Chương 27: Tiết tấu dồn dập

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Quan vốn là thành trấn của Nam Triều, không lâu trước đó bị quân đội Bắc Triều công phá, hiện nay quân Bắc Triều lại tạm lui về đây. Bách tính trong thành đều đã đi tránh nạn từ lâu, cả thành Dương Quan ngoại trừ binh sĩ Bắc Triều, hầu như không có dân cư.

Phủ đệ nơi Tiêu Dận tạm ở vốn là của Phủ Doãn thành Dương Quan, Hoa Trước Vũ bị áp giải vào phủ, rồi lập tức đưa thẳng tới địa lao.

Địa lao u ám và ẩm ướt khiến nàng ngạt thở, nỗi đau ở vết thương trên vai khiến nàng phải chau mày. Nàng ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện ra từng cử chỉ của Tiêu Dận trên chiến trường. Nàng cố gắng tìm kiếm những điểm bất thường từ những cử chỉ khác thường của chàng. Thế nhưng, rốt cuộc, nàng không thể không thừa nhận, ngoại trừ việc đã quên mất nàng, ngoại trừ việc trở nên càng vô tình hơn ra, thì Tiêu Dận chẳng có thay đổi gì lớn.

Chàng không giống như là đang bị người khác thao túng, chàng vẫn lạnh lùng bá đạo, hành sự dứt khoát như vậy. Rốt đã có chuyện gì xảy ra với chàng? Chuyện này nàng nhất phải điều tra cho rõ.

Hoa Trước Vũ vận nội lực, giật đứt dây thừng trói trên người, chậm rãi đi đến trước cửa nhà lao. Địa lao tuy kiên cố, nhưng bên ngoài canh giữ không nghiêm ngặt lắm, hiển nhiên, trước mắt Dương Quan đã là nơi được trọng binh Bắc Triều trấn thủ, người Nam Triều hoàn toàn không thể nào vào được Tiêu Dận cũng chẳng phải lo sẽ có ai đến cứu nàng!

Hoa Trước Vũ đứng trước cửa nhà lao. Nàng đang đợi. Nàng biết có người sẽ đến tìm nàng!

Quả nhiên, trong bóng tối, có tiếng bước chân khẽ vang lên từng bước từng bước một, đi về phía nhà lao.

Cửa nhà lao cót két vang lên, một người xách lồng đèn xuất hiện trước cửa, là Hồi Tuyết, thị vệ thân cận của Tiêu Dận.

Trên chiến trường, khi Tiêu Dận bắn tên về phía nàng, Hồi Tuyết đã có ý ngăn cản. Hoa Trước Vũ biết, nàng đến đây, cô ta nhất định sẽ tìm gặp nàng.

Hồi Tuyết xách đèn lồng đứng ngoài nhà lao, cách song sắt nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ. Lồng đèn trong tay tỏa ra ánh sáng dìu dịu, không chiếu sáng được hết cả phòng giam, ngay cả khuôn mặt Hồi Tuyết cũng mơ hồ trông không rõ.

Lâu ngày không gặp, Hồi Tuyết cũng không thay đổi gì mấy, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, có điều ánh mắt nhìn Hoa Trước Vũ lại rõ ràng rất phức tạp.

“Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại mạo xưng là công chúa Trác Nhã?”’ Hồi Tuyết lạnh lùng hỏi.

Hoa Trước Vũ không ngờ Hồi Tuyết vừa mở miệng đã hỏi nàng chuyện này, nói như vậy thì, chuyện nàng không phải em gái Tiêu Dận, Hồi Tuyết đã biết rồi! Hồi Tuyết đã biết, chắc chắn là do Tiêu Dận biết rồi nói với cô ta. Hôm đó, nàng từng nói với Tiêu Dận, bảo chàng sau khi quay về hãy hỏi Bạch Mã phu nhân một chuyện.

“Hồi Tuyết, ta là ai không quan trọng. Ngày trước ta đến Bắc Triều chỉ là để lánh nạn, không hề có ác ý gì với Bắc Triều!” Nàng chỉ có thể nói như vậy, trước mắt, thân phận Hoa Trước Vũ nàng vẫn chưa thể nói ra.

“Vậy ngươi đã quen biết công chúa Trác Nhã như thế nào,trên người sao lại có tín vật của nàng ấy? Công chúa Trác Nhã hiện giờ ở đâu?” Hồi Tuyết tiếp tục hỏi. Hiển nhiên, Hồi Tuyết không hề biết nàng chính là Doanh Sơ Tà, chuyện này chắc chỉ mình Tiêu Dận biết. Nhưng Hồi Tuyết cũng không nghi ngờ nàng là tiểu thư của Hoa gia, chỉ cho rằng nàng là một ả nha hoàn nhà họ Hoa được đem gả thay.

Hồi Tuyết hỏi đến công chúa Trác Nhã, Hoa Trước Vũ liền im lặng.

Cái chết của Cẩm Sắc, trước sau vẫn luôn là vết thương đau đớn nhất trong tim Hoa Trước Vũ, mỗi lần nhắc đến, vết thương ấy tựa như lại rách ra, chảy máu ròng ròng.

“Nàng ấy đã không còn nữa, tín vật là nàng ấy giao lại cho ta.” Hồi lâu, Hoa Trước Vũ mới chầm chậm nói.

Bàn tay cầm lồng đèn của Hồi Tuyết khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ u buồn sâu sắc. Hiển nhiên, nàng ta đã sớm đoán ra rồi, tín vật quan trọng có liên quan đến thân thế như vậy, không thể dễ dàng trao cho người khác được, trừ phi bản thân đã không còn nữa.

“Một lời khó nói hết được! Hồi Tuyết, hiện giờ ta chỉ muốn biết, Hoàng đế của các ngươi bị làm sao vậy, vì sao bỗng nhiên lại muốn tấn công Nam Triều? Mái tóc đen của huynh ấy sao lại biến thành màu tím?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi.

