Chương 28: Nhìn ra động tĩnh

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người ra khỏi phủ, liền có mấy người áo đen nghênh đón. Đêm nay Cơ Phụng Ly đến đây, có đem theo người tiếp ứng. Những người đó đều cưỡi ngựa, phi nhanh như chớp ra từ nơi kín đáo.

Một con ngựa chạy về phía Cơ Phụng Ly, trong màn đêm u ám, Hoa Trước Vũ trông thấy màu lông ngựa đỏ rực, thi thoảng lại lấp lánh ánh kim, ngay cả trong mắt cũng đỏ như lửa, đây chính là một con ngựa thuộc giống Hỏa Câu, giống tuấn mã cực kỳ thông minh.

Không ai hiểu rõ hơn Hoa Trước Vũ, một con ngựa tốt quan trọng đến nhường nào đối với binh tướng trên chiến trường. Nàng vừa trông thấy con ngựa này đã cực kỳ thích thú. Ngày trước, con ngựa nàng thường hay cưỡi trên chiến trường tên là Truy Điện, là một con ngựa trắng, nhưng trước ngực lại có một mảng lông đỏ rất lớn, mới trông tựa như một mảng máu, lại giống như một tia sét. Từ khi nàng quay về Vũ Đô, con ngựa dó đã được giao cho Thái. Đêm nay vừa trông thấy con Hỏa Câu này, Hoa Trước Vũ không khỏi nhớ đến Truy Điện của mình.

Con Hỏa Câu này cực kì hiểu tính người, đến trước mặt Cơ Phụng Ly, dường như biết hắn đã bị thương, nó liền quỳ vó trước xuống. Cơ Phụng Ly xé một mảnh vải từ trên chiếc áo trắng ra, băng bó đơn giản vết thương lại, chậm rãi lên ngựa. Hỏa Câu khẽ hí lên hai tiếng rồi liền đứng thẳng dậy.

Không có ngựa thừa, khi bọn họ đến chắc đều mỗi người một ngựa. Hoa Trước Vũ đang nghĩ xem làm sao cướp được một con ngựa từ tay quân Bắc Triều, liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên sau lưng, một giọng nói truyền tới từ phía sau: “Đưa tay cho ta!”

Nhẹ như làn gió, thuần như mỹ tửu.

Tiếng gió vù vù, một loạt hỏa tiễn lướt gió bay đến trong không trung, cắm trên nóc phủ. Trên mỗi cây hỏa tiễn, đều có quấn vải tím dầu, gió nổi lên, lửa bốc cháy.

Dưới ánh lửa bập bùng, Hoa Trước Vũ quay đầu lại

Ánh sáng ảm đạm ánh lên thân hình cao lớn sừng sững của Cơ Phụng Ly, đôi mắt phượng dài trên khuôn mặt nhợt nhạt đang chăm chú nhìn nàng. Một tay hắn cầm dây cương, cúi người giơ tay kia về phía nàng.

Gió đêm thổi bay ống tay áo rộng của hắn, phấp phới như mây trước mắt Hoa Trước Vũ.

Cho dù hai người thù sâu như biển, thế nhưng, giây phút này, câu nói “Đưa tay cho ta” của Cơ Phụng Ly lại khiến Hoa Trước Vũ ít nhiều cảm thấy chấn động.

Nàng chậm rãi giơ tay ra, nhưng khi sấp sửa chạm vào tay hắn, ánh mắt đột nhiên ngưng lại. Nàng trông thấy băng vải trắng trên sườn lúc nãy Cơ Phụng Ly vừa quấn vào đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Nhát kiếm sấm sét đó của Tiêu Dận hiển nhiên đâm không phải nhẹ, dưới ánh lửa chập chờn, nàng có thể thấy rõ khuôn mặt hắn đã cắt không còn giọt máu, nếu lại cưỡi ngựa dọc đường, mất máu quá nhiều, e rằng sẽ càng có hại cho thương thế. Tuy nàng hận hắn, nhưng nàng cũng hiểu rằng, hiện giờ Cơ Phụng Ly tuyệt đối không thể chết được!

Hoa Trước Vũ nhíu mày, không nắm lấy tay Cơ Phụng Ly, mà điểm đầu mũi chân xuống đất, tung mình nhảy lên. Thân hình nàng phiêu dật như chim nhạn ngồi phía trước Cơ Phụng Ly, đón lấy dây cương từ trong tay hắn, vừa kẹp vào bụng ngựa, con ngựa liền cất vó.

Hoa Trước Vũ thoáng cảm thấy sau lưng hình như chạm vào người Cơ Phụng Ly, trong lòng hơi run, thân hình lập tức trở nên cứng đờ. Vừa rồi nóng vội, sao nàng lại có thể quên, hai người cưỡi chung một con ngựa, khó tránh khỏi thân thể chạm vào nhau, trong lòng không khỏi có phần hối hận. Nàng lạnhlùng nói: “Ngươi đừng động đậy lung tung, nếu không ta cho ngươi ngã ngựa đấy!” Thanh âm của nàng trầm lạnh như băng, cực kì sắc bén.

Thân hình Cơ Phụng Ly sững lại một cách rõ ràng, sau đó,nàng cảm thấy hắn hơi dịch người ra đằng sau một chút. Con ngựa dường như có phần bất mãn, khẽ hí lên một tiếng rồi chạy chậm lại. Hoa Trước Vũ ngưng thần, lúc này mới cảm thấy ngữ khí nói chuyện của mình có phần ngang ngược, Cơ Phụng Ly đâu phải bộ hạ của nàng, sao cứ ra chiến trường là nàng lại quên cả nhẫn nhịn. Đây là ngựa của người ta cơ mà!

Có điều, đến cả ngựa còn thấy bất mãn, vậy mà người ngồi sau lưng dường như lại không hề tức giận, khóe môi nở nụ cười phong hoa vô song, giơ tay khẽ vỗ vào bụng ngựa, dịu dàng khẽ nói: “Trục Dương, nghe lời nào!”

Lúc này Hoa Trước Vũ mới khẽ thở phào, vừa kéo dây cương, ngựa lại phóng đi.

Trục Dương quả không hổ là một con tuấn mã, chạy nhanh như chớp, đưa Hoa Trước Vũ và Cơ Phụng Ly phi như bay trên đường phố Dương Quan.

Đại quân Nam Triều vẫn còn đang tấn công thành, loáng thoáng nghe thấy cổng thành động tĩnh rất lớn, tiếng tù và, tiếng trống trận, tiếng hò hét, tiếng va chạm lẫn vào nhau, kinh thiên động địa.

Đến khi bọn họ phi ra khỏi cổng thành, liền trông thấy đại quân Nam Triều đen kịt ở không xa, ánh đuốc chiếu sáng cả nửa bầu trời, khiến phía trước mắt trở nên sáng rực.

Vừa ra khỏi thành, Hoa Trước Vũ liền phi ngựa chạy về phía đại quân Nam Triều. Sau lưng bỗng vang lên tiếng tên bắn xé gió, vừa quay đầu ngựa lại, liền thấy một dàn tên từ trên không trung xuống, dày dặc như một màn mưa.

Xuyên qua làn mưa tên nhìn về phía thành lầu Dương Quan, các cung thủ Bắc Triều đều đã kéo căng dây cung, đầu mũi tên lạnh lùng tua tủa đang nhắm thẳng vào bọn họ. Còn Tiêu Dận đứng nghiêm nghị ở đó, bộ khôi giáp màu huyền thiết bao bọc lấy thân hình cao lớn, sừng sững như cây tùng. Ánh lửa ảm đạm trên thành lầu phản chiếu sắc mặt trầm tĩnh của chàng, trông không rõ thần sắc.

Tiêu Dận không hổ là hoàng đế Bắc Triều, nói năng nhất ngôn cửu đỉnh, chàng tuân theo lời hứa, dọc dường ra khỏi thành không hề động đến bọn họ. Hiện giờ, bọn họ đã an toàn ra khỏi thành, còn chàng cũng ra tay rất đúng khoảnh khắc.

Nhanh đến thế, đã lại gặp nhau lần nữa trên chiến trường.

Trong tay Hoa Trước Vũ không có binh khí, mưa tên dày đặc phần lớn đều được các hộ vệ theo sau chặn đỡ, nhưng vẫn có vài mũi tên bắn về phía nàng và Cơ Phụng Ly.

Mũi tên đó rất nhanh, thế như chẻ tre.

Đằng sau vang lên một hồi, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, chiếc quạt trắng trong tay Cơ Phụng Ly bay ra, xoay tròn trong không trung, đánh bật những mũi tên đang bay đến, rồi lại quay về trong tay hắn.

Lúc đó Hoa Trước Vũ không dám do dự nữa, giục ngựa phi nhanh, lập tức liền về đến trận địa Nam Triều, ra khỏi tầm bắn của quân Bắc Triều trên thành lầu và tầm mắt của Tiêu Dận.

Binh tướng dâng lên đón bọn họ. Vai nàng đột nhiên nặng trĩu, thân hình Cơ Phụng Ly nặng nề dựa vào, sau lưng là dòng máu nóng thấm qua bộ quân phục dày trên người nàng. Hoa Trước Vũ biết vừa rồi Cơ Phụng Ly phải dùng nội lực mới đỡ được làn mưa tên, khiến vết thương vừa đông máu lại vỡ ra.

Cơ Phụng Ly dựa trên vai Hoa Trước Vũ, hơi thở ấm áp phả sau gáy nàng, khiến Hoa Trước Vũ cực kỳ khó chịu. Nàng cựa vai một cái, Cơ Phụng Ly dang dựa trên người liền bị hất xuống ngựa.

Lam Băng đang bước vội tới, thấy thế liền phi thân nhảy đến, đón lấy Cơ Phụng Ly. Hoa Trước Vũ ngồi trên lưng ngựa, trong ánh đuốc bập bùng, từ trên cao nhìn thấy tà áo trắng trước ngực Cơ Phụng Ly đã nhuốm đầy máu tươi.

Tuy trên chiến trường đã quen thấy máu, nhưng giấy phút này, trái tim Hoa Trước Vũ có phần đau đớn.

Hoặc giả là do áo trắng làm nổi bật lên màu máu đỏ, trông quá mức thê lương; hoặc giả là do sắc mặt Cơ Phụng Ly quá xanh xao; hoặc giả là vì cứu nàng nên hắn mới bị thương, tóm lại trong lòng Hoa Trước Vũ có chút nặng nề.

Trục Dương thấy chủ nhân rơi xuống ngựa, hí lên vài tiếng, tung vó trước lên, muốn hất Hoa Trước Vũ từ trên lưng xuống. Hoa Trước Vũ cau chặt đôi mày, phi thân nhảy từ trên lưng ngựa xuống.

“Tướng gia, sao ngài lại bị thương thế này?” Lam Băng lo lắng hét lên.

Lam Băng gọi to như thế, hàng mi dày đen của Cơ Phụng Ly khẽ động, nhưng vẫn không mở được mắt ra, chỉ nhếch một nụ cười khổ bên khóe môi.

Đường Ngọc kinh hãi vô cùng, nhanh chân tiến lên phía trước, xé lớp băng bó đơn giản trên vết thương trước ngực của Cơ Phụng Ly ra, lập tức kinh hoàng nói: “Mau phái người khiêng cáng đến dây!”

Hai binh sĩ nhanh chóng khiêng cáng đến, Lam Băng tức thì đặt Cơ Phụng Ly lên cáng khiêng về. Đường Ngọc liếc Hoa Trước Vũ, lạnh giọng nói: “Tướng gia vì cứu ngươi nên mới bị thương, ngươi thì tốt thật, lại còn để tướng gia ngã ngựa.”

Hoa Trước Vũ bị ánh mắt sâu thẳm phức tạp của Lam Băng làm cho ớn lạnh, nay lại bị Đường Ngọc nói đến mức trong lòng cực kỳ nặng nề, vội theo sau cáng quay về.

Phía sau chiến trường đã dựng sẵn lỉều trại, Cơ Phụng Ly được khiêng thẳng vào trong, đã có người truyền quân y đến. Hoa Trước Vũ không theo vào, mà chi đứng ngoài trướng, xem quân y ra vào cầm máu đắp thuốc.

