Chương 83.1 : Công chúa (1)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi tin tức truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, tấu chương tham tấu Mộ Dung Lệ trong triều đang nhiều như tuyết rơi đột nhiên ngừng lại.

Các triều thần hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu nổi chuyện gì xảy ra — tại sao lại như vậy? Đây không phải là hiệu quả chúng ta muốn mà I

Ngươi nghĩ thử xem, ngươi ép chó cắn người, chắc chắn phải chậm rãi đánh. Bằng không ngươi nói với chủ nhân của con chó đó nói rằng chó của ngươi cắn người. Chủ nhân con chó không tin, ngươi đánh một gậy xuống, đánh chết lão bà hoặc con của người ta.

Ngươi xem chủ nhân con chó có thể làm hòa với ngươi không!

Lại nói, việc này còn nguy hiểm hơn đánh chó nhiều I

Lúc trước, bách tính vốn không dám bàn luận gì, bởi Mộ Dung Lệ chỉ bị giải trừ quân chức, tước vị tài sản vẫn còn ở đó. Hơn nữa cũng vẫn không có động tĩnh gì khác, đại đa số mọi người còn đang quan sát. Thế nhưng ngươi lại bức chết chính thê duy nhất của người ta, tính chất sự việc đã không giống nhau .

Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt bách tính Đại Yến đều nhìn chằm chằm vào truyện này.

Không ai dám mở miệng , thế đạo bây giờ, có đôi khi đúng và sai không dễ dàng phân biệt rạch ròi ra được. Bách tính làm sao có thể nhìn ra đúng sai được ? Huống hồ những quan viên này tham tẫu, tuy có khuyếch đại, nhưng cũng không phải là không có lửa mà lại có khói. Nếu thật sự phải biện bạch, Mộ Dung Lệ cũng rất khó lau sạch sẽ.

Nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, ai đúng ai sai mọi người không quá hiểu. Nhưng ai thê thảm hơn thì liếc mắt một cái là nhìn ra được. Mộ Dung Lệ thân là nhất phẩm Tịnh Kiên vương, cuối cùng vẫn cưới một nữ tử bình dân làm chính phi, đồng thời còn toàn tâm toàn ý, không nạp thiếp thất. Đây là tình sâu ý nặng đến nhường nào chứ ?

Nhưng giờ đây, vẻn vẹn chỉ bằng lời nói phiến diện của một tên thư sinh, thê tử của hắn đã chết.

Ai thê thảm hơn thì kẻ đó có lý, cuộc đời này vĩnh viễn là như vậy.

Các đại thần không ai dám lên tiếng , mỗi người đều hận không thể trộm lại những tấu chương lúc trước đưa tới chỗ Mộ Dung Bác.

Mà vào lúc này, dân chúng bắt đầu nhớ tới điểm tốt của Mộ Dung Lệ. Hắn mười lăm tuổi đã tòng quân, bây giờ hai mươi chín tuổi. Mười bốn năm sống trong quân doanh, to to nhỏ nhỏ đánh thắng bao nhiêu trận?

Sự thương cảm của dân chúng là tình cảm vô cùng đáng sợ. Rất nhanh sau đó có một tổ chức thương hội dân gian tự quyên góp tiền bạc, tập hợp một nhóm người đi đến Liêu Tây, tự xưng là muốn điều tra rõ chân tướng cho dân chúng, trả lại sự trong sạch cho Tốn Vương.

Sự thật về quân khởi nghĩa Liêu Tây nhanh chóng bị vạch trần, việc Tạ Hoài Chi kích động dân chúng cướp đoạt lương thảo quân doanh, thậm chí không tiếc giết chết bách tính của chính mình giá họa cho Yến quân đều bị lộ ra.

Cả một triều đình lúc trước vốn phối hợp chặt chẽ, đột nhiên đồng loạt ố khẩu không trả lời được.

Danh tiếng Mộ Dung Bác đố hiền ky tài lại càng âm thầm lan truyền ra, bị mắng nhiếc đến mức không ngóc đầu dậy nổi.

Thế nhưng Mộ Dung Bác không lo nổi chuyện này, hắn ngay lập tức chạy tới Tốn Vương phủ, gần như đem toàn bộ thái y viện tới. Hương Hương nằm ở trên giường, người đã trúng độc, cháo nước không lọt một giọt.

Lòng bàn tay Mộ Dung Bác ướt đẫm mồ hôi, nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện, khi lão ngũ trở về làm sao mình ăn nói với đệ ấy được I I

Mấy vị thái y luân phiên trị liệu, Mộ Dung Bác mắng Quản Giác đến máu chó đầy đầu. Nhưng cho dù có mắng ông ta cũng vô dụng, hắn chỉ có lệnh vương hậu tới tự mình chăm sóc.

