Tự chương

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Năm năm rồi. Lần đầu tiên ngồi trước máy tính mà tôi không tìm thấy được mục tiêu sáng tác.

Mấy tháng qua không ngừng đăng truyện “Liệp mệnh sư” , ấy vậy mà cũng không hề gián đoạn việc sáng tác truyện ngắn. “Ái tình nhị hảo tam phôi” này, “Thiếu Lâm tự đệ bát đồng nhân” này…Biên độ sáng tác tiếp tục mở rộng, y như trước không hề chịu giới hạn về mặt thể loại.

Cùng lúc sáng tác vài ba câu chuyện cũng là chuyện bình thường. Dưới sự tự rèn luyện không ngừng của bản thân, cái gọi là “phong cách sáng tác” đối với tôi mà nói đã là một danh từ kỳ cục. Đầu óc của tôi tựa như một sợi dây dài đầy đèn nháy, bên cạnh lại có thêm mấy ổ cắm điện. Mỗi một ổ cắm biểu thị một nguồn năng lượng cần thiết cho một đề tài. Lúc nào bắt đầu một câu chuyện mới thì chỉ việc cắm phích cắm vào ổ điện. Rẹt rẹt một cái, thế là bắt đầu phiêu lưu bằng trí tưởng tượng.

Đối với một tác giả không bao giờ cạn kiệt đề tài mà nói ( được rồi, ta biết tự sướng là tật xấu của mình mà ), việc kết thúc truyện như thế nào chính là điều phiền phức nhất. Một khi đã bắt đầu sáng tác, cũng đồng nghĩa với việc phải suy nghĩ trong mấy tháng tiếp theo nên dùng những tình tiết nào, nhịp độ câu chuyện ra làm sao, điều chỉnh sai khác giữa câu chuyện và tiêu cự giữa câu chuyện.

Bây giờ lại đến lúc tôi phải vắt óc suy nghĩ nên viết chuyện gì.

Chọn đề tài nào đây? Võ hiệp? Kỳ huyễn? Đô thị? Tình cảm? Dị tưởng? Mỗi một loại đều ở trong kho linh cảm gõ gõ đập đập, hò hét đòi được đi ra ngoài.

“Dễ như vậy thì tốt quá.” Tôi nói thầm.

Câu chuyện là đôi cánh của ta, trước giờ không bao giờ kìm hãm ta.

Chỉ cần chờ đúng cơn gió, ta liền có thể bắt đầu bay lượn.

Nhịn không được lại suy nghĩ lung tung. Nửa năm qua xảy ra rất nhiều chuyện. Việc mẹ bị ốm càng bóp chặt cuộc sống của tất cả thành viên trong gia đình. Ngồi bên giường bệnh nhớ lại những chuyện xưa, ghi lại kĩ càng tất cả những chuyện về mẹ hồi ta còn trẻ… Ngày lại ngày dùng bàn phím lật lại những niềm vui nỗi buồn trong những câu chuyện cũ, một dòng thác “tuổi trẻ” dìm ngập ta vào nó.

“Vậy viết chuyện của tụi mình hồi đó đi.” Liêu Anh Hùng đội mũ lính, cười cười nói.

“Được đó, ghi lại chuyện của tụi mình đi.” Hứa Bác Thuần đang du học tại Mỹ viết trên bbs của lớp.

Chợt phát hiện trên lưng tôi đã lặng lẽ sinh ra một đôi cánh.

“Tao nghĩ thêm đã.” Tôi gãi gãi đầu. Bởi vì gió còn chưa đến.

Sau đó, cô ấy gọi điện thoại tới.
=================
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi.