Chương 60.1: Trắc phi (1)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tháng đầu tiên sau khi Mộ Dung Lệ đi, Hương Hương phơi rất nhiều cá khô để người đưa tin mang đến cho hắn. Mộ Dung Lệ rất thích mùi vị nặng của cá khô. Hương Hương lại phơi giòn, rất hợp với khẩu vị của hắn. Hương Hương cũng tiện thể đưa không ít thịt nai khô. Nàng còn quan tâm hắn bình thường luôn chạy ở bên ngoài, bữa đói bữa no, có chút thịt khô ăn rất chắc bụng.

Mộ Dung Lệ nhận được đồ, nhớ tới chuyện thư nhà nàng gửi lần trước, liền hỏi người đưa tin, nhưng lần này hoàn toàn không có cái gì nữa. Hắn hừ một tiếng, cũng may thịt khô cũng không tồi, miễn cưỡng kìm chế không nổi giận. Đương nhiên, hắn cũng không thèm hồi âm ——nàng cũng đâu có viết thư, tại sao lão tử lại phải viết hồi âm cơ chứ! Muốn lão tử hồi âm, thì nàng ít nhất cũng phải viết cái gì đó chứ!!

Trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không hề biểu lộ trên nét mặt, chỉ nói với tham mưu Lục Kính Hi: “Sau này nếu có thư từ gì từ vương phủ chuyển tới, cứ giao cho bổn vương.”

Vì vậy sau đó Lục Kính Hi luôn luôn để ý, nhưng mà hoàn toàn không có bóng dáng một phong thư nào. Mỗi một lần người đưa tin đi đi về về một chuyến, đồ từ Tốn vương phủ mang đến không ít, nhưng duy nhất không có thư. Không có thì Lục Kính Hi cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cứ như vậy mà thôi.

Sau khi Mộ Dung Lệ đến Ngọc Hầu Quan, Đông Hồ đúng là không dám tới. Thổ phỉ, sơn tặc gì cũng chỉ náo loạn nho nhỏ, cướp chút tiền tài, còn đâu toàn bộ đều tránh xa hắn. Công việc thường ngày của Mộ Dung Lệ chính là giám sát tình hình xây dựng Trường thành.

Ngày hôm nay rảnh rỗi đến chán ngắt, Nha tướng quân Trầm Ngọc Thành liền mời Mộ Dung Lệ và Lục Kính Hi đi ra ngoài uống rượu. Ngọc Hầu Quan và Bình Độ Quan không khác nhau nhiều lắm, đều là nơi biên thành. Chỉ là bên này lạc hậu hơn một chút —— Bình Độ Quan ở gần Tây Tĩnh, Tây Tĩnh cũng được coi như là một vùng giàu mạnh, lúc không có chiến tranh, cũng có người Tây Tĩnh đến thành Mã Ấp làm ăn buôn bán, vì vậy cũng không quá hoang vu.

Đông Hồ lại là dân du mục, nhổ cỏ mà sống, đời sống lạc hậu, nhưng sức chiến đấu lại mạnh mẽ hơn. Vì vậy ở Ngọc Hầu Quan, cho dù là nhân khẩu hay đời sống đều yếu kém hơn. Mà Ngọc Hầu Quan lại có hai cái mạch ngọc, sản sinh ra rất nhiều ngọc Côn Lôn. Hoài Bích có tội, nên thường có chiến tranh, bách tính mặc dù không đói khổ nhưng lại phải chịu cái khổ của nạn xâm chiếm biên cương.

(*Ngu Thúc có hòn ngọc. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.

Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng:

– Tục ngữ có câu: “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội”. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai hại vào mình.

Rồi liền đem ngọc dâng cho Ngu Công.

Ngu Công đã lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu gươm.

Ngu Thúc giận quá, nói:

– Ngu Công cầu hết cái này, lại đến cái khác. Thật là người vô yêm! Đã là vô yêm, thì tất có ngày hại cả đến thân ta nữa.

