Chương 69.1: Oan tâm (1)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mộ Dung Lệ vẫn ở lại trấn Ích Thủy, mà cũng không hề giục giã Hương Hương.

Buổi sáng Hương Hương thức dậy sớm, sắc trời còn chưa rõ, hậu viện chỉ có duy nhất một ngọn đèn bão. Nàng vớt đậu tương đã được ngâm kỹ ra, bắt đầu xay sữa đậu nành. Mộ Dung Lệ không được dùng sức nhiều, nên sáng sớm cũng không dậy tập võ. Mà Hương Hương vừa rời giường, hắn cũng không muốn ngủ tiếp nữa, liền thức dậy đến bên cạnh nàng đứng nhìn.

Hương Hương cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu qua mỉm cười với hắn. Hắn nghĩ, cười gì, đừng tưởng nàng cười là lão tử sẽ đến giúp nàng nhé. Ngủ thì không ngủ, cứ muốn bán đậu hoa gì, toàn tự chuốc lấy phiền phức!

Hương Hương thấy hắn đáp lại bằng nụ cười lạnh lùng, nàng cũng không để ý nhiều nữa, lại tiếp tục xay sữa đậu của mình. Đêm còn rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có thanh âm của cối đá chuyển động. Bên tai thấp thoáng có tiếng côn trùng kêu vang, hai con chó đang nằm dưới chân tường, miệng đặt trên hai chân trước, thỉnh thoảng lại ư ử hai tiếng.

Mộ Dung Lệ cảm thấy rất thư thái, nhưng cũng có chút buồn chán. Hương Hương nói: “Vương gia có muốn thay ta thêm chút đậu vào không?”

Mộ Dung Lệ tiến đến, cầm bầu nhỏ múc đậu và nước, đổ vào lỗ nhỏ trên cối xay. Hương Hương đẩy chậm rãi, thỉnh thoảng lại lau chút mồ hôi rịn trên trán. Mộ Dung Lệ nói: “Nhà nàng lúc nào cũng làm đậu hũ như vậy hả?”

Hương Hương rất vui vẻ: “Đúng vậy, hồi nhỏ, đêm nào cũng được nghe tiếng cha mẹ đẩy cối xay, liền cảm thấy rất an tâm vui vẻ, cho dù ngày tháng đen tối như thế nào cũng không còn thấy sợ nữa. Sau này thỉnh thoảng không nghe thấy còn cảm thấy không quen nữa.” Nàng vừa đẩy cối xay vừa quay lại hỏi Mộ Dung Lệ: “Vương gia thì sao, lúc bé ngài ở trong cung của Thư Phi nương nương, có thích người nào không?”

Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Lúc nào cũng bị đổi nhũ mẫu nên cũng không có người đặc biệt thân cận nào. Không thấy gì cả.”

Thư phi tất nhiên sẽ không muốn hắn nảy sinh tình cảm với bất kỳ người nào, ngoại trừ tình mẫu tử của mình ra. Cho nên mặc dù bà thực sự đối xử rất tốt với Mộ Dung Lệ, nhưng cũng không cho phép một nhũ mẫu hay thị nữ nào chăm sóc hắn lâu dài. Lúc đó mặc dù Mộ Dung Lệ còn nhỏ, nhưng cũng không phải kẻ khờ, dần dần liền bắt đầu xa lánh những người bên cạnh.

Nhưng sau này bà lại chủ động an bài một nữ nhân tên Ngân Ngân gì đấy vào trong phủ hắn? Con gái của một lão cung nữ, một lòng muốn bò lên vị trí vương phi, nhưng lại luôn cho rằng người bên cạnh không hề hay biết.

Mỗi ngày đều mang cái dáng vẻ kiêu căng làm như mình thanh cao lắm khiến cho Mộ Dung Lệ chán ghét không thôi. Giờ nhớ tới, tám năm sống trong Chương Văn Điện, ấy vậy mà lại chẳng có chuyện gì khiến hắn khắc cốt ghi tâm cả.

