Chương 15

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có người nói tình yêu cũng có thể biến người bình thường thành thi nhân.

Có lẽ đúng.

Tình yêu tôi dành cho Thẩm Giai Nghi giúp thành tích học tập của tôi duy trì được trong top ba mươi của trường, và khiến một đứa không biết tí gì về khuông nhạc như tôi bắt đầu tập tành sáng tác.

Một bài rồi lại một bài.

Mỗi sáng cưỡi xe đạp đến trường, cưỡi xe đạp về nhà, rồi lại cưỡi xe đi học thêm, chỉ cần cảm nhận được có gió, tự nhiên tôi sẽ lầu bầu mà hát, đem cái suy nghĩ về tình yêu trong sáng với Thẩm Giai Nghi giũ ra được vài câu, sau đó không ngừng đắn đo cân nhắc, cuối cùng phổ thành nhạc.

Hứa Bác Thuần rất ngạc nhiên về tài năng đột xuất của tôi.

Hai chúng tôi đều là những tên ngốc cực kỳ sợ môn âm nhạc, lần nào cũng phải dùng ngón tay dò từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi tính toán, xem xét mới biết mấy cái nốt đen đen trên khuông nhạc ấy tên làm gì ; lúc kiểm tra thổi sáo, tôi phải dùng bút Mike viết đồ rê mi lên trên thân sáo, rồi không biết xấu hổ cẩn thận từng tí ấn vào mà thổi, cho đến khi bị thầy dạy âm nhạc của tôi mặt đen sì đuổi xuống dưới.

Tôi – một đứa không hiểu gì về nhạc lý như thế, giờ lại bắt đầu đi viết nhạc.

Học bổ túc xong, tôi và Hứa Bác Thuần theo lệ cũ đến nhà Lý Tiểu Hoa nháo một phen, rồi sau đó trên đường về nhà lại náo lần nữa.

Trên đường tôi ngâm nga bài hát đầu tiên tôi viết cho Thẩm Giai Nghi “Tôi vẫn sẽ ngày ngày nhớ đến em.”, để cho Hứa Bác Thuần nhận xét. Tôi dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với Thẩm Giai Nghi, sẽ hát bài hát này cho Thẩm Giai Nghi nghe trước mặt mọi người, để cô ấy cảm động đến nỗi không ở bên tôi không được.

“ĐM, bài này là mày viết đấy à?” Hứa Bác Thuần không tin, kinh ngạc nhìn tôi.

“Ờ, tao cũng không biết sao lại thế, lời tao viết hơi chuối.” Tôi thả hai tay ra, vẫn dễ dàng giữ thăng bằng .

“Cái chính không phải là ca từ sao? Mà là sao mày lại biết sáng tác? Mày có biết đọc khuông nhạc đâu ?” Hứa Bác Thuần há hốc mồm.

“Thế cho nên tao mới phải cố gắng nhớ thật kỹ, nếu có giai điệu mới xuất hiện, tao sẽ rên rỉ đến khi quên không nổi thì thôi, lâu dần thì thành một bài hát.” Tôi có chút đắc ý bổ sung, “không chỉ có bài này, tao còn có khoảng ba, bốn bài nữa đang viết, đến lúc Thẩm Giai Nghi đột nhiên phát hiện ra tao cũng thích nàng, nhất định nàng sẽ cảm động cho sự chờ đợi lặng lẽ của tao, cho việc tao đâm đầu vào học chỉ vì muốn tiếp cận nàng.”

“…Kha Cảnh Đằng, mày đúng là không yêu thì cái gì cũng không làm được, yêu vào rồi, cái gì cũng làm rối lên.” Hứa Bác Thuần lắc lắc đầu, cảm thán.

“Chuẩn luôn.” Tôi cười to.

Đúng vậy, tuổi trẻ trưởng thành nhờ tình yêu, có gì là không tốt.

Sức sống tràn trề, cơ mà con mẹ nó còn có cái phiếu điểm chết tiệt kia nữa chứ.