Hồi Tuyết trầm ngâm giây lát, nhưng không hề trả lời câu hỏi của Hoa Trước Vũ, chỉ ngước mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, lấy chìa khóa mở cổng nhà lao, “Hoàng thượng muốn gặp ngươi, mau đi theo ta! Gần đây tính tình Hoàng thượng không vui, nếu đến muộn làm người nổi giận, ngươi sẽ gặp phải tai vạ đấy” Hồi Tuyết chau mày nói. Hoa Trước Vũ biết Tiêu Dận sẽ gặp nàng, trên chiến trường, không biết Ôn Uyển nói thầm điều gì bên tai chàng, mà khiến chàng đột nhiên nổi hứng thú với nàng, thân là vua một nước, mà lại đích thân ra tay bắt giữ nàng. Nếu không, chàng vốn không còn nhớ nàng là ai nữa, chắc chẳng thể nào nổi hứng với một sỹ tốt bé nhỏ như nàng được. Nhưng nàng không hiểu vì sao Hồi Tuyết lại không chịu trả lời câu hỏi của nàng.

Hoa Trước Vũ theo Hồi Tuyết ra khỏi địa lao. Một thân vệ khác của Tiêu Dận là Lưu Phong đã đứng sẵn ở cổng bên ngoài. Trông thấy Hồi Tuyết dẫn Hoa Trước Vũ đi ra, hắn quay người dẫn đường đằng trước. Mấy người men theo con dường nhỏ bằng đá xanh, đến nơi ở của Tiêu Dận.

“Hoàng thượng, tên tù binh đó chúng thần đã đưa đến rồi!” Lưu Phong tiến lên bẩm báo.

Hoa Trước Vũ bị áp giải chậm rãi đi vào phòng.

Lúc biệt lỵ, vẫn còn luyến lưu không dứt, khi gặp lại, đã xa lạ như kẻ qua đường. Mọi chuyện như bãi bể nương dâu, chàng vẫn là chàng, nàng cũng vẫn là nàng. Có điều, khi bốn mắt gặp nhau, nàng trong mắt chàng đã không còn là nàng nữa, chàng trong mắt nàng cũng chẳng phải là chàng.

Tiêu Dận ngồi trên thảm, dựa lưng vào gối, đang nghe Ôn Uyển đánh đàn. Mái tóc tím và đôi mắt tím của chàng phản chiếu lẫn nhau, cả con người toát lên khí chất khiến người ta kinh tâm động phách mà lại cực kì mê hoặc. Tiêu Dận trước kia không có được điều này. Hơn nữa, trông chàng càng lạnh lùng hơn khi trước.

Hai tay Hoa Trước Vũ chắp sau lưng, bước dài từng bước đến cách trước mặt Tiêu Dận chừng năm bước, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn chàng. Nhìn gần, nàng phát hiện ra mái tóc tím của Tiêu Dận cực kỳ phù hợp với dung nhan của chàng, khuôn mặt lạnh lùng và mái tóc rực rỡ, quyến rũ đến thế, chẳng thế tìm nổi một từ ngữ thích hợp để hình dung.

Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn chăm chăm vào chàng, trầm giọng nói: “Không biết Hoàng thượng bắt một tiểu binh tốt như ta để làm gì?”

Ánh mắt Tiêu Dận lạnh lùng lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, cười nhạt nói: “Một tiểu binh tốt mà võ nghệ cao cường đến thế, trẫm đương nhiên cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa, nghe nói Cơ Phụng Ly rất coi trọng ngươi. Trẫm khống biết hắn coi trọng ngươi đến mức nào?”

Cơ Phụng Ly rất coi trọng nàng sao? Đây chắc hẳn chính là câu mà Ôn Uyển đã nói trên chiến trường.

“Những lời như thế mà Hoàng thượng cũng tin sao? Ta chỉ là một sỹ tốt bé nhỏ mà thôi!” Tiêu Dận, chàng quả thực không còn nhớ chút gì về nàng nữa rồi.

“Nói cũng phải!” Chàng chau mày, lạnh nhạt nói, đôi mắt tím sâu thẳm chăm chú mục nhìn Hoa Trước Vũ hồi lâu, đôi lông mày như lưỡi kiếm khẽ chau, hỏi với vẻ hứng thú, “Ngươi tên gì?”

“Hoàng thượng!” Ôn Uyển ngừng đàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dận. Nâng chén rượu lên, nàng ta rót đầy một chén cho Tiêu Dận, “Người uống một chén nữa nhé!”

Tiêu Dận quay đầu mỉm cười với Ôn Uyển, “Uyển Nhi, sao không đàn nữa? Trẫm muốn nghe lại khúc đàn đó một lượt.”

Ôn Uyển mắt lóe sáng, cười nói: “Chỉ cần Hoàng thượng thích nghe, Uyển Nhi xin cứ gảy mãi.” Nàng ta đứng dậy đi đến bên giá đàn, khi đi ngang qua Hoa Trước Vũ chợt dừng bước, trong đôi mắt xinh đép lóe lên một nụ cười bí hiểm.

Trong lòng Hoa Trước Vũ hiểu rõ, Ồn Uyển có lẽ rất hận nàng.

Ngày trước, khi Tiêu Dận bắt Ồn Uyển làm con tin, từng nói với nàng trên xe rằng, bắt nàng ta đi chỉ là để bảo vệ cho nàng. Khi đó Ôn Uyển đã bị điểm vào huyệt ngủ, những lời đó, khi ấy nàng ta không hề nghe thấy. Thế nhưng, như thế không có nghĩa là sau này nàng ta không biết. Khi một người xưa nay luôn cao ngạo như nàng ta biết được, mình bị đưa đến Bắc Triều chẳng qua chỉ vì Tiêu Dận muốn cứu một tiểu thái giám, nàng ta làm sao chịu được?

Hoa Trước Vũ cười khổ, món nợ giữa nàng và Ôn Uyển, kể ra cũng thật là phức tạp.

Ôn Uyển ngồi trước giá để đàn, bắt đầu gảy đàn. Đó là cây Nhiễu Lương mà nàng từng gảy, dưới đầu ngón tay Ôn Uyển đang tấu lên khúc “Sát Phá Lang” mà nàng từng gảy.

Hoa Trước Vũ không hiểu, vì sao Ồn Uyển lại bắt đầu gảy khúc đàn này, chẳng lẽ là vì Tiêu Dận thích nghe? Nói như vậy thì, khúc đàn này rất có thể là do Tiêu Dận dạy cho nàng ta cách đánh.

Ngày trước, nàng từng gảy khúc đàn này trên chiến trường sau khi Tiêu Dận tưởng nàng là muội muội, từng bảo nàng đàn cho nghe hai lần. Vốn dĩ nàng cứ tưởng Tiêu Dận không hiểu âm luật, thế nhưng, chàng lại biết kéo hồ cầm. Thế nên đại khái, chàng đã ghi nhớ khúc đàn này rồi dạy lại cho Ôn Uyển.

