Chương 1

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Câu chuyện hẳn là bắt đầu từ góc tường đó.

Mùa hè năm 1990, trường trung học Tinh Thành huyện Chương Hóa, lớp mỹ thuật 8A.

Một thằng con trai có niềm tin tưởng vững chắc về mái tóc xoăn tự nhiên bù xù của mình một ngày nào đó sẽ thẳng lại, bởi vì thích đùa giỡn bừa bãi trong giờ học, thích cùng bạn học quanh mình tranh cãi cuối cùng đã bị phạt ngồi một mình một góc trong lớp.

Hàng xóm duy nhất bên cạnh lúc đó chỉ còn là một mảng tường trơ trọi.

“Kha Cảnh Đằng, xem em bây giờ làm ồn bằng cách nào !” Thầy chủ nhiệm cười lạnh, từ trên bục giảng nhìn xuống tôi đang vội dọn sách vở bằng nửa con mắt.

“Vâng ạ, em nhất định sẽ tự kiểm điểm kỹ càng. ” Tôi mở cặp, nhét hết đống sách lộn xộn nào sách tham khảo nào tranh ảnh, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc để che giấu đi cái bộ mặt vừa rút ra kinh nghiệm xương máu.

Đm. Tụi bay là cái lũ bạn học xấu xa vong ân phụ nghĩa. Tao trên lớp nỗ lực chọc cười mà không thu phí bọn mày, khiến cho tuổi trẻ tụi bay vui vẻ hết mực, ấy vậy mà chúng mày đối xử với tao như vậy? Tôi vừa sửa sang lại cái bàn học mới vừa chửi thầm trong lòng.

Để mỗi tuần dành được danh hiệu “Lớp tiên tiến”, thầy chủ nhiệm yêu cầu rất cao đối với trật tự trong giờ học. Thủ đoạn quản lý cũng là cao kế “chó cắn chó”. Mỗi cuối tuần, cả lớp đều phải trên một trang giấy trắng viết ra tên ba bạn ồn ào quậy phá nhất lớp mà không cần để lại tên mình, rồi nộp lại để lớp phó kỷ luật Tào Quốc Thắng thống kê.

Cứ mỗi lần sổ đen thống kê vừa ra lò, người bị ghi tên nhiều nhất liền chịu xui xẻo lớn. Bị thầy chủ nhiệm điện thoại cho bố mẹ kể tội của vị siêu cấp mất trật tự này, lại bị phạt đủ thứ linh tinh khác, khiến cho người thường xuyên có vinh dự đứng đầu sổ đen như tôi cảm thấy phiền hết biết.

Đối với việc bị phạt ngồi một mình bên góc tường của tôi, một mình đi học như một hòn đảo cô độc này, cả lớp 45 bạn học đều không có ý kiến gì hết, ai cũng ôm trong lòng tâm trạng có trò vui để xem mà đợi chờ tình tiết tiếp theo.

Được, thân là kẻ đăng phong tạo nghiệt đứng đầu sổ đen, há lại bị sự trừng phạt đơn giản này đánh bại?

“Ha ha, chú mày bây giờ phải làm sao đây?” Dương Trạch Vu vuốt vuốt tóc. Hắn chính là bảng nhãn của sổ đen.

“Fuck.” Tôi không phục. Pha trò cho mọi người chẳng lẽ lại là tội?

“Nè, nói thật là tao không có viết tên mày đâu đó”. Liêu Anh Hùng chỉ chính là vụ nặc danh tố cáo. Hắn thân là kẻ tấu hài của lớp, dĩ nhiên cũng là khách thường trực của sổ đen.

“Tao cũng đâu có viết tên mày đâu. Cái tên khốn như mày còn quậy hơn cả tao.” Tôi nói.

Nhưng thật ra tôi có viết tên Liêu Anh Hùng. Không biết tự bảo vệ mình chính là cực kỳ sai lầm. Đây là chính là sự đáng sợ của việc nặc danh, là viên kẹo áp bức mọi người phải tiêu diệt sự hữu nghị mà biến thành ác ma. Với lại…tôi cũng không tin nó không viết tên tôi.

“Kha Cảnh Đằng, mày hiện tại đáng thương hết sức á…Chỉ còn bức tường để nói chuyện.” Trịnh Mạnh Tu, biệt hiệu “Quái thú” cất lời. Hắn là bạn thân của tôi, nhà ở tận Lộc Cảng, ngày nào cũng đi xe buýt trường tới lớp.

“ĐM.” Tôi giơ ngón giữa.