“ Làm tình địch của mày cũng thật đáng thương.” Hứa Bác Thuần nói, nghĩ nghĩ, rồi tiếp “Nếu mày làm nhiều việc như vậy mà vẫn thất bại, hì hì, mày chính là đứa đáng thương nhất mà tao từng gặp”.

Tôi trầm mặc cả nửa ngày, cũng không vội đáp lại.

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, cho đến khi gần về đến cổng nhà, tôi mới có chút đăm chiêu mở miệng:

“Thẩm Giai Nghi xứng đáng.”

xxxxxxxxxxxx

Độc giả CYM, bạn trên mạng của tôi đã viết trên tường nhà tôi “Đợi chờ cũng là một loại hành động”, không sai, chính là như vậy.

Chờ đợi thời gian dài một Thẩm Giai Nghi không muốn yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm học hành , có thể nói tôi đang tham gia vào một trận chiến tình ái phấn khích nhất rồi. Nếu như không thích thú thì thật thiệt thòi. Chờ đợi quá lâu, mới thật sự mất đi niềm vui đáng lẽ sắp có được.

Quan điểm của tôi trong thái độ với tình yêu có vẻ đã chín chắn hơn rồi.

Nhưng đối với các loại hành vi sống vì tình yêu, tôi lại muốn dùng hết vốn ngây thơ của mình.

Ngày trước, khi xem những bộ phim về tình yêu hay những bộ phim chiếu hàng ngày về tình yêu trong sáng, tôi luôn cảm thấy tình yêu chân thành sở dĩ có khả năng là tình yêu chân thành, không chỉ nhờ có những câu thoại lãng mạn, mà còn có bầu không khí làm nền. Mà “không khí” ở đây chính là chỉ cái gọi là “âm nhạc nền” mà trong cuộc sống hiện thực sẽ không tồn tại

“Cho nên, tôi cần sức lực của mọi người.” Tôi nói với đám nam sinh đang vây xung quanh.

Chính vào lúc tôi đang trong quá trình hoàn thành bài hát thứ hai “Ly cà phê cô đơn”, tôi bắt đầu dạy nam sinh trong lớp hát bài đầu tiên mà tôi viết “Tôi vẫn sẽ ngày ngày nhớ đến em”. Bọn họ rất lười, lại còn ngốc, tôi phải mất 2,3 năm để dạy họ hát một bài hát, để họ học thuộc lòng, hát trôi chảy, như vậy tỉ lệ tỏ tình thành công của tôi sẽ cao hơn.

Tôi lừa mọi người nói , tôi luôn ôm hi vọng với Lý Tiểu Hoa, hi vọng khi có cơ hội họ sẽ cùng tôi đứng trước cổng trường, sau đó hát thật to bài hát này, “chế tạo” một phông nền âm nhạc siêu lợi hại để tôi tỏ tình. Điều kiện của bạn học nam trong lớp rất đơn giản, đó là mỗi ngày họ sẽ dùng bài hát này để tỏ tình với nữ sinh khác, và nói đó là họ vì “cô ấy” mà viết.

Nhưng trên thực tế, mục tiêu trong kế hoạch của tôi đương nhiên là Thẩm Giai Nghi.

Hôm nay Hứa Bác Thuần có vẻ khó chịu, bởi vì túi sách của nó bị tôi và Liễu Anh Hoành viết loạn lên mấy chữ “tôi là học sinh ngoan , chăm học”, thoạt nhìn siêu ngốc, tuy là nó trả thù ngay bằng việc dùng Likebai đáp lễ mấy chữ “ Nam mô a di đà phật” lên cặp sách của tôi nhưng vẫn khó lòng giải được mối hận trong lòng…bởi vì tôi bị viết nhưng vẫn sang sảng cười lớn.

“Nhưng Thẩm Giai Nghi không thích mấy thứ đó! Lần trước nàng còn hỏi là tao đọc xong quyển Tinh Tư Ngữ của pháp sư Chứng Nghiêm xong thì có cảm nghĩ gì kìa! Mẹ nó chứ, tao còn có thể có ý kiến gì với bà pháp sư Chứng Nghiêm đó đây, nhưng tao cảm thấy nên giả vờ có hứng thú một chút, nhưng mà tao chịu thôi.” Tôi lau lau nước mũi.

