Chương 84.1: Gặp lại (1)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mộ Dung Lệ đánh ngựa, vội vã phi ngựa từ biên cảnh Tĩnh, Lương trở về Bình Độ quan. Nhất định phải trốn thoát trước khi Tây Tĩnh còn chưa kịp phản ứng lại, bằng không với lượng nhân thủ mỏng manh của hắn, cũng không thể cứng đối cứng với Tây Tĩnh được.

Nhiều người lắm miệng, dễ làm hành tung bại lộ. Bản thân hắn mang theo công chúa trốn đi trước. Những ngự lâm quân còn lại đã sớm chuẩn bị kỹ càng thân phận, ban đầu ẩn nấp ở dân gian. Chờ tiếng gió yếu đi, mới từ từ trở về.

Ngựa phi nhanh như bay, Mộ Dung Lệ cũng muốn trở lại sớm một chút, nữ nhân trong nhà vốn có lá gan nhỏ xíu, đừng có suy nghĩ lung tung mới được.

Bởi vậy tiểu công chúa đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không có thời gian để quan tâm. Trên đường cũng biết mua cho nàng chút đồ ăn, bản thân thì gặm lương khô cho qua chuyện. Ngọc Nhu ăn bánh bao thịt, không nhịn được lén nhìn hắn. Điều này vẫn vì trước đây Hương Hương từng nói, không chờ nàng cơm nước xong đã chạy đi là không tốt. Hiện tại Vương gia ít nhất biết nữ nhân ăn cơm rất chậm, hiểu rằng phải đợi người ta chốc lát. Nhưng nét mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn cũng không giấu được.

Ngọc Nhu cơm nước xong, lần thứ hai lên ngựa, ngồi chung một con ngựa với hắn. Nàng cũng rất dịu ngoan, còn hỏi: “Ngươi là người Yến ư ?”

Mộ Dung Lệ không nói lời nào, nàng ngẩng khuôn mặt phúng phính nhìn hắn: “Ngươi muốn dẫn ta tới nơi nào?”

Mộ Dung Lệ trả lời bằng hai chữ: “Câm miệng!’

Không biết tại sao, Ngọc Nhu cũng không quá sợ hắn. Có thể là bởi vì dọc đường hắn đều ôm mình cưỡi ngựa. Hoặc là bởi vì dáng vẻ hắn mồ hôi đầm đìa, quần áo đều ướt rất khiến lòng người rung động. Lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như thế, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là đỏ mặt.

Mà nam nhân này dọc đường cũng không có nửa điểm phi lễ, dù cho ngủ đêm ngoài dã ngoại, hắn cũng không nhìn thêm nàng một chút.

Nàng tự dưng cảm thấy rất an tâm, có lòng nói nhiều mấy câu với hắn. Mặt hắn tối sầm lại, đều không trả lời.

Đêm nay lại phải ngủ bên ngoài. Mộ Dung Lệ muốn chạy trốn ra khỏi biên cảnh Tây Tĩnh, đương nhiên phải chọn những đường nhỏ thưa thớt mà đi. Giờ cũng chỉ đốt một đống lửa, ném lương khô và nước cho Ngọc Nhu, mình thì dựa vào gốc cây ngủ gật. Không biết tại sao, mỗi lần Ngọc Nhu liếc hắn một cái, tim liền đập nhanh hơn mấy phần.

Nàng cũng không quá vì tương lai của mình lo lắng — so với việc gả tới Tây Lương, đi chỗ nào cũng không đáng kể. Dù sao hiện tại nàng có trở lại Tây Tĩnh đi chăng nữa, cũng chỉ là một công chúa đã mất thuần khiết, trở thành trò cười của hoàng thất Tây Tĩnh, trở lại thì phải làm gì chứ ?

Rất nhiều nữ nhân trên đời này, vận mệnh do trời chứ không phải do người. Công chúa thì sao.

Lấy lại bình tĩnh vốn có, nàng nuốt chút thịt khô, lại uống một chút nước. Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Ngươi muốn dẫn ta trở về Yến đô sao?”

Mộ Dung Lệ nói: ‘Lão tử độc câm ngươi thì ngươi mới có thể im lặng được đúng không ?’

Ngọc Nhu rụt cổ lại, lúc này mới yên tĩnh .