Nói rồi, đem quân đi đánh Ngu Công.Ngu Công thua, chạy ra đât Cung Trì.­)

Sau khi Mộ Dung Lệ đến, trong thành coi như được yên bình. Trầm Ngọc Thành rất quen thuộc vùng này, lại biết nói tiếng Hồ, vừa đi vừa giới thiệu cho hai người nghe. Chủ yếu là nói cho Lục Kính Hi nghe——Mộ Dung Lệ vốn không hề nói gì, cũng không thể cứ ba người nói luyên thuyên hoài được?

Mộ Dung Lệ không có nhiều cơ hội đến đây, vì bình thường Đông Hồ chỉ là một đám người du mục, mỗi lần công thành cũng chỉ là đánh vài trận nhỏ, cướp xong đồ liền bỏ chạy. Nguyên cái thành lớn như vậy, cho dù bọn họ có chiếm được cũng không thể nào quản lý nổi. Mà cứ coi như quản được đi, thì Yến quân vừa đến, cũng chỉ có thể bị đuổi ra ngoài thôi. Giành được thì được lợi ích gì? Chi bằng cứ vớt được ít tiền có phải hay hơn không.

Không có chiến sự lớn, Mộ Dung Lệ đương nhiên không cần lui tới thường xuyên làm cái gì. Bất quá hắn thân làm tướng, đối với địa hình núi non đã gặp qua thì không bao giờ quên, địa hình nơi này cũng coi như là quen thuộc.

Ba người vừa nói chuyện, vừa đi đến kỹ viện lớn nhất trong thành —— Túy Khách Lâu. Trầm Ngọc Thành gọi mấy cô nương đến tiếp khách, các cô nương ở nơi này lại khác so với những cô nương ở Doanh Nguyệt Quán tại Bình Độ Quan. Phần lớn đều là hỗn huyết của người Hồ và Yến sinh ra, cũng đều là những đứa trẻ đáng thương, ở Hồ thì bị coi là người Yến, còn ở Yến lại bị coi là người Hồ. Thực sự không còn cách nào khác, chỉ biết lấy da thịt ra mà kiếm sống.

Lão bản không biết Mộ Dung Lệ, nhưng lại rất quen với Trầm Ngọc Thành. Nhìn thấy hắn cung kính lễ phép với Mộ Dung Lệ, cũng không dám coi thường, liền gọi mấy cô nương xinh đẹp nhất ở đây qua. Cung kính khom người, khuôn mặt tươi cười giới thiệu: “Ba vị khách quý, đây chính là hoa khôi của Túy Khách lâu chúng tôi, Bạch Nhật.”

Cô nương tên Bạch Nhật kia đi tới, ba ánh mắt đều đồng loạt quan sát nàng. Trầm Ngọc Thành mỉm cười nói: “Không hổ danh là hoa khôi, quả nhiên có mấy phần tư sắc.”

Mộ Dung Lệ chỉ muốn uống rượu, không muốn tìm cô nương. Hai mắt Lục Kính Hi đều sáng lên, hung phấn, “Hoa khôi Bạch Nhật? Còn có loại chuyện tốt bậc này nữa sao?!”

….

Ba người đang ngồi uống rượu, nghe hoa khôi nói đến chuyện phong thổ nhân tình ở nơi này, đột nhiên bên ngoài có tiếng người nói chuyện, thanh âm truyền vào trong phòng, lưng Mộ Dung Lệ hơi cứng lại. Từ nãy đến giờ mới uống vài chén rượu, đã say rồi sao?

Hắn đứng dậy, vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài thấy một nữ tử mặc áo hồng đang nói chuyện với lão bản của Túy Khách lâu. Người kia…. Hắn quay đầu, hỏi hoa khôi Bạch Nhật: “Người kia là ai vậy?”

