Chương 2

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phải miêu tả cái bà cô Thẩm Giai Nghi này thế nào đây? Lắm lời không thể tả, tôi có nói quá một tí cũng chẳng sai.

Thẩm Giai Nghi ở tít thôn Đại Trúc xa xôi của huyện Chương Hóa, ấy vậy mà lúc nào cũng đón xe buýt đến trường rất sớm. 7h đã ngồi vào chỗ của mình mà ôn bài.

Tôi mỗi ngày đều cưỡi ngựa sắt* tới trường, rung rung lắc lắc do chưa tỉnh ngủ. Đến trường rồi, tôi thường nhét đồ ăn sáng vào hộc bàn, sau đó lập tức gục đầu xuống bàn ngủ thêm một giấc. Ấy mà Thẩm Giai Nghi cứ hay cầm bút đâm đâm vào lưng tôi, một lần, hai lần, thẳng đến lúc đôi mắt mơ màng của tôi chịu mở ra, dựng người lên quay đầu lại nói chuyện với nhỏ.

“Kha Cảnh Đằng, tui nói với ông, hôm qua có một con chó lạc tới trước cửa nhà tui. Tên nó là Tiểu Bạch….”

“Cái gì? Chó lạc mà cũng có tên à?”

“Đương nhiên là bọn tui đặt rồi. Tui kể ông nghe, Tiểu Bạch cực kì sạch sẽ đó. Hôm qua em tui cho nó ăn, nó còn biết quẫy đuôi nữa kia…”

“Chó khôn thật đấy, thích nuôi lắm rồi đúng không? Chó lang thang mà có tên rồi thì không còn là chó lang thang nữa đâu.”

“Không được, bố mẹ mình không cho nuôi chó.”

“Bà là bà xấu xa lắm biết không? Đã đặt tên cho nó thì phải chịu trách nhiệm nuôi nó biết không?”

“Đúng là suy nghĩ của đồ trẻ con.”

Thẩm Giai Nghi luôn luôn “nắm bắt cơ hội” mà thao thao bất tuyệt những việc xảy ra hôm qua ở nhà mình cho tôi nghe trước giờ truy bài lúc 7 rưỡi. Bất kể chuyện gì, kể cả những việc lặt vặt như gà nhà đẻ mấy trứng, buổi tối ăn gì….Ấy vậy mà giọng kể lại vô cùng sôi nổi…

Có lúc tôi chọn vừa ăn sáng vừa im lặng nghe nhỏ kể chuyện, lúc lại chọn ở bên không ngừng khạc nhổ. Cái dáng vẻ hoạt bát chăm chăm kể chuyện ấy thường khiến tôi dở khóc dở cười. Hóa ra bên trong một tiểu đại nhân lại có thể ẩn chứa một bà tám như thế. Ngoài mặt tôi cứ tỏ ra vô cùng cao hứng, thế là dễ dàng dụ Thẩm Giai Nghi ra sức kể cho tôi nghe cả đống chuyện trên trời dưới đất.

Nếu tôi mà gục xuống bàn ngủ, cái bút của Thẩm Giai Nghi ắt sẽ đâm đâm trên lưng tôi. Qua một lúc mà tôi còn nằm im, thì đến lượt Thẩm Giai Nghi mở nắp bút ra, hết sức đâm tôi bằng ngòi bút. Đau đến mức tôi không thể không quay lại.

“Ông làm gì mà ngủ như chết thế? Hôm qua lại thức đêm à?” Thẩm Giai Nghi không đâm nữa, ánh mắt lại không có tí áy náy nào cả.

“Đệch. Đau vãi! Làm gì mà đâm mạnh dữ thế.” Tôi tức giận. Thật sự là rất đau, hơn nữa bút bi đâm vào áo trắng, còn làm bẩn mất cái bộ đồ của người ta nữa chứ.

“Thức đêm để học bài à? Mắt ông đỏ hết lên rồi kìa.” Thẩm Giai Nghi lại dùng cái giở cái giọng bà cô lắm điều ra.

“Tớ đây mà học bài thì mấy bạn học sinh giỏi còn chỗ mà đứng được không? Thức khuya đương nhiên phải là để vẽ tranh rồi.” Tôi dụi dụi mắt.

“Đúng rồi, hôm qua ông có xem Nhóc Maruko không? Hài lắm nhé. Ông nội của Maruko…….”Thẩm Giai Nghi cực kỳ hứng thú đột ngột đổi đề tài.