Hoa Trước Vũ đứng lặng trong phòng, những ý nghĩ trong đầu xoay chuyển trọng tiếng dàn du dương.

“Hoàng thượng, ta có vài câu muốn nói với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng cho tả hữu lui ra!” Nàng đến đây không phải để nghe đàn, có những lời nhất định phải nói với Tiêu Dận.

Hoa Trước Vũ vừa nói, tiếng đàn cùa Ôn Uyển liền rối loạn, phừng phừng mấy tiếng, một âm như xé lụa, dây đàn đã đứt. Ôn Uyển kinh hãi kêu lên một tiếng, nhấc cổ tay lên, chỉ thấy trên ngón tay ngọc trắng như ngó hành chảy ra một giọt máu. Nàng ta khẽ chau mày, dường như rất đau đớn.

Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, đứng dậy nhanh chân đi đến trước mặt Ôn Uyển, cầm tay nàng ta lên xem. Chàng đột nhiên cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy ngón tay bị chảy máu cua Ồn Uyển, hút sạch máu trên đầu ngón tay cho nàng ta.

Giây phút ấy, Hoa Trước Vũ hoàn toàn sững sờ! Nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tiêu Dận lại có thể dịu dàng đến thế.

Ngày trước khi hòa thân, chàng trông thấy bức vẽ Ôn Uyển, nhất kiến chung tình với Ôn Uyển, cho nên chỉ định Ôn Uyển hòa thân. Có lẽ trước sau chàng vẫn luôn thích người con gái như Ôn Uyển. Hoặc giả, tình cảm của chàng đối với nàng, chẳng qua chỉ là tình huynh muội mà thôi. Đối với Ôn Uyển, mới thực sự là tình cảm nam nữ.

Hoa Trước Vũ nhìn hai người ôm ấp nhau, nỗi đau đột ngột dâng lên trong lòng từ từ dịu xuống. Hoặc giả, Tiêu Dận và Ôn Uyển ở bên nhau mới là tốt nhất. Bọn họ rất xứng đôi vừa lứa, nếu Tiêu Dận chịu lui binh, Nam Bắc Triều từ nay không còn chiến sự, mọi thứ sẽ có thể viên mẫn.

Hoa Trước Vũ đang suy tư, một luồng ánh sáng tím lóe lên, Ống tay áo vung tới, chưởng phong mang theo sát ý lạnh lùng tấn công về phía nàng. Mắt thấy ống tay áo sắp sửa đánh lên mặt mình, dựa theo bản năng, nàng ngửa ra đằng sau, tránh được một chưởng sấm sét của Tiêu Dận.

“Hoàng thượng, người làm gì thế? Chuyện này không phải lỗi tại y, là thiếp đàn không giỏi! Xin người đừng giết y!” Ôn Uyển xông lên chắn trước mặt Tiêu Dận.

Tiêu Dận nheo mắt, sát khí trong mắt lập túc thu hồi, chàng mỉm cười, “Ai nói là trẫm muốn giết y? Không sao đâu, không liên quan gì đến nàng, nàng lui xuống trước đi!”

Ôn Uyển hành lễ với Tiêu Dận, cười nhạt nói: “Hoàng thượng đừng tức giận kẻo hại sức khỏe!” Trước khi đi nàng ta còn lườm Hoa Trước Vũ một cái rồi mới lui xuống.

Hoa Trước Vũ dường như kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ Tiêu Dận lại đột nhiên nổi giận như thế, đây hẳn chính là cái mà Hồi Tuyết gọi là Hoàng thượng tính tình không tốt rồi. Nàng chẳng qua chỉ nói một câu, làm phiền Ôn Uyển đánh đàn, mà chàng đã sát khí đằng đằng đến vậy sao.

“Ngươi muốn gì, mau nói, trẫm không rảnh nghe ngươi dài dòng! Nếu nói hay, trẫm sẽ tha mạng; nói không hay, trẫm sẽ tức thì giết chết!” Chàng đứng dậy quay về phía bàn, chậm rãi ngồi xuống.

Hoa Trước Vũ giơ tay tháo sợi dây chuyén trên cổ mà Cẩm Sắc để lại xuống, khi đến đây, nàng biết Tiêu Dận không nhớ nàng, nếu không phải trên cổ còn giữ sợi dây chuyền của Cẩm Sắc, e rằng nàng không dám đường đột bước vào. Nàng tiến lên hai bước, đặt dây chuyền trên án, lạnh nhạt hỏi: “Hoàng thượng có còn nhớ vật này không?”

Ánh mắt Tiêu Dận nhìn thấy sợi dây chuyền lập tức sững lại, giơ tay nhanh chóng cầm lấy, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lài có thứ này? Ngươi là ai?”

Xem ra, Tiêu Dận không hề quên sợi dây chuyền, chàng hiển nhiên không phải đã hoàn toàn quên đi quá khứ. Hoa Trước Vũ cười đau khổ, thực không ngờ, nàng lại còn phải nhờ vào sợi dây chuyền mà Cẩm sắc lưu lại để giữ tính mạng, Cẩm Sắc lại cứu nàng thêm lần nữa.

“Đây là thứ do một người tỷ muội thân thiết nhất của ta để lại, nói rằng đó là của người nhà cô ấy lưu lại, cô ấy nhờ ta tìm giúp người thân!”

“Vậy cô ấỵ đâu?” Tiêu Dận cầm sợi dây, đứng dậy, đến đứng trước mặt Hoa Trước Vũ. Đôi mắt tím sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt ẩn chứa nỗi vui mừng và mong đợi.

“Cô ấy đã không còn nữa rồi!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, câu nói này nàng thốt ra rất khó khăn, nói ra khiến lòng nàng đau đớn đến cùng cực. Nàng biết Tiêu Dận nghe rồi nhất định cũng sẽ đau lòng, thế nhưng, sớm muộn gì cũng phải cho chàng biết. Đó là điều nhất định phải làm!

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Dận trừng mắt, “Ngươi dám nói cô ấy đã không còn nữa?”

“Quả thực cô ấy đã không còn nữa, cô ấy vì cứu ta, nên mới mất đi tính mạng.” Hoa Trước Vũ đau đớn nói từng câu từng chữ.