Bạch Nhật nhìn qua, cười duyên, “Đó là Lam cô nương, là một người tìm ngọc, tất cả các cô nương ở đây đều mua ngọc của nàng, so với bên ngoài rẻ hơn rất nhiều.” Ngọc Côn Lôn thượng phẩm của Ngọc Hầu Quan, thường là ngàn trượng tuyệt bích, giá trị liên thành, nhưng lấy được nó cũng nguy hiểm vạn phần. Ngoài địa thế hiểm yếu ra, thỉnh thoảng còn có mấy loại độc xà, độc trùng mò đến.

Một khối mỹ ngọc hoàn mỹ, có lẽ đã lấy đi không biết bao nhiêu sinh mệnh của người tìm ngọc. Vì vậy mặc dù ở đây có rất nhiều người tìm ngọc, nhưng tìm ra được ngọc tốt vẫn còn rất ít. Người tìm ngọc giỏi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mộ Dung Lệ không đi ra ngoài, mắt thấy thân ảnh màu hồng kia thỏa thuận tiền hàng xong liền ra khỏi Túy Khách lâu. Hắn nói: “Trầm Ngọc Thành, ngươi đi theo nàng ta xem nhà nàng ở đâu.”

Trầm Ngọc Thành cười đến rất có ý tứ, nói: “Người vương gia coi trọng, mạt tướng đương nhiên sẽ tận lực ạ.”

Trên mặt Mộ Dung Lệ lại không hề có biểu hiện vui mừng gì, thậm chí phản ứng còn có chút chậm chạp. Hắn chỉ nói thêm một câu: “Đi theo tới nhà nàng, liền tức tốc báo lại cho ta.”

Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Lệ cầm theo chỉ dẫn của Trầm Ngọc Thành, tìm đến được dưới chân núi Ngọc Hầu. Mộ Dung Lệ chậm rãi đi tới một cửa viện bằng gỗ, có một bé trai đang ngồi chồm hổm dưới đất nhìn con kiến.

Nhìn thấy Mộ Dung Lệ, cậu bé ngoẹo đầu suy nghĩ, hỏi: “ Thúc tìm ai vậy ạ?”

Mộ Dung Lệ quan sát cậu bé từ trên xuống dưới, cậu bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, y phục một thân bố y. Nếu so với những đứa bé ở đây, cũng không coi như là quá kém. Khó có được vô cùng sạch sẽ, diện mạo thoạt nhìn rất thanh tú. Mộ Dung Lệ nói không rõ được cảm xúc của mình hiện tại là gì, có chút giống như không gãi được đúng chỗ ngứa, phản ứng của đại não hầu như lệch đi hẳn một tầng so với tính khí của hắn từ trước đến giờ.

Không biết bởi vì quá khiếp sợ hay là đang vô cùng bình tĩnh.

Hắn hít sâu một hơi nói: “Ta đến tìm mẫu thân của con.”

Cậu bé ồ một tiếng, hướng vào trong phòng gọi một tiếng. Nữ nhân bên trong ló đầu ra, trên mặt vốn còn đang cười tươi, nhưng mà vừa nhìn thấy Mộ Dung Lệ, nụ cười đột nhiên đông cứng lại. Mộ Dung Lệ cũng nhìn nàng, chín năm trước, hắn đột nhiên nhớ đến việc tìm kiếm trân bảo đánh rơi ở thành Mặc Dương năm đó.

Đã từng điên cuồng tìm kiếm, đau đến tê gan phế phổi, trong lúc bất chợt dường như đã là chuyện rất xa xôi. Lúc này chỉ có nỗi đau thương âm ỉ như máu từ từ chảy khắp cơ thể vậy. Hắn mở miệng, nhưng lại không có cái dũng khí để gọi lên cái tên đó.

Chín năm, đây chẳng lẽ lại là một giấc mộng vô vọng nữa của ta sao?

Lam Dụ giống như được làm tan băng, bờ vai từ từ thanh tĩnh lại, nàng cười nói: “Lệ ca, sao huynh tìm đến được nơi này?”

