Chương 73.1: Kinh hồn (1)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đem Mộ Dung Kha giao cho lam Dụ, một đường trở lại Nhiễm phủ. Nghe nói hắn tới đây, mọi người đều ra ngoài phủ nghênh tiếp. Mộ Dung Lệ quét một vòng, thấy Bệ Cẩm Bình cùng Tô Tinh đứng chung một chỗ, Quách Dương đang ôm tiểu Huyên Huyên. Hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Thanh, hỏi: “Hương phu nhân đâu?”

Nghiêm Thanh ngẩn ngơ, nói: “Hương phu nhân… Không, chưa từng tới đây!”

Mộ Dung Lệ nhíu mày lại, quay sang nhìn Nhiễm Vân Chu. Nhiễm Vân Chu cúi đầu, hắn cả giận nói: “Muốn lão tử hỏi lần nữa ư?”

Nhiễm Vân Chu nói: “Hương phu nhân… khi Hàn Tục phái người tới đón, vừa vặn gặp phải người của Thái tử. Người của hắn… Không ai sống sót. Hàn Tục sau đó tự mình dẫn người đi tìm, phát hiện Hương phu nhân đã rời khỏi trấn Ích Thủy. Chúng ta phát hiện thi thể của thị vệ Chu Mãn trên ngọn núi bên ngoài trấn Ích Thủy.”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Chu Mãn chết rồi?!”

Nhiễm Vân Chu biết đó là thị vệ hắn vô cùng coi trọng, cúi đầu nói: “Vâng. Xem vết thương là vũ khí trong cung, không thể nghi ngờ gì là người của Thái tử!”

Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy trong lòng như bị cắt mất một miếng, đến nửa ngày mới hỏi: “Nàng rơi xuống tay Thái tử?”

Nhiễm Vân Chu nói: “Chỉ sợ là như vậy.” Chu Mãn chết rồi, nàng là một nữ tử yếu đuối, có thể đi đâu đây?

Mộ Dung Lệ liền ngụm nước cũng không uống, đi suốt đêm về Tấn Dương. Vừa vặn Đoan Mộc Chính Dương cũng phải đi về, hai người tuy rằng không hợp mắt, nhưng trước mặt Lam Dụ và Mộ Dung Kha, không tiện ầm ĩ quá mức. Có vẻ quá hẹp hòi.

Đoàn người giục ngựa ra Mã Ấp thành, Đoan Mộc Chính Dương mới nói: “Ta nhất định phải mang tiểu Kha đi. Lần này không được, lần sau cũng sẽ có những người khác đến.”

Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử hiện tại có việc gấp, chẳng muốn giảng đạo lý với ngươi. Nhiễm Vân Chu, ngươi nói với hắn!”

Dứt lời, hắn giơ roi giục ngựa, nghênh ngang rời đi.

Nhiễm Vân Chu nói tóm tắt: “Đoan Mộc đại hiệp, nếu như lần này ngài đem Kha thiếu gia mang đi, lần sau ngài dùng lý do gì trở lại gặp Lam phu nhân đây?”

Đoan Mộc Chính Dương ngẩn ra, Nhiễm Vân Chu cũng không nhiều lời với hắn, xoay lưng sai người báo tin Mộ Dung Lệ trở về Tấn Dương cho Hàn Tục.

Mộ Dung Lệ giục ngựa như bay chạy đến Tiểu Kế Thành, trên đường ngoại trừ thay ngựa, hầu như đều dành để bôn chạy. Hàn Tục biết mục đích cuối cùng của hắn là nơi nào. Bây giờ trực tiếp ở trấn Ích Thủy chờ hắn.

Mộ Dung Lệ xuống ngựa, trước tiên đi tới con hẻm lúc trước Hương Hương thuê lại, trải qua trận tàn sát trước đó vài ngày của người Hồ, bây giờ trấn Ích Thủy như một trấn chết. Ngay cả sông Ích Thủy cũng bốc lên mùi tanh khó ngửi.

Trong ngõ hẻm đã không có bóng người, cửa phòng mở toang, Mộ Dung Lệ đi vào, Hàn Tục đi sau lưng hắn, một tiếng cũng không dám kêu.

Đồ vật bên trong đã bị lục đến loạn thất bát tao, Mộ Dung Lệ ngay cả lửa giận cũng không nổi lên được, trong giọng nói lộ ra quái dị: “Ta để ngươi chăm sóc nàng, ngươi liền chăm sóc nàng như vậy sao.”

Hàn Tục trầm mặc, quỳ xuống. Mộ Dung Lệ nói: “Qua đây.”