Hương Hương đột nhiên có chút thương hại hắn, một người dân thường, không biết tại sao lại thấy thương hại hắn. Nàng cúi đầu đẩy đá xay, không dám để lộ ra. Nếu khiến hắn phát hiện, thế nào cũng nổi điên lên một trận. Thế nhưng quả thật hắn cái gì cũng không có, mấy thứ ngọc ngà châu báu, công danh cẩm tú kia, đâu thể nào trở thành vật mà nửa đêm tỉnh giấc, dùng để chậm rãi nhấm nháp, hoài niệm nhớ nhung đây?

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Yến vương…không thường đến thăm vương gia sao?”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng. Yến vương cho dù có thích hắn hơn mấy huynh đệ khác, bất quá cũng chỉ là một phần sáu phụ thân mà thôi. Huồng hồ ông lại còn cả một hậu cung phi tần, giang sơn Đại Yến, còn nhiều con dân để mà chăm lo nữa mà. Một tháng thì gặp được mấy lần chứ?

Hắn nói: “Đối với một bậc đế vương mà nói, một tháng được gặp hai, ba lần cũng đã được coi là thường tới rồi.” Trong cung, những hoàng tử được gặp ông không hơn một lần một tháng cũng đâu phải ít. Chẳng lẽ nàng cho rằng, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần lại chỉ sinh ra sáu hoàng tử thôi sao?

Hương Hương nói: “Khi còn bé, cha lúc nào cũng kể truyện xưa cho chúng ta nghe, a đúng rồi, chuyện bà ngoại sói, ngài đã từng nghe chưa?”

Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn nàng——nàng thử kể một câu xem!! Mẹ nó, lại có gan coi lão tử giống như con gái nàng mà dỗ dành hả!

Hương Hương nhìn thấy, cười không nhịn được, nhưng lại tự nhiên kể: “Ngày xưa có hai chị em, một tỷ tỷ và một đệ đệ, ở một nơi rất hẻo lánh…”

Lúc bé cha đã kể truyện này hàng trăm ngàn lần rồi, nàng mười tám tuổi kể lại, từng câu từng chữ vẫn còn nhớ rõ nguyên vẹn. Quách Điền và Quách Trần thị mặc dù bận rộn, nhưng vẫn coi ba đứa con như là tâm can bảo bối. Buổi tối vẫn thường dỗ chúng đi ngủ.

Những truyện kể trước khi ngủ này, kỳ thực vừa cũ lại chẳng có chút tinh tế nào, nhưng từ từ lại làm rung động vô tận như có hàng ngàn cánh buồm đập vào, biến thành phần thưởng của ba chị em. Chỉ là sau này lúc kể lại, có còn nhớ được giọng nói, biểu cảm lúc ấy, sự rung động và diệu kỳ ban đầu mà nó đem lại cho những đứa trẻ ngây thơ kia nữa hay không.

Từ lâu nó đã không chỉ là một câu chuyện xưa nữa, mà đã là thuở ban đầu để hướng tới và dựa vào rồi.

Có lẽ sẽ có người cho rằng nó rất nực cười, giống như nghề làm sữa này vậy, đã từng dựa vào nó mà mưu sinh, vậy mà nhiều năm về sau, lại không thể nào hiểu rõ được nó.

Hương Hương chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Bà ngoại trèo lên thang bị té xuống bên cạnh giếng, biến thành một hạt cải trắng…”

Mộ Dung Lệ chậm rãi thêm nước và đậu vào, dứt khoát mặc kệ nàng. Đồ hỗn trướng này, thật muốn cầm kim chỉ mà khâu miệng nàng lại! Hương Hương xay đậu xong, lại đi lọc bã đậu. Mộ Dung Lệ giúp nàng đem bã đậu bỏ vào trong túi đậu hũ, từ từ lọc sữa đậu ra. Bàn tay hắn to lớn mạnh mẽ, làm những việc này giỏi hơn Hương Hương nhiều. Hương Hương nói: “Lâm đại phu nói vương gia không được dùng quá nhiều sức, cứ để ta làm cho.”

Mộ Dung Lệ phớt lờ nàng, lọc xong toàn bộ bã đậu, lại đổ sữa đậu vào trong nồi lớn.

