Chương 71.2: Chết trận (2)

Đông Phong Ác

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sa mạc mơ hồ phiếm khói sương, non sông phun trào, bóng quỷ chập chờn. Vạn dặm non song này, có nhộn nhịp, cũng có hoang vu.

Vì sao lại tòng quân ư?

Quách Dương nói: “Sắc trời tối rồi, tiểu Quận chúa cũng phải dùng cơm, trở về đi thôi.” Hắn ôm tiểu Huyên Huyên lên ngựa, tiểu Huyên Huyên khóc nháo muốn mang tòa lâu đài cát đi. Lúc này Quách Dương hoàn toàn bó tay. Hai người cười ha hả nhìn bé con cúi người, cẩn thận từng li từng tí một ôm tòa lâu đài lên. Kết lâu đài cát nát vụn trong tay nó.

Nó nhìn hai bàn tay đầy cát của mình, oa một tiếng, khóc ầm lên. Nó vẫn ngồi dưới đất, dùng sức đạp hai cái chân nhỏ xíu.

Quách Dương dở khóc dở cười, chỉ đành đồng ý về nhà sẽ giúp nó làm lại một tòa lâu đài khác, tiếng khóc mới nhỏ lại.

Hai người lên ngựa, Quách Dương ôm tiểu Huyên Huyên, ruổi ngựa mà đi. Bệ Cẩm Bình lại quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía sa mạc phiếm khói sương, ánh tà dương đã trầm, màn sương càng dày đặc.

Trên đất chỉ còn dư lại lâu đài cát đã sụp đổ.

Thật ra nàng rất muốn bước vào sa mạc để ngắm nhìn. Để xem xem những câu chuyện cổ tích kia, đến cùng là thật hay giả? Bên dưới cát vàng kia, thật sự vùi lấp một tòa thành đúc từ vàng ròng ư? Nếu như nằm ngửa ở trên nền cát, nhìn lên bầu trời, thần Mặt Trăng thật sự sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của ta sao?

Dù cho không thể đi vào, có thể ở bên ngoài dẫm chân lên cát, khóc to một trận, cũng đã rất tốt rồi. Đương nhiên, sau khi khóc xong sau, tốt nhất bên cạnh mình còn có một người, dịu dàng đưa mình về nhà.

Móng ngựa tí tách, Nhiễm phủ đã gần ngay trước mắt, thị nữ của Bệ Cẩm Bình ra chào đón, tự có hạ nhân giúp nàng dẫn ngựa. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Quách Dương đang ôm tiểu Huyên Huyên đi tìm nhũ mẫu, thấy dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười, không biết tại sao, trong lòng dâng lên chút cảm giác thất vọng, mất mát.

Tất cả những tin tức về Tấn Dương thành mà Hương Hương biết, chỉ có thể đến từ cuộc trò chuyện với người bên cạnh. Mộ Dung Lệ vẫn chưa trở về, bên người nàng quả thật có thị vệ của vương phủ, nhưng mồm miệng rất kín kẽ, ngoại trừ Vương gia mạnh khỏe, vẫn là Vương gia rất mạnh khỏe.

Nhiều lần như thế, nàng cũng không hỏi nữa.

Khi tới gần mùa đông, nàng chỉ cảm thấy đầu cháng váng, không có chút tinh thần nào. Mời đại phu đến xem, thì được thông báo là lại có thai. Hương Hương khẽ vuốt bụng dưới, một sinh mệnh mới, cứ đột ngột xuất hiện như thế.

Mộ Dung Lệ quả thật có lý do không thể trở về—— hắn để Hàn Tục trấn thủ thành Tấn Dương, bản thân thì mang theo một đội thân vệ tinh anh lẻn vào thành Ngư Dương, muốn cứu Yến vương và Thư Phi ra ngoài.

Mộ Dung Bác vẫn cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, thế nhưng cũng không thể bỏ mặc phụ vương và mẫu phi được?

Mộ Dung Thận đã liệu trước hai người chắc chắn sẽ đến cứu Yến vương và Thư Phi, ngay khi biết Mộ Dung Lệ rời khỏi thành Tấn Dương thời điểm, hắn và đại quân của Đông Hồ liền đồng thời tấn công Tấn Dương.