Máu đỏ tuyết trắng đêm hôm đó, vẫn còn lóe lên trong trí óc nàng.

Trong đôi mắt tím của Tiêu Dận vụt lên một tia nhìn khát máu, chàng đột nhiên đánh một chưởng vào Hoa Trước Vũ. Hoa Trước Vũ nghiêng người tránh được, một tay nắm lấy cổ tay Tiêu Dận, bình tĩnh nhìn chàng, “Ngài có thể đợi đến sau này hãy giết ta được không?!” Nàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, mối thù của Cẩm Sắc nàng vẫn còn chưa trả.

Tiêu Dận nheo mắt, lặng lẽ nhìn người trước mặt, thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, không biết vì sao, sâu thẳm trong tim tựa như bị đâm một nhát, đột nhiên cực kì đau đớn.

Chàng bỗng vung tay, loạng choạng lùi lại mấy bước, ngồi vật trên ghế, bàn tay cầm sợi dây chuyền khẽ run, trong đôi mắt tím đầy vẻ bi thương. Chàng giơ ngón tay cực kì dịu dàng vuốt lên mặt dây chuyền, hồi lâu không nói năng gì cả.

Trong phòng lặng thinh, im ắng đến mức đáng sợ.

“Người đưa sợi dây chuyền cho ngươi là hoàng muội của trẫm!” Tiêu Dận đột nhiên mở lời, thanh âm cực kì đau xót.

Hoa Trước Vũ gật đầu nói: “Ta đoán ra rồi, cô ấy từng nói đó là do ca ca của cô ấy lưu lại.”

“Muội ấy trông như thế nào?” Chàng vuốt ve sợi dây, trầm giọng hỏi. Cẩm Sắc từ nhỏ đã lưu lạc, chàng còn không biết trông cô ấy như thế nào nữa.

“Cô ấy rất xinh đẹp, lông mày lá liễu mang nét tinh anh, đôi mắt hạnh toát lên vẻ thông tuệ. Cô ấy không thích cười nhiều, có lẽ là vì từ nhỏ đã gặp phải quá nhiều trắc trở. Hồi nhỏ cổ ấy từng rất khổ sở. Thế nhưng cô ấy rất lương thiện, cũng rất có nghĩa khí. Cô ấy thậm chí đã vì ta…” Tiếng nói của Hoa Trước Vũ dần dần hạ thấp xuống. Có những chuyện, nàng thực sự không dám nói ra, nếu Tiêu Dận biết được Cẩm Sắc bị kẻ khác lăng nhục đến chết, hơn nữa, lại chết chính trong đêm đó, nếu đêm hôm đó chàng đến sớm hơn một khắc, có lẽ còn có thể cứu được Cẩm Sắc. Nếu chàng chịu nghe lời cầu xin của nàng, có lẽ còn có thể tìm được thi thể của Cẩm Sắc. Nếu những chuyện này để cho Tiêu Dận biết được, không biết chàng sẽ tự trách đến mức nào.”Ngươi nói, muội ấy vì cứu ngươi, vậy thì, là kẻ nào đã giết muội ấy?” Ánh mắt lạnh lùng sinh uy của Tiêu Dận đăm đăm nhìn vào khuôn mặt Hoa Trước Vũ, dường như muốn xuyên thủng khuôn mặt nàng.

“Chuyện này ta vẫn còn đang điều tra!” Nàng vẫn luôn cho rằng đó là mệnh lệnh của lão Hoàng đế, Cơ Phụng Ly sai người thực hiện, thế nhưng, nàng vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác thực.

Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng một tia lạnh lùng, “Vậy được, sau này trẫm sẽ cùng ngươi điều tra! Trẫm hỏi ngươỉ, Trác Nhã đã chịu xả thân cứu ngươi, vậy ngươi có phải ý trung nhân của muội ấy không? Hai người đã thành thân chưa?”

Hoa Trước Vũ lúng túng.

Sự hiểu lầm này mới lớn làm sao!

“Thực ra ta là…” Hoa Trước Vũ do dự không biết có nên nói ra thân phận của mình không, chàng đã quên nàng rồi, chuyện này đừng nên nói ra thì hơn, nếu không, không biết sẽ còn kéo theo sóng gió gì nữa. Hiện giờ, nàng vẫn không biết phải ứng phó thế nào.

Tiêu Dận nhìn điệu bộ muốn nói lại thôi của Hoa Trước Vũ, chỉ cảm thấy người trước mắt, tuy mặc bộ quân phục binh lính tầm thường, nhưng vẻ tuấn mỹ không tỳ vết kia vẫn khó lòng che đi được. Nhất là đôi mắt trong trẻo tựa như mang theo ma lực vô cùng vô tận, khiến chàng chẳng có cách nào đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Vì sao, chàng lại muốn nhìn người trước mặt như thế? Chàng quả thực không hiểu. Chàng lạnh lùng nói: “Trẫm không giết ngươi, nếu muội ấy đã thích ngươi, dùng tính mạng để cứu ngươi, thì trẫm cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng trẫm tuyệt đối không thể thả ngươi đi được. Sau khi chiến sự kết thúc, trẫm sẽ đưa ngươi về Bắc Triều, chuyện liên quan đến hoàng muội của trẫm, ngươi có thể từ từ kể cho trẫm nghe. Hiện giờ, ngươi có thể nói cho trẫm biết, mục đích ngươi đến đây là gì rồi đấy! Trẫm biết, tối hôm qua nếu ngươi ngoan cường chống đối trẫm cũng đã không bắt được ngươi.”

Hoa Trước Vũ đứng lặng trong phòng, ngước mắt nói: “Ta đến đây vì còn muốn hỏi, sao Hoàng thượng lại phát động chiến tranh? Ngài làm như vậy, không cảm thấy có lỗi với lê dân bách tính trong thiên hạ hay sao?”

Tiêu Dận lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Lê dân bách tính? Chính vì trẫm lo cho sự yên ổn của lê dân bách tính, nên mới có lòng muốn thống nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi không cho rằng, nếu thiên hạ thống nhất sẽ càng an ninh cường thịnh hay sao?”

