Chương 196

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

An ninh Thượng Hải nhiều năm nay thắt chặt, kiểm soát đều rất tốt. Động tĩnh của vụ nổ lần này nghiễm nhiên tới tai các ghế lớn phía trên, trước sau phải trái hiện trường canh giữ nghiêm ngặt. Lẽ ra Dạ Trạch cùng Lam Uyên theo quy định phải ở lại trong tầm kiểm soát của chính quyền để thu thập thông tin ban đầu, song bởi vì sự xuất hiện của dì Hàn ở đó nên tạm thời chuyện này được gác qua một bên. Hơn nữa, phụ trách vụ án còn đặc biệt mở lối sau cho cặp thanh niên tránh ống kính phóng viên, bảo mật danh tính rời đi.

Hannah Audrey dõi theo con trai con dâu dưới sự bảo hộ của chính quyền vô cùng hài lòng, sau đó gật đầu với phụ trách, lên xe ra về.

Đại úy Trương tiễn nàng lên tận xe cẩn thận đánh tiếng:

– Phu nhân, cái gói trợ cấp kinh tế kia là…

Nàng an tọa trên ghế xe limosine sang trọng, kéo kính râm to bản che trên mặt xuống, minh mâu nhìn thẳng vào mắt phụ trách:

– Yên tâm, gia tộc này thừa nhất chính là tiền!

Khuôn mặt đại úy Trương Hãn cứng đờ, trái tim nho nhỏ trong thân hình to lớn đồ sộ lặng lẽ vỡ tan: Các người có tiền không đồng nghĩa các người có quyền xúc phạm tầng lớp vô sản nhé!

Dì Hàn không thèm để ý đối phương phản ứng như thế nào, phẩy tay cho tài xế phóng đi.

Trong limosine, một người đàn ông lực lưỡng cởi trần, hạ thân quấn độc một chiếc khăn, khuôn mặt anh tuấn mang ba phần yêu nghiệt nằm dài trên ghế chờ nàng nói chuyện. Thời điểm Hannah kéo kính trên cửa xe lên, hắn nhếch môi hài lòng, uốn éo ngồi dậy, lăn tới sát bên nàng, cơ thể tự nhiên mềm như cọng bún dính lên người quý phụ:

– Bảo bối…

Dì Hàn hừ lạnh, cánh tay thò lên đầu hắn vo vo mái tóc nâu, động tác so với hành động nựng thú cưng hoàn toàn giống hệt.

Tài xế đang lái xe liếc qua gương chiếu hậu lặng lẽ thở dài, kín đáo kéo vách ngăn buồng lái lên. Phu nhân và gia chủ nhà y có chung một sở thích kỳ quái suốt nhiều năm nay. Một người chuyên tiêu tiền, nuôi nam sủng, gây chuyện tạo nghiệp. Một người quanh năm kiếm tiền, đồng thời mỗi ngày dán lên mặt một lớp da giả làm nam sủng cho vợ đá, sau đó theo sau nàng dọn dẹp tàn cuộc. Nếu y không nhớ nhầm, bọn họ một đường hơn hai mươi năm chơi trò này vẫn chưa chán: thỉnh thoảng còn chơi xe chấn, giữa đường đuổi y xuống xe, đèo nhau tới chỗ khỉ ho cò gáy nào đó làm việc rồi lại gọi y cuốc bộ đến lái xe về. Tình hình hôm nay có vẻ không khả quan lắm. Nhưng mà cũng không sao, y thủ sẵn mấy đôi giày thể thao bên cạnh rồi!

– EColi! Xuống xe!!! _ Phía sau không ngoài dự đoán vang lên tiếng gào rú ra lệnh của gia chủ.

– Vâng! _ Y thuận tay đỗ lại bên đường, thao tác nhanh như chớp xỏ giày nhảy xuống lề đường.

Gia chủ chỉ mất mười giây đổi chỗ, nhấn ga phóng tới bụi bay đầy trời đi. Lại nói cái tên ‘EColi’ hoàn toàn không phải tên cha sinh mẹ đẻ của y đặt mà là biệt hiệu thiếu gia thuận miệng gọi. Y đương nhiên biết EColi thật ra là cái vi khuẩn gây tiêu chảy. Bất quá, tổ hợp gia đình Audrey tốc độ bàn thờ ghi nhớ kĩ biệt danh này, gọi nhiều tới mức quên luôn tên thật của y rồi.