Chương 6

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chẳng bất ngờ một tí tẹo nào, tôi thích Lý Tiểu Hoa.

Thích, cực kì cực kì thích.

Nhưng nói thật, mặc dù Lý Tiểu Hoa vẫn cười với tôi, tôi đến bây giờ cũng không biết Lý Tiểu Hoa có thích tôi thật hay không, hay chỉ là ôm một bụng tò mò to bự về tôi mà thôi.

Chia tay, chỉ cần một người đồng ý, nhưng “ở bên nhau” lại cần cả hai người cùng tán thành mới có thể duy trì. Yêu thương chính phải mập mờ như thế này mới thú vị, không phải sao? Chí ít thì tôi cũng đã hoàn thành một nửa rồi.

Theo kế hoạch kia, mỗi ngày tôi đều mang tinh thần phấn chấn tràn trề mà tới trường, tới trường một cái, dựng xong ngựa sắt liền cấp tốc phóng từ nhà gửi xe tới phòng học, có lúc còn có thể ngắt một cành hoa dại trong vườn hoa cạnh sân thể dục, nhân lúc Lý Tiểu Hoa còn chưa đến lớp, đem cành hoa dại kia kẹp trong ngăn bàn của nàng, sau đó rình coi biểu cảm của nàng khi nhìn thấy bông hoa kia. Mà bài thơ đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng xuất hiện trong tờ giấy đính kèm bên cạnh cành hoa đó.

Đối thoại trên cuốn vở:

“Hì hì, nhà bà ở đâu?”

“Cái giè?”

“Chỉ tò mò thui mà.”

“Tại sao tui phải nói cho ông biết? Ông thông minh như thế, đã muốn biết thì chắc chắn là biết được thôi!”

Tan học, tôi cưỡi ngựa sắt đợi ở cổng trường, nhìn thấy bố của Lý Tiểu Hoa đi xe máy đến đón nàng về nhà. Tôi hít một hơi thật sâu, giẫm lên bàn đạp, điên cuồng đuổi theo.

Trường trung học Tinh Thành cách vùng nội thành một cây cầu Trung Hoa dốc đứng, bình thường đi xe đạp qua, cái mông đều phải rời xa cái yên, cố hết sức bình sinh mới không khiến bản thân mình đến giữa đường thì đi giật lùi, bằng không chỉ có một cách là dắt xe. (Tốt nghiệp trường trung học Tinh Thành này ra, tám phần mười đồng chí là có một đôi bắp chân hình củ cải, ôi. . . )

Sức mạnh tình yêu quả là khó tin, tôi điên cuồng đuổi theo suốt một lèo, không thèm nhìn con dốc đáng sợ kia, bám chặt vào cái đuôi xe máy của bác Lý. Lý Tiểu Hoa đương nhiên là biết tôi đang điên cuồng đuổi theo ở đằng sau, nàng thỉnh thoảng lại quay đầu lại với cái biểu cảm ha ha cười, dường như đang động viên tôi cố gắng lên, khiến tôi quên béng luôn cái bắp chân đang kêu gào thảm thiết.

“Chờ xem đi, bằng đấy khó khăn làm sao có thể ngăn cản nổi anh?”

Đèn đỏ, tôi thở hồng hộc nhìn thấy bác Lý đang nghênh ngang đi rồi.

Tôi mất vài ngày, dùng biện pháp khoanh vùng, đã biết được Lý Tiểu Hoa ở chỗ nào. Chỗ kia cách nhà của tôi chỉ có khoảng năm trăm mét, trước kia, lúc tôi còn bé mỗi ngày đi học tiểu học Dân Sinh vẫn qua đây.

“Hôm nay ông đừng đuổi nữa, mỗi lần tui xem cách ông lao vù vù trên đường rất nguy hiểm.”

Có một hôm Lý Tiểu Hoa tan học chạy tới bên cạnh tôi vốn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị nhảy lên xe đạp.

“Há? Cái đó cũng được. . .” Tôi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ. Nhưng trên tay vẫn đang không ngừng thu dọn đồ.

“Hôm nay tui đã nói với bố sẽ tự về rồi, cho nên. . .” Hai má Lý Tiểu Hoa hồng lên.

Bất giác, hô hấp của tôi cũng tạm thời đình trệ.