Thi thoảng trong lúc vừa gặm bánh bao nhân trứng, vừa ngắm nhìn cái kiểu nói chuyện của Thẩm Giai Nghi, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khác thường: Một học sinh giỏi, ưu tú cỡ như Thẩm Giai Nghi, ấy vậy mà lại dính chặt lấy tôi…..”Đọc báo sáng” cho một đứa mà đánh giá trên phương diện nào thì cũng chỉ là một học sinh vô cùng hư hỏng như tôi, thật sự là buồn cười hết biết. Càng làm tôi gật gù tự đắc chính là, tôi càng khạc nhổ bao nhiêu, thì Thẩm Giai Nghi lại càng cố sức mà kể chuyện bấy nhiêu.

Sau này, Thẩm Giai Nghi lại hình thành cái thói quen xấu là cùng tôi nói chuyện trước giờ truy bài. Nội dung từ phương pháp giảng dạy của cô Địa đến tinh thần tương thân tương ái của Hội từ thiện . Không có chuyện gì mà không nói.

Cùng học sinh ngoan nói chuyện có cái lợi, chính là lớp phó kỷ luật trong lúc ghi tên sổ đen thường không tự chủ được mà bỏ qua cho tôi. Khinh ác sợ thiện, chính là nét điển hình của Tào Quốc Thắng.

Vậy là chúng tôi trò chuyện mà chả cần kiêng nể cái gì cả. Tôi và Thẩm Giai Nghi tự dưng biến thành một đôi bạn không tương xứng.
——–
Chẳng cần biết là bây giờ hay lúc trước, thành tích học tập mới là tiêu chuẩn trọng yếu để đánh giá một học sinh của các thầy cô giáo. Một học sinh, không quản là có tài năng đặc thù gì (âm nhạc, hội họa, karate, hay là…bắn dây chun), chỉ cần thành tích không tốt, đều là người “không biết bổn phận”, bị liệt vào loại “bàng môn tả đạo”. Ngược lại, một học sinh có thành tích tốt, chỉ cần có một tí thành tựu trong một lĩnh vực khác, sẽ được thầy cô cho rằng “Thật sự là quá xuất sắc, đến cái này cũng giỏi!”, được đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu.

Trường trung học Tinh Thành dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Mỗi tháng đều có một kỳ thi đánh giá kết quả học tập, trường còn thiết lập một cái “Bảng vàng”. Thành tích cuối tháng xếp vị thứ từ 60 trở lên toàn trường liền có thể “kim bảng đề danh”. Tên của những học sinh này thường được viết trên trang giấy đỏ bằng bút lông, dán trên hành lang chính giữa trường như thể làm rạng rỡ tổ tông vậy. “Mày lần này thiếu mấy điểm là lọt vô bảng vàng?” đã biến thành cách phân chia trình độ giữa các học sinh trong trường.

Số học sinh được ghi tên trên bảng vàng của mỗi lớp chính là “Quốc lực” của lớp đó, cũng đại biểu cho “thương hiệu” của lớp. Số người trên bảng vàng càng nhiều, nụ cười trên mặt thầy cô chủ nhiệm lại càng rực rỡ, các thầy cô bộ môn khác cũng có đươc vinh dự lớn.

“Nếu như số học sinh của lớp ta lọt vào bảng vàng lần này nhiều nhất khối, ngày nghỉ thầy sẽ đưa các em đến Phố Lí chơi.” Thầy Ngữ Văn Chu Thục Chân vừa tuyên bố, tiếng hoan hô trong lớp nổi lên như sấm dậy.

Bảng vàng ư….Liên quan gì đến ta.

Tuy rằng chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng lớp tôi học lại là lớp chuyên Mỹ thuật. Mỹ thuật là một danh từ trừu tượng, còn chuyên lại là một tính từ rất rõ ràng. Vì thế lớp tôi có rất nhiều học sinh giỏi. Mỗi lần kết quả cuối tháng công bố ra, số bạn học có tên trên bảng vàng của lớp tôi luôn nằm trong top 3 của toàn khối. Lần này muốn trở thành số 1, cũng không phải là việc gì khó khăn hay kì quái.

Lọt vào bảng vàng à….Xin hỏi một học sinh có thành tích ưu tú như bạn Thẩm Giai Nghi đây, bạn có lần nào rớt khỏi bảng vàng chưa?” Tôi cầm bút bi như thể micro, đưa trước mặt Thẩm Giai Nghi.

“Đừng có trẻ con như thế được không?” Thẩm Giai Nghi thành tích cực kỳ tốt, thường xuyên lọt vào top 10 của trường.

“Ừm……….! Bà rốt cục mỗi ngày học bài mấy tiếng thế? Tôi hỏi lại.

“”Kha Cảnh Đằng, nếu như ông mỗi ngày chăm chỉ học bài, nhất định cũng có thể bài danh bảng vàng.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi một cách rất chăm chú.