Ngồi đối mặt nói chuyện với Thẩm Giai Nghi, đều có chuyện để nói, rất thoải mái, tự nhiên. Nhưng con trai và con gái nói chuyện điện thoại với nhau, là một môn nghệ thuật giao tiếp uyên thâm. Một đứa mười sáu tuổi là tôi đây, hoàn toàn không nên biết nhiều.

Có những người đàn ông cả đời không thể nói chuyện điên thoại với phụ nữ quá mười phút, điểm này thật kì quái.

“Như vậy à… những người khác thì tao không biết, nhưng tao nghe chị tao nói chuyện điện thoại với bạn, hầu như là tán hươu tán vượn cả, nói linh tinh là nhiều.” Hứa Bác Thuần nhớ lại.

“Tán hươu tán vượn? Nghe khủng bố thế.” Tôi lấy giấy vệ sinh lau nước mũi.

“Chém gió chém mãi không hết, chuyện chính thì nói tí là xong, nói chuyện điện thoại với con gái, nhất định phải chém gió, chém thành bão luôn thì càng tốt.”

“Con gái thật sự rất thích chém gió sao? Sao tao lại thấy Thẩm Giai Nghi không phải loại con gái đấy !” Tôi lén lút nhét giấy vệ sinh đầy nước mũi vào túi quần đang mở của Hứa Bác Thuần.

“Vậy thì cứ thế mà nói đi, không thì lấy chuyện học hành ra mà nói, theo lý thì chuyện chính nói đủ rồi, vẫn có thể nói chuyện điện thoại lâu hơn mà.” Hứa Bác Thuần mất hết kiên nhẫn.

Cậu ta hồn nhiên không hay biết rằng, lát nữa đút tay vào túi quần, sẽ chạm vào thứ mà tôi tặng, cái cục giấy mềm mềm, cộm cộm…

“Làm bài tập?” Tôi khiêm tốn thỉnh giáo.

“Bây giờ mày phải bắt đầu liệt kê những chuyện cần nói vào một tờ giấy đi, lúc nói chuyện điện thoại thì lấy ra mà nhìn, chuyện nào nói xong rồi thì gạch đi…này, có muốn đi mua đồ uống không ?” Hứa Bác Thuần nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy, thời gian nghỉ giải lao sắp hết rồi.

“Được, mày nói có lý đấy.” Tôi cũng phủi phủi mông đứng dậy.

Chúng tôi cùng đi ra cửa hàng bách hóa ở đầu ngõ, mỗi đứa chọn một loại đồ uống, đi ra quầy hàng, lúc Hứa Bác Thuần cho tay vào túi quần móc tiền ra định thanh toán, thì mặt nó ngay lập tức xoắn tít lại.

“Vỡ chưa ?” Tôi bình tĩnh hỏi nó.

“Bụp !” một quyền.

Xxxxxxxxxxxxxxx

Về sau, tôi thật sự đã cầm quyển sổ ghi chép “Những mục có thể nói chuyện phiếm” tùy lúc mà lấy ra copy, nội dung quả thật cũng có ích không nhỏ cho việc tôi nói chuyện điện thoại với Thẩm Giai Nghi sau khi về nhà, chúng tôi càng nói càng lâu, dần dần càng nói càng hợp. Lúc nói chuyện điện thoại, tôi còn lấy bút ghi lại “linh cảm” đột nhiên xuất hiện ra, để cuộc nói chuyện dài thêm.

Thấm thoắt, vụ cá cược của tôi với Thẩm Giai Nghi đã đến kỳ hạn rồi.

Tôi rất thích con gái buộc tóc đuôi ngựa, nếu có thể khiến Thẩm Giai Nghi vì tôi mà thay đổi kiểu tóc thì đó sẽ là một chuyện khiến tôi cực kỳ sảng khoái.

Kết quả kì thi hàng tháng học kỳ hai lần thứ hai đã công bố, Thẩm Giai Nghi xếp thứ mấy toàn trường hay tôi xếp thứ mấy toàn trường, tất cả đều không phải trọng điểm. Mấu chốt là kết quả cả ba khoa gộp lại.