Hoa Trước Vũ bị bọn họ làm cho căng thẳng, tự nhiên cũng lo lắng liệu Cơ Phụng Ly có vì thế mà mất mạng hay không. Tình thế trước mắt, nếu Cơ Phụng Ly chết, quả thực bất lợi đối với đại quân Nam Triều. Nàng rất muốn biết tình hình bên trong, nhưng thị vệ hầu hạ trong trướng đều không dám lộ nửa phần thương thế của Cơ Phụng Ly. Tuy Cơ Phụng Ly không phải là chủ soái, chỉ là giám quân, nhưng ai cũng hiểu giá trị đích thực của vị giám quân này. Trên chiến trường, bệnh tình của nhân vật then chốt như thế, tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ ra ngoài. Hoa Trước Vũ cũng hiểu. Thế nhưng, vẫn cực kì mong muốn được biết. Nếu hắn không sao, nàng sẽ không cần phải ở đây đón gió. Buổi đêm trên đất Bắc cực kỳ lạnh lẽo.Nửa canh giờ sau, cuối cùng Hoa Trước Vũ cũng nhìn thấy hai vị quân y sắc mặt nghiêm trọng đi từ trong ra. Hoa Trước Vũ lại đợi một lúc, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ bụng chắc chắn Cơ Phụng Ly không sao rồi, nếu không hai vị quân y kia đã chẳng bỏ đi.

Nàng xoa tay, quay người rời đi. Có điều, nàng vừa đi được không xa, liền nghe thấy đằng sau có người gọi: “Nguyên Bảo, ngươi lại đây! Tướng gia cho phép ngươi vào!”

Hoa Trước Vũ dừng bước, quay người chậm rãi tiến lại. Nhất thời, nàng có phần trách bản thân động tác quá chậm chạp, nên bỏ đi sớm hơn mới phải. Hiện giờ, không biết Cơ Phụng Ly gọi nàng làm gì.

Lam Băng thấy Hoa Trước Vũ dềnh dang bước tới, chau mày khẽ nói: “Nhát kiếm đó đã đâm tới phế phủ, nếu sâu thêm chút nữa, tướng gia đã mất mạng rồi. Ngươi phải biết, tất cả là tại ngươi đó, Nguyên Bảo!”

Hoa Trước Vũ dừng bước, sống lưng bất giác cứng đờ.

Tất cả là tại nàng! Vừa rồi, Đường Ngọc đã nói thế, giờ đến Lam Băng lại cũng nói vậy!

Nàng thừa nhận sự thực là, vốn dĩ, nàng vô cùng cảm kích Cơ Phụng Ly. Thế nhưng, bọn họ ai nấy đều cứ như thể nàng nợ hắn nhiều lắm không bằng!

Nàng nợ hắn sao? Nàng cũng từng dùng máu của chính mình để cứu Cơ Phụng Ly từ tay Diêm Vương, hiện giờ, nàng được hắn cứu một lần, coi như là hòa. Cho nên, nàng đâu nợ nần gì hắn! Ngược lại, hắn còn nợ nàng mới phải, cái khác không nói, hắn vẫn còn nợ Cẩm Sắc một mạng!

Trong trướng đèn nến sáng trưng, một góc trướng bày một nhỏ bằng đất sét, chiếc nồi bên trên đang sắc thuốc, bốc khói nghi ngút, trong trướng nồng nặc mùi thuốc, chút hơi đắng dìu dịu.

Trên tấm thảm dày dệt tay, màn trướng như mây rủ được cài gọn bởi chiếc móc vàng, Cơ Phụng Ly nằm trên thảm. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt nhìn ra, sắc màu nơi đáy mắt sâu thẳm tựa màn đêm. Đôi mắt như thế, dường như chi cần không chú ý một chút, sẽ khiến người khác phải chìm đắm vào bên trong.

Hoa Trước Vũ trấn tĩnh tâm thần, đưa mắt nhìn lên người Cơ Phụng Ly, tà áo trắng nhuốm máu đã được thay ra, vết thương đã được băng bó, không còn chảy máu nữa.

Hoa Trước Vủ chậm rãi đi đến trước giường, đôi mắt trong trẻo cong lên, cười nói: “Tướng gia, vừa rồi khiến Nguyên Bảo sợ quá, vết thương của ngài không sao rồi chứ!”

Thực ra, trong lòng Hoa Trước Vũ cực kỳ nghi hoặc, không hiểu vì sao Cơ Phụng Ly lại quyết định cứu nàng.

Khi ở dưới địa lao thành Dương Quan, nàng còn lo sau khi trở về, không biết Cơ Phụng Ly sẽ trừng phạt tên thám tử Bắc Triều là nàng như thế nào. Không ngờ sự tình hoàn toàn nghịch chuyển, hắn cứu nàng, thậm chí còn vì thế mà bị thương. Có lẽ bất kì ai cũng không thể nào hiểu nổi!

Cơ Phụng Ly khẽ chau mày, đôi mắt đen lấp lánh lóe lên một tia sáng, “Hóa ra là sợ quá à, bản tướng biết mà, nếu không Nguyên Bảo chắc chắn sẽ không để cho bản tướng bị ngã ngựa như thế.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Hoa Trước Vũ gượng gạo cất lời.

Cơ Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng dường như phủ một màn sương dày đặc, khiến nàng trông không rõ thần sắc của hắn lúc này.

“Lam Băng, truyền lệnh, gõ chiêng thu quân!” Hắn đột nhiên mở lởi, nhưng không phải nói với Hoa Trước Vũ, mà với Lam Băng đang đứng ngoài cửa.

“Tuân lệnh!” Lam Băng đáp một tiếng, rồi nhanh nhẹn cúi người lui xuống.

Trong lòng Hoa Trước Vũ thoáng rung động, Dương Quan một mặt dựa vào núi, địa hình hiểm trở, hơn nữa thành trì kiên cố, ngày trước Tiêu Dận công phá Dương Quan cũng phải tốn không ít ngày giờ. Nay bọn họ muốn đoạt lại Dương Quan, không phải chuyện trong sớm tối. Cơ Phung Ly thu binh lúc này, cho thấy hắn cũng biết khó lòng thu phục lại Dương Quan. Vậy thì, đêm nay hắn vội vã công thành, chẳng lẽ thực sự là đi cứu nàng?

“Tướng gia, không biết vì sao đêm nay tướng gia lại muốn cứu thuộc hạ? Chẳng phải tướng gia cho rằng thuộc hạ là thám tử Bắc Triều hay sao?” Hoa Trước Vũ ngập ngừng đưa lời hỏi.

Cơ Phụng Ly hờ hững liếc nhìn nàng, khóe môi nở một nụ cười tự chế giễu, “Bản tướng thấy thú vị. Thế thôi,”

Thấy thú vị? Có lẽ hắn nói thật, bởi vì ngoại trừ lí do đó, nàng quả thực không nghĩ ra lý do gì khác.