Cùng lúc đó, Tây Tĩnh cũng suất lĩnh 15 vạn đại quân tấn công Bình Độ quan, chiến sự lại nổi lên!

Mộ Dung Bác nhận được tin tức ngay lập tức, lúc này Bình Độ quan do Nghiêm Thanh trấn thủ, Tấn Dương thành do Hàn Tục canh gác. Nhưng quân đội của Đông Hồ và Thái tử cùng nhau tấn công, tình thế hiện giờ quả thật là hai mặt thụ địch, nhất thời đầu đuôi không xoay chuyển nổi!

Binh lực đóng ở Bình Độ quan khá mỏng yếu, so với nó, chỗ Tấn Dương thành cũng nguy cơ như trứng chồng. Mộ Dung Bác quả không thể tin được, kẻ đó lại thật sự làm thế!

Nghiêm thanh một ngày ba lần phát quân hàm cầu viện tới, nhưng cho dù là chính hắn cũng biết, Mộ Dung Bác hiện tại không phái viện binh tới được. Mười lăm vạn đại quân của Tây Tĩnh một ngày công thành bốn lần, toàn bộ thanh niên trai tráng trong thành đã lên tường thành chống địch. Nhưng cho dù vậy, cửa Bắc cũng vô cùng nguy cấp. Nghiêm Thanh đã hai lần phải đẩy lùi quân địch xâm lấn vào thành ra ngoài. Quân coi giữ trong thành chết trận quá nửa. Toàn bộ tường thành đều nhiễm máu tươi.

Nhiễm Vân Chu hoả tốc phái người tới đón Tô Tinh và Bệ Cẩm Bình, Lam Dụ cũng vẫn còn ở đó. Thấy thế hỏi: “Không thủ thành được ư?”

Nhiễm Vân Chu do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Chúng ta chỉ có 60 ngàn quân giữ thành, bây giờ đã còn lại không tới 3 vạn. Tây Tĩnh đang tiếp viện.”

Lam Dụ nói: “Nếu như Bình Độ quan bị công phá, toàn bộ Đại Yến lấy cửa Tây mở rộng, Tây Tĩnh có thể trực tiếp xông vào lãnh thổ của Đại Yến.”

Nhiễm Vân Chu nói: “Chúng ta biết. Đi thôi.”

Lam Dụ trầm mặc, Nhiễm Vân Chu nói: “Bảo vệ quốc gia, là chuyện của nam nhân. Cầu xin phu nhân, đi thôi.”

Lam Dụ nói: “Cố thủ thêm ba ngày nữa, có được không?”

Nhiễm Vân Chu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng rất kiên nghị. Hắn rốt cục nói: “Nghiêm thanh… Trừ phi chết trận, bằng không sẽ không bỏ thành mà đi.”

Lam Dụ gật đầu, nói: “Trông nom nhi tử của ta một chút.”

Sau đó thu dọn vài món hành lí đơn giản, nhân màn đêm mà ra khỏi thành.

Ngọn lửa chiến tranh bùng cháy, nhanh chóng lan ra toàn bộ Đại Yến, trong khoảng thời gian ngắn, lòng người bàng hoàng.

Mộ Dung Lệ lúc đó đang ở thành Ngư Dương, đội cận vệ tinh anh này của hắn là những kẻ dũng mãnh nhất trong quân. Mộ Dung Thận cũng biết đánh không lại, đơn giản từ bỏ việc bảo vệ Yến vương và Thư Phi. Nhưng sai người âm thầm theo dõi những người này, xem bọn họ ra khỏi thành từ chỗ nào. Yến vương nhìn thấy Mộ Dung Lệ, câu nói đầu tiên là: “Con trai, vào thời điểm như thế này, con quả thực không nên tới.”

Mộ Dung Lệ không để ý tới ông, không phải có nên đến hay không, mà là phải đến. Đó là phụ thân của hắn, dưỡng mẫu của hắn.

Các đại thần trong thành Ngư Dương từ lâu cũng đã sôi sục lên, tuy rằng trước đây ủng hộ cho Thái tử thì không sai, thế nhưng việc dẫn người Hồ tiến vào quan ải, đây là việc mà tuyệt đại đa số không đồng ý. Nhất thời cả hành cung ầm ĩ náo động, Mộ Dung Thận lạnh lẽo nhìn —— chỉ biết kêu trời gọi đất, nước đã đến chân, các ngươi sẽ làm gì đây?

Không lâu sau, Thạch Trung An đến mật báo, khẽ nói: “Cá lớn cắn câu.”

Mộ Dung Thận cười: “Nước chảy chỗ nào?”

Thạch Trung An nói: “Thì ra bên dưới thành Ngư Dương có một mạch cống ngầm, bọn họ lặn dưới đường nước ngầm mà vào. Lối ra ở ngay con kênh đào bảo vệ thành.”

Mộ Dung Thận nói: “Vị Ngũ đệ này của bổn cung quả thật nắm rõ Ngư Dương như lòng bàn tay. Cũng phải thôi, hắn cầm binh mười năm, chỉ sợ cả Đại Yến này mỗi một tờ bản đồ đều thuộc nằm lòng.”

Hắn nghiêng đầu, nói với Thạch Trung An: “Y theo an bài từ trước, đi làm đi.”

Thạch Trung An lĩnh mệnh: “Vâng.”

Ngày hôm sau, Hàn Tục đang thủ thành, bên dưới thành xác người Hồ chất cao như núi. Binh lính trên thành cũng vậy, một làn sóng bị dập tắt, lại một làn sóng khác trào lên! Đột nhiên có một tiểu binh liên lạc dùng cả tay chân leo lên tường thành, lớn tiếng gọi: “Hàn tướng quân! Hàn tướng quân!”

Hàn Tục thấy thần sắc của hắn không đúng, lường trước không phải chuyện tốt đẹp gì. Hắn cho tất cả lui xuống, khẽ quát: “Nhỏ giọng một chút, nết để cho người khác nghe thấy, ta sẽ chém đầu của ngươi!”

Tiểu binh sợ đến hồn bay phách lạc, nghe vậy mới khẽ nói: “Tốn Vương gia chết trận!”

Hàn Tục như bị một đòn cảnh cáo, lùi về sau một bước, nửa ngày sau mới hỏi: “Cái gì?”

Tiểu binh cả người tê liệt trên mặt đất, nói: “Các huynh đệ trong thành Ngư dương phi ngựa đến báo, Vương gia mang theo hơn hai mươi than vệ đi theo mạch cống ngầm dưới lòng thành tiến vào. Ý đồ cứu Yến vương bệ hạ và Thư Phi nương nương. Thái tử chờ Vương Gia xuống nước rồi vẩy kịch độc vào trong, khi tất cả đã lặn xuống lại lấy dầu hỏa đốt cháy. Một đội huynh đệ không còn ai sống sót! Vương gia, Vương gia ngài ấy… Chết trận!”

Hàn Tục chỉ cảm thấy trong lòng hộc ra một ngụm máu, đè ép đến nửa ngày mới không phun ra tại chỗ. Sau đó hắn nói: “Có tìm được thi thể của ngài không?”

Tiểu binh nói: “Tất cả thi thể đều bị thiêu cháy đen, nhưng số lượng thì hoàn toàn khớp. Ngay cả Vương gia, cùng với Yến vương, Thư Phi, toàn bộ…”

Hàn Tục chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ đã trải qua sóng to gió lớn, đảo mắt đã cắn chặt răng, từ từ nói: “Tin tức này, chỉ có ta biết. Khang Vương cũng không thể nói, hiểu chưa?”

Mộ Dung Bác vốn không có uy vọng gì ở trong Quân, tiểu binh liền nói ngay: “Vâng!”

Hàn Tục nói: “Nếu như lan truyền ra ngoài, ta sẽ hỏi tội ngươi!”

Tiểu binh lại vâng một tiếng, Hàn Tục quay đầu lại lớn tiếng nói với các binh lính đang thủ thành: “Vương gia bị chút thương tích nhỏ, nhưng đã trở về. Các huynh đệ cố chịu đựng!”

Mọi người đều lớn tiếng đáp vang, này chính là chỗ cao minh của hắn. Nhìn sắc mặt của tiểu binh, mọi người cũng biết không phải là tin tức gì tốt. Nếu như hắn chỉ nói Mộ Dung Lệ trở về, mọi người tất sẽ sinh nghi. Không bằng tiết lộ việc hắn bị thương, ngược lại có thể yên ổn quân tâm.

