nắm lấy cằm nàng nóng như ngọn lửa, nhưng thanh âm của hắn lại lạnh lùng truyền xuống: “Nữ nhân, là Lam Băng đưa ngươi đến phải không?” Ngữ khí tuy lạnh lùng, nhưng thanh âm khàn khàn chứa đầy từ tính, Hoa Trước Vũ biết, đó là tác dụng của thuốc.

“Không phải, ta không phải!” Hoa Trước Vũ cố tình dùng giọng nữ nói. Hiện giờ Cơ Phụng Ly hiển hiên đã tỉnh, nhưng vừa rồi hắn trông thấy tóc nàng buông xõa, đã coi nàng là nữ nhân, nàng không thể để hắn biết nàng là Nguyên Bảo nữa.

“Không phải ư?” trong thanh âm lạnh lùng đầy vẻ chế giễu, “Trong quân làm gì có nữ nhân!”

“Ta… ta là…” Hoa Trước Vũ hạ giọng, nói được một nửa, liền đột nhiên giơ tay, đánh vào trước ngực Cơ Phụng Ly. Tuy hiện giờ nội lực của nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đánh một chưởng ở cự ly gần thế này, tin rằng Cơ Phụng Ly cũng không chịu nổi.

Chưởng phong dữ dội, trong nháy mắt chạm đến trước ngực Cơ Phụng Ly, nhưng trong khoảnh khắc đó, liền bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy. Thanh âm khàn khàn mê hoặc của hắn lại vang lên bên tai nàng: “Thật không ngờ, ngươi lại còn biết võ công! Đã đến rồi, không thể đi được nữa đâu, không cần chơi trò vờ tha để bắt gì hết, yên tâm, chỉ cần ngươi là nữ, bất kể tướng mạo thế nào, ta đều muốn có được ngươi!”

Thanh âm đã động tình khàn khàn, đầy từ tính, vốn dĩ ung dung mê hoặc, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ lạnh lùng, tựa như bản thân hắn không hề muốn như vậy.

Eo thon bị Cơ Phụng Ly ôm lấy, Hoa Trước Vũ vùng vẫy càng mạnh hơn. Nàng bất chấp nguy hiểm không được dùng nội lực, dùng toàn bộ nội lực còn lại, thế nhưng vẫn không thoát được đôi tay ma quái của Cơ Phụng Ly. Trên eo bị hắn điểm một cái, toàn thân lập tức mềm nhũn, tên Cơ Phụng Ly bỉ ổi đã điểm huyệt đạo của nàng. Trời đất xoay chuyển, nàng bị hắn ôm vào trong. Bộ ngực đầy đặn của nàng áp vào ngực hắn, đầu óc chấn động, mặt lập tức đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, trời ơi, phải làm sao bây giờ?

Nàng nghĩ, nếu nói chính mình là Nguyên Bảo, hậu quả sẽ ra sao?

Trong quân doanh ngoài nàng ra, có lẽ không còn nữ nhân nào khác. Chẳng lẽ nàng phải chịu thiệt thế này sao? Hiển nhiên, hiện giờ Cơ Phụng Ly tưởng nàng là nữ nhân do kẻ khác đưa tới. Nhân lúc hắn vẫn còn tỉnh táo, chi bằng cho hắn biết, nàng là Nguyên bảo. Như thế, có lẽ vẫn còn hi vọng.

“Ta…”, cổ họng bị tắc lại, những lời chưa nói liền bị chặn đứng, không còn thốt ra được nữa, á huyệt đã bị điểm, muốn nói chuyện cũng không được.

“Ta ghét thanh âm của ngươi!” Giọng nói của Cơ Phụng Ly vang lên trên đỉnh đầu, khàn khàn mà lạnh lùng.

Hắn giơ tay một cái, một làn gió lạnh trong bóng tối lướt qua, chăn gấm trên giường đã được hắn trải xuống đất. Thậm chí, hắn còn không muốn để nàng lên giường của hắn, dường như chuẩn bị cùng nàng điên loan đạo phượng dưới mặt đất này.

Nàng bị hắn đặt xuống đất, nằm rất lâu.

Trong bóng tối, Cơ Phụng Ly ngồi bên cạnh nàng, không hề động đậy. Khắp người tỏa ra hàn khí lạnh như băng. Hắn dường như đang chiến đấu với dược tính, Hoa Trước Vũ chỉ hi vọng hắn có thể chịu đựng được lâu một chút, chịu đựng được đến khi có người đến.

Đêm rất yên lặng. Trong trướng càng lặng yên như cái chết không có bất kỳ tiếng động nào, ngoại trừ… tiếng thở dốc của Cơ Phụng Ly.

Tiếng thở dốc của hắn, lúc nhanh lúc chậm, trong căn trướng yên lặng như tờ, bị phóng to đến vô hạn, nàng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Hoa Trước Vũ gần như có thể thông qua tiếng thở của hắn, phán đoán được mức độ phát tác của mị dược. Nàng thấy hơi thở của hắn càng lúc càng nhanh và nặng, lập tức cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Bỗng nhiên, mùi tanh nhàn nhạt thoảng qua trước mũi, nàng thoáng cảm thấy Cơ Phụng Ly đã cắn chảy máu cánh tay để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Sợi dây căng thẳng trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ lỏng ra được một chút, nàng nghĩ có lẽ đêm nay mình vẫn có thể giữ được trinh tiết. Hiển nhiên, Cơ Phụng Ly hoàn toàn không muốn đụng vào nàng, tuy nàng từng tận mắt trông thấy hắn và nữ nhân khác truy hoan, không hiểu vì sao lúc này hắn lại có thể khắc chế đến vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ may mắn rằng hắn đã khắc chế được. Ít nhất thì, điều đó giúp nàng có một tia hi vọng.

Thế nhưng, sự tình không hề giống như trong tưởng tượng, Cơ Phụng Ly cắn chảy máu tay, dường như vẫn không thể làn giảm đi dược lực của mị dược, hơi thở trái lại càng nặng nề và gấp gáp hơn bao giờ hết.

Trong bóng tối, nàng cảm thấy hơi thở đàn ông ép tới, chậm rãi đè lên nàng.

Lại gần từng chút, từng chút một.

Cho đến khi, gần trong gang tấc.

Cho đến khi, thân thể sát vào nhau.

Cho đến khi, hơi thở hừng hực như ngọn lửa của hắn phả trên má nàng, khiến khuôn mặt nàng lập tức cảm thấy như bị bỏng.

Khuôn mặt bị hơi thở của hắn làm cho nóng bừng, nhưng sâu thẳm trong tim lại vỡ ra một vết thương tuyệt vọng và bi ai, không ngừng chảy máu ra ngoài.

Hắn bắt đầu cởi quần áo của nàng, nhưng hắn dường như không giỏi làm việc đó, về sau, hắn giơ tay vạch một cái, đầu ngón tay đi đến đâu, quần áo liền rách đến đó, tơi tả rơi xuống, thân thể trong trắng của nàng lộ ra trong căn phòng u ám.

Lạnh quá! Thân thể lạnh, trái tim nàng càng lạnh hơn.

Hôm đó, khi nàng ngồi kiệu hoa được rước về tướng phủ, khi nàng trùm khăn che mặt ngồi trên giường hỉ chờ đợi, khi đó, nàng định giao bản thân mình cho hắn. Thế nhưng, thế sự trêu ngươi, điên đảo mấy hồi, khi nàng vẫn còn hận hắn, lại phải quấn quýt với hắn bằng cách này, khiến nàng muốn phản kháng cũng không được.