Hương Hương đi vào bếp nhóm lửa, lúc này gà gáy ba tiếng, sắc trời đã hơi sáng. Bên ngoài dần vang lên những thanh âm khác, những tia nắng ban mai đầu tiên đã bắt đầu thức tỉnh trong trấn Ích Thủy.

Mộ Dung Lệ cảm thấy thức dậy sớm như vậy, nhưng đêm thực ra lại rất ngắn.

Hắn nhìn Hương Hương nấu sữa đậu xong, cho vào trong khuôn, để nó dần dần ngưng tụ lại thành đậu hoa. Ừm, thì ra là làm như vậy, cũng không quá nhàm chán.

Sau khi sắc trời đã sáng tỏ, Hương Hương liền dọn đậu hoa đi bán. Trước khi đi đương nhiên vẫn làm điểm tâm cho hắn, lại sắc thuốc nhìn hắn uống xong mới đi. Lúc này Mộ Dung Lệ đang muốn đi tìm ba người Lâm Hạnh Chi nên không đi cùng nàng.

Hương Hương và hai con chó lớn liền đi tới quán trước, tiếp tục trưng bày bàn ghế, bưng đậu hoa qua cho mấy người Trần bá.

Khách nhân lục tục tới, Hương Hương cười tươi bắt chuyện. Có một người mặc áo vải sắc xanh đến ngồi xuống chiếc bàn trong góc tối nhất, Hương Hương bưng đậu hoa qua, hắn đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.

Hương Hương có chút không được tự nhiên, sợ hắn lại làm chuyện gì. Nhưng mà hắn chỉ nhìn một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Hương Hương luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút kỳ quái, gượng gạo đáp một tiếng.

Đợi đến khi khách nhân dần dần rời đi, vị khách áo xanh này vẫn còn ngồi ở đó. Hương Hương có chút bất an, nghĩ bán xong sớm một chút thì đi về nhà. Vị khách áo xanh đột nhiên lại nói: “Thêm một chén nữa.”

Hương Hương buộc lòng phải đem thêm một chén qua, vị khách áo xanh đợi nàng đến gần, đột nhiên nói: “Hương phu nhân là ái thiếp của Tốn vương gia mà lại chạy đến nơi đầu đường xó chợ này bán đậu hoa, thật là một chuyện lạ.”

Hương Hương không biết hắn là ai, đành phải giả ngu, không đáp lời. Cũng may giọng nói của hắn rất nhỏ, Trần bá và thư sinh không hề nghe thấy. Hương Hương cũng không phải quá sợ hãi, dù sao thì Mộ Dung Lệ cũng đã tới đây rồi, chỉ cần hắn không truy cứu, người khác còn được phép làm sao?

Vị khách áo xanh khẽ mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một món đồ, dùng ống tay áo che lấy đưa cho Hương Hương, “Phu nhân có biết vật này không?”

Hương Hương do dự nhận lấy, sau đó phát hiện ra là một chiếc trâm bạc. Nàng lật trái lật phải nhìn một chút, đang muốn hỏi, đột nhiên phát hiện ra trên trâm bạc có một chữ “Dung” nho nhỏ! Cái này…. sắc mặt nàng thay đổi, đây là cái trâm bạc cha nàng đã đánh cho tỷ tỷ Quách Dung Dung lúc tỷ xuất giá mà!!

Khi đó Quách gia vẫn là một hộ dân bình thường, của hồi môn đương nhiên cũng không được sung túc gì. Nhưng mà của hồi môn của tỷ tỷ, tại sao lại ở trong tay người này?!

Nàng thoáng nghĩ qua, sắc mặt liền thay đổi, hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi làm gì tỷ tỷ ta rồi?”

Người khách áo xanh mỉm cười, “Nhãn lực của Hương phu nhân thật không tệ. Cứ làm ra vẻ tiếp tục bán đậu hoa như không có chuyện gì của người đi, thị vệ trong vương phủ của các người bảo vệ cũng thật chặt chẽ. Nếu để cho hắn phát hiện ra kẽ hở gì thì cũng không có vấn đề gì, Hương phu nhân vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ là thiếu đi một người tỷ tỷ mà thôi.”