“Đúng thế, có lẽ cách nghĩ của Hoàng thượng là đúng. Nhưng hiện giờ thiên hạ vốn đã ổn định rồi, làm gì có chiến loạn!” Nếu là thời loạn, thống nhất thiên hạ là xu thế tất yếu, nhưng các nước đều chưa suy thoái đến mức không còn thuốc chữa, “Cổ kim trị loạn hưng suy, phải chú ý thuận thế mà làm. Hiện nay, bách tính đều trông đợi cuộc sống yên ổn hòa bình. Còn Hoàng thượng lại muốn gây chiến tranh, đặt vạn dân vào nơi nước lửa, như thế sẽ trái với lòng dân. Đi ngược ý trời, Hoàng thượng thấy ngài có thể thành công không? Ngài gây ra bao cảnh giết chóc, cho dù có thống nhất được thiên hạ, chẳng lẽ trong lòng ngài không ăn năn chút nào? Còn cả binh tướng dưới quyền ngài nữa, trận chiến hôm qua thương vong rất lớn, trong lòng ngài cũng không áy náy gì sao?”

Tiêu Dận ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn Hoa Trước Vũ, đột nhiên ngửa đầu cười phá lên. Hắn nheo mắt nhìn nàng, “Ngươi không cảm thấy những lời ngươi nói rất nực cười sao? Có chiến tranh tất phải có thương vong, tướng sĩ của ta đều không phải phường ham sống sợ chết, ngày bọn họ tòng quân, đã sẵn sàng xả thân cho tổ quốc bất cứ lúc nào rồi. Hi sinh vì đất nước, đó là niềm vinh dự của bọn họ.”

“Có thật là thế không?” Hoa Trước Vũ trầm giọng hỏi lại một lượt.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận lóe lên, chàng dựa trên ghế không nói gì nữa, khuôn mặt lạnh lùng không lộ chút xúc cảm.

“Những lời ngươi muốn nói đã nói hết chưa?” Chàng lạnh lùng nói, “Nếu đã hết rồi, thì về địa lao đi! Người đâu!”

Hồi Tuyết đứng hầu ngoài cửa nhanh chân bước vào, áp giải Hoa Trước Vũ về nhà lao, trước khi đi, còn tặng cho Hoa Trước Vũ một bình thuốc trị thương.

Hoa Trước Vũ ngồi trong địa lao, thất vọng nghĩ, lần này nàng đến Bắc Triều coi như phí công. Hoặc giả, chiến trường này nàng đến cũng vô ích. Những lời cần nói nàng đều đã nói cả rồi, còn ở lại đây nữa không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, hiện giờ nàng chỉ có một đường quay về. Thế nhưng, nói đến quay về, nàng lại có phần không biết phải về đâu.

Hiện giờ Tiêu Dận dẫn binh lui về Dương Quan, đại quân Nam Triều có lẽ đã vây khốn Dương Quan, nếu giờ nàng quay lại, ngoại trừ quân doanh Nam Triều, chẳng còn nơi nào khác để đi. Có điều, quay về quân doanh Nam Triều, nàng không biết sẽ phải đối diện với sự trừng phạt thế nào.

Lúc ra khỏi thành, nàng từng nói với Cơ Phụng Ly, nàng không phải thám tử Bắc Triều, nàng nói chắc như đinh đóng cột, nàng tuyệt đối sẽ không di theo Tiêu Dận. Thế nhưng, rốt cuộc thì nàng vẫn đến Bắc Triều.

Nàng có thể khẳng định, hiện giờ, trong mắt Cơ Phụng Ly, nàng chính là thám tử Bắc Triều. Lúc này về quân doanh, Cơ Phụng Ly chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Nhưng nếu không về, chẳng khác nào thừa nhận mình là thám tử. Điều đó, nàng tuyệt đối không cho phép.

Hoa Trước Vũ ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ khô dưới đất, vết thương trên vai đột nhiên đau như xé, vừa rồi nàng quên chưa đắp thuốc, cầm bình thuốc Hồi Tuyết đưa cho ra, mở nút bình, nàng lần mò trong bóng đêm, bôi thuốc lên vết thương trên vai, nhịn đau ở vết thương, nàng hít một hơi lạnh, xé một mảnh vải trên áo buộc vết thương lại. Mấy năm nay ở trên chiến trường, bị thương nhiều đã quen, nàng tự mình đắp thuốc băng bó cực kì thành thục.

Một mình ở trong nhà lao u ám, không nghe thấy thanh âm gì khác, Hoa Trước Vũ cảm thấy mình giống như một con thú nhỏ bị thương, trong đêm tĩnh lặng, trốn ở nơi không có bóng người, lặng lẽ liếm vết thương trên mình. Dù nàng có kiên cường đến đâu, cũng khống nén nổi nỗi bi thương. Nàng có phần muốn khóc, nhưng ở đây có khóc cũng không được.

Đêm yên lặng quá, cũng không biết đã là canh mấy, Hoa Trước Vũ có phần mệt mỏi buồn ngủ, nhưng trong địa lao lạnh đến mức không thể nào ngủ được. Nàng ôm đầu gối, đang định ngồi thiền vận khí, bỗng nghe thấy trên đầu có tiếng người chạy. Vừa nghe thấy động tĩnh, trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức run lên. Nàng đứng dậy, đi đến trước song sắt nhà lao, hỏi thị vệ bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Thị vệ đó nghe thấy Hoa Trước Vũ hỏi, lạnh lùng đáp: “Còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa, đại quân Nam Triều bắt đầu tấn công thành rồi! Hoàng thượng của bọn ta đang đi nghênh chiến!”

Trong lòng Hoa Trước Vũ run lên, đại quân Nam Triều bắt đầu tấn công thành rồi sao?

Đại quân Nam Triều từ Vũ Đô đến Bắc cương, hành quân vất vả, ở Túc Châu đánh thắng một trận, về lý mà nói, nên thư thả một chút, chờ sau khi quân đội chỉnh đốn xong, hãy tiếp tục công thành. Nếu bại trận này, bị Tiêu Dận phản công đuổi ngược lại, không chừng Túc Châu sẽ thất thủ, sao Cơ Phụng Ly lại vội vã tấn công thành như vậy? Hắn đâu phải kẻ nôn nóng thủ thắng. Hơn nữa, lần này chiến tranh với Bắc Triều, quyết không phải có thể giành được thắng lợi chỉ trong sớm tối.

Nàng có chút nghĩ không thông, ngay lúc ấy, Hoa Trước Vũ nghe thấy tiếng cửa lớn địa lao mở ra. Nàng và thị vệ canh giữ địa lao đồng thời nhìn về phía cửa.

