Chương 83.2 : Công chúa (2)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mộ Dung Bác choáng váng, một lúc lâu, khẽ nói: “Nhi thần cũng không có ý tứ trách phạt Ngũ đệ, đệ ấy là đệ đệ ruột thịt của nhi thần. Chỉ là… Chỉ là…”

“Chỉ là thăm dò.” Mộ Dung Tuyên đi về phía trước, lạnh nhạt nói. Mộ Dung Bác cũng bước theo sau lưng ông.

Hoàng hôn đã hết, tà dương dần đậm.

Mộ Dung Tuyên nói: “Tiên vương Mộ Dung Viêm, lúc trước cũng không phải kẻ chính thống. Vì chiếm đoạt ngôi vị Yến vương mà trục xuất cha đẻ, truy sát Thái tử, nhưng lại làm cho cả Đại Yến thoát khỏi sự thống trị của Tây Tĩnh, mạnh mẽ như vậy. Tuy có hung ác, nhưng cũng có thể nói là một thế hệ minh chủ. Ban đầu Cô vẫn không hiểu, người đã là Yến vương, hà tất còn phải đuổi tận giết tuyệt với huynh trưởng? Sau đó, Cô cũng trở thành Yến vương.”

Ông im lặng , Mộ Dung Bác cũng không tiếp tục truy hỏi. Những chuyện sau khi ông trở thành Yến vương, bọn họ đương nhiên cũng đã từng nghe nói chút ít. Ngay ở đêm Mộ Dung Viêm băng hà, ông lĩnh quân vây quanh Đông cung, giết chết Thái tử. Sau đó lại ban cái chết cho hai vị huynh trưởng đã bị giáng thành thứ dân.

Mộ Dung Tuyên hít sâu một hơi, nói: “Khi ngồi tọa đến chỗ quá cao, thì càng dễ dàng sợ sệt. Đặc biệt là với người giống như lão ngũ, lộ hết ra sự sắc bén, hung hăng dã man.”

Mộ Dung Bác khẽ nói: “ Không, con… thật sự không sợ hãi sao?”

Khi các tướng lĩnh trong quân không có người nào chịu im lặng chờ đợi, dồn dập dâng tấu cầu xin. Bản thân hắn vẫn giữ yên lặng, đến cùng là bởi vì đệ ấy có việc ra ngoài, cần giữ bí mật, hay tột cùng là vì phá hoại hình ảnh của đệ ấy ở trong lòng dân chúng?

Nếu như chính phi của đệ ấy không việc gì, bản thân sẽ vẫn cứ im lặng, cuối cùng mọi chuyện sẽ đi đến bước đường nào ?

Lẽ nào rốt cuộc ta cũng không tránh khỏi bước lên con đường cũ của một đế vương hay sao?

Hắn cúi đầu im lặng, Mộ Dung Tuyên nói: ‘Cứ thử thăm dò như thế hai, ba lần, ngươi sẽ phát hiện ra, tình nghĩa huynh đệ của các ngươi không bền chắc đến mức không gì phá nói. Mà hắn, hắn cũng sẽ sợ hãi. Nếu Tà lúc trước hắn cô độc một mình, ngươi muốn lấy cái đầu của hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ tạo phản. Thế nhưng giờ đã không giống lúc trước, hắn có thể nhỉ, hắn khong the việc nghĩa chẳng từ nan mà đem đầu giao cho ngươi. Mặc kệ vì cái gì đi nữa.”

Mộ Dung Bác đứng lại, nói: “ Từ đầu tới cuối, nhi thần chưa hề nghĩ tới chuyện lấy tính mạng của đệ ấy. Đó là đệ đệ ruột thịt của nhi thần, nhi thần vẫn nhớ kỹ. Nhưng… Chuyện lần này, chỉ sợ sau khi đệ ấy trở về, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Phụ vương, nhi thần nên làm gì đây ?”

Mộ Dung Tuyên nói: ‘Cho hắn đất phong, để hắn tới đất phong làm mưa làm gió đi thôi.

Bỉnh Độ quan vốn là vùng trời của hắn, quân tâm, dân tâm từ lâu đã hướng về hắn, vậy thì cắt một vùng Bình Độ quan cho hắn. Hắn sẽ vì ngươi bảo vệ Tây Cương.”

Dứt lời, ông phất tay một cái, ra hiệu Mộ Dung Bác không đi theo nữa. Mộ Dung Bác nhìn theo bóng lưng rời đi của ông, kính cẩn vái chào.

Chạng vạng hôm ấy, Hương Hương rời giường đi lại một chút. Độc dược nàng uống là do Quản Giác đưa cho, bệnh trạng trông thì đáng sợ, kỳ thực không nguy hiểm đến tính mạng, hiệu quả chính là khiến sự tình huyên náo lớn hơn. Bây giờ được các thái y dốc lòng chăm sóc mấy ngày, nàng kỳ thực đã không còn đáng ngại .