Trong nháy mắt, toàn bộ đau thương tưởng chừng như quay lại đều bị cuốn hết đi, Mộ Dung Lệ sải bước vào trong sân, khẽ gọi: “Lam Dụ!” Hai bàn tay to lớn, thô ráp của hắn đột nhiên giữ lấy vai nàng, giống như nắm bắt một cái bóng tùy thời đều có thể biến mất. Lực đạo kia quá lớn, Lam Dụ hơi nhíu mày, nói: “Mới vừa gặp mặt, huynh đã muốn bóp nát vai ta sao!”

Mộ Dung Lệ buông nàng ra, Lam Dụ kéo cậu bé qua bên người, nói: “Tiểu Kha, qua đây, chào Lệ thúc thúc đi.”

Mộ Dung Lệ chậm rãi hít sâu một hơi, đợi tâm tình bình phục trở lại, hắn mới hỏi: “Tại sao nàng lại ở chỗ này? Mấy năm nay… nếu còn sống, tại sao lại không trở về tìm ta? Con mẹ nó, nàng chẳng lẽ không biết, lão tử đây vẫn luôn tìm nàng không hả?!” Đồ hỗn trướng! Nàng đúng là cái đồ hỗn trướng!

Không được, vẫn là không nhịn được tức giận! Hắn dùng lực nắm chặt hai tay, phải kiềm chế lại, không thể vừa mới gặp mặt mà đã động thủ được!

Lam Dụ cũng nổi giận, lớn tiếng nói: “Mấy năm không gặp, vừa mới gặp huynh lại chuẩn bị đánh ta sao?! Lại còn ngay trước mặt con ta!! Huynh dám động thủ một chút xem!”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Câm miệng! Nàng lại dám tới đây trốn, ngay cả một bức thư cũng không thèm đưa, hỗn trướng!”

Lam Dụ mắng to: “Tìm huynh làm gì? Để cho huynh thú lão tử đây làm vương phi sao? Vương bát đản! Lão tử đi bồi mấy cái tên cầm thú, là vì cái trò quỷ này của huynh sao?! Lão tử chỉ là vì bách tích một thành Mặc Dương mà thôi! Lão tử nghĩa bạc vân thiên (Nghĩa lớn ngút trời), huynh có hiểu được không hả?! Còn dám mắng lão tử! Huynh đi ra ngoài mau!”

Mộ Dung Lệ tức giận đến một câu cũng không nói ra được, cái đồ đáng chết này!

Hắn xông lên, muốn đánh nàng một trận, lại đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực. Chín năm, bất chấp có nguyện ý hay không, nàng không thể nói cho ta biết một tiếng nàng đang ở đâu được sao? Hắn nói: “Ta tìm nàng ở Bạch Lang Hà suốt hai tháng.” Cứ như vậy, không làm bất cứ cái gì, chỉ có đi tìm nàng, tìm suốt hai tháng. Còn nói: “Không tính là gì, đúng không?”

Lam Dụ trầm mặc. Mộ Dung Lệ hỏi: “Tại sao nàng lại không về?”

Lam Dụ nói: “Huynh còn không buông tay, muốn ép ta đến chết hả. Đến lúc đó thì tự đi mà hỏi Diêm Vương lão tử đi nhé!”

Mộ Dung Lệ vội vàng buông nàng ra, nàng mới nói: “Ta có con, huynh cũng đã gặp rồi. Không phải là của huynh, nhưng ta rất yêu nó, ta muốn nuôi nó.”

Lúc này Mộ Dung Lệ mới cúi đầu, nhìn hài tử rất có linh khí kia, hồi lâu, khó khăn mở miệng nói: “Là… lần đó… có bầu sao…?”

Lam Dụ khẽ cười, sờ sờ khuôn mặt của con trai, không lên tiếng. Mộ Dung Lệ nói: “Theo ta trở về.”

