Chương 69.2: Oan tâm (2)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hương Hương nói: “Chỉ cần tỷ tỷ ta bình yên vô sự, ta sẽ giúp các ngươi.”

Lúc này nam nhân thấp bé mới cầm bọc son phấn đưa cho nàng, hai con chó thấy nàng đi ra, liền đứng hết lên. Hương Hương xoa xoa đầu bọn chúng, trong lòng bất ổn, lúc về nhà, ngay cả thùng gỗ đựng đậu hoa đặt trên quầy trà của Trần bá cũng quên lấy.

Người của Thái tử bắt giữ tỷ tỷ nàng! Nàng chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy tâm như lửa đốt. Lúc này về đến nhà, Mộ Dung Lệ đi vắng, trong nhà quả thực có mấy bình thuốc hít, Hương Hương so sánh một chút, phát hiện cái bình trong tay mình thật giống y như đúc.

Không khỏi âm thầm thấy kỳ quái khó hiểu——chuyện người của Thái tử ẩn náu bên trong trấn Ích Thủy thì không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ là tại sao bọn họ lại biết Mộ Dung Lệ dùng bình thuốc kiểu nào? Còn làm lại cẩn thận như vậy.

Mộ Dung Lệ ở trong phòng, trên bàn bày ra một quyển địa đồ, Hương Hương cũng không biết là tranh vẽ chỗ nào. Thấy nàng về, hắn hỏi: “Đi đâu vậy mà giờ mới về?” So với bình thường chậm hơn hai khắc đồng hồ.

Hương Hương nói: “Đến cửa hàng son phấn, vương gia đang xem cái gì vậy?”

Mộ Dung Lệ trừng nàng, “Quân vụ chính sự, không được hỏi tới!”

Hương Hương thấy không có gì vui, cũng không thèm để ý đến hắn, liền đem mấy hộp son phấn bột nước bỏ lên trên bàn trang điểm, đi rửa mặt chải đầu chút. Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua, Hương Hương hỏi: “Trưa nay vương gia muốn ăn gì?”

Mộ Dung Lệ thuận miệng nói: “Mì xào.”

Hương Hương thay y phục xong, nói: “Trưa ăn mì xào vương gia lại ăn không đủ no. Ta làm thịt bò hầm cà chua cho vương gia nha?”

Mộ Dung Lệ nhìn nàng, nói: “Tùy nàng.”

Vì vậy Hương Hương liền đi vào trong phòng bếp, Mộ Dung Lệ tiện tay cầm lên một hộp son phấn, nhìn mấy lần, lại đặt xuống bàn trang điểm, ánh mắt biến ảo bất định.

Hương Hương làm thịt bò hầm cà chua xong, lại làm thêm cơm rang ngũ sắc. Biết Mộ Dung Lệ thích ăn mặn, lại làm một nồi chân giò nguyên móng kho. Động tác nàng nhanh nhẹn, cho dù có về trễ như vậy, làm xong một bữa cơm, cũng vừa vặn đến giờ cơm. Mộ Dung Lệ và nàng cùng đến ngồi bên bàn, không biết từ lúc nào, hai người một bàn ăn cơm, không còn ngồi đối diện nhau nữa.

Hương Hương ngồi bên cạnh hắn, dùng đũa tách thịt và móng đã được nấu kỹ ra, đưa cho hắn một khối thịt lớn. Mộ Dung Lệ mải miết ăn cơm, một lúc sau hỏi: “Tiền còn đủ dùng không?”

Hương Hương ngẩn ra, kỳ thực cũng không quá đủ dùng, hai con chó ăn rất khỏe!

Một con gà ba mươi văn tiền, hai bọn nó một ngày phải ăn đến mười hai con. Ba trăm sáu mươi đồng này, lại thêm tiền thuê nhà một tháng ba trăm đồng nữa, còn tiền ăn của chính mình nữa. Mộ Dung Lệ ở đây, mỗi bữa cơm cũng đâu thể nào qua loa được.

Hiện tại nàng còn đang phải dùng tiền bán mấy đồ trang sức của mình. Còn tưởng rằng với tính tình của Mộ Dung Lệ như vậy, không thể nào chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt như này, nhưng hắn lại đột nhiên hỏi tới. Hương Hương do dự, cuối cùng quyết định dựa vào tình hình thực tế mà nói thẳng, “…Không, không đủ lắm.”