Có người tiến vào. Đi đằng trước là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục màu đen, Hoa Trước Vũ nhận ra, hắn là Đường Ngọc của quân Nam Triều. Sau lưng hắn còn một người nữa, ngựời đó mặc áo trắng, men theo bậc thang dưới ánh lửa mù mờ trong địa lao chậm rãi đi xuống dưới.

Trong địa lao không có gió, tà áo trắng rủ xuống một cách tự nhiên, tựa như dải ngân hà trên trời tuôn chảy.

Trên tường trong địa lao cắm mấy bó đuốc, ánh đèn ảm đạm chiếu trên tà áo trắng của người đó, mờ mờ ảo ảo.

Khuôn mặt người đó dưới ánh sáng lu mờ có phần không chân thực, nhưng đôi mắt dài đen như mực lại càng bóng loáng, cực kỳ sáng trong, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ bị ánh mắt như thế nhìn vào khiến trong lòng căng thẳng, nàng không thể nào ngờ được, Cơ Phụng Ly lại đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến một ngưởỉ luôn bình tĩnh như nàng kinh ngạc đến cực điểm.

Thị vệ trong địa lao có khoảng hơn mười người, thấy thế liền cầm binh khí xông lên. Nhưng bọn họ hoàn toàn không hề lao đến trước mặt Cơ Phụng Ly. Khi bọn họ xông lên, liền trông thấy Đường Ngọc trước mặt Cơ Phụng Ly vung tay áo một cái, một dàn cánh hoa màu hồng lớn phấp phới bay ra, lại từ từ rơi trong không trung.

Trong địa lao u ám, dường như bỗng đổ một trận mưa cánh hoa. Hơn nữa, cơn mưa này rất thơm, mang theo mùi hương ngọt ngào say đắm.

Đám thị vệ cũng đều dã trải trăm trận chiến, biết được trong hương thơm có độc, đều nhịn thở, thế nhưng, ngay cả như thế, bọn họ vẫn từng người từng người một nằm lả xuống đất. Bọn họ không biết, độc của Đường Môn, thông thường đều không màu không mùi, nếu có mùi thì đến quá nửa là không có độc. Còn sở dĩ bọn họ lả người đi, là bởi trên cánh hoa có nước, những giọt nước đó đã bắn vào quần áo của họ khi cánh hoa rơi, độc theo đó mà xâm nhập vào cơ thể.

Hoa Trước Vũ ngẩn ngơ đằng sau song sắt, Cơ Phụng Ly và Đường Ngọc sao lại tới dây, chẳng lẽ là đến giết tên thám tử Bắc Triều như nàng? Nàng nhất thời không hiểu, nheo mắt nhìn Cơ Phụng Ly đang bước qua ánh sáng mờ mờ, xuyên qua màn mưa cánh hoa của Đường Ngọc, tựa như nhón bước đạp trên sóng, đi đến trước mặt nàng.

Cảnh tượng ấy thật là đẹp!

Đẹp đến mức khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy có chút không chân thực, nàng tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng cơn đau từ vết thương trên vai lại nhắc nhở nàng rằng, đây không phải là giấc mơ. Cơ Phụng Ly thực sự đã đến!

Vào trong thành Dương Quan đầy binh lính Bắc Triều, vào trong địa lao của phủ đệ nơi Bắc Đế tạm ở, để giết nàng ư? Lẽ nào không phải là để giết nàng? Bởi lẽ, nàng thấy hắn đang cười! Đôi môi mỏng cong lên thành một đường rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.

Hoa Trước Vũ không biết vì sao hắn lại cười, nhưng xem ra, hình như là trông thấy nàng, hắn rất vui, rất yên tâm.

Bọn họ ở phía ngoài song sắt, nàng ở phía trong song sắt. Nàng nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, nhưng hắn lại mỉm cửời, ánh mắt lướt qua vết thương băng bó trên vai nàng, hàng lông mày khẽ chau.

Đường Ngọc tìm thấy chìa khoá trên người thị vệ, nhanh chóng mở cửa nhà lao.

“Đi theo ta đi!” Cơ Phụng Ly dịu giọng nói.

“Được!” Hoa Trước Vũ gật đầu, nàng cảm thấy ngoại trừ nói chữ đó, nàng không nói ra được điều gì khác nữa. Bởi lẻ lời nói của Cơ Phụng Ly quả thực quá dịu dàng, khiến nàng hoàn toàn không có cách gì từ chối được. Nàng cũng không muốn từ chối, nàng vốn cũng muốn rời khỏi nơi này.

Đường Ngọc đã đi ra trước, Hoa Trước Vũ theo Cơ Phụng Ly nhanh chân ra khỏi nhà lao.

Bên ngoài địa lao, đám thị vệ đã bị Đường Ngọc xử lý hết, dưới đất khắp nơi đều vương cánh hoa hồng, bị gió liên tục thổi bay tung.

Trên bầu trời đen như mực, vầng trăng lạnh lẽo cô đơn treo giữa không trung. Ba người men theo con đường, nhanh chân ra cổng sau phủ đệ. Dọc dường, gặp phải binh lính tuần tra, có thể tránh được họ đều tránh, không tránh được bọn họ cũng chẳng thèm đánh lại, Đường Ngọc tựa như một tiên nữ vung tay áo tung ra một nắm cánh hoa, Hoa Trước Vũ không khỏi kinh ngạc than thầm, thực không biết trong tay áo hắn rốt cuộc giấu bao nhiêu cánh hoa nữa.

Cứ thế chạy dến cổng sau phủ đệ, bỗng nghe thấy tiếng chim kêu sắc bén xé rách bầu trời đêm, tiếng bước chân nặng nề vang lên, chỉ thấy một đội binh sĩ Bắc Triều mặc trọng giáp chặn đường bọn họ. Người dẫn dầu chính là Bắc Đế Tiêu Dận.

“Trẫm thực không ngờ, một tên binh tốt nhỏ nhoi, lại có thể phiền Tả tướng đại nhân đích thân tới cứu! Hơn nữa, vì một tên tiểu tốt mà không tiếc gì mượn chuyện công thành để giương đông kích tây, quả là một kế sách hay. Nếu không phải trẫm bỗng nhiên cảm thấy lần này các ngươi tấn công thành quá vội vàng, thì đã dẫn binh tướng đi giữ thành rồi.” Tiêu Dận lạnh lùng nói, ngôn ngữ sắc bén, khí thế lấn át.