Hàn Tục nói: “Đại Kế Thành vừa lộ ra thế bại, thuộc hạ liền sai người đến đây đón Hương phu nhân. Là phái Thập nhị vệ thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Vũ đi. Vốn tưởng rằng thêm cả những người bên cạnh Hương phu nhân, cộng thêm vệ đội dưới tay Chu Mãn là được rồi. Ai biết ở Ích Thủy trấn lại gặp phải Thái tử tự mình dẫn người tới.”

Hắn vốn không nhìn Mộ Dung Lệ, thần sắc tràn đầy đau lòng và hổ thẹn: “Tất cả người của thập nhị vệ đều chết trận, khi thuộc hạ chạy tới nơi này, phát hiện phu nhân đã chẳng biết đi đâu. Lần theo ám hiệu của Chu Mãn lưu lại, phát hiện thi thể của Chu Mãn trên ngọn núi ngoài trấn, nhưng… Không gặp Hương phu nhân.”

Mộ Dung Lệ nói: “Ta để nàng ở chỗ này, là bởi vì Nhiễm Vân Chu phải chăm sóc cho quá nhiều người. Mà Bình Độ Quan cũng chưa chắc an toàn.”

Hàn Tục cúi đầu, hai tay nắm chặt. Hắn biết, coi như Mộ Dung Lệ biết giữa hai người có chút ám muội, nhưng ngài ấy vẫn nhận định, Hương Hương ở bên cạnh hắn là an toàn nhất. Bởi vì Hàn Tục nhất định sẽ tận hết sức lực bảo vệ nàng.

Lúc trước tại sao lại kiêng kỵ hứa hẹn, tại sao không chịu dũng cảm đứng ra làm người che chở cho nàng giữa lúc tính mạng nguy hiểm?

Tại sao lại chỉ nghĩ rằng không nên để mối quan hệ của hai người lún sâu vào gút mắc? Tại sao không nghĩ tới Thái tử sẽ gây bất lợi cho nàng?!

Mộ Dung Lệ đi vào bên trong, ở phía ngoài phòng bếp, bên trong khu nhà nhỏ, hai con chó mực sủa to xông lại. Mộ Dung Lệ xoa xoa đầu chúng nó, lúc trước khi người Hồ tràn vào trấn, chúng nó ngửi được mùi máu tanh, lao ra cắn người, lúc Hương Hương đi chúng nó cũng không ở nhà.

Hiện tại trên người hai con chó mực đều có vết đao, có điều đã nhiều ngày, bây giờ đều đã biến thành màu đen ba. Hương Hương không trở về, chúng nó đói bụng thì tự mình đi ra ngoài tìm thức ăn, khát lại ra ngoài uống nước, nhưng vẫn thủ ở chỗ này, không hề rời đi.

Mộ Dung Lệ không nói thêm gì, nhưng mà chính vì hắn cái gì cũng không nói, Hàn Tục mới càng khó chịu.

Hai người đi từ trong phòng ra, một đường tìm tới ngọn núi ngoài trấn. Lúc đó đã là đầu tháng năm, trên núi mọc đầy cỏ dại. Dấu vết khi trước đã sớm bị che lấp. Mộ Dung Lệ đứng giữa cỏ dại, đột nhiên có cảm giác sơn cùng thủy tận, không đường có thể đi.

Hương Hương vốn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mùa đông trên núi cực kỳ lạnh lẽo, nàng ở trong một căn nhà nhỏ thợ săn từng đặt chân, có thể là do chiến loạn bên dưới ngọn núi, vẫn không có ai tới nơi đây.

Trong phòng nhỏ có chút gạo, nước, tương, đậu các loại, còn có dao đánh lửa, cùng một số vật dụng hàng ngày. Tuy rằng vô cùng thô ráp, thế nhưng đầy đủ những thứ cần thiết để tồn tại. Hương Hương chậm rãi bắt đầu bắt thỏ rừng, gà rừng các loại, lấy trứng chim, hái rau dại.

Khó nhất chính là không có quần áo, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng da của động vật nhỏ chắp vá lại, làm một tấm áo long đơn giản trải qua mùa đông. Mùa đông động vật ít ỏi nhất, nhưng mà nàng từ đầu đến cuối không hề dừng lại —— không biết phải ở trong núi bao lâu, đợi đến khi sinh sản, nàng có thể rất lâu không ra khỏi cửa được.

Nhất định phải tích trữ đủ thức ăn.

Đợi được mùa xuân đến, khe suối trong núi đã tan băng, có cá nhỏ có thể bắt được, tháng ngày liền dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ là cái bụng nàng đã rất lớn, dần dần hành động bất tiện hơn.