Tim Hương Hương đập dồn dập như đánh trống, nhìn xung quanh, cũng không hề thấy thị vệ nào mà. Thấy dáng vẻ hắn dường như không muốn nói nhiều, không thể làm gì khác hơn đành phải tiếp tục bán đậu hoa. Một lúc sau, lúc người khách áo xanh mua thêm một chén đậu hũ nữa, mới khẽ nói: “Sau khi dọn quầy, đến cửa hàng son phấn Ích Thủy chờ ta. Không được đến trễ. Không muốn tỷ tỷ mất mạng thì cũng đừng có mà cố đi báo cho Tốn vương biết.”

Hắn ăn thật nhanh chén thứ ba, rất nhanh rời đi. Trong lòng Hương Hương bất an, nắm trâm bạc trong tay do dự không chắc.

Trấn Ích Thủy cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng Hương Hương cũng ghé qua mua chút nước hoa gì gì đó. Đúng là một nơi không khiến người ta hoài nghi. Tâm nàng như hỏa thiêu, thật vất vả mới đợi được chén đậu hũ cuối cùng bán xong, lập tức liền đem mọi đồ đạc dọn vào trong quầy trà của Trần bá.

Chạy một mạch đến tiệm son phấn, hai con chó lớn không đi vào cùng. Còn nàng sau khi đi vào, phát hiện có một nữ nhân đang chọn son phấn. Bà chủ đang giới thiệu tỉ mỉ, thấy nàng đi vào, cười nói: “Thượng khách đến rồi, tiểu nhị tiếp đón cho chu đáo vào đấy.”

Một nam nhân thấp bé tiến đến, mang son phấn cho nàng chọn lựa.

Hương Hương không biết có nên hỏi hay không, nam nhân thấp bé kia đột nhiên thấp giọng nói: “Chúng ta biết rõ Hương phu nhân là bị Mộ Dung Lệ cướp vào trong phủ, cảm giác bị người cưỡng bách, thật không dễ chịu chút nào phải không?”

Hương Hương ngẩn ra, không muốn nói đến chuyện này, chỉ là hỏi: “Tỷ tỷ ta đâu rồi? Các người rốt cuộc là muốn như thế nào hả?”

Nam nhân thấp bé kia cư nhiên lại hòa nhã mỉm cười, nói mấy câu liên quan đến việc chọn lựa son phấn sao cho tốt, cho đẹp, xong mới khẽ nói: “Lệnh tỷ hiện vẫn rất khỏe mạnh. Trước mắt chỉ là muốn nhờ Hương phu nhân giúp cho một chuyện thôi ạ. Sau khi chuyện thành công, không chỉ Hương phu nhân được tự do, mà Mộ Dung Huyên vẫn là tiểu quận chúa của Yến quốc đấy ạ. Ngay cả huynh đệ, cha mẹ của phu nhân cũng được thưởng lớn nữa ạ.”

Thực ra Hương Hương cũng có chút hiểu biết, khẽ nói: “Các ngươi muốn ta giết Mộ Dung Lệ?”

Nắm ngón tay khẽ nắm chặt, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh. Nàng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hắn khẽ nói: “Không đâu ạ, dù sao phu nhân và hắn cũng là một năm phu thê, vả lại người lại là trời sinh thiện lương, không hạ thủ được đi?”

Hương Hương ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn, hắn lấy từ trong ngực ra một bình thuốc hít, lại giống y chang cái bình thuốc của Mộ Dung Lệ, sau đó lại dùng cái giọng mê hoặc, nhẹ nói: “Phu nhân chỉ cần đem bình thuốc này đổi với cái bình của Tốn vương gia thôi ạ. Những chuyện còn lại thì không cần nữa đâu ạ. Vương gia đã từng dùng thuốc hít rồi, phu nhân chắc chắn cũng đã thấy qua, cái này không hề có chút khác biệt nào cả. Tuyệt đối sẽ không hề có bất kỳ sơ hở nào. Cho dù mọi chuyện có bại lộ, cũng không hề liên quan đến phu nhân.”

Răng Hương Hương đều muốn run rồi, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại muốn hại ngài ấy?” Suy nghĩ một chút, nàng nói thêm: “Thuốc hít trong bình này nhất định là thuốc độc. Nếu ta giết ngài ấy, nhất định cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, sao lại có thể nói là một nhà phú quý được!”