Mộ Dung Lệ khi tác chiến, là loại người vô cùng hung ác. Lúc có hắn mọi người đương nhiên rất sợ hãi, nhưng cũng có người tâm phúc. Thuận theo kẻ mạnh là thiên tính của con người. Bây giờ lại truyền đến tin hắn bị thương, đúng là không có gì, lúc trước ở dưới thành Tấn Dương, hắn bị nỏ tiễn của Thái tử bắn trúng, thương thế đó nặng đến mức nào?

Nhưng hắn không chỉ kiên trì đến đánh khi đánh hạ Tấn Dương, nghỉ ngơi chỉ mấy tháng, lại sinh long hoạt hổ như thường.

Bị thương đối với hắn mà nói không tính là gì, còn mạng là được!

Hàn Tục vẫn đang đọc quân hàm phát tới từ Bình Độ quan, bây giờ điều hắn lo lắng nhất, không phải Tấn Dương, trái lại là Bình Độ quan. Binh lực ở đó càng mỏng manh hơn Tấn Dương, một khi bị công hãm, hậu quả khó mà lường được.

Mộ Dung Lệ thật sự chết rồi ư? Không, hắn không tin. Đừng nói không tìm thấy thi thể, dù cho thi thể của ngài ấy có đặt tại trước mắt hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng.

Hàn Tục ngay lập tức đi tìm Chu Trác, Chu Trác nghe được tin tức này, sắc mặt chuyển từ trắng thành xanh, cuối cùng ngay cả giọng nói cũng bất ổn: “Vương gia ngài… Không không, ngươi nói cái gì, ta không hiểu!” Ngươi nói Vương gia chết trận ư?

Hàn Tục quăng một bạt tai qua, thấy ánh mắt của hắn tỉnh táo hơn một chút, nói: “Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, bây giờ ngươi phải liên lạc với phụ thân ngươi. Ta phải biết chuyện này có thật hay không!”

Chu Trác lúc này mới phản ứng được, nói: “Ta lập tức viết thư qua đó!”

Hàn Tục nói: “Không thể để cho bất luận kẻ nào biết!” Chu Trác đáp một tiếng, Hàn Tục đột nhiên kéo hắn lại, gằn từng chữ từng chữ: “Ngươi nghe cho kĩ đây, Khang Vương gia không trấn giữ được quân tâm. Một khi tin tức lan truyền ra ngoài, quân ta sẽ không chiến mà bại. Tây có người Tĩnh xâm lấn, đông có người Hồ làm loạn, chút binh lực yếu đuối của Thái tử này vừa không ngăn được người Hồ, càng không chống cự nổi người Tĩnh.”

Chu Trác vẫn còn ngơ ngác, Hàn Tục nói tiếp: “Đại Yến sẽ vong quốc.”

Vong quốc, hai chữ này như một cây gai, Chu Trác gần như là nhảy lên, nhanh chóng chạy về quý phủ, viết thư cho Thái úy Chu Ức.

Đại Yến đương nhiên sẽ vong quốc, từ khai thiên tích địa tới nay, cõi đời này đã từng có quốc gia nào vĩnh viễn bất diệt chưa? Nó có thể mất trong tay bất luận kẻ con cháu đời sau nào.

Ngoại trừ ngươi và ta.

So với thành Tấn Dương và Bình Độ quan, thành Tiểu Kế vẫn được xem như yên bình. Tuy rằng phố phường cũng nổi lên đồn đại bốn phía, thế nhưng lòng tin của bách tính đối với Mộ Dung Lệ không hề thấp. Quân đội Yến quốc, tuy rằng đáng ghét, thế nhưng đám sói đói bọn họ, làm sao sẽ thất bại được?

Nhưng Thái tử sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao?

Hai ngày sau, trong thành xuất hiện một lượng lớn lời đồn đại —— Tốn Vương Mộ Dung Lệ bị xử tội. Xuất hiện cùng với lời đồn đại, còn có một mảnh vạt áo dát vàng bị thiêu đến không còn trọn vẹn của Tốn Vương.

Lời đồn đại cấp tốc bao phủ toàn bộ Đại Yến, Yến Quân luôn kiệt ngạo như mãnh hổ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Cái người so với kẻ địch còn đáng sợ, cái người như sói như hổ xua đuổi bọn họ, lệnh cho bọn họ chỉ được phép tiến lên mà không thể lùi bước… đã chết rồi?