Nàng nằm dưới đất, khóe môi nở một nụ cười bi thương.

Trong bóng tối, nàng thoáng trông thấy ánh mắt hắn, dường như nóng rực như một ngọn lửa.

Cuối cùng Cơ Phụng Ly không thể chịu đựng được nữa xoay người cởi quần áo ra, thân thể nóng rực áp lên người nàng, không chạm vào đâu khác, trực tiếp tiến vào bên trong.

Trong khoảnh khắc, Hoa Trước Vũ cảm thấy đau đớn vô cùng, không nhịn được hít một hơi lạnh. Cơ Phụng Ly nghe thấy, thân hình lập tức dừng lại, thanh âm khàn khàn khẽ vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Ngươi nhẫn nhịn một chút, ta cũng đau!”

Đôi tay hắn chống lên người nàng, hồi lâu không động đậy gì nữa.

“Cút ra!” Hoa Trước Vũ phẫn nộ hét lên, nhưng không phát ra được bất cứ thanh âm nào, chỉ có đôi môi mấp máy một cách vô thức.

Ngoài trướng gió lạnh hoành hành, thổi căn trướng kêu răng rắc, nhưng trong trướng lại là cảnh xuân phơi phới.

Hoa Trước Vũ bỗng há miệng cắn đầu vai Cơ Phụng Ly, môi và răng đầy vị máu tanh, nhưng nàng vẫn không chịu buông ra, cắn thật mạnh như một con sói.

Trong bóng tối, mùi vị tình dục và máu tanh hòa vào nhau dâng lên.

Cơ Phụng Ly trước sau chỉ trống hai tay, để tránh cho thân thể hắn và nàng khỏi những động chạm không cần thiết.

Không biết bao lâu sau, động tác của Cơ Phụng Ly chậm lại. Hắn dường như có phần không tỉnh táo, nàng cảm thấy hắn cúi đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người gặp gỡ trong bóng tối.

Một bên lạnh lùng sắc bén, một bên nghi hoặc mê loạn.

Căn trướng không có cửa sổ, tối đến mức cho dù gần nhau trong gang tấc, cũng không rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào hắn.

Hắn đột nhiên dừng hẳn động tác lại. Nàng cảm thấy hàn ý, hàn ý dày đặc trên người Cơ Phụng Ly hòa lẫn với bi thương chậm rãi lan tỏa.

Rất hiển nhiên, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, độc có lẽ đã được giải, mọi thứ cuối cùng cũng đã kết thúc. Thế nhưng, món nợ oan nghiệt này giữa nàng và hắn, vẫn chưa kết thúc.

Cơ Phụng Ly, ta sẽ giết ngươi!

Rồi có một ngày, ta sẽ giết ngươi!

Rồi sẽ có ngày…

Trong lòng nàng ngấm ngầm phát thệ.

Một tiếng thì thầm bỗng vang lên từ trên đỉnh đầu.

“Bảo Nhi…”

Thanh âm rất trầm, rất khẽ, cực kỳ cẩn thận, tựa như tiếng nói từ sâu trong tim, tuôn ra nơi đầu môi trong khoảnh khắc vô tình.

Trong lòng Hoa Trước Vũ đột nhiên kinh hãi, chẳng lẽ Cơ Phụng Ly đã phát hiện ra nàng là Nguyên Bảo rồi? Thế nhưng, lại không giống như là vậy. Bởi lẽ, thanh âm của hắn bi thương là thế, khổ sở là thế, mang theo thứ cảm giác nặng nề và đè nén khó lòng diễn tả.

Hắn dựa vào đâu mà gọi tên nàng, gọi tên nàng để làm gì? Một dòng nước mắt long lanh rơi trên khuôn mặt nàng, nóng hôi hổi, mang theo hơi ấm thiêu đốt con tim.

Trong khoảnh khắc đó, nàng dường như bị bóng đè. Tựa như có một tia sét, đột nhiên đánh vào khoảng đầu óc hỗn độn của nàng, có những chuyện, bỗng nhiên hiểu ra, nhưng nàng dường như không dám tin là thật. Có lẽ, hắn vốn dĩ không phải đang gọi nàng, chỉ là đang gọi bảo bối trong lòng hắn mà thôi.

“Ngươi có thể ở đây ngủ một lát, cũng có thể đi ngay. Cần thứ gì, ngươi có thể nói với những người đưa ngươi đến đây, thứ gì cũng có thể cho ngươi được.” Hắn xoay người đi xuống, ngồi bên cạnh nàng, trầm giọng nói.

Nàng cũng nằm cứng đờ trên mặt đất, hồi lâu không động đậy.

Dường như lúc này hắn mới nhận ra nàng bị hắn điểm huyệt. Hắn giơ tay mò mẫm tìm đến huyệt đạo bên eo nàng, khẽ điểm một cái, giải khai huyệt đạo cho nàng, lại giơ ngón tay giải á huyệt của nàng. Hắn quay người, chậm rãi đi đến chiếc giường bên cạnh, nằm xuống một cách rã rời.

Hoa Trước Vũ nằm dưới đất, nàng cảm thấy rất mệt, cảm thấy xương cốt toàn thân dường như gãy hết, đau đến ức không còn là của bản thân mình nữa. Nếu có thể, nàng rất muốn ở đây ngủ một giấc, nhưng trong lồng ngực đầy nộ khí, nàng làm sao mà ngủ được? Nàng sao có thể ngủ ở đây?

Hồi lâu, nàng mới nhịn đau từ từ bò được dậy, nhặt quần áo bừa bãi dưới đất, chậm rãi mặc lên người từng chiếc một.

Đầu óc trống rỗng, tư tưởng dường như đã đình trệ. Nàng đi ra ngoài một cách vô thức, chân mềm đến nỗi như thể giẫm trên bông gòn.

Màn đêm bên ngoài, yên lặng tịch liêu đến thế. Nàng lê những bước nặng nề về đến trong trướng của mình, thay bộ quần áo rách nát trên người ra, dùng tấm vải quấn trước ngực.

Ánh đèn trong trướng mờ ảo, đôi mắt trong trẻo khẽ nheo, nàng nhìn quanh một vòng, trông thấy chiếc ngân thương của mình. Dùng ngân thương chẳng giải hận chút nào, tiếc là, không có đao.

Nàng vén cửa trướng đi ra ngoài, nhịn cơn đau trên người, từ từ bước qua quân doanh. Qua mấy căn lều, nàng mới trông thấy mấy binh sĩ đang đứng nghiêm trong đêm. Mấy binh sĩ mỉm cười chào nàng: “Bảo thống lĩnh, muộn thế này rồi, ngài định đi đâu?”

Hoa Trước Vũ không trả lời, đi thẳng đến trước mặt một binh sĩ ở gần nhất, giơ tay thật nhanh, “xoẹt” một tiếng đã rút đai đao đeo bên hông của người đó ra.

Thanh đại đao rất dài và sắc bén, dưới ánh trăng lạnh lùng lấp lánh ánh sáng sắc nhọn, phản chiếu đôi mắt nàng, sâu trong đáy mắt là hàn ý oai nghiêm.

Nàng vác đại đạo, quay người đi về thật nhanh, đằng sau vang lên tiếng kêu kinh dị của binh sĩ: “Bảo thống lĩnh, ngài định làm gì vậy? Đao của tôi?!”