Hai người đồng hành đến ngày thứ tư, rốt cục tiến vào địa phận nước Yến. Mộ Dung Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa giảm chậm hành trình. Ngược lại, gần như là cả ngày lẫn đêm chạy tới Tấn Dương. Tin tức Mộ Dung Lệ trở về thanh, rất nhanh truyền khắp thành Tấn Dương. Hắn vẫn cứ phi ngựa trên phố, liều mạng về thẳng vương phủ.

Ngọc Nhu chỉ cảm thấy con ngựa kia phi như gió lốc, nàng gắt gao nằm nhoài trên lưng ngựa, cảm giác thân thể tinh tráng của người phía sau nhẹ nhàng sát qua da thịt của mình.

Ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, đám người Quản Giác vội vàng ra nghênh tiếp.

Trước đây cũng không nhận được tin tức, làm sao biết hắn nói trở về thì trở về. Mộ Dung Lệ ném roi ngựa cho Quản Giác, tung người xuống ngựa, thuận lợi xách luôn Ngọc Nhu công chúa xuống.

Trong phủ hạ nhân đều ở đây, hắn nhìn quét một vòng, hỏi: ‘Vương phi đâu?”

Quản Giác trong lòng bộp một tiếng, thì ra ngài ấy còn chưa biết chuyện của Vương phi sao? Cũng không dám nhiều lời, vội đáp: “Người ở trong phủ ạ, phỏng chừng cũng đang đi ra đây. Vương gia trở về vội vàng, bên tiểu nhân cũng mới vừa nhận được tin tức…” Vừa nói chuyện vừa đánh giá Ngọc Nhu — gia, ngài đây là…

Đang nói chuyện, liền thấy Hương Hương từ bên trong đi ra, vài ngày không gặp, nàng lại gầy hơn một chút. Mộ Dung Lệ nhanh chân tiến lên, lập tức ôm người vào trong ngực. Hương Hương thấy hắn bình yên vô sự, trái tim vẫn căng thẳng thoáng chốc liền thả lỏng hơn nửa.

Giờ đây lại bị hắn ôm chặt vào lòng, thâm tâm nảy lên một tia ngọt ngào vui sướng. Nàng hơi thẹn thùng đẩy hắn một cái, sẵng giọng:

“Nhiều người đang nhìn đây này.”

Mộ Dung Lệ sao thèm để ý những chuyện này, tay khẽ sờ soạng trên lung nàng, cau mày: ‘Lão tử nhét nàng nuôi trong phủ, không béo mập thỉ thôi, còn gầy đi nữa ! Đám hạ nhân cũng thật đáng chết, chăm sóc kiểu gì thế !’

Mấy tên hạ nhân, nha đầu sợ đến mức một tiếng cũng không dám ho he. Chỉ lo hắn nóng giận xách tất cả đi đánh cho một trận.

Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương, hỏi: “Có nhớ lão tử không ?”

Hương Hương xấu hổ đến mức đỏ chót, Mộ Dung Lệ thấy khuôn mặt nhỏ kia như quả táo chín, không nhịn được ôm người vào nhà — ngược lại cũng không vội vã tiến cung, làm một trận rồi đi.

Hương Hương giẫy giụa muốn xuống, hắn không buông, bọn hạ nhân đều đang nhìn, nàng cũng không nháo loạn được, chỉ đành để mặc hắn ôm. Bất thình lình quay đầu lại, nhìn thấy cửa phủ còn một cô nương khác đang đứng thẳng cười tươi rói. Hương Hương hơi run, cô nương kia cũng đang nhìn nàng, trên người còn mặc giá y đỏ như lửa.

Hương Hương cúi đầu, lại… Lại nạp người vào phủ sao ?

Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Thật ra giờ nàng cũng đã thấy thỏa mãn rồi, dù sao toàn bộ Đại Yến này, có vương công quý tộc nào mà không tam thê tứ thiếp? Hắn đường đường nhất phẩm Tịnh Kiên vương, mang nữ nhân về phủ là chuyện không thể nào bình thường hơn.

Chỉ là không biết tại sao, trong phút chốc niềm vui sướng vì nhìn thấy hắn đều phai nhạt. Hương Hương chán nản nghĩ, có thể chính mình vốn không phải là vợ hiền. Thống trị hậu cũng giống như vương hậu Tô Tinh, nàng không làm được.