Trong lòng Hoa Trước Vũ chùng xuống, dường như không tin vào những lời mình nghe thấy.

Đương nhiên, Tiêu Dận đột ngột xuất hiện, đã khiến nàng cực kỳ kinh ngạc, nhưng lời nói của chàng càng khiến nàng kinh ngạc hơn nữa. Chàng nói, Nam Triều công thành giương đông kích tây, chỉ là để cứu nàng!

Nàng không tin! Làm sao mà tin được! Cơ Phụng Ly chẳng có lý do gì lại đến cứu nàng cả! Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hiện giờ quả thực hắn đã cứu nàng ra khỏi địa lao rồi!

Hoa Trước Vũ kinh ngạc ngước mắt nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn không hề nhìn nàng, mà nheo mắt nhìn Tiêu Dận.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trong không khí bỗng chốc phủ đầy sát khí lạnh lùng như mưa rừng sắp trút xuống. Tựa như cây cung đã kéo ra, dây cung căng lên từng chút một, căng thẳng đến mức khiến người khác gần như ngạt thở.

“Nếu Bắc Đế lấy làm lạ, thì bản tướng sẽ giải thích cho ngài nghe. Tên tiểu tốt này ngày trước từng làm việc trong tướng phủ, trong tay y nắm giữ một vật quan trọng của bản tướng, bản tướng đưa y đi, chẳng qua là vì muốn hủy thứ đồ đó. Nay đồ vật đã về tay rồi, người cũng không còn quan trọng nữa. Nếu Bắc Đế muốn cầm tù y, bản tướng tự khắc sẽ để y lại!” Trong khoảnh khắc gươm giáo sẵn sàng như thế, khóe môi Cơ Phụng Ly lại nở nụ cười xán lạn, khiến bầu không khí nặng nề lập tức biến mất.

Hoa Trước Vũ ngẩn người, nàng đâu có cầm thứ gì quan trọng của Cơ Phụng Ly. Cơ Phụng Ly nói như thế, chắc là vì muốn để Tiêu Dận cho rằng nàng không hề quan trọng đối Với Nam Triều. Kì thực, chẳng cần phải làm như vậy, nàng vốn cũng đâu phải nhân vật gì quan trọng.

Tiêu Dận ngửa đầu cười lớn, “Giữ y lại? Tả tướng đại nhân,ngươi tưởng các ngươi còn có thể đi được hay sao? Đêm nay, không chỉ mình y, các ngươi đều phải ở lại, không kẻ nào thoát được đâu!”

Đường Ngọc vừa nghe thấy thế, khẽ vung tay áo lên, mấy cây phi tiêu bay thẳng về phía Tiêu Dận.

Tiêu Dận rút kiếm, kiếm quang sắc bén lóe lên, một đạo hàn quang dệt thành mạng lưới, đánh bật tất cả phi tiêu ra, bay thẳng về phía Cơ Phụng Ly.

Cơ Phụng Ly mỉm cười bên khóe môi, giơ quạt xếp ra đỡ đánh những cây phi tiêu đang bay cực nhanh rơi bật xuống đất’ “Hóa ra Tả tướng đại nhân là cao thủ giấu tài, nếu đã đến đây, vậy thì hôm nay vừa hay có thể cọ xát một phen!” Trường kiếm trong tay Tiêu Dận chĩa vào Cơ Phụng Ly, lạnh lùng khiêu khích.

Lúc này Hoa Trước Vũ mới đột nhiên phát hiện ra, Cơ Phụng Ly lần này đã để lộ bí mật hắn biết võ công ra rồi. Dường như, hắn cũng không định che giấu thêm nữa.

“Bản tướng xưa nay không thích so bì võ công. Có điều, nếu có giải thưởng, bản tướng cũng bằng lòng nghênh chiến!” Cơ Phụng Ly nói với vẻ chẳng thèm quan tâm.

Khí chất ngông cuồng của Cơ Phụng Ly khiến Tiêu Dận nổi hứng, trong đôi mắt tím hàn quang lấp lánh, lạnh lừng nói, “Được! Nếu Tả tướng đại nhân đêm nay thắng được trẳm, trẫm sẽ tha cho mấy người các ngươi ra khỏi thành, quyết không đụng tới!”

“Bắc Đế quả nhiên hào khí, cứ quyết định như vậy đi!” Cơ Phụng Ly thu quạt, cười nói.

“Một lời đã quyết!” Hêu Dận nâng tay khẽ vuốt lên thân kiếm, lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoa Trước Vũ phập phồng lo sợ, chuyện xảy ra đêm nay, nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng không ngờ Cơ Phụng Ly lại đến Dương Quan, càng không ngờ Tiêu Dận lại bắt gặp Cơ Phụng Ly, hơn nữa lại còn đòi so bì cao thấp. Nàng biết võ công của Cơ Phụng Ly thâm sâu khó lường, nhưng võ công của Tiêu Dận cũng không phải kém, gần đây công lực lại tăng tiến rõ rệt, hai người nếu tỷ võ, đương nhiên cực kỳ hấp dẫn. Thực ra nàng cũng muốn xem hai đương thế cao thủ tỷ thí một phen.

Tâm tư của mọi người dường như cũng giống nàng, đám thị vệ đều lùi ra xa, Hoa Trước Vũ cũng theo Đường Ngọc lui lại phía sau vài bước. Trong hậu viên rộng lớn, giữa khoảng đất trống, chỉ còn lại Tiêu Dận và Cơ Phụng Ly đứng đối diện nhau.

Màn đêm nặng nề như đổ mực, ánh đuốc chiếu sáng như ban ngày.

Hai người tuy là kẻ địch trên chiến trường, nhưng tỷ thí võ công lại cực kỳ khách khí, hai tay ôm quyền, lùi ra sau vài bước.

Tiêu Dận vung thanh bội kiếm trong tay, chân khí cuồn cuộn, khiến mái tóc tím tung bay, tựa như một dải lụa tím, cực kỳ đẹp mắt.

Cơ Phụng Ly điềm tĩnh đứng lặng, tà áo trắng tung bay, tay áo rộng đem theo gió, hắn khẽ vung cây quạt xếp trong tay, mỉm cười nhìn Tiêu Dận, nụ cười cực kì gần gũi. Thế nhưng, ánh mắt lại sắc bén, lạnh lùng như sương giá, tựa mũi dao sắc nhọn.