Mộ Dung Lệ bật cười, “Vậy nàng định làm thế nào?”

Hương Hương làm sao biết làm thế nào, bạc trong tay còn có thể chống đỡ được một hồi, nàng còn đang nghĩ nói lại là còn chống đỡ được mà. Mộ Dung Lệ liền nói: “Không có tiền thì cứ nói, chẳng lẽ vương phủ đi thiếu nàng tí chi tiêu này sao hả?”

Hương Hương ừm một tiếng, lại nâng đũa gắp đồ ăn cho hắn.

Buổi chiều, Mộ Dung Lệ lại ra khỏi nhà. Hương Hương một mình đau khổ trong chờ đợi. Tiện tay mở mấy hộp son phấn kia ra, đúng là chất phấn nhẵn nhụi, hương thơm xộc lên mũi. Lại sờ sờ đến bình thuốc trong tay áo, lòng nàng đều run hết cả lên —— tỷ tỷ thực sự không có chuyện gì chứ?

Khi nào bọn họ lại liên lạc với mình nữa đây?

Cứ ngây người như vậy đến ngày thứ hai, rốt cuộc người khách kia lại đến ăn đậu hoa. Hương Hương vội vàng bưng qua cho hắn một chén, thừa dịp lúc bưng thức ăn qua, liền hỏi: “Tỷ tỷ ta tới chưa?”

Thanh sam khách nhân nói: “Cấp trên đã đáp ứng rồi, nhưng đưa nàng qua đây phải tránh được tai mắt của Tốn vương gia, không phải là chuyện dễ dàng. Người phải kiên nhẫn một chút.”

Hương Hương căn bản đang gấp kinh khủng, nói: “Nhất định phải nói rõ ngày ra chứ, ta cũng đâu thể nào mà cứ chờ đợi mãi được.” Có nên sai người quay lại huyện Lệnh Chi chút, hỏi thăm cha mẹ sao nhỉ? Bọn họ có thể bắt giữ tỷ tỷ, có khi nào cha mẹ cũng….

Thanh sam khách nhân nhìn nhìn nàng, cười một tiếng, khẽ nói: “Yên tâm đi, người nhà phu nhân đều rất tốt. Thái tử chỉ là muốn kéo dài độc tố trong người vương gia ra thêm một chút, để ngài ấy không giúp Khang vương gia tranh đại vị mà thôi. Chuyện còn cần Hương phu nhân trợ giúp, như thế nào lại dám làm khó người nhà của phu nhân đây ạ?”

Hương Hương nói: “Dù sao thì nếu không được nhìn thấy tỷ tỷ khỏe mạnh đứng trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không động thủ.”

Thanh sam khách nhân gật đầu, cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.”

Trong phòng, Mộ Dung Lệ đang nhìn đến bàn trang điểm của Hương Hương, bên cạnh Lâm Hạnh Chi đang tỉ mỉ bẩm báo cách điều chế và công dụng của thang thuốc tiếp theo. Hắn không thành thạo dược thạch, nhưng nghe một chút công hiệu vẫn là điều cần thiết. Một mặt vừa nghe, vừa cầm hai hộp phấn tinh xảo kia lên. Một hồi lâu, đột nhiên nói: “Hai hộp phấn này, có rẻ không?”

Lâm Hạnh Chi giật mình, nhìn thoáng qua, thấy là đồ của nữ nhi, không khỏi nói: “Thảo dân đối với son phấn, không biết nhiều lắm. Nhất thời cũng không biết phân giá làm sao cả.”

Đầu ngón tay Mộ Dung Lệ chậm rãi lướt qua nắp hộp, lướt nhìn mười mấy người đứng yên ở dưới, hỏi: “Không có ai biết sao?”

Lâm Hạnh Chi nhỏ tiếng hỏi: “Vương gia cảm thấy có gì không ổn sao ạ?”

Mộ Dung Lệ đưa hai hộp phấn cho ông, nói: “Có điểm lạ.” Nữ nhân kia bình thường chưa từng mua qua những thứ này. Nhìn hai hộp này, một hộp chỉ sợ không dưới mười lượng bạc, nàng sẽ mua sao?

Hắn nói: “Không biết thì tìm người nào biết một chút mà hỏi, tin được.”

Lâm Hạnh Chi cầm hộp phấn, dù sao cũng là đồ riêng của ái thiếp của Mộ Dung Lệ, ông dè dặt hỏi: “Thảo dân có thể mở ra xem một chút được không ạ?”

