Chương 5

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Năm lớp 9 ấy đã có rất nhiều việc xảy ra.

Bộ phim “Lộc Đỉnh Ký” của Hồng Công được chiếu trên tivi, Lương Triều Vỹ vai Vi Tiểu Bảo, Lưu Đức Hoa vai Khang Hy. Bộ phim hay đến mức khiến tôi phải chạy ngay đến hiệu sách Kim Thạch Đường để xem một lèo đến hết nguyên tác.

Bộ truyện Slam Dunk của Takehiko Inoue đã ra tới đoạn đội trường Shohoku thi đấu với đội Kainan trên con đường giành quyền đại diện cho tỉnh Kanagawa vào vòng chung kết toàn quốc. Quả ném bóng của Hishashi Mitsui trong thời khắc cuối cùng đã bị ngón tay của Kyota Nobunaga ngăn trở, bóng không vào được rổ.

Bản thu âm “Mỗi Ngày Yêu Thêm Một Chút” của Trương Học Hữu được tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Đây cũng là bài hát tiếng Quảng Đông đầu tiên tôi nghe trong đời mình. Lúc đó tôi chỉ thừa nhận một “Ca Thần” duy nhất trên thế giới là Trương Học Hữu, căn bản không bao giờ nghĩ tới việc nhiều năm sau đó, tôi sẽ gọi Châu Kiệt Luân bằng từ “Kỳ tài”, phá bỏ đi cái thế giới kỳ dị mà tôi từng tưởng tưởng về âm nhạc.

Do thành tích năm lớp 6 của thằng em tôi xuất sắc một cách đặc biệt, nhà tôi lần đầu tiên nuôi chó (phần thưởng của thằng em tôi). Một con chó giống Pomeranianm, lại chỉ biết ăn phân. nó mặc dù có cái thói khiến người ta không thể đỡ được là chỉ ăn phân, song lại khá là dễ thương, một con chó vừa thô bạo vừa buông thả. Chúng tôi đặt tên nó là Puma.

Sau đó, tôi gặp Lý Tiểu Hoa.

——

“Kha Cảnh Đằng, môn toán ông học cũng khá lắm đó.”

Lý Tiểu Hoa lần đầu tiên quay đầu lại nói chuyện cùng tôi lại dùng một câu khen ngợi, khiến cho tôi kinh ngạc vô cùng. Lại còn đi kèm với một nụ cười tươi tắn nữa chứ.

“Cũng tàm tạm. Thành tích của bà mới là siêu tốt á.” Tôi nói, nhìn tờ bài kiểm tra vừa mới được trả lại trên bàn.

Nhờ sự chỉ dạy của Thẩm Giai Nghi, điểm kiểm tra môn toán của tôi lần này là 95. Còn Lý Tiểu Hoa lại chỉ được có 90 điểm.

Nhưng một bài kiểm tra tại lớp như vậy chẳng nói lên điều gì. Do năm lớp 8 tôi “bắt đầu học bài”, thế nên thành tích của tôi từ vị thứ 300 400 toàn trường nhảy vọt lên tầm 100. Còn thành tích của Lý Tiểu Hoa so với Thẩm Giai Nghi cũng không sai biệt mấy, thường nằm trong top 20 toàn trường. Trong mắt tôi, cả hai không khác mấy con mọt sách lắm.

“Bài này ông làm đúng kìa! Có thế chỉ tôi giải bài này như thế nào được không?” Lý Tiểu Hoa đặt bài thi của mình lên trên bàn tôi, hành động này khiến tôi chả biết làm sao.

“Ặc, bà không phải là đang đùa với tui đó chứ? Tui chẳng qua là đụng phải mấy bài làm rồi thôi.” Tôi nói. Tôi mới học vào mấy ngày nghỉ hôm trước mà thôi.

“Không phải đâu. Tui sớm đã biết chẳng qua ông không chịu học mà thôi.” Lý Tiểu Hoa cười nhẹ, đưa bút cho tôi.

Tôi đành phải nửa tin nửa ngờ mà giải bài tập cho Lý Tiểu Hoa xem, nghĩ không ra rốt cuộc trong đầu Lý Tiểu Hoa đang nghĩ cái gì. Giải một chặp, trên gương mặt của Lý Tiểu Hoa lộ ra vẻ bội phục.

Nói thật lòng, một đứa con gái thành tích cực kỳ tốt lại hiện ra nét mặt như vậy với tôi lại không hề khiến cho tôi có tự hào chút nào cả. Tôi chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc………và lúng túng.