Một đôi trai gái đã bị đưa đến Bình Độ quan, không biết bây giờ thế nào. Nàng vừa lo lắng cho bọn chúng, vừa lo lắng cho Mộ Dung Lệ. Nhiều ngày như vậy, hắn còn không xuất hiện, đến cùng là đang nơi nào…

Khi nàng đang ngồi thẫn thờ ở bên ao Tẩy Kiếm, đột nhiên thấy một ông lão quắc thước đứng trước cửa viện. Trên mặt tuy có chút nếp nhăn, thế nhưng dáng người thẳng tắp. Hương Hương hơi nghi hoặc: ‘ông là?”

Ông lão hơi sửng sốt, mỉm cười: ‘Con không biết ta ?”

Hương Hương không biết, nhưng cảm thấy khá quen, ông cười nói: ‘Ta có thể vào xem một chút không?’

Hương Hương nói: “A? Mời vào.’ Sau đó dặn dò nha đầu Bích Châu rót một chén rượu hoa quả cho lão nhân. Lão nhân bưng rượu, đi tới bên cạnh ao Tẩy Kiếm.

Nước ao Tẩy Kiếm thủy vẫn có màu hồng nhàn nhạt, mặt hồ bay lên một tầng hơi nước mỏng manh như lụa. Lão nhân cúi người xuống, nhẹ nhàng đụng vào nước ao. Giống như vị tướng quân tuổi già đang chạm lên đồ vật xưa cũ, trong ánh mắt ông ta ánh lên một nỗi tang thương.

Hương Hương hơi kỳ quái, người này là ai, nhìn dáng dấp không giống tôi tớ . Quàn Giác và Triệu Vũ lại không thông báo gì cả, có thể thấy được hẳn là người vô cùng quen thuộc.

Ông lão lại đột nhiên nói: ‘Tốn Vương bố trí nơi này rất tốt. Trước đây khi hắn xuất cung kiến phủ, một mực đòi xây phủ đệ ở đây. Nói là yêu thích nước ao Tẩy Kiếm.”

Hương Hương đột nhiên biết ông ấy là ai, vội quỳ xuống thưa: “Thái thượng hoàng!” Điều này cũng không thể trách nàng, trước đây khi thiết yến đã gặp qua Yến vương mấy lần, nhưng dù sao cũng ngồi quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng. Sau đó gia yến cũng đã gặp, thế nhưng lần nào ông cũng ngồi cao cao tại thượng, Hương Hương nào dám nhìn kỹ?

Lần này nhìn lại, đúng là rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.

Mộ Dung Tuyên phất tay: ‘Đứng lên đi. Trước đây mẫu thân của Cô, cũng yêu thích nơi này.’

Hương Hương mê hoặc: “Tiên Thái hậu ạ ?”

Mộ Dung Tuyên lắc đầu: ‘Nghĩa mẫu.’ Nước ao kia man mát, phút chốc hoảng hốt lại nghĩ tới chuyện năm đó người kia kéo tay của ông, vốc nước ao rửa mặt cho ông, hơi mang cười nói: ‘Toàn bộ thành Tấn Dương, chỉ có nơi này là chỗ tốt.’

Ông vươn người đứng dậy, thấy Hương Hương ở phía sau, mỉm cười: ‘Huyên Huyên không ở trong phủ à?’

Hương Hương cúi đầu, cung kính mà đáp:

“Con bé nháo loạn muốn ra ngoài chơi, đã đi về Bình Độ quan rồi ạ.’

Mộ Dung Tuyên gật đầu, Hương Hương lại hỏi: “Thái thượng hoàng, thần tức có một chuyện không rõ.”

Mộ Dung Tuyên nói: ‘Hỏi.”

Hương Hương nói: ‘Trong tên Thái thượng hoàng tên có một chữ Tuyên, vì sao lại ban tên cho con bé một chữ Huyên ? Vậy chẳng phải là phạm vào kiêng kỵ sao?”

Mộ Dung Tuyên cười: ‘Chỉ là một chữ, người trong thiên hạ ai cũng dùng đến, có cái gì mà phải kiêng ky.”

Lần thứ hai quay đầu sang nhìn làn nước trong veo, ông đột nhiên nhớ lại năm đó, người kia nói: “Vốn nghĩ rằng nếu có nữ nhi, liền đặt tên là Huyên. Đáng tiếc đời này cũng không thể có . Có con trai cũng không tệ, liền miễn cưỡng đặt theo âm thảo, gọi Mộ Dung Tuyên .’

Thiếu niên nắm lấy tay nàng, nói: “Nếu sau này nhi thần có nữ nhi, sẽ đặt tên là Huyên. Mẫu thân không có nữ nhi, có tôn nữ cũng giống như vậy.”

Kết quả lại sinh sáu đứa con trai, không có một nữ nhi nào.

Chuyện cũ bay theo gió, ông nhạt nhẽo nở nụ cười, nói: “Đã làm Vương phi rồi, vì sao còn ở cái địa phương nhỏ này?” Nơi này đẽ không xứng với thân phận Tốn Vương phi.