Lam Dụ kéo hài tử qua, hỏi: “Có mang theo nó không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Lam Dụ, ta…” Nếu mà là dòng giống của bốn tên phản loạn thành Mặc Dương năm đó, như vậy không nghi ngờ gì mà hắn đã giết chết cha của đứa bé này. Hơn nữa lại còn dùng phương thức tàn bạo nhất không cách nào diễn tả nổi. Một đứa bé như vậy, thực sự nên nuôi sao?

Lam Dụ nói: “Huynh do dự.” Mộ Dung Lệ còn chưa mở miệng, Lam Dụ đã nhào tới, cắn một cái trên vai hắn. Hàm răng rất nhọn, lập tức liền khiến hắn đổ máu, sau đó nàng còn mắng chửi: “Vương bát đản, con mẹ nó huynh lại dám do dự sao! Để cho huynh nuôi con của lão tử, con mẹ nó huynh lại còn có gan do dự! Huynh có biết bao nhiêu người sẵn sàng nuôi, lão tử đây còn không đồng ý đấy…” Mắng mắng chửi chửi, đột nhiên không còn âm thanh nào nữa.

Mộ Dung Lệ một tay đem nàng kéo qua, hôn lên môi nàng. Vẫn là nụ hôn thô bạo cuồng dã như vậy. Sau khi hôn môi, hắn nói: “Ta sẽ nuôi nó.”

Lời ra khỏi miệng, từ nay về sau, từ nay về sau chính là người của mình. Còn sau này lớn lên, nó muốn cảm ơn hay muốn báo thù, thì con mẹ nó, cứ tùy hắn đi.

Hắn chỉ là nhắc lại, “Ta sẽ nuôi nó.”

Lam Dụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hắn, vẫn kiên định, mạnh mẽ như trước, khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn.

Nàng nói: “Ta nhất định phải trở về với huynh sao?” Mộ Dung Lệ ngẩn ra, nàng còn nói: “Lệ ca, chín năm, ta đã quen một mình nuôi con. Ta ở chỗ này rất tốt…. Hơn nữa Thư phi với mọi người đều không thích ta, huynh biết….”

Mộ Dung Lệ giơ tay lên, ấn lên môi nàng, nói: “Đừng cự tuyệt ta, Lam Dụ. Đừng cự tuyệt ta.” Nếu ta đã tìm được nàng, ta làm sao có thể để nàng một mình lưu lạc bên ngoài được chứ? Lam Dụ một mực nhìn vào mắt hắn, một hồi lâu nói: “Ừm, ta trở về cùng huynh.”

Mộ Dung Lệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi thôi.”

Hắn đưa tay ra dắt hài tử, mặc dù lúc trước trong lòng còn có khúc mắc, nhưng mà nếu đã hứa nuôi nấng, sau này đây sẽ chính là con trai của hắn. Mẹ nó, tại sao đứa con nào của ta đến đều không được nói trước một tiếng vậy hả!

Cổ họng nghẹn quá sẽ chết đó!

Lam Dụ nói: “Huynh chờ ở bên ngoài, ta vào thu thập vài bộ y phục rồi ra!”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Không phải nàng muốn chạy trốn đấy chứ?”

Lam Dụ nói: “Lăn con mẹ ngươi đi, lão tử đây còn phải trở về làm vương phi, hưởng phúc!”

Mộ Dung Lệ ngẩn ra, dường như nhớ tới cái gì, lại thư thái nói: “Ta với nhi tử ở ngoài chờ nàng.”

Lam Dụ nói: “Huynh còn giữ con tin sao, mẹ nó!”

Xoay người đi vào trong phòng.

Chốc lát sau, nàng thực sự thu thập gọn gàng, ra khỏi phòng nhỏ, trong tay khoác một cái bọc không lớn lắm.

Mộ Dung Lệ dẫn mẹ con hai người vào doanh trại, an bài lều trướng cho nàng ở. Tham mưu Lục Kính cảm thấy khó hiểu vô cùng——ở trong vương phủ thì người cứ như một khối gỗ, ở đây lại làm việc rất nhanh chóng! Lại còn mua lớn được nhỏ nữa!