Chương 207

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thiên Bình đứng cạnh cửa phòng tắm chờ Lam Uyên đi vào rồi chốt cửa, xả nước át đi giọng người bên trong:

– Vụ gì mới thế?

– Không, hỏi sáng nay ăn gì thôi.

Hai người con gái nằm dài trong bồn tắm, đột nhiên Thiên Bình hất bọt tắm vào mặt cô:

– Vũ Lam Uyên! Cậu quan hệ với anh ta rồi đúng không?

– Hả? _ Cô trợn mắt ngạc nhiên, sau đó nhanh nhạy hiểu ra lý do bạn thân biết chuyện này, nhún vai bất đắc dĩ _ Ừ, cái gì cũng làm rồi~

– *Beep*! _ Thiên Bình văng tục, hất một tràng bọt xà phòng vào Lam Uyên _ Cậu điên à? Dạ Trạch anh ta cậu cũng xơi thật luôn? Chính miệng cậu còn thề thốt cái gì mà “Trai đẹp chỉ để làm cảnh” cơ mà?

– Ai biết đâu! Đêm hôm kia bị mẹ anh ta chuốc say, ngủ chung phòng rồi XXOO lúc nào mình cũng không cảm nhận được luôn. Cậu nói mình có phải là cô gái thảm nhất thế giới không? Thậm chí khi mình tắm còn phát hiện dấu hôn trên người đúng như hình cái xích chó!

– Cậu thảm! Cậu thảm rồi! Hôm qua lúc không có cậu ở đây Dạ Trạch còn nói mẹ anh ta sớm dang tay chờ sẵn, muốn đem cậu về nuôi thành phá gia chi thê của anh ta!

Lam Uyên:

– *Beep*!!! Mình từng nghi ngờ dì Hàn cho mình cắn cỏ nhiều tới mức lên cơn thèm X mới cùng con trai nhà đó làm chuyện người lớn… Con mẹ nó, mình lẽ ra nên đi làm thầy bói chứ nhỉ?

– *Beep*! Số quá đen! *Beep* *Beep* *Beep*!!!

– Mình còn XO trong khi đang ngủ cơ! Ôi trời ơi, mất hết đặc quyền sung sướng của lão nương!

Thiên Bình mắt lóe lên:

– Hàng họ như thế nào? Không được cảm nhận nhưng chắc là cậu cũng được nhìn qua rồi chứ? Hử? Chia sẻ đi chị em tốt, phúc tính ‘dài’ không?

– Mình nấu cơm rất tồi…

– Nấu cơm tồi liên quan cái mẹ gì?

– …mỗi lần cho nước đều không đúng, cơm khi nát khi khô. Bởi vì mình mù ước lượng…

– ???

– Cho nên cái kia dài bao nhiêu cũng không biết…

– *Beep*! Rốt cục cậu ăn thịt người ta hay người ta ăn thịt cậu?

– Về lý thuyết thì là mình ăn, nhưng mà trong trường hợp này là người ta ăn…

– Thôi bỏ đi! _ Thiên Bình phẩy tay _ Rốt cục vẫn là không có kinh nghiệm!