Chương 107

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nếu như có một ngày, chúng ta chia tay, anh sẽ làm gì?”

“Không biết.”

“Sao lại không biết? Nếu anh không nói, chúng ta lập tức chia tay!”

“Được, chia tay đi. Chia tay xong anh sẽ nối lại với người yêu cũ.”

“Mẹ nó, anh kế hoạch hồng hạnh vượt tường từ lâu rồi đúng không? Còn muốn tìm người yêu cũ nói chuyện nhân sinh? Em…”

“Sau khi chia tay, không phải em chính là người yêu cũ của anh à???”

“Không phải! Sau khi chia tay anh, em chính là mối tình tiếp theo của anh!”

“Ấu trĩ…”

“Anh nói ai ấu trĩ? Sinh ra hơn kém nhau 2 tháng cũng đòi người ta gọi mình là ‘anh’, là ai ấy nhỉ?”

“Không biết.”

Lam Uyên choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ. Giấc mơ kia cảm giác thực không tốt. Cô xoa xoa thái dương…

Đêm qua, cãi lộn với Vân Triệt xong, cô lại ra tay đánh người. Sau đó cũng không còn sau đó nữa… cô tỉnh dậy ở đây, hẳn là bị Đại Ca đập cho ngất rồi mang về rồi.

Căn phòng này… ừm, rõ ràng là cái biệt thự kia với ba mẹ anh, thiết kế từng chi tiết giống bản vẽ của cô, rất dễ nhận ra.

Lam Uyên rời khỏi giường, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thời điểm cô nhìn chính mình trong gương, không nhận bản thân là cái cơ thể tiều tụy kia.

“Phanh!” _ cửa phòng WC đột nhiên mở ra, Đại Ca thất đảm kinh hồn nhìn cô biểu tình nghi hoặc soi gương:

– Ngươi tỉnh từ khi nào?