Mộ Dung Lệ hai ba bước đã ôm nàng vào thư phòng của mình, rồi buông nàng xuống chiếc giường nhỏ phía trong. Sau đó đưa tay cởi phục của nàng. Hương Hương nào ngờ được hắn lại muốn làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, vội vàng đưa hai tay cản lại. Giọng Mộ Dung Lệ hơi ấm ách : ‘Ngăn cái gì, thời gian không nhiều, để cho lão tử làm một lần trước đã.”

Nói xong liền cởi quần, Hương Hương cuống lên: “Chí ít phải đi tắm trước đã, người chàng toàn là mồ hôi này…’

Mộ Dung Lệ quả thực nhớ nàng đến điên rồi, làm sao quan tâm được nhiều như vậy, chỉ đè người lên: “Không còn thời gian đâu, lát nữa còn phải tiến cung.” Hắn còn phải giao nữ nhân kia cho hoàng huynh. Không chừng còn biến thành hoàng tẩu đấy, chậc. Điểm này đúng là không thể không khâm phục huynh ấy, lão tử mới nuôi một người mà đã ngày đêm lo lắng, huynh ấy nuôi một đống, cũng không sợ chết no nữa.

Hương Hương còn muốn nói thêm gì, hắn đã cầm thương lên ngựa. Nàng ôm cổ hắn, Mộ Dung Lệ cho nàng một cái hôn sâu. Trong lòng nàng cũng không nói lên được là cảm giác gì, ngay cả thân thể cũng tràn đầy ham muốn.

Mồ hôi Mộ Dung Lệ tuôn như nước, nhưng cảm giác vô cùng tốt đẹp, cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của nàng, nhất thời giận dữ — đồ hỗn trướng! Nàng lại dám thất thần!

Con mẹ nó, nàng lại dám thất thần vào lúc này hả!

Hương Hương không biết tại sao hắn đột nhiên nổi điên, Quản Giác vốn đang sai hạ nhân chuẩn bị nước tắm, kết quả vừa đến thư phòng, liền nghe thấy động tĩnh bên trong. Suy nghĩ một chút, vẫn nên an bài chỗ ở cho tân phu nhân trước đi.

Tuy rằng Mộ Dung Lệ không nói gì, nhưng có bao giờ hắn mang người về phủ lại thèm thông báo cho kẻ khác chứ.

Hừm, Mê Điệt hiên không tệ, tân phu nhân có thể ở chỗ ấy.

Hắn sai người mang Ngọc Nhu đến Mê Điệt hiên nghỉ ngơi, đang chuẩn bị để người đi chọn mua đồ dùng hằng ngày của tân phu nhân, liền thấy Mộ Dung Lệ nổi giận đùng đùng đi ra từ thư phòng. Quản Giác chợt cảm thấy không ổn, Vương phi còn chưa đủ dập lửa sao?

Mộ Dung Lệ nhìn quanh một vòng, giận dữ hỏi: ‘Nữ nhân kia đâu? !”

Quản Giác mau mau nói: ‘Đã an bài tân phu nhân ở Mê Điệt hiên ạ . Có điều tất cả đồ dùng vẫn phải chọn mua…’

Chưa nói xong, Mộ Dung Lệ đã nổi trận lôi đình! Nhấc chân đá một cước qua, khiến Quản Giác ngã lăn xuống đất: ‘Phu nhân cái rắm! Người đâu!’

Đi mê điệt hiên tìm vị Ngọc Nhu công chúa kia, kéo nàng ta trực tiếp tiến cung. Ngọc Nhu ngửi được trên người hắn có một loại mùi vị rất ám muội, tự nhiên là khí tức sau khi hoan hảo. Nàng chưa gả cho người ta, cũng không hiểu, chẳng qua chỉ cảm thấy đặc biệt kỳ dị.

Mộ Dung Bác nghe nói hắn trở về thành, biết hắn đi tới vương phủ trước tiên, ngược lại yên tâm. Độc của Hương Hương có thuốc giải, không xem như chuyện lớn, hắn trở lại thấy người không có việc gì, nên không đến nỗi nổi trận lôi đình. Mộ Dung Lệ vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, mẹ nó, thật vất vả lão tử mới trở về một chuyến, kẻ hỗn trướng này thậm chí ngay cả lúc cá nước thân mật cũng thất thần được!

Đến cùng là đang suy nghĩ chuyện gì?

Chẳng lẽ còn đang nhớ nhung tên cẩu vật Hàn Tục kia? !”