Chương 222: Ngoại truyện (Spoil)

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

1.

Dắt nhau về nhà ra mắt bố mẹ thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm. Nhiều năm về trước, khi bước những bậc cầu thang cuối cùng đưa bọn họ rời khỏi trường vào lễ tốt nghiệp, anh cũng nắm lấy tay cô như vậy. Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

– Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không?

Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

– Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu. Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly…

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

– Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à?

Quả thật là anh lỡ chân đạp suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu…

Phát hiện mặt Dạ Trạch hơi đỏ lên, Lam Uyên híp mắt:

– Em phát hiện từ trước tới nay anh rất không thành thật!

– Anh rất thành thật mà!

– Vậy anh nói đi, anh có chỗ nào thành thật?

– Trên giường!

Được rồi, lão công nhà cô trên giường có vốn liếng gì đều phơi bày rõ ràng. Cô thua anh rồi.

2.

– Dạ Trạch! Anh mua băng vệ sinh cho em chưa? _ Lam Uyên vừa tắm xong chợt nhớ ra cô đang đến kỳ, vội hé cửa gọi vọng ra ngoài.

Dạ Trạch đang ở phòng khách họp mặt online với mấy lão lớn kinh tế liền cứng đờ mặt mũi. Anh đã từng rất tự hào về giọng nói của cô: đủ lớn, đủ êm tai, đủ quyến rũ, lăn giường phối hợp kêu đủ hay. Chẳng qua, niềm tự hào đó hiện tại biến hình tượng lão bản tại thượng của anh thành tro bụi, quá mất mặt! Ra ngoài đường anh luôn phổng mũi chém gió anh ở nhà có quyền lực tối cao, chồng chỉ đằng Đông vợ không dám đi đằng Tây, khiến vô số nam nhân ngưỡng mộ. Ha ha ha… vui quá rồi… đảm bảo khi cuộc họp này kết thúc không ai không biết anh là thê nô toàn năng top1 thế giới.

Dạ Trạch ho khan, lướt qua màn hình thông báo:

– Tạm thời dừng ở đây đi. Ngày mai tiếp tục. Bà xã đại nhân đang chờ tôi phục vụ…

Trưởng ban kinh tế đối ngoại nhanh chóng nắm bắt tình hình, đon đả gật đầu lia lịa, chỉ hận không thể giơ thêm hai chân ủng hộ anh:

– Đúng! Đúng! Chúng ta không làm phiền ngài cùng phu nhân nữa!

Tắt máy, Dạ Trạch lấy tay che mặt, thở dài một cái, uốn éo đứng dậy đi vào phòng ngủ:

– Sắp tối rồi, em dùng loại ban đêm luôn à?

– Lấy cái màu hồng nhỏ nhỏ thôi! _ Lam Uyên mồm to đáp – Hình như nó có cánh đúng không?

Dạ Trạch mở cửa phòng tắm, nhìn Lam Uyên trần truồng một lượt rồi đưa miếng băng vệ sinh cho cô:

– Màu trắng mới có cánh!

– Ồ thế à? _ Cô nhướn mày, mặt không đổi sắc thong thả mặc đồ, thay băng trước mặt chồng. Lễ tiết căn bản không tồn tại trong cái nhà này.

3.

Ly Họa và Ly Ương là hai đứa trẻ thường xuyên phải ở lại nhà trẻ muộn nhất. Thậm chí có những hôm chúng phải ở tạm nhà cô giáo qua đêm. Về nguyên nhân của chuyện này, hai chị em chỉ có thể nhún vai chấp nhận sự thật rằng: ba mẹ bận ân ái, không tiện đón con về.

Tô Hiên nhìn đồng hồ điểm mười chín giờ đúng, sắc trời đã tối, khẽ thở dài một cái, đứng dậy đi ra cửa:

– Chắc hôm nay ba mẹ con lại bận rồi, chúng ta về nhà cô một hôm nhé?

– Vâng! _ Ly Họa nhanh chóng đồng ý, đeo balô chạy đến cạnh Tô Hiên nắm tay cô.

Ly Ương phản ứng chậm hơn, ngơ ngác hỏi lại:

– Không gọi cho ba đón luôn ạ?

– Không cần đâu! _ Ly Họa nhanh nhảu _ Em đã thấy buổi nào lão baba nghe máy không? Lại bận chụt chụt moaz moaz nhau rồi!

Trong khi đó, tại một ngôi nhà bạc tỷ nằm ở ngoại ô, có đôi vợ chồng vừa ân ái xong mệt mỏi nằm lăn ra thở hồng hộc.

Dạ Trạch nhìn đồng hồ đến bảy giờ tối, muốn nằm lại ôm vợ yêu song nghĩ đến cô chưa ăn tối bèn lọ mọ chui vào bếp nấu cơm. Thời điểm anh làm xong cô đã đánh được một ván cờ lớn với Chu Công rồi, tỉnh dậy có chồng cơm bưng nước rót hầu hạ tận miệng. Đang húp dở canh rong biển, Lam Uyên chợt cảm thấy có cái gì thiêu thiếu, quay sang hỏi lão công:

– Anh có cảm giác chúng ta quên cái gì không?

– Không có a~ _ Dạ Trạch nhún vai, sau đó lại ngẫm nghĩ một hồi, nhìn cô một lượt _ Ban nãy anh cũng có đeo bao mà?

“Phụt” _ Người phụ nữ trên giường lập tức sặc nước canh lên mũi, ôm miệng ho sù sụ. Dạ Trạch cầm giấy ăn đưa cho Lam Uyên, vỗ vỗ sau lưng cô:

– Em ăn uống cái kiểu gì đấy?

Hết ho, Lam Uyên trừng mắt nhìn Dạ Trạch, đánh vào tay anh một cái:

– Anh quên đón Ly Họa, Ly Ương rồi!

Lam Uyên thế nhưng lại cảm thấy IQ của mình tăng lên đáng kể. Anh vừa nhắc tới bao cao su, cô liền nghĩ tới t*ng trùng. Nghĩ tới t*ng trùng, cô liền nhớ đến hai con nòng nọc nhỏ gửi ở trường học!