Nam nhân thấp bé mỉm cười, chỉ thiếu mức cúi người xuống, vẫn tiếp tục giữ sắc mặt ôn hòa. Xa xa nhìn sang, giống như là một tiểu nhị kiên nhẫn đang kiên trì khéo léo ứng đối với các bắt bẻ của khách nhân vậy. Hắn khẽ nói: “Chỉ là thuốc hít nhuận phế thông thường thôi ạ, khiến cho độc trong người vương gia không được nhanh chóng giải quyết hết thôi. Nếu như người biết rõ ai đang là người chỉ đạo sau lưng, thì chắc chắn sẽ không còn nghi vấn nữa đâu.”

Hương Hương kỳ thực đã đoán được rồi, nhưng vẫn lưỡng lự hỏi: “Là ai?”

Nam nhân cười khẽ, “Đương nhiên là Đông Cung hiện giờ, Yến vương tương lai rồi. Xin phu nhân hãy suy nghĩ kỹ, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, thành Yến vương, Tốn vương gia lúc đó sẽ như thế nào, bất quá cũng chỉ là một vương gia mà thôi. Khi đó việc thả hay không thả phu nhân, gia tộc phu nhân vinh hay nhục, cũng không phải là chuyện của ngài ấy nữa?”

Hương Hương ngây người, một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Thuốc hít này… thật sự không phải thuốc độc chứ?”

Nam nhân thấp bé gật đầu, “Đương nhiên rồi. Thái tử điện hạ đương nhiên vẫn nhớ đến tình cảm huynh đệ thâm sâu rồi. Nếu như có thể, tất nhiên lưu lại một đường sống cho đệ đệ mình thì vẫn tốt hơn.”

Hương Hương mở nắp ngọc ra, cúi đầu xuống ngửi một cái. Nam nhân thấp bé cũng không hề ngăn cản nàng, chỉ là mỉm cười đứng đó. Hương Hương đem bình thuốc bỏ vào trong tay áo, chần chờ nói: “Ta…ta có thể thử một chút.”

Nam nhân mang vẻ mặt tán thưởng, “Chúc mừng phu nhân, sau khi chuyện thành công, thái tử nhất định sẽ có hậu lễ.”

Hương Hương lại nói thêm, “Nhưng mà ta muốn được gặp tỷ tỷ một lần.”

Ánh mắt nam nhân khẽ ngưng lại, nụ cười cũng khẽ thu lại một chút, nhẹ giọng nói: “Thế nhưng thị vệ trong phủ canh gác quá chặt, chúng ta không có cách nào lặng lẽ để cho Hương phu nhân đi gặp lệnh tỷ mà không để cho bọn họ phát hiện được.”

Nhưng Hương Hương lại vẫn cứ khăng khăng, “Nếu như không gặp được tỷ tỷ, làm sao ta biết được tỷ ấy còn sống hay không? Thái tử điện hạ đều đã hứa đem mọi thứ ta muốn đến cho ta, nhưng nếu lỡ như sau lưng sát hại tỷ tỷ của ta, mà ta lại còn giúp ngài ấy hại Tốn vương gia, đó không phải là chuyện nực cười lắm sao?”

Nam nhân nghĩ nghĩ một chút, nói: “Việc này, ta muốn cùng cấp trên thương lượng một chút.”

Hương Hương nói: “Ta có thể chờ được. Bất quá ta thấy độc trong người vương gia hình như sắp giải được hết rồi, các người vẫn là nhanh lên thì hơn.”

Nam nhân thấp bé cúi người với nàng, đem mấy hộp son phấn đều gói lại cho nàng, khách khí tiễn nàng ra khỏi tiệm. Gần đến cửa tiệm, lại cười nói: “Phu nhân phải nhớ mình đã nhận lời làm chuyện này nha, dù sao người cũng chỉ là một thiếp thất của vương gia mà thôi. Bây giờ nếu đã có chuyện dính dáng đến chúng ta, theo tính khí của ngài ấy, há lại tin tưởng người nữa sao?”