“Tướng gia còn việc gì không? Nếu không côn việc gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui.”

“Thuốc sắc xong rồi.” Cơ Phụng Ly không hề đáp lời nàng, ngược lại nằm nghiêng trên thảm, tiện tay cầm một quyển sách lên đọc.

Hoa Trước Vũ chau mày, đưa mắt nhìn một vòng trong trướng, lúc này mới phát hiện ra không còn một thị vệ nào. Thuốc trên lò quả nhiên đã sôi ùng ục. Nàng chỉ đành qua đổ, bưng thuốc từ trên lò xuống.

“Trên bàn bên cạnh có bát đấy.” Giọng nói hờ hững như dòng nước chảy lại vang lên.

Hắn thực sự sai nàng như thị vệ rồi, Hoa Trước Vũ chỉ đành lấy bát trên bàn ra rót thuốc. Nàng bưng bát thuốc đặt trên bàn, quay người nói: “Tướng gia, thuốc để đây rồi, thuộc xin cáo lui.”

“Bưng lại đây.” Cơ Phụng Ly cúi mắt nhìn vào quyển sách, lạnh nhạt nói.

Hoa Trước Vũ giận dữ trong lòng, không nhịn được phải chau mày. Nhát kiếm của Tiêu Dận sao không sâu thêm chút nữa, cho hắn hôn mê vài ngày luôn đi có hơn không? Nể tình hắn cứu nàng từ Bắc Triều về, nàng đành nhẫn nhịn không làm khó hắn. Nàng bưng bát thuốc, chậm rãi đi đến trước mặt Cơ Phụng Ly, nhấc tay định đưa bát thuốc vào trong tay hắn. Thế nhưng, hắn lại nằm nghiêng không thèm động dậy, hoàn toàn không chịu giơ tay ra đón.

Hoa Trước Vũ khẽ nheo mắt.

Hắn không động đậy, nàng cũng không động đậy!

Hắn không nói chuyện, nàng cũng không nói chuyện!

Hắn nhìn quyển sách trong tay, nàng nhìn bát thuốc trên tay.

Cũng không biết là ai đang thử thách tính kiên nhẫn của ai nữa, may mà bát thuốc này nàng đã dùng khăn gấm lót tay, cứ bưng như thế cũng không bị nóng.

Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài, không khí trong trướng đột nhiên có phần kì lạ.

Hồi lâu, cuối cùng Cơ Phụng Ly cũng không chịu được nữa mà đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn nàng.

Hoa Trước Vũ khẽ chớp hàng mi, đón ánh mắt của hắn, khẽ nở nụ cười.

Có câu nói: “Một cười trăm vẻ thiên nhiên”[1]. Một nụ của Hoa Trước Vũ, đôi mắt long lanh, hàm răng sáng như ngọc, xán lạn như đóa hoa mùa xuân, cực kì nghiêng nước nghiêng thành, khiến trái tim Cơ Phụng Ly chợt đặp rộn ràng

[1] Lấy ý từ một câu trong bài ‘Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.

“Nguyên Bảo, ngươi không biết chăm sóc bệnh nhân thế nào sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, đôi mắt lóe sáng, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Hóa ra, đúng là hắn muốn nàng hầu hạ hắn uống thuốc thật! Có điều, sự hầu hạ cùa nàng đâu phải ai cũng có thể chịu đựng được.

“Sao tướng gia không nói sớm!” Hoa Trước Vũ quỳ xuống trước thảm, tay cầm thìa múc thuốc đưa đến bên miệng hắn.

Cơ Phụng Ly há miệng uống, đôi mày dài khẽ chau, thuốc này chắc là rất đắng, chỉ cần ngửi mùi là biết. Hơn nữa, có lẽ còn hơi nóng, nhưng để nguội một chút, chắc là có thể chịu đựng được. Thế nhưng Hoa Trước Vũ chẳng thèm bận tâm xem thuốc đắng hay nóng, cứ hết thìa này đến thìa khác bón cho hắn, Cơ Phụng Ly cũng không hề từ chối, uống từng ngụm từng ngụm một. Chẳng mấy chốc, một bát thuốc lớn đã uống sạch.

Thật không ngờ Cơ Phụng Ly lại thích uống thuốc như thế. Thuốc đắng như vậy, Hoa Trước Vũ ngửi mửi đã buồn nôn, chứ đừng nói đến chuyện phải uống.

Hoa Trước Vũ đứng dậy đang định để bát lên bàn, búi tóc trên đỉnh đầu dường như bị thứ gì đó mắc vào, thân hình khẽ giật lại, không dám cử động tiếp. Khi nàng giả trai, luôn búi một búi tóc trên đỉnh đầu, dùng trâm gỗ cài lại. Hoa Trước Vũ giơ tay sờ thử, hóa ra là móc câu vàng buộc màn trướng đã móc vào tóc nàng.

Hoa Trước Vũ một tay cầm bát, tay kia giơ lên mò mẫm gỡ rối trên đỉnh đầu, thế nhưng gỡ mãi mà vẫn không lôi được móc câu vàng ra.

Cơ Phụng Ly thấy thế, trong đôi mắt phượng thoáng nở nụ cười. Hắn nhấc chăn ra, bám vào thành giường, từ từ dứng dậy, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Hoa Trước Vũ.

“Để ta” Hắn nói êm dịu như gió xuân, giơ tay giúp nàng gỡ tóc bị móc rối.

Hắn dựa sát vào bên cạnh Hoa Trước Vũ, nàng có thể ngửi thấy hơi thở sạch sẽ mang theo mùi thuốc của hắn, thoáng chút hơi đắng. Hoa Trước Vũ khẽ ngước mắt, liền có thể trông thấy khuôn mặt hắn. Lúc này, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhưng lại vô cùng dịu dàng và chăm chú.

“Tướng gia, không cần đâu, để ta tự làm được rồi.” Nàng trầm giọng, giơ tay đẩy hắn.