Mọi người yên tĩnh học bài, tôi cũng yên tĩnh học bài. Thật sự chẳng có chút hứng thú nào.

Tôi quay quay bút, ngắm nhìn mảng tường bên tay trái.

Chỉ là một mảng tường…Chỉ là một mảng tường? Chỉ là khiến ta khó nhìn mà thôi.

“Tuổi trẻ của ta, không thể chỉ có một mảng tường như vậy.” Tôi cười bằng giọng mũi.

————–

Thế là tôi bắt đầu nói chuyện với bức tường. Dùng bút bi nguệch ngoạc mấy dòng, một người cùng với một anh bạn tường đầy nghĩa khí nhưng lặng lẽ âm thầm thảo luận mấy truyện tranh mới xem. Có lúc còn lên giọng, chứng tỏ với cả lớp rằng cho dù đây rơi vào hoàn cảnh như thế nào cũng không đình chỉ chiến đấu.

Một tuần sau. Người cùng tường nói chuyện tôi đây lại tiếp tục đừng đầu sổ đen.

Không hề có chút gì ngoài ý muốn.

Thầy chủ nhiệm như một cục băng cứng ngắc đứng trước bảng, giận dữ đến mức toàn thân run lên nhìn cái bộ mặt giả vô tội của tôi.

“Kha Cảnh Đằng, chuyện này là thế nào hả? Ai đời lại nói chuyện với tường?” Trán ổng nổi đầy gân xanh.

“Thầy, em đã tự kiểm rồi ạ. Em sẽ cố gắng hạn chế việc nói chuyện với tường.” Tôi vờ xấu hổ gãi gãi đầu, đằng sau lưng lén giơ ngón giữa. Mấy đứa trong lớp thì cố gắng để không cười ra mồm.

Thầy chủ nhiệm đau đầu nhắm mắt lại, không thèm coi vào đâu việc ấy mà suy nghĩ đủ kiểu xử phạt tôi, cả lớp im lặng chờ thầy lên tiếng. Tôi lúc đó vô cùng hưởng thụ cái bầu không khí ấy, suy nghĩ một cách ấu trĩ rằng đấy mới là sự huy hoàng.

Thầy chủ nhiệm à, lại đây! Thể hiện khí thế của thầy đi.

“Kha Cảnh Đằng.” Thầy chủ nhiệm thở ra một hơi thật dài.

“Dạ”. Tôi nhìn thầy một cách thành khẩn.

“Em lại ngồi vào chỗ phía trước Thẩm Giai Nghi.” Thầy mở đôi mắt đầy tơ máu, chầm rãi nói.

“Dạ?” Tôi không hiểu.

Thế này là thế nào đây ?

Thẩm Giai Nghi là nữ sinh thông minh nhất lớp, học lực giỏi, lại xinh xắn, là một cô gái mà không khiến bất cứ bạn nữ nào khác phải sinh lòng đố kỵ. Tóc ngắn này, một vài điểm tàn nhang nho nhỏ, khí chất xuất chúng nữa…

Xuất chúng đến mức, đến cả kẻ không thèm coi ai ra gì như tôi cũng thấy có chút tự ti khi đứng trước mặt.

“Thẩm Giai Nghi, từ nay về sau cái tên Kha Cảnh Đằng quậy phá này giao cho em trông coi rồi.” Thầy chủ nhiệm nói lời đầy thâm ý.

Thẩm Giai Nghi nhíu mày, thở dài thật sâu, xem ra đối với cái “trách nhiệm” đại phiền phức “tôi” đây cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Mà tôi, một kẻ kinh khủng thường xuyên đứng đầu sổ đen lại bị giao cho một cô gái gầy yếu như thế quản lý? Cả lớp bắt đầu phát ra những tiếng cười thầm trên đau khổ của người khác. Dương Trạch Vu thậm chí nhịn không được cười to. Đm.

“Thầy, em biết mình sai rồi. Thật đấy ạ! Thật sự biết sai rồi thầy ơi!” Tôi khiếp sợ.

“Thẩm Giai Nghi, em làm được không?” Thầy chủ nhiệm lại dùng câu hỏi, có thể thấy vị trí của Thẩm Giai Nghi cực cao.

“Dạ.” Thẩm Giai Nghi miễn cưỡng gật đầu. Đầu tôi trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng.

Thế là ống kính của câu chuyện bắt đầu lặng lẽ dịch chuyển từ bức tường đầy những chữ viết xấu hoắc của tôi sang gương mặt xinh xinh của Thẩm Giai Nghi.

Tuổi trẻ của tôi, không, tuổi trẻ của chúng tôi đã bắt đầu như thế.