“Mượn đao của ngươi một lát!” Hoa Trước Vũ nói, chẳng thèm quay đầu lại, nhanh chân bước về phía trước, lửa giận khiến nàng quên cả cơn đau trên người. Khi sắp sửa đi đến trướng của hắn, nàng bỗng nhiên dừng bước.

Cửa lớn ngoài trướng của Cơ Phụng Ly đang mở, ánh nến sáng trưng từ bên trong tỏa ra ngoài. Nàng trông thấy Lam Băng và một người con gái đi từ trong trướng ra.

Lam Băng đưa mấy đĩnh bạc vào trong tay người con gái cười khúc khích nói: “Làm phiền cô nương uổng công một chuyến rồi, chỗ bạc này mời cô nương nhận lấy, tại hạ sẽ sai người đưa cô nương về ngay. Chỗ bạc này đủ cho cô nương tìm một nhà chồng tử tế rồi, còn tốt hơn phải làm cơ thiếp của đại nhân nhà ta nhiều.” Người con gái đón lấy chỗ bạc, lưu luyến lên xe.

Hoa Trước Vũ nghiêng người trốn đằng sau trướng, người con gái này chắc hẳn chính là người mà Lam Băng tìm đến để giải mị dược cho Cơ Phụng Ly, còn nàng lại đi thế thân cho cô ta.

Thật là, nàng đau khổ mà không nói ra được!

Hiện giờ bỗng nhiên nàng không muốn đi chém Cơ Phụng Ly nữa, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Sau khi bình tĩnh lại, nàng nghĩ vẫn không thể để lộ thân phận nữ nhi của mình được. Thế nhưng, món nợ này, nàng sẽ nhớ trong lòng.

Đường Ngọc và Lam Băng đứng ngoài trướng, hai người đều mang thần sắc nghi hoặc.

“Rốt cuộc là ai đã giải mị dược cho tướng gia? Vừa rồi tướng gia cứ tưởng là nữ nhân do chúng ta đưa đến. Rốt cuộc là ai? Trong quân doanh làm gì có nữ nhân?” Lam Băng chau mày nghĩ mãi không ra.

“Ai bảo trong quân doanh không có nữ nhân, trước mắt đang có một người!” Một giọng nói thô lỗ nạng nề truyền đến.

Hai người ngẩng đâu, trông thấy Đồng Thủ bước dưới màn đêm, đầy vẻ phong trần đi đến. Mấy ngày nay Đồng Thủ không ở trong quân doanh, mà dẫn binh mã đi tiếp ứng đội ngũ vận chuyển lương thực Tây Giang Nguyệt.

“Đồng Thủ, ngươi nói trong quân có nữ nhân, là ai?” Đường Ngọc nghi hoặc hỏi.

“Ta đi tiếp ứng đội ngũ vận chuyển lương thực của Tây Giang Nguyệt, không ngờ Tứ cô nương lại tự mình áp tải tới đây. Sau khi ta tiếp ứng được cô ấy, cô ấy liền theo kỵ mã tới quân doanh trước, ta còn về đến đây rồi, chắc chắn cô ấy đã đến từ trước.” Đồng thủ nghi hoặc nói.

“Cô ấy đã đến rồi sao?” Lam Băng sửng sốt hỏi, “Cô ấy thực sự đã đến sao?”

“Hoàn toàn chính xác, đã đến từ lâu rồi,các ngươi không biết, chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa đến, đã xảy ra chuện gì rồi?” Đồng Thủ nghi hoặc nói.

“Mau phái binh sĩ đi dò la xem sao.” Lam Băng lo lắng nói.

Đồng Thủ quay người đi, chẳng mấy chốc sải bước trở lại, “Ta sau binh sĩ đi hỏi thăm, nói rằng cô ấy đến từ lâu rồi, được Nam Cung Tuyệt sắp xếp cho một căn lều, đã đi nghỉ từ sớm.”

“Quả thực đã đến rồi, vậy thì, vậy thì…” Lam Băng mấp máy môi, mãi không nói ra được hết cả câu.

“ Đồng Thủ, ngươi lui xuống trước đi, hai chúng ta đi thăm tướng gia.” Đường Ngọc hạ giọng nói.

Cơ Phụng Ly ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn cuộc cờ tàn trên mặt bàn. Ngón tay thuôn dài của hắn, chậm rãi vuốt qua từng quân cờ. Ánh nến vàng nhạt trong trướng, phán chiếu khuôn mặt trắng bệch của hắn tranh sáng tranh tối. Hắn ngồi đó, trên mặt không thấy buồn vui, trong mắt là sự giá lạnh thấm vào xương tủy.

“Dung Tứ đến rồi! Đồng Thủ nói, cô ấy đã đến đây từ lâu. Vừa rồi thuộc hạ sai người đi điều tra, nghe nói, Nam Cung Tuyệt đã sắp xếp cho cô ấy một căn trướng, cô ấy đã đi ngủ từ sớm.” Đường Ngọc chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Cơ Phụng Ly đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng cực kỳ lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào Đường Ngọc, lặng lẽ hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“A Dung đã đến rồi!” Đường Ngọc nói.

“Đến từ bao giờ?” Bàn tay Cơ Phụng ly run run, nheo mắt hỏi.

“Đến từ tối, hiện đã đi nghỉ.” Đường Ngọc hạ giọng nói.

“Cạch”…

Tiếng động khẽ vang lên, quân cơ đen trong tay Cơ Phụng Ly đã rơi xuống đất.

Hắn sững sờ hồi lâu. Bỗng nhiên ngồi vật xuống thảm, chiếc bàn sau lưng bị hắn chạm đổ, bình rượu trên bàn rơi xuống đất, rượu đỏ lập tức vung vãi ra ngoài.

Màu đỏ ấy, khiến Cơ Phụng Ly nhớ đến giây phút vừa rồi.

Hắn thắp sáng đèn nến, bỗng trông thấy máu trên chiếc chăn gấm, nhiều như thế, đỏ như thế, chói mắt là thế. Hắn chưa hề biết rằng, đêm đầu tiên của phụ nữ sẽ chảy nhiều máu như thế.

Dòng máu đỏ, khiến hắn sinh lòng áy náy sâu sắc, cho dù hắn cho rằng đối phương chỉ là gái mãi nghệ do Lam Băng tìm từ thanh lâu tới, cho dù giữa bọn họ chỉ là cuộc giao dịch thể xác, cho dù hắn vốn mang lòng khinh rẻ đối với gái thanh lâu, thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.

Thế nhưng, đã muộn rồi, càng gây đã kích hơn là, nàng vốn không phải gái thanh lâu nào hết, nàng vốn là…

“Kẻ đáng chết nào đã hạ độc tướng gia?” Lam Băng căm hận nghiến răng nói.

“Điều tra!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Đường Ngọc kiểm tra một lượng thức ăn thừa mà Cơ Phụng Ly dùng vào buổi tối, không hề phát hiện ra Thanh Ti Nhiễu. Hắn cầm một cây kim bạc, nướng trên ngọn nến một hồi, kim bạc vẫn không hề đổi màu. Hắn nghi hoặc chau mày, thứ độc này được bỏ vào đâu, kẻ hạ độc là ai?

“Tướng gia, có thể tiếp tướng gia, ngoại trừ mấy người chúng tôi, Cơ Thủy, Cơ Nguyệt, chỉ có mình Nguyên Bảo là người ngoài thôi.” Lam Băng thận trọng nói.

“Thằng ranh này, ta đã sớm nghi ngờ y sẽ gây chuyện bất lợi cho tướng gia, dù sao y cũng là người của Hoàng Phủ Vô Song.”