Không cẩn thận đẩy vào vết thương trên sườn hắn, trên đầu liền vang lên tiếng hít thở mạnh, Cơ Phụng Ly đứng không vững, thân hình ngã ra sau. Trong lòng Hoa Trước Vũ cực kỳ kinh hãi, vội giơ tay đỡ lấy eo hắn, tay vừa chạm vào eo, thân hình Cơ Phụng Ly lập tức cứng đờ. Hắn dường như không muốn để cho Hoa Trước Vũ đỡ, vừa ngã ra sau vừa giơ tay đẩy nàng, nhưng tự hắn cũng đứng không vững. Hoa Trước Vũ bị hắn bất ngờ đẩy ra, hai người đều đứng không vững, loạng choang ngã lăn ra đất. Kéo theo là những tiếng lạch cạch, sột soạt – lạch cạch là tiếng chiếc bát trong tay Hoa Trước Vũ rơi xuống đất, rồi sột soạt là tiếng màn trướng đổ xuống.

Móc câu vàng trên đầu Hoa Trước Vũ vẫn chưa gỡ ra dược, kéo theo màn trướng đổ cả xuống đất, hai người ỉập tức bị màn trướng phủ lên trên.

Hoa Trước Vũ đè trước ngực Cơ Phụng Ly, đôi môi chạm phải thứ gì, mềm mại dịu dàng.

Thứ mềm mại dịu dàng đó hình như là một đôi môi khác.

Đầu óc lập tức như bị điện giật, trời ơi, xin ngài cho nàng chết quách đi cho xong!

Sao nàng lại ngã lên người Cơ Phụng Ly, môi nàng lại còn tiếp xúc thân mật với môi hắn thế chứ!

Nàng hoang mang nghiêng mặt sang một bên. Vừa động đậy, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo chút tính dịu dàng của Cơ Phụng Ly vang lên: “Đừng động đậy!

Thân thể Hoa Trước Vũ cứng đờ; lúc này mới nhận ra nàng đang đè lên vết thương của hắn. Dưới thân hình nàng, là trái tim hắn đang đập thình thịch. Hoa Trước Vũ lập tức cảm nóng mặt. May mà hai người bị màn trướng phủ kín, thế nên Cơ Phụng Ly không trông thấy.

Nàng nằm bò trên ngực hắn, vừa định cẩn thận đứng lên, ngoài trướng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếp đến rèm trướng mở ra, có một người bước vào.

“Tướng gia… Sao thế này?” Người đó nhanh chân bước vào, giơ tay vén màn trướng như mây đang phủ trên mình hai người ra.

Đỉnh đầu đột nhiên nổ ra tiếng hét kinh thiên địa động quỷ thần, Hoa Trước Vũ sợ đến mức run người. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người bước vào là Đồng Thủ, vẻ mặt trợn mắt há mồm của hắn quá thực hết sức thú vị, tựa như thể vừa trông thấy chuyện gì đó quá sức chịu đựng.

Hoa Trước Vũ cũng biết, lúc này, tư thế của nàng và Cơ Phụng Ly ám muội vô cùng.

Cơ Phụng Ly vừa mới đắp thuốc, áo ngoài chưa thắt chặt, lúc này bị ngã một cái, tà áo tuột ra, bộ ngực rắn chắc gợi cảm lộ ra ngoài, còn nàng cứ thế đè lên bộ ngực trần ấy.

Hoa Trước Vũ chậm rãi bò dậy từ trên người Cơ Phụng Ly, giơ hai tay ra, nhất thời không gỡ được móc câu, liên giật mạnh một cái, giật dứt cả mấy sợi tóc. Búi tóc có phần rối bời, nhưng may mà vẫn chưa tuột xuống.

“Tướng gia, thuộc hạ cáo lui.” Nàng quay người nói, hàng mi khẽ cúi, che đi sự hoảng loạn không dễ gì nhận ra trong đôi mắt.

Cơ Phụng Ly vẫn nằm ngửa trên thảm, nheo mắt nhìn nàng, trong đáy mắt có ngọn lửa đang âm thầm rực cháy.

Hoa Trước Vũ bị ánh mắt như thế làm cho tim đập rộn lên, quay người nhanh chóng bước ra ngoài. Khi đi qua bên cạnh Đồng Thủ, nàng vô tình ngước mắt lên, đã thấy Đồng Thủ đứng đó đỏ mặt tía tai.

“Đoạn… đoạn… đoạn”. Đồng Thủ chỉ vào Hoa Trước Vũ, không biết là vì trước mặt Cơ Phụng Ly nên không dám nói ra hay là vì đã kinh hãi đến mức trở nên lắp bắp.

“Đoạn tụ chứ gì?” Trong lòng Hoa Trước Vũ có phần tức giận, liếc nhìn Đồng Thủ một cái, lạnh lùng nói: “Ta có đoạn tụ thật, thì cũng phải cùng với người như ngươi! Nhìn thân hình ngươi xem, cao lớn khôi ngô, uy mãnh hùng tráng làm sao!”

Đồng Thủ nghe vậy sợ đến mực vội vã lùi về phía sau một bước.

Mẹ ơi! Lần này hắn sợ đến mức không dám nói gì nữa, nhà hắn còn có vợ rồi! Từ hôm đó trở đi, Đồng Thủ trông thấy Hoa Trước Vũ đều tránh mặt, trốn nàng như trốn mãnh thú rắn rết, ngay cả đến nhìn cũng hoàn toàn không dám.

Ngoài trướng, đêm đã về khuya.

Lam Băng đứng lặng dưới trời đêm, thấy Hoa Trước Vũ đi ra, ngước mắt nhìn nàng một lượt. Ánh mắt ấy giống hệt như hôm đó khi nàng bước ra từ trong phòng Cơ Phụng Ly, Hoa Trước Vũ đột nhiên hiểu rằng, đại khái từ hôm đó Lam Băng đã cho rằng nàng đoạn tụ với Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ cũng chẳng buồn giải thích, nhanh chóng rời khỏi.

“Ngươi đi đâu, tướng gia đã dặn, từ nay về sau để ngươi chăm sóc ngài ấy.” Lam Băng chau mày lạnh lùng nói. Kì thực, có lẽ hắn cũng không muốn để nàng chăm sóc Cơ Phụng Ly nhưng mệnh lệnh của Cơ Phụng Ly lại không thể làm trái.

Hoa Trước Vũ dừng bước, quả thực không thể hiểu nổi, ngày trước khi Cơ Phụng Ly mắc ôn dịch ở Tuyên Châu, đã từ chối để nàng chăm sóc, sao giờ lại chịu để nàng chăm sóc thế này.

“Vì sao lại để ta chăm sóc?” Hoa Trước Vũ nheo mắt hiếu kỳ hỏi.