Mộ Dung Lệ phất tay, “Tùy ngươi.” Đừng làm hư là được rồi, ngộ nhỡ là đồ nàng thật sự đột nhiên thích thì sao?

Lâm Hạnh Chi mở hộp ra, khẽ ngửi, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội đóng nắp hộp lại, hỏi: “Vương gia, hộp son phấn này là ai đưa cho Hương phu nhân vậy ạ?”

Mộ Dung Lệ nói: “Thế nào?”

Lâm Hạnh Chi nói: “Trong phấn này có hai vị thuốc, vừa vặn khắc với thuốc hít thảo dân đưa cho vương gia! Như vậy nếu phu nhân mà thoa phấn này, vương gia ngửi vào trong phổi, chỉ sợ trong ba, năm ngày, lập tức chết bất đắc kỳ tử, tuyệt không sinh lý!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ. Là ai nghĩ ra mưu mô nham hiểm bậc này chứ, thật là làm cho người ta khó lòng phòng bị mà!

Mộ Dung Lệ nói: “Hôm qua, ai đi theo phu nhân?”

Một thị vệ bước ra khỏi hàng, một chân quỳ trên đất, cũng bị dọa sợ vô cùng, “Hồi, hồi vương gia, là tiểu nhân đi theo bên cạnh Hương phu nhân ạ. Nhưng mà Hương phu nhân chỉ là đi bán đậu hoa như thường ngày thôi ạ. Sau khi dọn quầy liền đi đến một tiệm son phấn ở trấn Ích Thủy! Tiểu nhân không tiện đi vào trong, nhưng vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa tiệm, thấy Hương phu nhân chỉ là trò chuyện mấy câu cùng tiểu nhị trong tiệm thôi, cũng không có biểu hiện gì khác thường ạ! Tiểu nhân thất trách, xin vương gia trách phạt!!”

Mộ Dung Lệ thoáng cười, “Nhị ca thực là coi trọng ta a, chỗ nào cũng nhúng tay vào được.” Lúc hắn không cười đã dọa người rồi, lúc này cười một tiếng, lại càng dọa người hơn. Mọi người im như thóc, không ai dám lên tiếng. Mộ Dung Lệ nói: “Xem ra tiểu nhị của tiệm son phấn này rất hiểu rõ ái thiếp của bổn vương đấy. Bổn vương cũng muốn biết một chút về hắn.”

Mọi người hiểu ý, lập tức đã có người đi ra ngoài điều tra. Mộ Dung Lệ phất tay, nói: “Tất cả đi xuống đi.”

Lâm Hạnh Chi vẫn có chút không yên, “Vương gia, hai hộp phấn này cứ để thảo dân mang đi thì hơn ạ, thật sự là rất hại đến vương gia đấy ạ.”

Mộ Dung Lệ nói: “Đồ của ái thiếp bổn vương, ngươi nói mang đi là mang đi sao? Để lại!”

Lâm Hạnh Chi do dự một chút, nhưng cũng không dám làm trái ý hắn, không thể làm gì khác hơn đành phải đặt lại hai cái hộp lên bàn trang điểm, nhưng vẫn dặn đi dặn lại: “Vương gia, hộp này tuyệt đối không thể mở ra, càng không thể để cho phu nhân dùng được ạ. Ngài nhất định phải cẩn thận.”

Dứt lời, đoàn người tất cả đều đi ra.

Buổi tối, lúc về Hương Hương mang theo một mẻ cá tươi, nói: “Buổi tối ta làm cho vương gia đậu hũ cá nhé.”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, Hương Hương xách cá vào trong phòng bếp, vén tay áo lên, moi hết nội tạng cá ra. Mộ Dung Lệ đứng cạnh nàng, nói: “Nàng không có chuyện gì khác muốn nói cùng bổn vương sao?”

Hương Hương ngẩn ra, quay lại nhìn hắn, Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng từ phía sau, hỏi: “Có cắt vào tay nữa không vậy?”

Đôi tay kia cứ giữ chặt hai bên hông nàng như vậy, cảm nhận được thân thể cường tráng của hắn dán chặt bên hông mình, Hương Hương cúi đầu, từng dao từng dao, cẩn thận cắt lên trên mình cá. Hô hấp Mộ Dung Lệ ở ngay bên tai nàng, ấm áp mà thanh sạch.