Trước sau nàng cũng không gặp được những người khác trong núi, nhớ lại khi thành Đại Kế bị phá, phần lớn bách tính đã tha phương. Những người lưu lại… Đều bị người Hồ giết gần hết.

Nàng không dám xuống núi tìm hiểu tin tức, thảm cảnh tu la tàn sát trong đầu nàng không trôi đi được.

Sauk hi nàng dàn xếp chu đáo, đã từng trở lại đi tìm thi thể của thị vệ Chu Mãn, muốn cho hắn mồ yên mả đẹp. Nhưng mà bộ thi thể kia đã không còn ở đó. Không biết có phải đã bị dã thú tha đi rồi.

Nàng đốt đuốc trong phòng nhỏ, hầu như lúc nào cũng đốt, chủ yếu để tiết kiệm dao đánh lửa. Nàng lột da thỏ rừng, gà rừng rồi phơi khô, tích trữ lên. Mỗi một cái lông chim đều phải cẩn thận nhặt lại, miễn cho đến khi không đủ da lông để dùng.

Ngày đó, nàng đang nhặt củi khô, đột nhiên nghe thấy trong miệng hố to như hố bẫy gấu có tiếng người. Nàng đi tới, người bên trong lập tức ngừng nói chuyện. Hương Hương khẽ hỏi: “Ai ở bên trong vậy?”

Một giọng nói đáp: “Là người chạy nạn lên núi, không cẩn thận rơi xuống nơi này. Ngươi có thể kéo chúng ta lên không?”

Hương Hương đem vạch cỏ dại trên miệng hố ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có sáu, bảy người, mặc trang phục thôn dân, nhưng mỗi người đều lưng hùm vai gấu. Khoảng cách hơi xa, bên trong lại tối, nàng nhìn không rõ ràng. Thế nhưng người thì nhất định phải cứu.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi chờ chút.”

Trong ngọn núi có cỏ tranh rất dài, có thể bện thành dây thừng, còn rất chắc chắn. Hương Hương cắt rất nhiều cỏ tranh tới, người bên trong lại hỏi: “Chúng ta ngã xuống đã mấy ngày, vừa đói vừa lạnh. Có gì để ăn không?”

Hương Hương nói: “Có.” Dứt lời trở lại phòng nhỏ, thấy bọn họ nhiều người, bèn luộc mười mấy con thỏ, gà. Lúc này cũng không nghĩ đến mùi vị, cứ chín là được.

Nhưng mà nàng mới vừa rời đi, mấy người trong hố đã thấp giọng nói chuyện. Dĩ nhiên lại dùng Hồ ngữ!!

“Phế vật! Ngươi đói bụng không thể nhẫn nhịn một chút sao? Để nàng ta kéo chúng ta lên trước, còn sợ thiếu đồ ăn của ngươi?”

Một thanh âm nhỏ giọng đáp: “Thần sợ khả hãn…”

Lời còn chưa dứt, đã bị đạp một cước: “Nàng là người Yến, không nên để nàng nhận ra chúng ta là người Hồ.”

Hương Hương luộc thịt xong mang lại đây, liền thấy mấy người bên trong đều không nói tiếng nào. Nàng dùng lá cây to gói thịt lại, ném từng cái từng cái xuống. Sau đó bắt đầu bện dây thừng.

Mấy người vừa ăn thịt, vừa ngẩng đầu nhìn nàng. Tình cờ còn dùng Yến ngữ nói mấy câu. Hương Hương tốn nửa canh giờ mới bện được dây thừng. Sau đó thả một đầu xuống hố, một đầu buộc ở cây to bên ngoài. Người bên trong có dây thừng giúp đỡ, lập tức bò lên trên.

Người kia vừa lên đến nơi, Hương Hương liền choáng váng. Tướng mạo của người Hồ và người Yến vẫn có khác nhau. Nàng đã từng gặp người Hồ! Trời ạ, những người này là người Hồ!

Hơn nữa bọn họ bên hông còn đeo đao… Bọn họ là binh sĩ người Hồ! Xem trang phục, còn không phải là binh lính bình thường!

Hương Hương chỉ nhìn lướt qua, liền phát hiện người Hồ kia cũng đang nhìn nàng. Mắt thấy tay hắn đã sờ vào chuôi đao, Hương Hương cười nói: “Các ngươi từ nơi nào chạy nạn đến đây? Làm sao mà vào trong ngọn núi này? Nơi này rất ít người lai vãng, ta ở đây mấy năm, cũng chưa từng thấy người sống.”

Nam nhân ăn mặc hào hoa phú quý nhất nghe vậy, tay chậm rãi dời khỏi chuôi đao, hỏi: “Ngươi vẫn sống ở trong núi sao?” Dứt lời liếc mắt nhìn cái bụng của nàng.