“Trong quân không có nữ nhân, chẳng phải ngươi từng là nội thị à? Như vậy hẳn ngươi biết chăm sóc người khác.” Lam Băng nheo mắt nói.

Hoa Trước Vũ đứng yên tại chỗ, “Nhưng ta đã tòng quân, hiện giờ là một thành viên trong quân đoàn, không phải là nội thị.”

“Một thành viên trong quân đoàn, vậy thì đây chính là quân lệnh, chẳng lẽ ngươi định chống lại quân lệnh sao?” Lam Băng quay đầu lạnh lùng hỏi vặn một câu.

Hoa Trước Vũ dừng bước, quân lệnh thì đương nhiên nàng không dám chống lại, chẳng còn cách nào, chỉ đành theo Lam Băng chậm rãi quay vào.

Trong trướng, Cơ Phụng Ly ngồi trên thảm, đôi mắt dài khẽ nheo, khắp người ẩn hiện vẻ sắc bén, toàn thân phát ra hàn khí lạnh lùng.

“Đồng Thủ, từ nay về sau ta nhường căn trướng nảy cho ngươỉ, thế nào?” Cơ Phụng Ly nói từng câu từng chữ, ngữ khí hững hờ, tựa như chẳng thèm để tâm.

Đồng Thủ mặt trắng bệch, gãi dầu, trầm giọng nói: “Tướng gia, sau này trước khi vào Đồng Thủ nhất định sẽ thông báo.”

“Đồng Thủ, vừa rồi ngươi vào đây, có chuyện gì muốn bẩm?” Cơ Phụng Ly lạnh nhạt hỏi.

Đồng Thủ tiến lên một bước nói: “Tướng gia, Dương Quan thành trì kiên cố, hơn nữa lương thảo đầy đủ, cho dù chúng ta dẫn binh vây khốn ở đây nửa năm một năm, cũng không dễ gì thu phục. Hiện giờ chúng ta nên làm thế nào, cứ kéo dài mãi thế này không phải là cách hay. Nếu đến mùa đông, đất Bắc giá lạnh, quân ta không quen điều kiện khí hậu ở đây, chắc chắn sẽ gục ngã, khi đó Tiêu Dận tiếp tục tiến thẳng xuống phía Nam, chúng ta sẽ càng ngày càng mất thêm nhiều thành trì hơn nữa.”

Cơ Phụng Ly cười lạnh lùng, chậm rãi nằm ngửa xuống, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Dương Quan nhất định phải thu phục được, có điều, nay bản tướng bị thương, bọn chúng nếu không tấn công đến, chúng ta tạm thời cứ kéo dài tình thế với chúng đã. Còn lương thảo của chúng đầy đủ, chuyện đó cũng chẳng khó gì, chúng ta có thể khiến lương thảo của bọn chúng không đủ dùng nữa.”

“Thế nhưng, tướng gia, thành Dương Quan còn không công phá được, sao có thể hủy lương thảo của chúng đây?” Đồng Thủ đưa lời thắc mắc.

“Bản tướng có nói là hủy lương thảo cúa chúng đâu? Ngoại trừ lương thảo, vẫn có thể có thứ gì đó không đầy đủ chứ!” Cơ Phụng Ly hơi thu hàng mi, từ từ nhắm mắt lại.

Trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ rung động. Kì thực, nàng khá thông thuộc địa hình Tây cương, ở Bắc cương, nàng cũng đã từng đi qua. Còn nhớ nàng từng xem một cuốn sách, trong đó viết rằng, đất Bắc khô hạn, Dương Quan lại dựa núi, sau này, Nam Triều liền đào thông một quả núi lớn xung quanh, dẫn nước vào thành Dương Quan, đó là con đường sông ngầm duy nhất trong thành Dương Quan. Nếu bọn họ cắt đứt dường sông này, còn nghiêm trọng hơn là phá hủy lương thực của quân địch. Cơm có thể ba ngày không ăn, nhưng nước không thể ba ngày không uống. Đến lúc đó, Tiêu Dận nhất định sẽ rút ra khỏi Dương Quan, như thế chẳng cần phí một binh một tốt vẫn cổ thể thu phục được Dương Quan, không phải sao?

“Ngươi có kế hay gì không?” Hoa Trước Vũ đang trầm ngâm, liền nghe thấy tiếng nói của Cơ Phụng Ly vang lên. Nàng ngước mắt nhìn lên, lúc này mới nhận ra ánh mắt của hắn đang chăm chú quan sát khuôn mặt nàng.

Hoa Trước Vũ định thần, chậm rãi nói: “Ta nghe nói, trong thành Dương Quan có một dòng sông ngầm, là đường sông duy nhất.” Nếu có thể không chiến mà thu phục được Dương Quan, đó là điều tốt nhất.

Lam Băng vỗ tay một cái nói: “Sao suýt nữa ta lại quên mất điểm này nhỉ. Thế thì hay quá! Tiêu Dận là người Bắc Triều, chắc chắn vẫn chưa biết tầm quan trọng của dòng sông này đâu. Lúc này chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn nữa.”

Cơ Phụng Ly không nói gì, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhìn Hoa Trước Vũ hồi lâu, đáy mắt như dậy sóng.

Hoa Trước Vũ không đoán được Cơ Phụng Ly đang nghĩ gì, thế nhưng, hắn như thế khiến nàng cực kì lo lắng, dường như hắn đã nhìn thấu chuyện gì. Trong lòng nàng có phần nặng nề, hay là Cơ Phụng Ly đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng rồi?

Hôm đó, nàng ra khỏi thành đi gặp Tiêu Dận, vốn không định ra tay. Nhưng không ngờ Tiêu Dận đã quên nàng, nàng bất đắc dĩ phải ra tay phản kháng. Mà lúc đó, Cơ Phụng Ly lại đứng ngay trên thành lầu, chắc chắn đã trông thấy nàng chiến đấu với Tiêu Dận.

Khi đó nàng dùng trường thương, người trong giang hồ khống biết dùng thứ binh khí trên ngựa như thế, chỉ có người từng ra chiến trường mới biết dùng. Thế nhưng, trên đời này có biết bao người từng ra chiến trường, đâu phải chỉ mình Doanh Sơ Tà biết, hơn nữa Thái hiện giờ vẫn đang đóng giả Doanh Sơ Tà, có lẽ hắn củng không vì thế mà nghi ngờ chứ. Ngoài ra hôm cướp pháp trường, thứ nàng dùng là kiếm, võ công chiêu thức sử dụng cũng là kiếm chiêu. Cơ Phụng Ly cho dù từng nghe nói tới Doanh Sơ Tà, cũng chưa từng tận mắt trông thấy Doanh Sơ Tà dùng trường thương chiến đấu bao giờ.