… … … . . . . .

Kể từ cái ngày đẹp trời tuyệt vời đó trở đi, Lý Tiểu Hoa bắt đầu cùng tôi đạp xe về nhà. Chúng tôi đi ở lề đường bên phải, tôi đi bên ngoài, Lý Tiểu Hoa đi bên trong, vì thế giữa chúng tôi cách nhau chỉ một cái xe đạp rất chướng mắt.

“Tóm lại là vì sao mà ông muốn biết nhà tui ở chỗ nào vậy?” Lý Tiểu Hoa mím mím môi, cặp mắt lại đang cười.

“Biết nhà bà ở đâu rồi, buồi tối dắt chó đi dạo cũng có thể đi loanh quanh một tí, buổi tối buồn chán cưỡi xe đạp chạy lòng vòng, cũng có thêm một chỗ chơi rồi.” Đó là tôi nói bậy, thực ra tôi cũng không biết vì sao phải biết nhà Lý Tiểu Hoa ở chỗ nào.

“Được rồi, tui cảm thấy, ông vừa bắt đầu chú tâm học bài liền lọt vào bảng vàng, thật là lợi hại quá nha.” Lý Tiểu Hoa nhìn ta, giọng điệu rất bái phục.

“Cái đó cũng tạm thôi. . . mấy người thành tích cực kì tốt như bà mới thực sự là lợi hại, rõ ràng là nỗ lực cố gắng học từ năm nhất tới bây giờ. . . ba năm cơ mà! Tui căn bản là không dám tưởng tượng là mình có cái thể loại nghị lực như thế.” Tôi thẳng thắn. Sự thông minh của tôi, hóa ra chỉ là một loại sức ỳ thoái chí.

“Ông thông minh như vậy, học ban Tự Nhiên hẳn là hợp nhất.” Lý Tiểu Hoa đột nhiên nói.

“Học ban Tự Nhiên á?” Tôi rất kinh ngạc.

Bởi vì trong lòng tôi đã tính, nếu như bố không cho tôi thi vào trường Phục hưng Mỹ Công, kịch liệt muốn tôi học cấp ba, tôi chắc chắn sẽ chọn ban xã hội không có nào là Hóa học, nào là Vật Lý. . .

“Đúng rồi nha, ông học Toán cũng được, Lý Hóa cũng rất tuyệt, học ban Xã Hội sẽ rất đáng tiếc.” Lý Tiểu Hoa cười cười.

Ối giời ơi, hiểu lầm nhiều lắm nha. Toán học của tôi, là do Thẩm Giai Nghi giảng cho tôi từng bài từng bài một, mà Lý Hóa của tôi là do chính Lý Tiểu Hoa bà ép hỏi không ngừng một đống nguyên lý điện, hại tôi không còn cách nào khác phải về nhà cày nát đám sách tham khảo Lý Hóa, bà sao lại có cái biểu cảm “Kha Cảnh Đằng học Lý Hóa rất tuyệt thế kia?

Con hẻm đường Thành Công

“Sắp đến nhà tui rồi, đi đến đây được rồi.” Lý Tiểu Hoa dừng bước.

“Không thể đưa về đến cửa nhà à?” Ta tò mò.

“Nếu còn nói nữa, tui sẽ giận đấy!” Lý Tiểu Hoa hơi mất tự nhiên.

“Vậy thì, mai gặp lại nhé!” Tôi leo lên xe đạp, vẫy vẫy tay.

Chúng tôi cùng nhau dắt xe đạp về vài lần, lần nào cũng đưa Lý Tiểu Hoa đến con hẻm gần nhà nàng thì dừng lại. Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của con gái khi đi cùng con trai về nhà, không muốn người nhà hoặc hàng xóm bắt gặp.

Thế nhưng tôi bắt đầu không chịu nổi cái xe đạp làm kì đà cản mũi ở giữa kia.

Vì thế, từ sáng sớm, trước khi chuông báo thức kịp reo tôi đã từ nhà xuất phát, quăng xe đạp ở trước cầu Trung Hoa, chạy bộ tới trường, thở hồng hộc ngắt một cành hoa, đặt trong ngăn bàn của Lý Tiểu Hoa, sau đó viết vào một bài thơ, vẽ lên một bức tranh. Kể từ đó tôi mới có thể dễ dàng cùng Lý Tiểu Hoa tan học mà thả bước về nhà.