“Quả thực y hận ta, nhưng y không phải loại tiểu nhân như thế, nếu muốn giết ta, sẽ trực tiếp vác đao tới chém.” Cơ Phụng Ly chẳng buồn ngẩng đầu, nheo mắt lạnh lùng nói. Dưới ánh nến mờ mờ, vẻ mặt xanh xao của hắn lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm trầm tĩnh, chỉ là, sâu thẳm trong đáy mắt lặng lẽ đan xen nỗi đau vò xé tâm can. Hắn giơ ngón tay cầm lấy một quân cờ đen, đặt trong lòng bàn tay. Dưới ánh nến, trong lòng bàn tay trắng trẻo quân cờ đen đến mức kinh tâm động phách, sáng loáng lạnh lùng.

Lam Băng chau mày, không hiểu vì sao tướng gia có thể chắc chắn không phải do Nguyên Bảo gây ra như thế. Dường như, từ khi ra đến chiến trường, thái độ của tướng gia đối với Nguyên Bảo đã hoàn toàn thay đổi.

Đường Ngọc nướng cây kim bạc trên ngọn lửa xong, liền đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu lập tức ứa ra. Hắn lau giọt máu đi, trong khoảnh khắc, chỗ bị kim đâm dần chuyển màu đen, không quan sát kĩ, hoàn toàn không thể nhận ra được.

“Tướng gia, điều tra ra rồi, Thanh Ti Nhiễu được bỏ trong nến. Phải hạ độc bảy bảy bốn mươi chín ngày liền, cho nên độc tính trong mỗi cây nến đều cực kỳ ít, kim bạc không thể nghiệm ra được, chỉ có gặp máu, độc tính tăng mạnh mới thể hiện ra ngoài.” Đường Ngọc bẩm, “Chỗ nến này, e rằng trước khi mua về, đã bị kẻ khác giở trò rồi.”

Lam Băng gật đầu nói: “Không ngờ, bọn chúng lại dùng cách bỉ ổi như vậy để hại tướng gia.”

Cơ Phụng Ly chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi dày che đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt. Những kẻ đó, nếu chỉ muốn hắn phát độc mất mạng, thì cần gì phải dùng mị dược?

Hoa Trước Vũ ốm.

Sáng sớm, khi nàng tỉnh lại, định ngồi dậy, không ngờ cánh tay mềm nhũn, toàn thân vô lực ngã ra giường. Trán nàng nóng rực, tựa như bị lửa thiêu.

Từ khi biết ghi nhớ mọi chuyện đến nay, Hoa Trước Vũ cùng lắm chỉ bị thương, rất ít khi bị ốm. Cho dù mắc bệnh, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng luyện võ, dẫn binh. Thế nhưng, bệnh lần này rất nặng, nhanh chóng hạ gục nàng.

Trong ngực đau rút từng cơn, cổ họng càng như có một luồng máu tanh ngọt xông lên không sao nhịn được, bất ngờ phun ra một ngụm máy, vấy lên tà áo, nhìn mà kinh hãi.

Nàng thở dốc, ngơ ngẩn nhìn vết máu đỏ ấy, bỗng nhiên lòng đau như cắt, nỗi đau như nước lũ cuồn cuộn chon vùi nàng. Chẳng làm sao kìm nén được nữa, nước mắt cứ thi nhau ứa ra khỏi bờ mi, lã chả tuôn rơi.

“Cha! Con không chịu được nữa rồi!” Nàng nằm bò trên giường, mặc cho nước mắt nhạt nhòa, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.

Ngoài trướng có tiếng bước chân vang lên, liền đó là tiếng gõ cửa, “Bảo thống lĩnh đã dậy chưa, đến giờ ăn sáng rồi.”

Đó là đầu bếp ngày ngày đưa thức ăn cho nàng, những ngày gần đây, nội lực của nàng bị tổn thương, luôn có đầu bếp chuyên đưa cơm cho nàng.

“Chờ một lát.” Hoa Trước Vũ khàn giọng hét lên, trong cổ họng cũng đau đến mức khó chịu. Nàng gắng gượng bò dậy khỏi giường, dọn sạch vết máu dưới đất, rồi mới ôm trán, mở cửa phòng ra.

Đầu bếp đi thẳng vào trong, đặt thức ăn lên bàn trong trướng, quay đầu trong thấy bộ dạng của Hoa Trước Vũ kinh hãi kêu lớn: “Bảo thống lĩnh, có phải ngài bị ốm rồi không?”

Hoa Trước Vũ khẽ ho một tiếng, “Có lẽ là nhiễm hàn chứng, ngươi đến chỗ quân y lấy ít thuốc về đây. Chuyện này đừng nói cho ai biết, được không?”

“Bảo thống lĩnh, ngài ốm rồi thì nên mời quân y đến chẩn trị, dùng thuốc lung tung như vậy làm sao được?” Đầu bếp là một hán tử thẳng thắn.

“Ta không có gì đáng ngại đâu, ta cũng biết chút y thuật, biết mình bị làm sao, ngươi mau đi đi. Đa tạ!” Hoa Trước Vũ ngồi trên giường chậm rãi nói.

Đầu bếp thấy thế, nhanh chân đi ra ngoài.

Hoa Trước Vũ ngồi trên giường thở dốc, cảm thấy hơi thở của mình nóng rực. Thế nhưng, bệnh tình của mình nàng khá rõ. Nàng không phải thầy thuốc, có điều, ở lâu trong quân, một số chứng bệnh thông thường nàng đều hiểu cả. Nàng biết mình đã nhiễm phong hàn, lại thêm hôm qua động khí quá lớn, tổn thương đến gan phổi.

Đầu bếp cũng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã lấy được thuốc về, “Bảo thống lĩnh, tôi xem bộ dạng của ngài, e rằng cũng không sắc được thuốc đâu, để tôi sắc cho ngài nhé. Hay là, nói với tướng gia một tiếng, phái hai thị vệ đến hầu hạ cho ngài.”

“Được rồi, cảm ơn ngươi. Đừng nói cho tướng gia biết, ngài ấy rất nhiều việc, tự ta làm được rồi, không cần người khác phải chăm sóc.” Hoa Trước Vũ cười yếu ớt nói.

Đầu bếp không biết làm thế nào, bỏ thuốc vào trong nồi, rót nước, đặt lên lò sắc. Qua một chốc, nồi thuốc sôi sùng sục, hắn giữ cho lửa nhỏ, quay người lại nói: “Bảo thống lĩnh, sắc thêm chừng hết một nén hương nữa là được, tôi về trước, lát nữa đưa cơm sẽ lại đến thăm ngài.”

Hoa Trước Vũ gật đầu, đầu bếp chậm rãi lui ra. Nàng dựa trên giường hồi lâu, ước chừng thuốc trong nồi đã được, liền gắng gượng xuống giường, chậm rãi lê đến trước lò. Vừa mới bưng thuốc lên, nàng liên thấy chóng mặt, tay bỗng nhiên mềm nhũn ra. Chỉ nghe “cộc” một tiếng, nồi thuốc rơi xuống đất, thuốc nóng bắn tứ rung, bắn cả lên chân, lên đùi Hoa Trước Vũ, nóng rát từng cơn.

Thân thể mềm nhũn, nàng gần như sắp ngất. Cửa trướng đột nhiên mở ra, một bóng người bước vào, thấy thế lập tức nhanh chân tiến lên vài bước, đỡ lấy Hoa Trước Vũ. Người đó chau mày hỏi: “Huynh làm sao thế, bị ốm rồi à?”