Hoa Trước Vũ trấn định tâm thần, cảm thấy mình có lẽ đã đa nghi quá rồi.

Doanh Sơ Tà hiện giờ vẫn là tộỉ phạm bỏ trốn của Nam Triều, Cơ Phụng Ly nếu có chút nghi ngờ, e rằng đã bắt nàng từ lâu, sao có thể đến Bắc Triều cứu nàng được?

Điều này nàng nghĩ mãi vẫn không ra!

“Nguyên Bảo, ngươi cũng dọc không ít sách nhỉ, nếu không sao lại thông thuộc địa hình ở đây như thế.” Lam Băng nhìn Hoa Trước Vũ, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc.

“Chỉ là đọc nhiều sách mà thôi.” Hoa Trước Vũ nhìn lại lam Băng một cái, ánh mắt trầm tĩnh như nước, lãnh đạm ôn hòa.

“Nguyên Bảo, ngươi từng ra chiến trường rồi phải không? Trường thương múa rất giỏi, thực khiến người khác phải bất ngờ, ngày thường không thể nào nhận ra được.” Lam Băng lạnh nhạt nóì.

Trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ run, ngước mắt nhìn Lam Băng, nhưng hắn cũng là một cao thủ che giấu tâm tư, nhìn vẻ mặt hắn hoàn toàn không nhận ra được bất cứ điều gì. Đồng Thủ sau lưng hắn nghe thấy thế khẽ chau mày, sắc mặt hiếu kì nhìn Hoa Trước Vũ, dường như cực kì nghi hoặc. Nếu bọn họ nghi ngờ nàng là Doanh Sơ Tà, Đồng Thủ e rằng sẽ không nhìn nàng với vẻ hiếu kì và nghi hoặc như thế.

Hoa Trước Vũ liếc mắt nhìn Cơ Phụng Ly đang nằm trên thảm, chỉ thấy hắn gối đầu lên cánh tay lặng lẽ nhắm mắt, tựa như đã ngủ rồi, hoàn toàn không để tâm tới những lời Lam Băng vừa nhắc tới.

Hoa Trước Vũ khẽ thở phào, ngước mắt bình tĩnh nhìn Lam Băng, khóe môi nở một nụ cười cay đắng, nói có phần thê thảm: “Đúng thế, quả thực là ta đã từng ra chiến trường, những lãng tử giang hồ như bọn ta, chuyện gì mà chẳng từng làm. Đáng tiếc vẫn không có cách gì báo quốc, sau cùng lưu lạc vào cung trở thành thái giám, vốn cứ tưởng có thể thi triển tài hoa, ai ngờ đến nay vẫn chẳng được việc gì cả.”

Đồng Thủ hơi động lòng, trên đời này có ai cam tâm tình nguyện làm thái giám đâu.

Lam Băng trầm giọng than thở, “Người như Nguyên Bảo, làm thái giám đúng là đáng tiếc. Tối nay ngươi phải chăm sóc tướng gia, ta đã sai người dựng một căn lều nhỏ cạnh trướng rồi, ngươi qua đó nghĩ ngơi đi.”

Hoa Trước Vũ đang mong còn không được, khẽ mỉm cười, rồi liền đi ra khỏi trướng của Cơ Phụng Ly.

Trời tối đen, ánh đuốc ấm áp chiếu khắp quân doanh. Đưa mắt nhìn ra, khắp nơi đều là lều trướng của các tướng sĩ, hàng ngũ chỉnh tề, khung cảnh hùng vĩ. Các binh sĩ luân phiên nghi ngơi, những binh sĩ đứng gác nghiêm trang trong gió, đội ngũ chỉnh tề theo đội hình chữ “nhất “, đao kiếm thành rừng, khối giáp sáng choang.

Nam Triều đã ngừng tấn công thành, quân Bắc Triều bên đó cũng không có động tĩnh, trên chiến trường lặng như tờ, ngoại trừ tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra, chỉ có tiếng những lá cờ bị gió đêm thổi bay tung phần phật trong gió.

Một góc bên cạnh trướng của Cơ Phụng Ly, quả nhiên đã dựng thêm một căn lều giản dị, Hoa Trước Vũ chậm rãi bước vào. Trong lều đồ đạc đơn giản, đều là những thứ vật dùng hàng ngày.

Từ Nam Triều đến Túc Châu, suốt dọc đường lên phía bắc, đi hơn ngàn dặm, Hoa Trước Vũ đều phải chen chúc trong lều với các binh sĩ khác. Đêm này, lần đầu tiên nàng có lều nhỏ của riêng mình. Cởi giày ra, nàng chậm rãi đi lên trên thảm trải dưới đất, từ từ nằm xuống.

Vốn đã cực kì mệt mỏi, nhưng tâm sự trùng trùng, nàng nhất thời cũng không ngủ được.

Sau này ở trong quân doanh, e rằng càng nên cẩn thận hơn nữa. Có điều, nàng đã để lộ tài năng, nếu còn cố tình che giấu, sẽ càng khiến người khác thêm nghi ngờ. Chi bằng cứ nhân cơ hội mà thể hiện, coi bản thân như một lãng từ giang hồ không cách gì báo quốc, hiện giờ có cơ hội, phải thi triển hết tài hoa.

Trong trướng giám quân.

Cơ Phụng Ly từ từ mở mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lam Băng và Đồng Thủ, sắc bén mà lạnh lùng.

“Tướng gia, Nguyên Bảo quả là một nhân tài hiếm có, tướng gia mạo hiểm cứu y từ trong tay quân Bắc Triều, chắn hẳn là muốn trọng dụng phải không?” Lam Băng cười nhạt hỏi.

Hắn cảm thấy để tránh tướng gia đoạn tụ, sau này trước mặt tướng gia hắn không thể để lộ ra cách nghĩ như thế, coi như tướng gia đối với y chỉ là yêu mến tài năng.

“Gần đây có tin tức của Doanh Sơ Tà không?” Cơ Phụng Ly nghiêng người hỏi.