Mọi chuyện lập tức xoay ngược hoàn toàn,Mộ Dung Bác chỉ có thể đứng ra làm sáng tỏ, tuyên bố Tốn Vương phi vẫn chưa chết, thái y viện đang đang cực lực cứu trị.

Cho tới chuyên Tốn Vương bị vu cáo, đương nhiên nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Đám triều thần đã không tiếp tục nói nữa,kẻ duy nhất phải chịu trách nhiệm, tất nhiên chính là thư sinh Tạ Hoài Chi ! Đám triều thần cũng cảm thấy đây là nhân tuyển tốt nhất, phút chốc lại có chung mục tiêu với nhau. Đúng vậy, tất cả là tại người này, nếu không vì hắn ta, sao lại làm cho Tốn Vương phi uống thuốc độc chứ.

Hết thảy đều là lỗi của hắn!

Người người đều là có học vấn sâu rộng trong thân, đã quen múa bút văn chương, giờ lại lấy ngòi bút thay đao sắc, mạnh mẽ lên án kẻ này một hồi. Sau đó đẩy lên ngõ Thái Thị, chém đầu thị chúng để răn đe!

Tạ Hoài Chi bàng hoàng cả người, không phải Tốn Vương đã bị cách chức sao? Không phải nói rằng sẽ đối chất sao? Sao người còn chưa thấy đâu, ta lại bị chém đầu ? I

Lần này từ phán quyết đến lúc hành hình, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn. Sau ba ngày, Tạ Hoài Chi bị xe chở tù giải đến ngõ Thái thị, lấy tội danh vu hại công thần, lường gạt bách tính, kích động khởi nghĩa, lăng trì xử tử. Khi hắn sắp chết, còn gắng nhắc lại những mớ văn chương cẩm tú đã chuẩn bị sẵn để bác bỏ Tốn Vương.

Bách tính cáu giận, dồn dập tiến lên xé thịt, uống máu, hắn trợn tròn mắt, không thể hiểu nổi thói đời.

Cũng vĩnh viễn không thể hiểu đuợc.

Thế giới này, chung quy không có kẻ nào thừa nhận tài hoa của hắn.

Sự phẫn nộ của nhân dân tạm thời lắng lại, tuy rằng Mộ Dung Lệ vẫn không xuất hiện, nhưng đám người Hàn Tục đương nhiên sẽ không có dị động . Chỉ có Chu Trác lấy lí do mừng thọ mẫu thân để trở lại Tấn Dương, việc đầu tiên đương nhiên là vào phủ thăm viếng Hương Hương. Trong phủ đã có vài vị thái y ngày đêm chăm sóc, lại nghe thái y nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng thoáng yên tâm, bây giờ mới hồi phủ, cùng phụ thân tìm hiểu tin tức của Mộ Dung Lệ.

Mộ Dung Lệ vẫn chưa từng xuất hiện, tuy rằng sau khi chém đầu Tạ Hoài Chi, dân chúng phẫn nộ tạm thời lắng lại. Thế nhưng mọi người đều đang đồn đại, có phải Yến vương đã âm thầm sát hại Tốn Vương hay không. Sức nóng của chuyện này vẫn không hề hạ xuống.

Đương nhiên Mộ Dung Bác cũng có nỗi khổ không nói ra được, quả thật hắn cũng không có cách nào để Mộ Dung Lệ đứng ra.

Mộ Dung Lệ không có mặt ở Tân Dương.

Lúc trước hắn trở lại Tấn Dương thành, vốn định lập tức trở về phủ gặp Hương Hương. Nhưng Mộ Dung Bác phái người nghênh đón hắn ở cửa thành, lệnh cho hắn lập tức tiến cung. Mộ Dung Lệ không chút do dự đi theo nội thị vào Yến vương cung.

Lúc đó là ban đêm, Mộ Dung Bác chờ hắn ở hậu hoa viên, còn chuẩn bị rượu. Mộ Dung Lệ đứng trước bàn đá trong đình, đứng mà không quỳ, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”

Mộ Dung Bác tức giận: “Ngồi xuống uống rượu! Vội vã chạy về, còn chưa ăn cơm tối đúng không?”

Mộ Dung Lệ ngồi xuống, không động đũa. Mộ Dung Bác nói: “Làm sao? Còn sợ đại ca hạ độc à?”

Mộ Dung Lệ đáp lại lạnh như băng: “Khó nói.”

Mộ Dung Bác bị hắn làm tức giận, tự mình cầm bầu rượu uống một hớp rượu lớn, lại gắp lung tung mấy đũa món ăn, mới mắng: “Không phải là chỉ giải trừ quân vụ của ngươi thôi sao, ngươi còn định sỉ và đại ca đến chết mới thôi à!”

Mộ Dung Lệ nói: “ Huynh sẽ dọa vợ con ta sợ hãi.”

Mộ Dung Bác hơi run run, sau đó nói: ‘Còn có chuyện khác.’