Một hồi lâu, Mộ Dung Lệ nhẹ giọng hỏi: “Hai hộp phấn kia có độc, nàng có biết không?”

Hương Hương cả kinh, tay cơ hồ gần như không cầm được dao, khiếp sợ quay đầu lại, vừa đúng lúc hôn lên trên cằm Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ cúi đầu nhìn nàng, cả người nàng đều run rẩy ——trong phấn có độc? Thì ra bọn họ căn bản hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nàng sẽ hoán đổi bình thuốc của Mộ Dung Lệ!!

Với lại, đối với những đồ mình thường dùng, cho dù có giống y như đúc, Mộ Dung Lệ làm sao lại không phát hiện ra được nó đã bị đổi cơ chứ?

Còn nữa, nếu bọn họ đã dám đến, đương nhiên phải hiểu rõ Hương Hương. Với tính tình của nàng, chưa chắc đã dám ra tay. Nếu như có ra tay đi chăng nữa, sắc mặt khó tránh khỏi lộ sơ hở. Chỉ có thể để cho nàng bất tri bất giác động thủ mà thôi!

Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lệ, mở miệng ra, muốn nói rằng mình không biết. Nhưng mà Mộ Dung Lệ sẽ tin nàng sao?

Hắn sẽ tin, mình tự đi ra bên ngoài mua hai hộp phấn, hoàn toàn không hề có ý hại hắn sao? Hương Hương bị hắn ôm chặt chẽ vào trong ngực, ánh mắt hoảng sợ. Nàng đương nhiên sẽ không đổi thuốc, nàng chỉ là muốn gặp tỷ tỷ mà thôi. Chờ khi nào tỷ tỷ đến sẽ nói cho Mộ Dung Lệ biết, Mộ Dung Lệ chắc chắn có thể cứu được tỷ tỷ ra!

Mộ Dung Lệ một mực nhìn nàng, hồi lâu cúi người xuống, hỏi: “Cuối cùng cũng phải có nguyên nhân gì chứ?” Con mẹ nó, bình thường nàng đâu có dùng mấy thứ này, khó khăn lắm mới dùng một lần, liền gặp ngay hai hộp có kịch độc?

Hương Hương mờ mịt, Mộ Dung Lệ nổi giận, “Nói!”

Hương Hương nói: “Bọn họ bắt tỷ tỷ của ta a, nói là muốn ta…muốn ta đổi thuốc của vương gia, đổi xong thì sẽ thả tỷ tỷ ra, còn…”

Lời chưa dứt, Mộ Dung Lệ không nghe nữa, quay đầu nói với thị vệ bên ngoài, “Đi theo người của tiệm phấn, điều tra một chút về cái người tên Quách gì gì hả?”

Hương Hương nhỏ giọng nói: “Dung Dung…”

Mộ Dung Lệ nói: “Tra xem nàng ở nơi nào, rồi cứu ra!”

Nói xong, lại xoay người lại, vẫn ôm lấy hông của Hương Hương, cúi đầu định xem nàng cắt cá.

Hương Hương hỏi: “Vương gia…” Ngài không truy cứu ta sao?

Mộ Dung Lệ nói: “Làm cơm đi.” Thấy Hương Hương vẫn đang ngây ngốc nhìn mình, hắn nói: “Nhìn cái gì? Lão tử cũng không phải là thần, có nhanh hơn nữa cũng không thể lập tức có tin ngay!”

Hương Hương vẫn là không nói lời nào, ngươi…ngươi không truy cứu chuyện ta mang hai hộp phấn về sao? Mặc dù không phải ta cố ý, nhưng mà thực sự ngươi không nghi ngờ ta sao? Ngươi không truy hỏi đến cùng sao?

Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn cứ tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn mình, đành phải buông nàng ra, cả giận nói: “Lão tử tự mình đi tìm, được chưa hả!” Mẹ nó, nuôi nữ nhân không khác gì cung phụng tổ tiên!

Hắn vốn không hề nghĩ đến việc truy vấn tới cùng, nàng là nữ nhân của hắn, cho dù có cầm dao khoét tim hắn, phản ứng đầu tiên của hắn vĩnh viễn là ——con mẹ nó, nàng cầm thì dùng được việc gì hả!

Dùng làm thuốc hay để đạp chơi hả? Nếu như đúng vậy, thì không bằng để lão tử đến để nàng chơi còn hơn, được không hả?