“Tui biết chứ, tui thông minh đến mức đến chính tui còn sợ nữa là…Tôi cười khì khì, tuyệt không có chột dạ.

Về cái tự tin không biết đến từ đâu, thực sự là không biết đến từ đâu này, đấy ắt là khả năng chém gió tự nhiên.
——————-
Quái thú Trịnh Mạnh Tu là bạn thân nhất của tôi lúc đó, gia đình thuộc loại khá giả. Mỗi tuần hắn đều mua một tờ “Thiếu niên báo tường” mới xuất bản, cũng thường hay cho tôi mượn đem về nhà, cùng nhau quan tâm về những tình tiết mới của truyện “Bảy viên ngọc rồng”. Nhưng người kỹ càng như quái thú, đối với cái tự tin chẳng hiểu sao này cũng không lý giải nổi.

Quái thú ở tại trấn Lộc Cảng, sau khi tan học chúng tôi thường vừa xem biếm họa vừa chờ xe buýt đón hắn.

“Kha Cảnh Đằng, mày dạo này hay cùng Thẩm Giai Nghi nói chuyện hả?” Quái thú ngồi dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời.

“Ờ.” Tôi lật lật tờ “Thiếu niên báo tường”.

“Như vậy không kỳ à? Nhỏ đó nói chuyện gì với mày thế?” Quái thú vẫn đang ngước nhìn bầu trời.

Hắn luôn nhìn bầu trời, hại tôi cho rằng những người thường xuyên nhìn trời như thế đều không có não.

“Nói đủ thứ hết.” Tôi nhíu mày, lại lật trang.

“Thế nhưng nhỏ thành tích tốt vậy, thế nào lại nói chuyện với mày nhỉ?” Quái thú vẫn cứ nhìn trời, cái cổ dường như không có biết mỏi.

“Quái thú.” Tôi không bỏ tờ báo xuống, cứ thế móc mũi.

“Trùng hà.” Quái thú bị những đám mây lơ lửng mê hoặc mất rồi.

“Tao là một người rất đặc biệt.” Tôi nói, mắt nhìn vào cục *** mũi xanh lè.

“Thật hay giả đấy?” Quái thú ngơ ngác hỏi.

“Thật đó. Nhiều lúc tao đặc biệt đến nỗi bản thân tao cũng sợ à.” Tôi búng cục *** mũi lên cái cặp sách của Quái thú.

Kiểm tra cuối tháng kết thúc, chúng tôi đã ngồi trên xe buýt hướng đến Phố Lý.

“Ngồi trước Thẩm Giai Nghi có cảm giác gì?”

Rất tầm thường. Giống như kiểu thứ 72 cũ rích trong 99 công thức cũng cũ rích nốt của tiểu thuyết tình yêu: Một học sinh ưu tú chăm chỉ như Thẩm Giai Nghi, một tên học sinh quậy phá thành tích kém cỏi như tôi.

Môn Toán tôi vô cùng kém, đến những kiến thức căn bản như số âm nhân số âm là số dương, số dương nhân số âm là số âm tôi cũng không thể hiểu nổi. Cái gì là thừa số cái gì nhân tử chung…..Chịu chết. Và không hề ngoài dự tính, kết quả cuối tháng môn toán có kỷ lục không đỡ nổi, cao nhất là 48 điểm. Ngoài môn Toán, các môn yêu cầu động não khác như Lí Hóa đồng dạng tôi cũng bó tay, chỉ cần để thi hơi thay đổi một chút thôi, tôi cũng phất cờ trắng đầu hàng.

Tổng kết: Cả khối 500 học sinh thì tôi thường có vị thứ hơn 400.

Nhưng lúc đó lớp tôi là lớp chuyên Mĩ thuật, tôi đối với việc tương lai phải trở thành họa sĩ lại vô cùng nghiêm túc. Bất kể là ở trường hay ở nhà tôi đền tận dùng thời gian vẽ tranh. Những truyện tôi tự vẽ này còn được chuyền tay nhau đọc trong lớp, căn bản không có quan tâm đến thành tích học tập. Không quan tâm, không quan tâm tí nào cả.

Trở lại vấn đề lúc nãy: Ngồi trước Thẩm Giai Nghi có cái cảm giác gì?

Vâng, tôi phải thừa nhận trong đau khổ rằng: Không chịu nổi, khó đỡ, và không thoải mái tí nào.
——–
“Kha Cảnh Đằng, ông không thấy đi học mà làm ồn như thế rất là trẻ con hay sao?” Thẩm Giai Nghi ngồi phía sau tôi, nói ra một câu bằng cái giọng thản nhiên.

“Phải nói thế nào đây…. Mỗi người đều có cách học của riêng mình….” Tôi cố rặn ra một nụ cười, trả lời không đầu không đũa.