Đám bạn cùng lớp cũng bắt đầu phát hiện sự bất thường trong mối quan hệ giữa tôi và Lý Tiểu Hoa. Nhất là đường về nhà mọi người đều như nhau, muốn về đều phải đi qua đường Trung Hoa, tất cả bọn họ thấy tôi cùng Lý Tiểu Hoa vai sánh vai cùng một chỗ nói chuyện phiếm rất rôm rả mà bước đi.

“Nói chuyện yêu đương à?” Liêu Anh Hoành cười toe cưỡi xe đạp phóng qua trước mặt chúng tôi, ném lại một câu như vậy.

“Ông bỏ Quái thú lại một mình đợi xe là không được đâu hén!” Hứa Bác Thuần trước lúc đạp qua bỏ lại một câu.

“Kha Cảnh Đằng, dạo này ông bị cuốn lấy như vậy cũng không giận à?”

Quái Thú vẫn hồn nhiên chẳng biết gì.

Đã không có xe đạp vướng chân vướng tay, tôi cùng Lý Tiểu Hoa càng có thể thoải mái tản bộ, chọn con đường càng yên ắng mà về. Sau đó, à ừ thì vai Lý Tiểu Hoa dựa vào tôi càng ngày càng gần, tay trái của nàng kề sát vào tay phải của tôi.

Tim tôi có đập nhanh hơn hay không tôi cũng không biết. bởi vì hồn tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Để cầm tay Lý Tiểu Hoa, chỉ còn cách một chút xíu nữa.

“. . .” Tôi

“. . .” Lý Tiểu Hoa.

Nhưng rốt cuộc tôi cũng không có cái dũng khí xòe tay ra dắt nàng.

Hai đứa sẽ giả vờ như hai tay không có kề sát nhau như thế, miệng liên tục nói về chuyện đám bạn cùng lớp, về chuyện hay ho thú vị ngày hôm nay, về con chó của tôi, về chị gái của nàng, về những tưởng tượng về cuộc sống của một học sinh cấp ba, về những ước mơ đang ấp ủ.

Vẫn là không có nắm tay.

Đã trải qua mấy ngày như vậy, mỗi ngày tôi đều chỉ tay lên trời mà thề rằng tan học nhất định phải nắm được tay của Lý Tiểu Hoa, nhưng cứ đến thời điểm mấu chốt, đầu tôi lại trống rỗng không nghĩ được gì cả, không có cách nào tiến thêm bước nữa.

Tôi nghĩ là tôi không đáng được thông cảm một tẹo nào.

… … … . . .

Có lần, mưa rất to, hai chúng tôi che ô cùng nhau về nhà.

Tôi rất ga lăng nghiêng ô về phía Lý Tiểu Hoa để nàng khỏi bị mưa hắt ướt, còn mình lại bị ướt hơn một nửa người, nước mưa theo tóc chảy hết xuống khuôn mặt tôi.

“Tui có thể hỏi ông một việc không?” Lý Tiểu Hoa rụt rè hỏi.

“Ừ” Tôi nhìn nàng, nhìn nghiêng, mặt Lý Tiểu Hoa thật đáng yêu.

“Vì sao ông không nắm tay tui? Lý Tiểu Hoa gần như là cắn răng.

“. . .” Tôi chấn động, trong đầu cứ loạn cào cào.

Lý Tiểu Hoa dừng lại, nhìn tôi, đôi mắt trong suốt của nàng không bỏ qua một chút biểu hiện lúng túng nào của tôi, mắt cũng không chớp, chăm chú đến mức như là muốn cố hết sức nhìn thấu tâm can tôi.

Tôi luống cuống, rốt cuộc thốt ra được: “Bởi vì, tui không biết bà có thích tui hay không.” Chân tay cũng lúng ba lúng búng, không biết để đâu.

Thân mình Lý Tiểu Hoa run lên một cái, trầm mặc một lát, hai đứa lại tiếp tục bước đi trong cơn mưa lớn.

Hai đứa bước tới trên cầu, nhìn đường ray vắng vẻ phí dưới, đầy trời mù mịt không thấy bến bờ, nước mưa không ngừng rơi. Rơi. . .