Hoa Trước Vũ giương đôi mắt nặng nề, trông thấy người trước mắt là Bình, nghẹn giọng nói: “Ta bị ốm rồi, cậu giúp ta sắc một bát thuốc khác đi.”

Sắc mặt Bình sa sầm, dịu Hoa Trước Vũ lên giường, lấy một chiếc khăn, nhúng nước, đắp lên trán Hoa Trước Vũ. Cậu nhanh tay sắc thuốc, chẳng mấy chốc thuốc đã sắc xong, để nguội một lát, liền bưng tới trước mặt Hoa Trước Vũ, “Sao lại thành ra thế này, bị ốm rồi cũng không chịu sắc thuốc nữa? Mấy ngày trước chẳng phải có Cơ Phụng Ly rất chăm lo cho huynh đó sao, còn dặn đầu bếp chuyên nấu ăn cho huynh, nếu không phải như thế, tôi sao có thể yên tâm đến vậy.”

Hoa Trước Vũ bưng bát thuốc lên, ngửa cổ uống một hơi, thở dốc nói: “Bình, ta ngủ một lát, cậu canh gác ở đây, đừng để cho ai vào.” Hiện giờ nàng chỉ muốn ngủ yên một giấc, có Bình canh giữ ở đây, nàng mới có thể yên tâm mà ngủ được.

Giấc ngủ không biết kéo dài bao lâu, khi nàng tỉnh lại, trông thấy Bình ngồi cạnh ở một góc giường, nhìn nàng mỉm cười. Có một người ngồi canh, cảm giác thật là tốt.

“A Bình, ta thấy đỡ nhiều rồi, cậu về trước đi, đừng để người khác phát hiện ra. Chỗ này dù sao cũng ở rất gần trướng giám quân của Cơ Phụng Ly, nếu bị phát hiện thì nguy.” Hoa Trước Vũ hạ giọng nói.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay đây, huynh cũng nhanh chóng dọn về Hổ Khiếu Doanh đi, dù sao tôi cũng là binh sĩ ở Hổ Khiếu Doanh. Đến đó rồi tôi tìm huynh cũng tiện hơn.” Bình chau mày nói.

Hoa Trước Vũ gật đầu, “Được!”

“Có một chuyện, tôi do thám được, trong quân doanh có một đoàn lương mới được vận chuyển đến, nhưng không phải do triều đình đưa tới, mà là do Tây Giang Nguyệt thu thập.”

“Tây Giang Nguyệt? Tây Giang Nguyệt do Nam Bạch Phượng Dung Lạc lập lên ư?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi.

Trong mắt người đời, Dung Lạc cực kỳ thần bí. Hoa Trước Vũ không biết nhiều về chàng. Chỉ nghe Đan Hoằng từng nói, chàng lập lên một căn lầu, tên gọi “Tây Giang Nguyệt”. Mỗi tháng vào ngày mùng sáu, những bách tính cần giúp đỡ có thể cầm thiếp đến Tây Giang Nguyệt, chàng sẽ sai thuộc hạ ra nhận thiếp. Bất kỳ ai, chỉ cần có khó khăn hoặc không có chuyện gì tự mình không làm được, đều có thể viết thiếp gửi lên. Chỉ cần chàng có thể làm được, chàng sẽ nhận thiếp, giúp đỡ người đó hoàn thành.

Khi Đan Hoằng lần đầu tiên nhắc đến đương thế tứ đại tuyệt thế nam tử với nàng, nàng còn nhớ mình đã cười ung dung hỏi: “Nam Bạch Phượng, dựa vào cái gì mà được xếp thứ nhất, bản tướng quân tuy chẳng có tài cán gì, nhưng dù sao cũng vì nước vì dân, trấn thủ biên quan, anh dũng giết địch. Sao lại chỉ xếp sau hắn? Thật chẳng công bằng chút nào!”

Đan Hoằng nói: “Người ta tuy không trấn thủ biên quan, nhưng lại làm được những việc thật cụ thể rõ ràng, giải quyết chuyện gấp của bách tính, lo mối lo của bách tính, thiết thực hơn người trấn thủ biên quan như chàng.”

“Tây Giang Nguyệt coi việc hành thiện vì dân là trách nhiệm của mình, chuẩn bị chút quân lương cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa, Tây Giang Nguyệt giàu ngang một nước, chút quân lương này có đáng gì đâu.” Hoa Trước Vũ lãnh đạm nói.

“Nghe nói, là Nam Bạch Phượng Dung Lạc đích thân đưa đến. Tôi cũng chỉ vô tình dò la được, binh sĩ trong quân doanh không hề hay biết. Tôi cảm thấy Tả tướng và Tây Giang Nguyệt không chừng có quan hệ mật thiết, nếu không, vì sao Dung Lạc phải tự mình ra tay?” Bình khẽ nói.

“Dung Lạc đến rồi sao?” Trong lòng Hoa Trước Vũ ngạc nhiên, nàng nheo mắt, chuyện này quả thực nàng chưa từng nghĩ tới, không ngờ Nam Bạch Phượng Dung Lạc lại đến quân doanh.

“Được rồi, ta biết rồi, cậu mau đi đi.” Hoa Trước Vũ vẫy tay nói.

Bình chậm rãi đứng dậy, trước khi đi, còn nói với vẻ không yên tâm: “Huynh phải nhớ, nhanh chóng dọn về Hổ Khiếu Doanh. Hôm nay nếu không phải tôi đến đây, huynh ngất trong này cũng chẳng ai biết.”

Hoa Trước Vũ gật đầu, Bình thở dài một tiếng, lặng lẽ lui ra khỏi trướng.

Cơ Phụng Ly xuyên qua từng hàng lều tướng, đến trước một căn trướng nhỏ. Hắn đứng hồi lâu trước cửa không vài, mãi cho đến khu nô tỳ mở cửa trướng đi ra ngoài đổ nước, mới trông thấy Cơ Phụng Ly đang đứng bên ngoài.

Nô tỳ đó vội dừng chân, cúi đầu hành lễ với Cơ Phụng Ly, “Nô tỳ bái kiến tướng gia.”

Cơ Phụng Ly lạnh lùng gật đầu, “Cô ấy đâu?”

“Ở bên trong.” Nô tỳ do dự một lát, nói, “Tướng gia, không biết vì sao, ban đêm cô nương từ bên ngoài trở về, ngủ không yên giấc, cứ ngồi đó khóc, trời sáng mới ngủ được, bây giờ vừa tỉnh dậy. Hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy không chịu nói.” Nô tỳ nhanh mồm nhanh miệng nói.

Cơ Phụng Ly thần sắc lãnh đạm gật đầu, bàn tay trong tà áo rộng đã hơi run, chẳng nói chẳng rằng bước vào trong trướng.

Một người con gái mặc quần áo đàn ông ngồi trên thảm bên cạnh chiếc bàn con, nàng không buộc tóc, mái tóc đen dài buông xõa như dòng thác, dưới ánh sáng mờ mờ trong trướng, lấp lánh như dòng nước chảy.

Cơ Phụng Ly nheo mắt, ký ức đêm qua hỗn loạn và mơ hồ, tựa như những hình ảnh rối bời trong vũng nước, khiến hắn vỗn dĩ không thể nào nắm bắt được. Thế nhưng, mái tóc đen này, hắn lại nhớ rất rõ. Trong lòng chấn động, hai chắn hắn lập tức như đổ chì, không tiến thêm được bước nào nữa.