Hương Hương nói: “Trước đây cũng không sống trong núi, trượng phu nhà ta là một thợ săn. Nhưng vợ cả hung hãn, không thể hòa thuận được, ta mới bị đuổi tới nơi này ở. Có lúc hắn sẽ mang tới ít đồ cho ta, thế nhưng giờ cũng đã lâu chưa tới.”

Mấy nam nhân liếc nhìn nhau, hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”

Hương Hương cực kỳ sợ hãi, nhưng nàng không thể biểu hiện ra vẻ sợ hãi được —— bọn họ muốn giết nàng, thực sự quá dễ dàng. Nàng nói: “Căn nhà nhỏ ở ngay phía trước, các vị đại ca theo ta đi vào sưởi ấm đi.”

Nàng dẫn mấy người đi về phía phòng nhỏ, lòng như lửa đốt. Tại sao phải cứu bọn họ! Tại sao trước khi cứu người không nhìn kĩ xem bọn họ rốt cuộc là ai!

Bảy người Hồ theo nàng tiến vào phòng nhỏ, bên trong thực sự quá chật chội, mọi người đành đốt một đống lửa ở bên ngoài. Hương Hương lấy những đồ ăn khác ra. Lòng chỉ mong sau khi ăn xong, họ tạm thời quên chuyện giết mình đi.

Nam nhân vẫn đang quan sát nàng, da dẻ của nàng vốn rất đẹp, trong núi lại ít ánh mặt trời, bây giờ vẫn vô cùng trắng nõn. Chỉ là bụng to, lại hơi phù thũng, mặc dù biết từng là mỹ nhân, nhưng dù sao hiện tại không xem như đẹp được.

Hương Hương chờ bọn hắn hơ khô quần áo, mới nói: “Trong phòng, chỉ sợ không ở được nhiều người như vậy.”

Bên cạnh có người nói: “Không ở được thì đêm nay lão tử ngủ với ngươi là được.”

Hương Hương kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nam nhân cầm đầu quát: “Câm miệng.” Sau đó nói với Hương Hương, “Bọn họ có thể ngủ ở bên ngoài.”

Lúc này Hương Hương mới gật gù.

Đến lúc quá trưa, mấy người Hồ đi ra ngoài săn bắt, vác một đầu lợn rừng trở về. Hương Hương sử dụng sức lực toàn thân, nấu đầu lợn này ra đủ các món ngon, chỉ ngóng trông bọn họ không sinh ra sát tâm đối với mình.

Nàng vẫn rất an phận, mấy nam nhân liền chậm rãi lỏng ra chút cảnh giác. Bọn họ hầu như mỗi ngày đều đi ra ngoài, có thể là xuống núi tìm hiểu tin tức. Nhưng chưa từng nói ra trước mặt Hương Hương. Hương Hương cũng không hỏi nhiều.

Thế nhưng những người này, là mầm họa, tuyệt không thể lưu lại!

Lần đầu tiên trong đời nàng thống hận kẻ khác như vậy. Trước đây cho dù là Dương Thuận phát, cũng chỉ là đầu nóng lên, trong nháy mắt nếu muốn giết hắn.

Thế nhưng đối với mấy người này, từ khi nàng thấy bọn họ là người Hồ, thấy trang phục của bọn họ, biết họ là binh sĩ người Hồ, trong lòng liền thống hận bọn họ.

Cừu hận giống như trái cây chín rục, chỉ cần thoáng cắt ra một lỗ hổng nho nhỏ, chất độc bên trong sẽ tràn ra, ăn mòn lòng người.

Đứa bé trong bụng máy động càng ngày càng nhiều lần, Hương Hương cũng không biết lúc nào mình sẽ sinh ra. Nhưng nàng hết cách rồi, nàng chỉ có thể mỗi ngày giặt quần áo cho bọn họ. Dù sao những người nam nhân này đều cao lớn mạnh mẽ, không cần phải sầu não về chuyện săn thú nữa.

Bọn họ có lúc tới sẽ mang tới một ít gạo và mì, để lấy lòng, Hương Hương sẽ chủ động nói cho bọn họ biết cần những thứ gì. Nhưng mà có một lần, nàng phát hiện chiếc túi bọn họ mang về có chút máu…

Bọn họ đương nhiên sẽ không mua đồ, chỉ cần cướp là được rồi.

Nàng cũng không tiếp tục nói muốn cái gì nữa, các nam nhân cảm thấy có một nữ nhân giặt quần áo làm cơm, trong thời gian chạy trốn cũng là một chuyện tốt, nên để lại cho nàng cái mạng.