“Người ông thích là Thẩm Giai Nghi à?” Tiếng Lý Tiểu Hoa rất nhỏ.

“Hử” Tôi sửng sốt.

Trước đây, trong lớp, tui ngồi ở phía sau, thường thấy hai người buôn chuyện rất vui vẻ, ngay lúc đó tui đã nghĩ, các ông hẳn là sẽ ở bên nhau nha.” Lý Tiểu Hoa nhìn về phía đường ray.

Không có tàu hỏa chạy qua, đường ray giờ chỉ là một đường cong. Mà nước mưa cũng chỉ là những nét vẽ xám xịt và nguệch ngoạc.

“Không phải như thế, tui cùng Thẩm Giai Nghi chỉ là bạn tốt, thích buôn chuyện phiếm thôi.” Tôi bật cười.

“Lúc đó tui liền nghĩ, ông nhất định là đặc biệt hơn những người khác. Bằng không Thẩm Giai Nghi sẽ không tìm ông buôn chuyện.” Lý Tiểu Hoa tiếp lời.

“Hơ, nàng ta căn bản là một bà tám* đã được chưa, lần trước nàng còn đưa cho tui Tĩnh Tư Ngũ Lục của Chứng nghiêm pháp sư, bắt tui phải bình tâm trước rồi mới học bài, giời ơi, Chứng Nghiêm pháp sư** cơ đấy, cái người niệm Nam mô a di đà Phật ấy!” Tôi cường điệu, bật cười rất khoa trương.

“. . .” Lý Tiểu Hoa không quay lại nhìn tôi, chỉ nhìn đường ray.

“Dù thế nào thì, tui cũng không thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi khẳng định.

“Một tẹo cũng không thích?” Lý Tiểu Hoa vươn tay ra, hứng mưa rơi.

“Thẩm Giai Nghi” là một siêu cấp vô địch bà tám!” Tôi đặc biệt chắc chắn.

Cứ như vậy.

Cứ như vậy.

Trong lúc nói chuyện về Thẩm Giai Nghi, tôi cũng đã bỏ lỡ cơ hội bày tỏ với Lý Tiểu Hoa, càng không lấy đâu ra cớ để nắm tay nàng.

Mưa lớn cứ rơi, cứ rơi, những hạt mưa càng ngày càng lớn dọc theo tán ô trút xuống trên mặt tôi.

Đợi được đến lúc hoàn hồn, tôi đã hai mươi sáu tuổi.

Bốn chữ “cùng nhau về nhà này” không cần biết nó nằm ở đâu trên đường đời của bạn, đều mang một ý nghĩa vô cùng lãng mạn.

“Cùng nhau” thể hiện rằng, một người không có cách nào hoàn thành được chuyện này, đằng sau hai chữ “về nhà” lại chứa chan tình cảm ấm áp.

Người đầu tiên cùng bạn về nhà thì cả đời bạn cũng không có cách nào quên được.

Mười ba năm sau, tôi nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy được. . . .

Trên cây cầu Trung Hoa lớn như vậy, dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh tôi ngại ngùng dắt xe đạp bước theo sát Lý Tiểu Hoa, huyên thuyên hết chuyện trời nam đất bắc. Hoặc gió nhẹ, hoặc trời mưa, hoặc trời nắng, hoặc mây mù.

Trong lòng lại dấy lên một sự xúc động, rồi lại chán nản.

Chỉ còn lại chiếc ô nhỏ trên bàn, cùng với mảnh giấy cuối cùng đã ngả màu vàng ố.

—————————————-

ND: *bà tám: nguyên văn là 欧巴桑 là từ mượn của tiếng Nhật 
“おばさん” /obasan/có nghĩa là cô, thím, bác gái, tuy nhiên, sau khi du nhập sang Trung Quốc dưới lớp vỏ ngôn ngữ “Âu Ba Tang”, nghĩa của từ này bị biến thành: bà tám, các bà cô trung niên thích buôn chuyện.

**Chứng Nghiêm Pháp sư (证严法师 ) là một ni cô nổi tiếng ở Trung Quốc, tên tục là Cảnh Vân, sinh năm 1937, Chứng Nghiêm pháp sư dùng cả cuộc đời đi vận động quyên góp cho người nghèo, bệnh nhân nghèo…