Người con gái nghe thấy tiếng bước chân của hắn, quay người nhìn hắn. Mái tóc đen buông xõa càng làm nổi bật lên sắc mặt xanh xao của nàng, nhưng không tổn hại gì đến vẻ kiều diễm. Đôi lông may dài, sống mũi cao, đôi mắt u thâm, đây là một cô gái khá nhanh nhẹn. Có điều lúc này, khóe mắt nàng lại mạng một chút long lanh, một chút ươn ướt, trông dáng vẻ đáng thương, ngầm toát lên vẻ nũng nịu khiến người khác phải thương xót.

Trong tay nàng nâng chén rượu, trông thấy Cơ Phụng Ly, thần sắc lập tức chấn động, khuôn mặt vốn dĩ nhợt nhạt lại càng trắng bệch như tuyết. Trong đôi mắt đen dần ngưng tụ một màn sương, đôi nông mày thanh tú chau lại, nàng bỗng nhiên ngửa cổ, uống cạn chén rượu trong tay. Nàng quay người, giơ tay, cầm bình rượu rót đầy chén, đang định nâng lên uống cạn thêm lần nữa.

Bỗng nhiên một cánh tay áo trắng như tuyết lướt qua trước mặt, tay Cơ Phụng Ly đã giữ lấy chén rượu, hắn nheo mắt nhìn nàng, “Sao lại uống rượu?”

Người con gái ngẩng đầu, cười thê thảm: “Thiếp chỉ muốn say khướt cho xong, như thế mới có thể quên đi những chuyện không đáng nhớ!”

Bàn tay giữ lấy chén rượu của Cơ Phụng Ly khẽ run, “tách” một cái, chiếc chén sứ màu trắng bị hắn dùng lực quá mạnh liền vỡ ra. Rượu và những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.

“Đêm qua… là nàng ư?” Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, mấp máy môi, mất một hồi lâu, câu nói đó mới run rẩy thốt lên được.

Người con gái trước mắt nhìn hắn, thần sắc cực kỳ phức tạp, nàng khẽ lẩm bẩm: “Thiếp vốn định mang đến cho tướng gia một điều bất ngờ, không ngờ…” Hai hàng nước mắt tuôn rơi, chảy theo gò má.

“Tứ Nhi…” Cơ Phụng Ly do dự hồi lâu, cuối cùng run rẩy giơ tay ra, lau đi hàng lệ trên má Dung Tứ. Cánh tay giơ lên, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ lên vai nàng, “Không sao đâu!”

Hắn đứng đó ôm nàng, trong khoảnh khắc, tất cả những mong đợi vào vận may không còn nữa. Toàn thân hắn tựa như đột nhiên mất hết sức lực, bi thương và tuyệt vọng dâng trào, kết thành hàn băng thấu xương trong lồng ngực hắn.

Dung Tứ trong lòng hắn dường như nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên dùng sức đẩy Cơ Phụng Ly ra, “Tướng gia mặc thiếp, thiếp không sao đâu, chàng đi đi.”

Dung Tứ quay người chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, sâu thẳm trong lòng, là nỗi đau nặng nề.

Đêm hôm qua, nàng vốn định lén đến gặp tướng gia một lần, không ngờ lại nghe thấy những thanh âm ám muội truyền ra từ bên trong. Nàng ôm miệng, trốn bên ngoài trướng, qua một hồi lâu, liền trông thấy một nam tử mặc quân phục quần áo xộc xệch đi ra khỏi trướng. Nàng không trông rõ mặt người đó, nhưng lại có thể từ bộ dạng quần áo xộc xệch kia mà đoán ra trong trướng đã xảy ra chuyện gì.

Tựa như một tiếng sét nổ giữa trời quang, nàng choáng váng gần như ngất đi. Đôi với nàng mà nói, dù có thế nào cũng không thể ngờ được, tướng gia tựa vầng trăng lại ở cùng với một người đàn ông.

Khoảnh khắc đó, nàng nghĩ mình chẳng thà đừng tới quân doanh không trông thấy cảnh này. Nàng quả thực muốn khoét đi kí ức về khoảnh khắc đó, nhưng cho dù đã uống rượu, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng. Nàng thậm chí không khống chế được, cứ tưởng tượng lại cảnh tướng gia bên cạnh người đàn ông đó hết lần này đến lần khác, đến mức nàng gần như sắp sụp đổ.

Cơ Phụng Ly đứng đó hồi lâu, mới chậm rãi lê bước, đi đến trước giường, trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Tứ Nhi, nàng có đồng ý… có đồng ý làm phu nhân của ta không? Đồng ý tha thứ cho ta không?”

Dung Tứ sững sờ ngồi trên giường, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Cơ Phụng Ly.

Hắn lại muốn lấy nàng làm vợ ư? Tình cảm của nàng đối với hắn, không hề che giấu, hắn vẫn luôn biết rõ. Thế nhưng, hắn cũng từng kiên quyết từ chối nàng. Nhưng vì sao? Hiện giờ sao hắn lại đột nhiên nói như vậy?

Dung Tứ ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Phụng Ly với vẻ không hiểu. Trông thấy vẻ đau đớn sâu sắc trong mắt hắn, nàng đột nhiên có phần hiểu ra. Kì thực, tướng gia, e rằng cũng không muốn lún sâu vào thứ tình cảm bị cấm kỵ này nữa.

“Thiếp… thiếp có thể sao?” Nàng hỏi với giọng run run như thể không tin.

Cơ Phụng Ly mỉm cười, khóe moi mỉm cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, trong đôi mắt phượng lấp lánh vẻ dịu dàng, “Thế nào, Dung Tứ không đồng ý ư?”

Khuôn mặt Dung Tứ bất giác đỏ ửng, cúi đầu, lai đi giọt lệ trên khóe mắt, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, sà vào vòng tay hắn, khẽ đáp: “Thiếp đồng ý.”

Cơ Phụng Ly ôm nàng, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, nhưng sâu thẳm trong tim lại như thủng một lỗ rất lớn, dường như có gió lùa vào, vừa lạnh vừa trống rỗng, trống rỗng đến mức không có điểm tận cùng.

Hoa Trước Vũ nằm trên giường, trong đầu óc không ngừng hiện lên tin tức mà Bình đưa tới- Dung Lạc đã đến.

Lần trước, ở Thanh Thành, không ngờ Dung Lạc lại đấu giá mua người được cho là Đan Hoằng, dường như hắn rất có hứng thú với Doanh Sơ Tà.

Chuyện đó khiến nàng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Nam Bạch Phượng Dung Lạc, vì sao phải làm như vậy? Xem ra lần này, phải nghĩ cách điều tra người này mới được.

Hoa Trước Vũ nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy có người gõ cửa, “Bảo thống lĩnh, ngài có ở trong phòng không?”

Hoa Trước Vũ cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tướng gia có lệnh, lệnh Bảo thống lĩnh lập tức dọn hành trang quay về Hổ Khiếu Doanh.” Thị vệ bên ngoài cao giọng nói.

“Ta biết rồi!” Thế là nàng đỡ phải đi thỉnh thị, Bình lại còn lo Cơ Phụng Ly không chịu để nàng đi, không ngờ người ra đã đến đuổi nàng đi rồi. Vừa rồi nàng còn lo chuyện tối qua, Cơ Phụng Ly biết được nữ nhân mà Lam Băng tìm đến không phải người giải mị dược cho hắn, không biết liệu có nghi ngờ gì nàng không. Hiện giờ xem ra, chắc chắn là hắn không còn nghi ngờ gì.