Lúc này Mộ Dung Lệ mới vùi đầu ăn cơm, Mộ Dung Bác nói tiếp: “Thám tử ẩn núp ở Tây Tĩnh của chúng ta gửi tới tin tức, nói rằng Tây Tĩnh sắp gả một vị công chúa cho Tây Lương vương Tiêu Dịch, ít ngày nữa sẽ xuất giá.”

Mộ Dung Lệ cau mày: “Tây Tĩnh và Tây Lương đã trở mặt hơn mười năm, giờ lại muốn liên hôn ư?”

Mộ Dung Bác gật đầu: ‘Rất có thể, hơn nữa một thời gian trước, người Tây Lương mới nuôi được một giống ngựa tốt, hiện tại hai bên lại liên hôn, mưu đồ của Tây Tĩnh vô cùng rõ ràng. Nếu như Tây Lương buôn bán ngựa cho Tây Tĩnh, chỉ sợ không phải chuyện tốt.’

Mộ Dung Lệ nói: ‘Ý của huynh là phá hủy liên hôn?’

Mộ Dung Bác gật đầu: “Tây Tĩnh mặc dù hiếu chiến, nhưng nói cho cùng không hợp với các nước láng giềng, bọn họ không thể không tìm đường lui. Chiến kỵ của Tây Lương vốn rất xuất sắc, một khi hai nước thật sự giao hảo, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”

Mộ Dung Lệ nói: ‘Đã biết.’

Vùi đầu tiếp tục và cơm.

Mộ Dung Bác nói: “Tốt nhất là khi đội ngũ đưa dâu của công chúa vừa rời khỏi biên giới Tây Tĩnh , người của chúng ta âm thầm tới ám sát. Đệ xem bao nhiêu người thì thích hợp?”

Mộ Dung Lệ và miếng cơm cuối cùng, lại uống một hớp rượu mới nói: ‘Càng ít càng tốt, chọn một trăm tên Ngự lâm quân là được.”

Mộ Dung Bác lập tức dặn dò nội thị chọn lựa một trăm tên Ngự lâm quân tinh anh, ngay đêm đó thay quần áo, lặng lẽ rời khỏi hoàng thành, đi về phía biên giới giao nhau giữa Tây Lương và Tây Tĩnh.

Mộ Dung Lệ đi qua vội vàng, cũng sợ bị tiết lộ tin tức, tất nhiên không thông báo cho bất cứ người nào. Mộ Dung Bác để mặc các đại thần nháo loạn, cũng là để Tây Tĩnh và Tây Lương đều cảm thấy Đại Yến xảy ra nội loạn, bản thân Yến vương khó lòng phân tâm , từ đó thả lỏng cảnh giác.

Ai biết sự dung túng này không chỉ làm các triều thần hiểu sai ý, tấu chương tham tấu bay tới như tuyết rơi. Càng làm cho Hương Hướng gấp đến mức nuốt độc tự vẫn. Khi hắn nhận được tin tức thì lập tức bị dọa hồn phi phách tán.

Mộ Dung Bác trở về từ Tốn Vương phủ, vừa vặn gặp phải thái thượng hoàng Mộ Dung Tuyên đang đùa chim ở Ngự Hoa Viên. Mộ Dung Bác vội hành lễ: ‘Phụ vương.’

Mộ Dung Tuyên gật gù, hỏi: “ Đứa nhỏ kia thế nào rồi?”

Mộ Dung Bác ngẩn ra, cung kính nói: “Thái y nói không có nguy hiểm đến tính mạng, hài nhi lệnh cho bọn họ ở lại vương phủ để thuận tiện chăm sóc.”

Mộ Dung Tuyên cũng không ngoài ý muốn, vẻ mặt tựa như tất cả đều trong dự tính. Mộ Dung Bác đứng ở một bên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Phụ vương, có phải nhi tử đã làm sai rồi không ?”

Mộ Dung Tuyên đùa với con chim lông trắng mỏ hồng trong lồng tre, nói: “Ngươi sợ hãi ?”

Mộ Dung Bác ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu. Ngay trong giây phút nhận được bẩm báo của cung nhân, hắn quả thực sợ hãi. Bởi vì có khoảnh khắc, hắn ý thức được nếu như nữ nhân này thật sự chết đi, Mộ Dung Lệ muốn phản lại hắn cũng không phải chuyện không thể. Hơn nữa một khi Mộ Dung Lệ giương cờ tạo phản, phân nửa nhân mã binh lực nhất định sẽ hưởng ứng theo. Hắn phải dựa vào ai để chống lại đây ?

Mộ Dung Tuyên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khẽ mỉm cười: “Ngươi biết rõ, nhân duyên của hắn vốn không tốt. Trò diễn này vừa mở màn, là vô tâm thuần túy, hay là tương kế tựu kế đây ?”