Chương 109

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mặc dù câu hỏi của cô có phần ngớ ngẩn, nhưng mà trong hoàn cảnh này, cái miệng cô tự động chủ trương phát ra, cô không kiểm soát được. Thập Nhất nháy mắt đã chế trụ cô, đem hai tay nhỏ kia bẻ quặt ra sau.

Họ Vũ bất khuất kháng cự, giằng người khỏi vòng tay cứng cáp của đội viên 11:

– Mẹ nó, Thập Nhất nhà ngươi cũng phản bội ta!

Hai chữ ‘phản bội’ này tác dụng đúng lúc đúng chỗ, tay Lam Uyên như có như không được thả lỏng ra một chút. Cô thuận thế đẩy Thập Nhất ra, chân giơ cao đá bay khay kim loại chứa thuốc tiêm rơi loảng xoảng xuống đất.

Tràng thanh âm chói tai như thức tỉnh người vừa mới sơ suất kia, Lam Uyên đạt được tự do chốc lát tiếp tục bị giữ lại. Đại Ca bất động thanh sắc, cho tay vào túi áo trước ngực lấy ra liền hai ống thuốc tiêm, trao cho nữ y sĩ.

Khi ống thuốc đưa đến tay cô gái kia, Lam Uyên cảm giác như trời đất đều sụp xuống. Cô có thể ngốc nhưng không ngu, tận mắt cô nhìn thấy… ống thuốc kia là thuốc an thần, không chỉ là một ống duy nhất mà còn cố ý phối liền mấy loại với nhau. Không ngờ, cô chỉ tùy tiện đoán bừa cũng trúng, thứ thuốc tiêm vào người cô thật không tốt lành gì.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lam Uyên cứ như vậy nhìn y sĩ pha thuốc, rồi đưa mũi tiêm lạnh buốt đâm xuống tay, truyền vào tĩnh mạch. Không mất quá lâu, nhịp tim cô bắt đầu đập chậm lại, hít thở cùng một tiết tấu y chang, mí mắt sụp xuống, chìm vào hôn mê.

Thập Nhất ôm ngang người Lam Uyên lên, bất lực nhìn qua thân thể nữ nhân mềm nhũn trong tay, tia bi ai trong mắt xẹt qua rất nhanh.