Không lâu sau đó, mặc dù kì kiểm tra hàng tháng đã kết thúc, tôi và Thầm Giai Nghi vẫn ở lại trường học bài, học thuộc từ đơn tiếng Anh, còn mang theo đài luyện nghe. Học sinh cấp ba muốn nỗ lực học tập, không sợ không có sách học.

Đêm đó mưa như tầm tã.

Mãi chưa đến tám giờ, bảy giờ tôi đã không nhịn được mà lắc lư, đi qua đi lại trong phòng học ở tầng một, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Giai Nghi.

“Thẩm Giai Nghi, thật ngại quá, điểm ba môn cộng lại của tớ chắc là cao nhất khối Tự nhiên đấy.” Tôi cười ha hả đi đến bên Thẩm Giai Nghi đang đứng một mình trong phòng.

“Oh ?Thật sao? Nhưng mà cậu vẫn thua tớ.” Thẩm Giai Nghi nhìn thấy tôi, cũng rất vui.

“Thua?” Tôi không hiểu.

“ Hôm nay Liêu Anh Hoành đến tìm tớ, tớ hỏi nó, nó nói kết quả của cậu rồi.” Vẻ mặt Thẩm Giai Nghi vui mừng ríu rít nói, rồi tiếp tục “cậu thật sự đã nỗ lực rất nhiều, thật khiến tớ được mở rộng tầm mắt, vinh hạnh, vinh hạnh.” Vừa nói, nàng vừa lắc lắc bảng điểm trong tay, rõ ràng là sớm đã chờ tôi đến.

Tôi ngồi xuống, cầm bảng điểm lên xem, tôi lại thua sít sao hai điểm, thế mà lại thua Thẩm Giai Nghi

“Thẩm Giai Nghi, cậu là quái vật à?” Tôi mở to miệng, vẻ không phục.

Trong tình huống không còn gì tôi chưa viết, không có chỗ nào là điền sai, tôi đã đạt đến thành tích tốt đến không thể tốt hơn rồi mà vẫn còn thua Thẩm Giai Nghi, quả thật là quá bi tráng rồi.

“Ha, đánh cược với cậu, tớ một chút cũng không dám lơ là.” Thẩm Giai Nghi cười rất vui vẻ.

Đúng vậy, nàng vui, tôi cũng rất vui.

“Kiểm tra cuối tháng kết thúc rồi, hôm nay cậu về sớm một chút không?” Tôi đứng dậy, duỗi thắt lưng, có chút đăm chiêu hỏi.

“Cùng lắm thì sớm hơn một chút.” Thẩm Giai Nghi nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

“Đợi tớ.” Tôi vẫy vẫy tay, rời khỏi phòng học.

Không để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm Giai Nghi, tôi lao vào cơn mưa như trút nước, cưỡi xe đạp ra khỏi trường,

Dọc theo đường đi, mưa không ngừng chảy dọc theo lông mày, hắt vào mắt, làm tôi đang căng mắt tìm cửa hiệu cắt tóc càng thêm khổ sở. Nhưng tâm trạng của tôi lại cực kỳ hào hứng.

Xe đạp dừng ở một của hiệu cắt tóc nhìn có vẻ “cắt loạn xị ngậu cũng thành được kiệt tác.”.

“Bà chủ, cắt cho cháu tóc húi cua, càng ngắn càng tốt.” Tôi đẩy cửa bước vào.

Ướt đẫm, lại mệt, mẹ nó chứ cái mã đẹp trai.

“Hả?” Bà chủ lưng cõng đứa trẻ con, trong tay vẫn còn cầm bát nước sốt.

“Cháu xin bác, (thở phì phò), bác cắt nhanh cho cháu phát!.” Tôi chỉ chỉ vào đầu mình, tinh thần cực kỳ hăng hái.

Sau nửa tiếng, tôi lại đạp xe vọt vào trường, dừng ở cửa lớp Thẩm Giai Nghi đang học.