Lam Băng cười nhạt đáp: “Có, đây là tín tức từ kinh thành truyền đến, vừa mới nhận được.” Hắn bước lên trên, rút từ trong tay áo ra mộỉ bức thư đưa vào trong tay Cơ Phụng Ly.

Cơ Phụng Ly đón lấy bức thư, nhanh chóng đọc hết, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, trong đôi mắt dài thâm u, lóe lên một nụ cười, “Doanh Sơ Tà lại xuất hiện ở Vũ Đô ư?”

Lam Băng gật đầu dè dặt hỏi: “Tướng gia, Doanh Sơ Tà xuất hiện ở Vũ Đô, hắn liệu có vào cung hành thích thái thượng hoàng không nhỉ?”

“Không đâu!” Cơ Phụng Ly lắc đầu, xem lại bức thư trong tay một lượt, nheo mắt châm bức thư vào lò sắc thuốc ở một bên, lưỡi lửa liếm qua, khói xanh bốc lên, bức thư phút chốc hóa thành đám tro.

“Mặt nạ bạc, ngân thương, Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao, ngựa bạch Truy Điện,…” Cơ Phụng Ly nghiêng người, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên mặt thảm, đôi môi mỏng cong lên, cười ôn nhã mà ung dung.

Có lúc, đóng giả càng giống, ngược lại càng không giống như là đang che giấu điều gì. Còn Doanh Sơ Tà thật…

Cơ Phụng Ly khẽ nheo mắt, xem ra suy đoán của hắn 1à đúng. Doanh Sơ Tà ơi là Doanh Sơ Tà, tưởng đã lừa được một lần, thì lần này hắn sẽ còn mắc bẫy nữa hay sao?

“Tướng gia…” Đồng Thủ cảm thấy khó hiểu trước nụ cười của Cơ Phụng Ly.

“Lam Băng, ngày trước ta sai người đi điều tra phận của Nguyên Bảo, ngươi nói lại kết quả khi đó cho bản tướng nghe một lượt.” Cơ Phụng Ly lạnh nhạt cất lời:

“Nguyên Bảo trước tiên xuất hiện ở Túy Tiên phường, ở đó làm cầm sư vài ngày, một hôm bị Hoàng Phủ Vô Song để ý, bắt y vào cung làm thái giám. Bởi lẽ ỵ đột nhiên xuất hiện ở đế đô nên những chuyện khác liên quan đến thân thế của y đều vẫn chưa điều tra ra được. Theo lý mà nói, người có dung mạo như thế, người đã từng gặp ấn tượng sẽ phải rất sâu sắc, nhưng lại không thể điều tra ra chút gì.” Lam Băng cũng cảm thấy kì lạ, khi đó, hắn đem hình vẽ Nguyên Bảo đưa cho người đi các nơi đế tìm kiếm thông tin, nhưng kết quả thu được chẳng có gì, chưa từng trông thấy người này.

“Chuyện đó chẳng có gì kì lạ, có lẽ dung mạo của y chưa từng để lộ bao giờ.” Cơ Phụng Lỵ mỉm cười, trong đôi mắt phượng sóng sánh hào quang.

Đồng Thủ gãi đầu không hiểu, càng không hiểu tướng gia muốn nói gì, “Tướng gia, vì sao lại chưa từng để lộ bao giờ?”

Cơ Phụng Ly lườm Đồng Thủ một cái, ung dung nói: “Có thể là do ở nơi thâm sơn học nghệ.”

“Thảo nào!” Đồng Thủ chau mày nói, tức thì tin lời Cơ Phụng Ly là thật.

Nhưng Lam Băng thì không tin những lời Cơ Phụng Ly vừa nói, ngầm cảm thấy tướng gia đã biết được chuyện gì, nhưng dường như không chịu nói ra.

Đồng Thủ nghe bọn họ nhắc đến Nguyên Bảo, khuôn mặt đen sì lại đỏ lựng lên, như thể hắn mới là kẻ đoạn tụ. Hồi lâu, hắn đột nhiên nói chen vào: “Kể ra Nguyên Bảo cũng đáng thương, vốn có thể làm một nam nhân phong hoa tuyệt đại, không ngờ lại biến thành kẻ bất nam bất nữ. Ngày trước, thuộc hạ sai người vào trong cung ngầm dò la tin tức của Nguyên Bảo, nghe thị vệ Đông Cung nói, là do Cát công công đích thân ra tay, Cát công công là đao thủ nổi tiếng trong cung, cả đời chỉ làm chuyện dó. Nghe nói khi đó Nguyên Bảo còn loạng choạng, chảy rất nhiều máu…”

Ánh nến vàng trong trướng chiếu sáng khuốn mặt tuyệt mỹ của Cơ Phụng Ly, có lẽ do mất quá nhiều máu hoặc do tâm tình dậy sóng, sắc mặt hắn trắng nhợt, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch lạnh giá. Ngón tay gõ trên thảm hơi run, trong mắt lóe lên nỗi bi ai sâu thẳm.

Lam Băng cũng im lặng một thoáng. Đúng là đáng thương, hơn nữa, tay Nguyên Bảo này xem ra lại còn là một người kiêu ngạo. Có điều, cho dù là như thế, y vẫn là nam nhân, lại còn là một nam nhân đã bị Cát công công tịnh thân, hắn tuyệt đối không thể để tướng gia chìm đắm sâu hơn nữa.

Lam Băng lạnh lùng lườm Đồng Thủ một cái, ra hiệu bảo hắn im miệng.

“Tướng gia, trận này chúng ta đánh thế nào đây? Có cần truyền Vương Dục đến đây nghị sự không?” Lam Băng lặng lẽ chuyển chủ đề.

“Không cần đâu, bản tướng hôm nay hơi mệt, không nghị sự nữa. Lam Băng ngươi sai người truyền tin, bảo Tây Giang Nguyệt âm thầm chuẩn bị lương thảo và quần áo mùa đông, đề phòng bất chợt cần đến.” Cơ Phụng Ly mệt mỏi nói, thu hàng mi, nhắm mắt nằm trên thảm, “Các ngươi lui ra đi!”

Lam Băng thổi tắt ngọn nến trong trướng, cùng Đồng Thủ nhanh chóng lui ra ngoài.

“Lam Băng, lương thảo của chúng ta không đủ dùng sao?”Đồng Thủ chau mày hỏi.

Lam Băng thở dài: “Tướng gia lo trước vậy thôi, chuyện triều đình rất khó đoán định.”