“Thế là ông chọn cái cách ấu trĩ nhất à?” Giọng Thẩm Giai Nghi không hề trách cứ, chỉ có cái vẻ già dặn là như có như không.

“>,<“, Tôi chỉ biết hậm hực mà móc mũi, nhìn mái tóc ngắn của Thẩm Giai Nghi.

“Tui cảm thấy ông nên dành thời gian cho việc khác.” Thẩm Giai Nghi nhìn thẳng vào mắt tôi.

“@,@” Tôi cảm thấy mình sao mà nhỏ bé, rụt tay khỏi mũi.

Thật sự hết hiểu luôn.

Nếu như Thẩm Giai Nghi hỏi tôi vì sao mất trật tự như thế, tôi liền cười ha ha mà trả lời: “Tui là học sinh hư, thích quậy phá, nhưng liên quan gì đến bà?”

Thẩm Giai Nghi cũng có thể mắng tôi, yêu cầu tôi giữ trật tự, đừng để ảnh hưởng tới nhỏ. Thế thì tôi liền có thể đáp lễ: “Lo chuyện bao đồng. Học không có vô đấy!”

Nhưng, Thẩm Giai Nghi hết lần này đến lần khác lại dùng từ “trẻ con”.

Học sinh giỏi ở đâu cũng có, nhưng cái kiểu lên lớp đặc biệt này của Thẩm Giai Nghi, cái kiểu già dặn “Trong mắt mình thì cậu chỉ là một đứa đến đang làm gì cũng không biết” này, hoàn toàn khắc chế tôi.

Khắc chế hoàn toàn.

Thế là tôi rơi vào tình trạng khốn đốn kỳ cục. Những khách quen khác của sổ đen như Dương Trạch Vu, Hứa Chí Chương Lý Phong Danh, Liêu Anh Hùng tiếp tục làm loạn trong lớp, chọc cười cả lớp, còn tôi muốn mở mồm ra chọt mấy câu ắt nghe được mấy tiếng ” Đồ trẻ con” từ phía sau truyền tới. Lúc đó chỉ còn cách vò đầu bứt tóc mà im luôn.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy những ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Giai Nghi, nhìn thẳng vào tôi.

“Eo, yên tâm đi. Tui mà tiếp tục quậy phá trong lớp, thầy chủ nhiệm ắt đổi chỗ của tui. Đến lúc đó không phải bà thoát nợ rồi sao! Tôi nhăn mày, có chút đau đầu.

“Ông thực ra rất thông minh đó. Nếu như chăm chỉ học bài thì thành tích ắt tốt hơn nhiều.” Thẩm Giai Nghi nói một cách nhẹ nhàng.

Đúng là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Hờ, vậy không phải là phí lời hả? Tui đây thông minh tới mức tui còn sợ nữa là. Tôi đốp lại.

“Vậy thì lo mà học đi chứ, học phí trường tư hơi bị đắt đó!” Thẩm Giai Nghi lại bắt đầu giống bà cô già.

Chúng tôi cứ thế mà nói chuyện tiếp, theo cái kiểu: Cuộc đời tôi cần được chỉ dẫn.

Thẩm Giai Nghi có cái tật hay càm ràm. Rõ ràng mới 15 tuổi, vậy mà nói chuyện y như người lớn. Càng nghiêm trọng là, Thẩm Giai Nghi biết lo nghĩ cho tương lai (Haizzz, thả lỏng, thả lỏng thôi!). Còn tôi thì cũng không sửa được cái tật “trẻ con”, “trẻ con” không có thuốc chữa. Đối với chuyện tính toán cho tương lai này, không phải chỉ cần đơn giản là “Tôi sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng vào một ngày nào đó” hay sao?

Nói tóm lại, giữa hai chúng tôi đây luôn có một trạng thái “trung hòa” tồn tại. Tôi có dự cảm xấu rằng, nếu cứ như thế này không khéo tôi không cách nào trở thành một người hài hước cả, cá tính càng ngày ắt cũng càng bị kìm nén, rồi tôi sẽ biến thành một người bình thường không cách nào ngóc đầu lên được. Hỏng bét, hỏng bét thôi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, Thẩm Giai Nghi là một cô gái rất dễ dàng khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu, không hề có cái vẻ đáng ghét của một học sinh giỏi bình thường. Học giỏi cũng không thấy nhắc tới. Đặc biệt là trong những lúc nói chuyện với Thẩm Giai Nghi, cái phần tự ti của tôi cũng trở thành không cần thiết. Dù sao được gặp một bà cô lắm điều xinh đẹp trẻ trung thế kia cũng là một chuyện đáng vui.

*ngựa sắt: ý nói cái xe đạp.