Đang định đi vào thì tôi chợt phát hiện bên cạnh Thẩm Giai Nghi lúc này thêm một bà chị Thẩm Thiên Ngọc, hai chị em chắc sắp về nhà nên ở cùng một phòng, chờ mẹ lái xe đến đón.

Thêm bà chị Thẩm Thiên Ngọc không quen biết này, tôi có chút ngại đi vào, nghĩ muốn đùa giỡn, liền đứng bên ngoài cửa lớp, rồi gõ gõ lên cửa sổ kính.

Mà lúc hai chị em cùng lúc quay đầu lại, thì nhìn thấy tôi đang toàn thân ướt như chuột lột.

Tôi chỉ chỉ vào cái đầu gần như trọc lốc của tôi, nháy mắt cười cười.

“ ! ” Thẩm Giai Nghi trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không nói được.

“Trời ạ, đó là Kha Cảnh Đằng à?” Thẩm Thiên Ngọc sửng sốt một lát, sau đó cười sằng sặc

Tôi nhún nhún vai, thưởng thức cái vẻ khó tin, nghi hoặc của Thẩm Giai Nghi, rồi đến cái vẻ mặt cuối cùng không chịu được nữa, thổi phù một cái rồi bật cưởi của nàng.

“Thực hiện được cam kết rồi, tôi giống nam tử hán chưa!.” Tôi đắc ý nói, cố ý không lau nước mưa trên mặt.

Quá đã, tôi quay người đi, cưỡi xe đạp về nhà.

Tuy vẫn bị dầm mưa như ban nãy, nhưng trong lòng lại vì nụ cuời của Thẩm Giai Nghi ban nãy mà như bừng sáng.

“ Mẹ nó chứ, mình thật đẹp trai !” Tôi vuốt vuốt quả đầu húi cua của mình, ngô nghê cười, chậm chạp đạp xe về nhà.

Đêm mưa hôm đó, trong lúc đạp xe về nhà, tôi đã sáng tác bài thứ ba về Thẩm Giai Nghi “Bạn thân mến.”.

Lời bài hát có chỗ viết thế này “Bạn thân mến, người bạn đáng yêu của tôi, bạn có nhớ tới tôi, mười năm rất xa về trước, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của bạn, khuôn mặt của bạn, đôi mắt của bạn.”

“后来我才知道,沈佳仪那次的月考成绩加总起来,让她首度落到全校三名外.”

Sau đó tôi mới biết, thành tích thi tháng lần đó của Thẩm Giai Nghi đứng đầu toàn trường.

Nàng rất coi trọng cá cược giữa tôi và nàng,

Thẩm Giai Nghi cũng làm thế, nàng hi sinh môn lịch sử và địa lý, chỉ vì muốn cùng tôi đấu một mất một còn.

Vài ngày sau khi tôi cắt tóc húi cua, có lần gặp Thẩm Giai Nghi ở sân trường, thấy nàng tỉnh bơ buộc tóc đuôi ngựa, thầm sắc tự nhiên.

Hai chúng tôi như thường ngày trao đổi sách tham khảo, giáo trình và bài thi môn chung.
“Lần sau, chúng ta cược sữa đi !.” Tôi nhận lấy giáo trình.

“Được thôi, lại làm phiền cậu rồi.” Thẩm Giai Nghi cười ha hả

“ĐM.” Tôi lầm bầm, xì mũi.

Tôi không hỏi vì sao nàng đã thắng rồi mà vẫn buộc tóc đuôi ngựa. Thẩm Giai Nghi cũng không nhắc đến.

Tôi chỉ biết tôi rất vui, cực kỳ cực kỳ vui.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy sao trước đây mình đáng yêu thế.

Làm bộ làm tịch không mặc áo mưa, có chút tự cho rằng mình lãng mạng khi cống hiến hết mình cho tình yêu, vậy thì đã sao?

Nếu tình yêu không thể làm cho một người bình thường trở nên bất thường, vậy thì mị lực của tình yêu cũng thật quá nhỏ bé đi… chắc rằng đó không phải là thứ tình yêu mà ngày đêm chúng ta chắp tay khẩn cầu.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn là một gã bất cứ lúc nào cũng có thể điên cuồng vì tình yêu !