Tay phải Tiêu Dận rung lên, thanh kiếm trong tay múa thành một vòng sáng, thân hình nhanh như chớp, tấn công về phía Cơ Phụng Ly.

Cơ Phụng Ly bay về phía sau, khinh công của hắn không phải tệ, bay bổng như mây khói. Cây quạt xếp trong tay đột nhiên gập lại, đón đường kiếm nhanh như chớp của Tiêu Dận.

Chỉ nghe “chát” một tiếng, không biết lõi quạt của hắn làm bằng chất liệu gì, lại có thể đỡ được đường kiếm của Tỉêu Dận.Nếu là cây quạt xếp thông thường, e rằng đã bị chém làm hai mảnh từ lâu. Cơ Phụng Ly mượn lực bay ra phía sau, Tiêu Dận đuổi sát như bóng với hình, thanh kiếm sắc trong tay lại đâm ra. Cơ Phụng Ly nghiêng người tránh được, xoay quạt đâm vào yếu huyệt sau lưng Tiêu Dận.

Hai thân hình xoay tròn vào nhau, áo trắng tung bay, như một vầng sáng, áo tím phấp phới như tia chớp giật. Kiếm thế của Tiêu Dận mạnh mẽ, nội lực hùng hậu, mỗi chiêu mỗi thức đều như sấm chớp, khiến người khác khó lòng chống đỡ. Chiêu thức của Cơ Phụng Ly lại giống như con người hắn, mang theo khí chất trầm ổn, bất luận chiêu thức của Tiêu Dận mạnh mẽ tới đâu, đều bị hắn lặng lẽ hóa giải, khiến người khác cảm thấy khí độ vô cùng ung dung nhàn nhã.

Hoa Trước Vũ ngưng thần theo dõi hai người quyết đấu chỉ cảm thấy bọn họ dường như khó phân cao thấp.

Đầu ngón chân Cơ Phụng Ly đột nhiên xoay chuyển, đạp lên thân kiếm của Tiêu Dận, mượn lực bay, thân hình xoay mấy vòng trên không trung. Tà áo trắng theo gió cuộn tròn. Chiếc quạt xếp trong tay đột nhiên mở ra, toàn thân đột nhiên từ trên không trung lao xuống.

Trong khoảnh khắc, thân hình trên không trung dường như vỡ ra thành vô số ảo ảnh, khiến người ta hoàn toàn không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Hoa Trước Vũ biết Cơ Phụng Ly võ công rất cao, nhưng không ngờ chiêu thức của hắn lại có thể nhanh đến như thế. Mắt thấy cây quạt xếp đâm về phía sau lưng Tiêu Dận, trong khi Tiêu Dận khồng kịp đề phòng, dường như không tránh được chiêu này.

Hoa Trước Vũ không nhịn được thất thanh la lên: “Cẩn thận!”

Cơ Phụng Ly lập tức chau mày, tay cầm cán quạt hơi ngưng lại. Chính vào lúc đó, thân hình Tiêu Dận chúi về phía trước, tránh được đòn đó, lăn một vòng dưới đất, thanh kiếm sắc trong tay đột nhiên vươn ra, đâm vào sườn trái của Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ kinh hãi bịt miệng, Cơ Phụng Ly bình thản quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên gương mặt Hoa Trước Vũ không để lộ cảm xúc, con ngươi như một bó đuốc, dường như muốn thiêu cháy con tim nàng.

Tiêu Dận từ từ rút kiếm ra, Hoa Trước Vũ trông thấy máu tươi ứa ra từ trên người Cơ Phụng Ly, vấy lên tà áo trắng cả một mảng lớn. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, nàng ngước mắt đầy vẻ bất an, Cơ Phụng Ly đã rời ánh mắt ra chỗ khác.

Đường Ngọc nhìn Hoa Trước Vũ đầy bất mãn, lạnh lùng nói: “Ngươi có phải kẻ ngốc không hả? Bảo Bắc Đế cẩn thận, có phải ngươi không muốn rời khỏi đây không?” Nói đoạn, hắn chạy về phía Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ cũng theo sau Đường Ngọc từ từ tiến lại.

Đêm đã về khuya, ánh lửa mập mờ.

Cơ Phụng Ly hơi khép đôi mắt phượng, che đi cái nhìn mê hoặc. Hắn giơ tay ôm vết thương ở mạng sườn, khóe môi vẫn giữ nụ cười, “Không biết Bắc Đế còn muốn tỷ thí tiếp nữa không?”

Thân hình Tiêu Dận khẽ run, cao ngạo nói: “Trẫm nhận thua, nếu không phải có y nhắc, e rằng trẫm đã thua rồi. Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, thả cho các ngươi đi. Ngày mai, chúng ta gặp mặt trên chiến trường!”

“Được!” Cơ Phụng Ly bình thản đáp một tiếng, được Đường Ngọc dìu chậm rãi bước ra ngoài.

Hoa Trước Vũ đứng tại chỗ không động đậy, quay đầu nhìn Tiêu Dận. Chỉ thấy chàng thần tình lạnh lùng, đón ánh mắt của Hoa Trước Vũ, nở nụ cười nhạt, “Tiểu tử, chúng ta gặp nhau trên chiến trường, rồi có một ngày, trẫm sẽ lại bắt ngươi về đây.”

Trong lòng Hoa Trước Vũ chua xót, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, nở nụ cười mơ hồ, quay người theo Cơ Phụng Ly và Đường Ngọc đi ra.

Tiêu Dận nói đúng, gặp lại nhau, có lẽ sẽ là trên chiến truờng.

Trên chiến trường, không có cái gọi là huynh muội, cũng không có bằng hữu, càng không có tình nhân, chỉ có hai quân đối địch mà thôi.

Trong lòng nàng không phải không cảm thấy bi ai, dẫu sao thì, chàng cũng từng bảo vệ yêu thương nàng. Vốn dĩ, nàng cứ tưởng rằng, Nam Bắc Triều có thể chung sống hòa bình. Giữa bọn họ, dù có thế nào cũng có thể trở thành bằng hữu, bởi giữa bọn họ còn nối liền bởi Cẩm Sắc. Thế nhưng đêm nay, tất cả rốt cuộc đã hóa thành bong bóng.