Như thế lại càng hay, nàng không cần phải lo lắng thêm nữa. Nàng đứng dậy, gói ghém mấy bộ quân phục ít ỏi, không quên mang theo cả bộ quân phục rách tối qua. Dọn dẹp xong, nàng gắng gượng đi ra khỏi trướng.

Hôm nay trời rất nắng, mặt trời lên chính giữa bầu trời, Hoa Trước Vũ đột nhiên đi từ trong trướng ra, bị ánh mặt trời chiếu rọi phải nheo mắt lại, hồi lâu mới định thần chậm rãi đi qua doanh trại. Đầu nặng đến mức dường như không phải của mình nữa, trong thân thể dường như có một linh hồn khác thay thế nàng, cả người tựa như một xác chết biết đi, nhẹ nhàng như bay về phía trước.

Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị bệnh tật đánh gục. Nàng khẽ thở dài một tiếng, dưới chân đột nhiên bị vướng, nàng ngã gục xuống. Thị về đi đằng trước vội giơ tay đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Bảo thống lĩnh, ngài không sao chứ?”

“Ta không sao.” Hoa Trước Vũ nói thều thào, cảm thấy thân hình binh sĩ đang đỡ nàng run lên, thần sắc lập tức trở nên nghiêm trang.

Hoa Trước Vũ ngẩn người, ngước mắt nhìn lên có phần không hiểu. Trước mặt là Cơ Phụng Ly đang dẫn theo Nam Cung Tuyệt chậm rãi đi đến, hắn trông thấy nàng lập tức dừng bước.

Tà áo trắng phản chiếu ánh mặt trời trông lạnh lùng đến cực điểm, tựa như tuyết trắng những ngày Tam Cửu[1] mùa đông. Khuôn mặt hắn cũng lạnh giá như phủ tuyết, chỉ có trong đôi mắt nhìn nàng, có vài phần ngây dại, vài phần đau đớn, vài phần bi thương…

[1] Dân gian Trung Quốc chia 81 ngày sau Đông Chí thành 9 giai đoạn, mỗi giai đoạn gồm chín ngày, gọi là “Đông Cửu Cửu”, trong đó ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau Đông Chí được gọi là “Tam Cửu”.

“Tướng gia, Bảo thống lĩnh bị ốm rồi, thuộc hạ có thể đi dắt ngựa lại đây không?” Thị vệ vội thi lễ hỏi.

“Được!” Hắn lạnh nhạt đáp, những tình cảm trong đôi mắt phượng biến mất tăm mất tích, khi nhìn nàng thêm lần nữa ánh mắt đã tựa như cách trăm sông nghìn núi, xa vời là thế, xa đến nỗi khiến người ta không còn trông rõ tình cảm trong mắt hắn nữa.

Hoa Trước Vũ bám vào cánh tay của thị vệ, đứng vững thân hình, trên mặt mỉm cười lãnh đạm, giống hệt như trước đây, mỗi lần trông thấy Cơ Phụng Ly, có điều bàn tay trong tay áo rộng đã dần dần nắm lại thành quyền, nắm rất chặt, móng tay gần như cắm vào trong thịt. Hồi lâu, nàng mới chậm rãi lỏng tay ra, ngước mắt nói: “Nguyên Bảo đa tạ tướng gia.” Trong ngữ khí lạnh nhạt, gắng hết sức không mang theo bất cứ tình cảm nào.

Cơ Phụng Ly lạnh lùng “hừ” một tiếng, chậm rãi rời ánh mắt khỏi thân hình Hoa Trước Vũ một cách khó khăn, dứt khoát quay người đi qua bên cạnh nàng, tà áo phấp phới, màu trắng lạnh lùng đó, bay qua tầm trước mắt tựa như làn tuyết rơi.

Thị vệ dắt ngựa tới, dìu Hoa Trước Vũ lên ngựa, ngựa chở nàng chậm rãi đi ra.

“Hình như Bảo thống lĩnh ốm nặng.” Nam Cung Tuyệt chau màu nói, bộ dạng xanh xao tiều tụy thế kia, khiến người khác thực không nỡ nhìn.

Hắn quay đầu nhìn tướng gia, bỗng nhiên giật mình, nỗi đau trong mắt tướng gia sâu sắc đến thế, tựa như nước lũ sắp tràn bờ. Thế nhưng, cũng chỉ trong nháy mắt đôi mắt đen đó lại tựa như tuyết phủ hàn đầm, lạnh lùng băng giá.

“Người cầm binh đánh trận, sao có thể dễ dàng để con bệnh đánh gục như thế được?” Cơ Phụng Ly lạnh nhạt nói, nhanh chân đi vào trong trướng.

Hoa Trước Vũ đã về đến Hổ Khiếu Doanh.

Binh sĩ trong Hổ Khiếu Doanh săn sóc nàng cực kì chu đáo. Tám hiệu úy chẳng ai bảo ai, đều tận tâm bưng thuốc sắc thuốc. Các binh sĩ lại càng tranh nhau vỡ đầu để đến chăm sóc nàng, nhất là những binh sĩ hôm đó được Hoa Trước Vũ cứu ở sơn cốc, vì chuyện này còn ra tay đánh nhau.

Sau cùng, một hiệu úy ở Hổ Khiếu Doanh sợ ảnh hướng đến việc dưỡng bệnh của Hoa Trước Vũ, chỉ sai hai binh sĩ chăm sóc cho nàng, số còn lại đều đuổi cả đi. Trong quân doanh cũng không thiếu thuốc, thuốc tốt thuốc bổ đều đem cho nàng dùng.

Lần này ngã bệnh, Hoa Trước Vũ nằm trên giường hơn nửa tháng trời. Nửa tháng sau, khi nàng bước ra khỏi trướng, có cảm giác như đã sang một kiếp khác.

Nàng đứng bên dòng sông, đưa mắt nhìn ra xa, bầu trời cao, dãy núi mênh mông, mặt trời lúc hoàng hôn tròn vành, cảnh sắc ở đất bắc khiến người ta bỗng nảy sinh cảm giác hùng vĩ tráng lệ.

Trên trời, chim ưng cô đơn giương cánh lướt qua giữa tầng mây, lúc xoay tròn, lúc chao liệng, dường như đang tìm kiếm thứ gì, lại dường như đang chờ đợi điều gì. Hoa Trước Vũ nhìn cánh chim cô đơn mà cao ngạo đó, trong lòng bỗng chất chứa cảm giác bi thương vắng lặng. Nàng cảm thấy bản thân mình giống như một cánh chim ưng cô độc, bay lượn giữa mây trời mênh mông.

Bị ốm nửa tháng, trời đã vào đầu đông. Gió đất bắc càng mạnh hơn, thổi bộ quân phục của nàng kêu phần phật. Sau cơn bệnh nặng, nàng lại gầy hơn trước, quân phục mặc trên người càng rộng thùng thình.

Đổ bệnh lâu như vậy, trong khoảng thời gian đó Nam Triều và Bắc Triều lại giao chiến vài trận, nhưng đều là những trận chiến tương đối nhỏ, hai bên đều có thua có được. Trong quân doanh cũng không xảy rra không ít chuyện lớn nhỏ, trong đó khiến nàng ngạc nhiên nhất là sự xuất hiện của một cô gái, nghe nói tên là Dung Tứ.