Hương Hương thấy rượu hoa quả trong bát của ông đã thấy đáy , lại rót thêm cho ông, nói: “Thần tức yêu thích nơi này.’

Gió lướt qua ngọn ngô đồng, vài chiếc lá rụng xoay tròn bay xuống mặt nước, Mộ Dung Tuyên mỉm cười: ‘Người tâm không tĩnh, sẽ không thích một nơi như thế.’

Hai người đón gió đứng một lúc, Mộ Dung Tuyên nhắm mắt lại, tựa hồ năm đó người vừa quay đầu người đã đi mất. A, chỉ chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, người có khoẻ hay không.

Ông xoay người ra khỏi Tẩy Kiếm các, tóc mai đã nhiễm sương.

Năm tháng phai nhòa, há có thể không có việc gì.

Ông đặt bát rượu xuống, nói: “Cảm tạ rượu của con.” Nói đoạn xoay người rời đi.

Hương Hương vén áo thi lễ, ông xoay người ra khỏi Tẩy Kiếm các. Hương Hương không biết tại sao, liền cảm thấy chắc chắn Mộ Dung Lệ không có chuyện gì.

Mộ Dung Lệ vì bắt Ngọc Nhu công chúa của Tây Tĩnh lại, một đường đi về phía Tây tới Bình Độ quan. Đoàn người đổi quần áo bình thường, che giấu thân phận, đi thẳng tới tòa thành mà con đường từ Tây Tấn đến Tây Lương chắc chắn phải đi qua. Đội ngũ đưa dâu của công chúa cực kỳ phô trương, đương nhiên cũng dễ dàng tìm được.

Hắn đã sớm mai phục dọc đường, hạ lệnh bắt sống công chúa. Nhưng mà thị vệ Tây Tĩnh cũng không phải hạng người ăn cơm trắng. Song phương ác chiến hơn nửa canh giờ, mắt thấy người tới vô cùng hung hãn, bọn chúng không bảo vệ nổi công chúa Tướng quân đi theo hộ tống dùng một mũi tên trực tiếp bắn về phía kiệu hoa, định bắn chết công chúa tại chỗ.

Người Tây Tĩnh cũng không ngốc, đã sớm đồng ý gả công chúa cho Tây Lương vương. Chết rồi cũng không quan trọng lắm, có thể tuyển một người khác tái giá. Thế nhưng người bị bắt đi rồi. Ai biết là người phương nào đến cướp?

Đến lúc tới nước người ta, làm sao giải thích với Tây Lương vương đây?

Vì vậy ban đầu hoàng đế Tây Tĩnh đã hạ lệnh, nếu công chúa chết, mọi người đi theo đều bị phạt. Nhưng nếu công chúa mất tích, mọi người đi theo đều chịu tội chết!

Ngọc Nhu mặc một thân giá y đỏ như lửa, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa. Âm thanh đánh giết bên ngoài, không phải nàng không nghe thấy. Nhưng nàng không biết nên làm gì. Tuy rằng cũng không phải công chúa được hoàng đế Tây Tĩnh sủng ái nhất, nhưng thuở nhỏ cũng sống trong cẩm y ngọc thực. Nàng đã bao giờ trải qua loại hiểm cảnh này?

Một mũi tên bay thẳng đến giữa mặt, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên mũi tên chợt dừng lại. Một bàn tay lôi nàng ra khỏi kiệu hoa, khăn voan bay xuống, nàng ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua mảnh ngọc tinh tế, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị của một nam nhân.

Nàng run run, nhưng ngay lập tức, lại có một mũi tên bắn tới. Là…Là mũi tên Tây Tĩnh ư ?

Nàng quay đầu, thấy vị tướng quân vẫn một đường hộ tống bản thân đang kéo căng dây cung, mũi tên nào cũng đều nhắm thẳng vào chính mình.

Vì sao… Vì sao?

Tuy rằng cuộc hôn nhân này cũng không phải do nàng tình nguyện, nhưng nàng cũng biết đây là số mệnh và trách nhiệm của một công chúa. Nàng cũng chưa từng oán trách oán. Nhưng hiện tại, vì sao phải giết ta?

Châu quan rơi xuống đất, ngọc vỡ châu rơi.

Tóc dài của nàng phủ lên bả vai nam nhân nọ, nửa cánh tay hắn ôm lấy nàng, chỉ mấy cái lên xuống đã nhảy ra rất xa. Hắn khẽ huýt sáo, một con ngựa chạy đến, hai người lên ngựa, chạy như bay.

Xiêm y của Ngọc Nhu tán loạn, tóc mây như ngọc. Nàng quay đầu, thấy nam nhân phía sau đánh ngựa phi nhanh, gió quất lên vạt áo bào màu đen của hắn, quần áo còn đẫm vết máu.

Hệt như Tu La, vừa lãnh khốc vừa anh tuấn.