Hoa Trước Vũ rất có hứng thú với cô Dung Tứ này, nhưng không hiểu vì sao, nàng cực kì phản đối việc gặp mặt nàng ta, thậm chí phản đối cả việc nghe tin tức về nàng ra. Nàng ngầm cảm thấy, sở dĩ nàng ta ở lại bên cạnh Cơ Phụng Ly, có thể là liên quan tới chuyện nàng giải mị dược đêm đó. Không biết Dung Tứ và Dung Lạc có quan hệ thế nào, nàng vốn định điều tra về Dung Lạc, nhưng bệnh nặng chẳng biết làm sao, đành nghe tin tức Bình dò la được, nói rằng Dung Lạc ở trong quân doanh chưa được hai ngày đã bỏ đi.

Điều đó khiến nàng cực kỳ nuối tiếc. Có điều, Nam Bạch Phượng Dung Lạc thần bí là thế, muốn dò la tin tức của chàng, e rằng không phải chuyện dễ dàng. Chuyện này, chỉ e phải suy tính lâu dài.

Hoa Trước Vũ nhanh chóng tập trung toàn bộ tinh thần vào việc luyện võ và huấn luyện binh tướng.

Về võ công, nàng vẫn chưa đủ mạnh.

Không biết Tiêu Dận đã luyện thứ kỳ công gì, nàng không phải đối thủ của chàng.

Võ công của Cơ Phụng Ly cao thâm khó lường, nàng cũng không phải đối thủ của hắn.

Còn về Đẩu Thiên Kim, nàng chưa từng giao đấu cùng hắn, không được rõ lắm. Thế nhưng, ba đồng tiền của hắn dường như không phải dễ đối phó.

Nàng nghĩ mình ở dĩ được xưng tụng là một trong Tứ đại tuyệt thế công tử, là nhờ vào chiến công hiển hách của bản thân, còn nếu đơn đả độc đấu,vẫn phải củng cố thêm. Ngoại trừ ra sức luyện võ, nàng còn phải dạy các tướng sĩ Hổ Khiếu Doanh bày binh bố trận. Dường như chỉ có bận rộn như thế, nàng mới có thể tạm thời quên đi những chuyện không đáng nhớ.

Trên thảo nguyên, trăng non mờ ảo.

Mấy chục kỵ binh xếp thành đội hình mũi tên, hai bên đứng chéo, thành hình đầu mũi tên sắc nhọn, đằng sau vòng này phòng thủ vòng khác, nhanh chóng tiến về phía trước. Đây là một loại đội hình có lợi cho việc phá vòng vây, thường được các binh sĩ trong quân sử dụng, nhưng trên cơ sở đội hình này, Hoa Trước Vũ kết hợp ngũ hành bát quái, uy lực nhanh chóng được tăng cường. Trên chiến trường, không phải cứ đông binh tướng là có thể giành thắng lợi, có lúc trận pháp lại phát huy vai trò then chốt.

Hoa Trước Vũ dẫn năm mươi kỵ binh tiến về phía trước, sáu hiệu úy dẫn gần trăm binh sĩ vây bọn họ lại, hết vòng này đến vòng khác, chặt chẽ đến mức ngọn gió cũng không lọt qua được.

“Bảo thống lĩnh, chúng ta có thể xông ra không?” Hai bên trái phải của Hoa Trước Vũ cũng là hai hiệu úy, hỏi nàng có phần lo lắng.

Hoa Trước Vũ khẽ nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng quát: “Trên chiến trường, ngươi nhất định phải tin vào bản thân mình!”

Nàng cúi rạp thân hình, dán sát lưng ngựa, làm thành tư thế như một mũi tên. Như vậy vừa có thể tránh được loạn tiễn của đối phương, lại có thể đề phòng ngã ngựa, hơn nữa còn thuận tiện cho việc cưỡi nhanh. Ngân thương trong tay nàng không hề nhàn rỗi, mang theo làn gió nhanh đến kinh ngạc, gạt hết những món binh khí đang đâm tới ra.

Mười mấy kị binh sau lưng đi theo nàng, giữa vòng bao vây trùng trùng, tả xung hữu đột, phi ngựa thật nhanh. Sau cùng, tựa như thanh kiếm sắc xé rách tấm vải, thuận lợi xông ra khỏi vòng vây, mang theo thế tấn công sắc bén kinh người, phi nhanh ra khỏi đó.

Đội ngũ phá vòng vây thành công, Hoa Trước Vũ ghìm cương, giục ngựa quay lại. Tịch dương đưa ánh sáng cuối cùng quyến luyến chiếu trên thân hình nàng, chiếu cho gương mặt nhợt nhạt của nàng thêm một tầng ửng đỏ, trong đôi mắt trong trẻo, lấp lánh ánh sáng kiêu ngạo quật cường. Nàng thở một hơi, khẽ lau mồ hôi trên trán, quân phục sau lưng đã ướt đẫm. Những ngày qua bị ốm, thân thể suy nhược không ít, nàng cần phải luyện tập thêm mới được.

“Tướng gia đến đốc quân!” Không biết binh sĩ nào bỗng hô lên một tiếng.

Các binh sĩ lập tức thần sắc chấn động, nhìn về phía xa.

Khi nghe thấy hai chữ “tướng gia”, Hoa Trước Vũ dường như hóa thành một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén. Nàng bỏ cánh tay đang lau mồ hôi xuống, nghiêng đầu trên ngựa, nheo mắt về nhìn về phía xa.

Trên gò cao phía xa, quả nhiên có hai bóng người đứng yên trong gió. Bóng áo trắng trong số đó đứng nghiêm nghị, dường như đã ở đó từ rất lâu rồi.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng mỉm cười, đang định thu tầm mắt về, bỗng định thần lại, nhìn vào bóng áo đỏ đứng bên cạnh Cơ Phụng Ly. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một nữ nhân, trong quân doanh này, ngoại trừ nữ nhân, không ai lại mặc áo đỏ, đây chắc là cô gái mang tên Dung Tứ. Không ngờ, hai người họ lại cùng nhau đến đốc quân.

Hoa Trước Vũ nheo mắt lạnh nhạt nhìn lên, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, giống hệt như khi đó ở bên ngoài thành Dương Quan trông thấy Ôn Uyển ở bên cạnh Tiêu Dận. Đáng tiếc là, khoảng cách hơi xa, nàng không trông rõ hình dáng người con gái kia.

Từ sau khi nàng dọn về Hổ Khiếu Doanh, nghe nói Cơ Phụng Ly cũng dọn ra khỏi quân doanh, vào ở trong thành Dương Quan. Nghe nói Dung Tứ cũng dọn đi theo hắn.

Hoa Trước Vũ nhìn chằm chằm vào hai bóng hình một trắng một đỏ, ái hận tình thù trong tim không ngừng cuộn dâng. Nàng khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng chớm nở.

Cơ Phụng Ly, giữa ta và ngươi. Hoặc là, máu tươi của ngươi, tuôn trên mũi kiếm của ta. Hoặc là, máu nóng của ta, vấy trên chiếc quạt của ngươi.

Nàng thu ánh mắt, hạ lệnh: “Đội tiếp theo, bày trận!”

Lập tức liền có năm mươi binh sĩ khác tập kết theo đội hình Hoa Trước Vũ hướng dẫn, Hoa Trước Vũ giục ngựa phi vào giữa, dẫn các binh sĩ tập trận. Từ đội hình có lợi thế tấn công, đến trận pháp có lợi cho phòng thủ, đều lần lượt tập luyện một lượt.

Nàng giục ngựa phi nhanh trong đội ngũ, bóng hình cô đơn ngạo nghễ chẳng khác nào cánh chim ưng chao liệng trên bầu trời.