Tôi nhìn Thẩm Giai Nghi đang ở phía xa.

Tên cờ hó A Hòa lại được ngồi bên cạnh Thẩm Giai Nghi nhờ cái vụ đổi chỗ chết tiệt. Đáng ghét, nếu mà tôi cũng có cái bộ mặt dày như vậy thì tốt quá.

“Đúng rồi, sách tham khảo môn Lý kỳ này ông mua chưa?” Lý Tiểu Hoa cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

“Hở, chưa. Bà định đề cử quyển nào à?” Tôi quay trở lại hiện thực.

“Không. Tui chỉ muốn nói là, nếu như tụi mình mua sách khác nhau, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau trong học tập. Như thế có thể hiểu nhiều hơn, không phải là rất tốt hay sao?” Lý Tiểu Hoa lấy từ trong cặp sách của mình mấy quyển sách tham khảo môn Lý mà nhỏ chọn.

Tôi toàn thân chấn động.

Con bé này bị cái gì đây? Mặc dù chúng tôi đã chung lớp mấy năm rồi, song trước giờ nói với nhau chắc chưa tới chục câu. Hơn nữa phần lớn lại là cái gì “Cảm ơn”, “Mượn tí”…. kiểu kiểu thế. Nhưng Lý Tiểu Hoa hẳn là rất hiểu thành tích và cái tính cách của tôi mới đúng.

Cùng tôi trao đổi sử dụng sách tham khảo? Thực sự là chẳng hiểu tại sao.

Nhưng Lý Tiểu Hoa lại vô cùng nghiêm túc.

Lúc đó môn Lý đang học về điện, trong sách toàn là mấy danh từ đến từ châu Âu như điện trở, ampe, vôn các kiểu. Có lần kiểm tra tôi còn bị điểm dưới trung bình nữa là.

Vậy mà cái cô nàng Lý Tiểu Hoa này lại có một cách nhìn hoàn toàn khác với cái bài thi như…..shit của tôi.

“À, ông chỉ tui bài này với!” Lý Tiểu Hoa cầm trong tay một bài kiểm tra có điểm rất cao, chỉ vào một bài tôi vô tình làm đúng mà hỏi.

“Bài này giờ bài tập thầy có giảng qua rồi mà.” Tôi bắt đầu đỏ mặt.

“Nếu như mà tui hiểu rồi thì tui hỏi ông làm chi. Hay là ông không muốn chỉ tui?” Lý Tiểu Hoa chớp chớp mắt, nhìn tôi.

Thế là tôi đành phải cố gắng hết sức kiềm nén cái nỗi xấu hổ chỉ muốn đập đầu vào tường này lại, giảng bài cho một bạn học giỏi hơn tôi một trăm lần là Lý Tiểu Hoa. Sau này tôi mới từ từ nhận ra rằng, cái gọi là thành tích tốt có rất nhiều nguyên nhân. “Chăm chỉ học bài” là lý do thông thường nhất, cũng là lý do vững chắc nhất. Mà Lý Tiểu Hoa chính là kiểu người chăm chỉ đó.

Lý Tiểu Hoa không có phương pháp học gì đặc biệt, chính là đọc thuộc lòng. Trong lòng nhỏ rất ngưỡng mộ những người có thể dựa vào thiên tư mà giảm bớt đi thời gian học, có thể làm thêm những việc có ích. Ví như…..đọc tiểu thuyết ngôn tình.

“Kha Cảnh Đằng, ông có xem tiểu thuyết ngôn tình không?” Lý Tiểu Hoa hỏi, quay đầu sang quyển sách trên bàn tôi.

“Xem cái bà lem xem xem. Chỉ nhìn cái bìa thôi là đã thấy buồn nôn rồi.” Tôi nói, nhìn sang cái quyển sách tham khảo môn Lý. Những dòng chữ được ghi thêm lên đã dày đặc tới mức tôi lúc trước tưởng tượng kiểu gì cũng không ra.

Tôi nhất định là bị khùng rồi.

“Thật ra tiểu thuyết ngôn tình mang tính giải trí hơi bị cao đó. Tui với chị tui đều thích xem hết á. Này, quyển này tui cho ông mượn, tuần sau nhớ trả tui nhá.” Lý Tiểu Hoa tự tay mở cặp tôi, nhét vào đó một quyển tiểu thuyết ngôn tình.

“Ặc.” Tôi đáp lại, thật không biết mình có thời gian để xem hết hay không.

Haizzz. Lòng tự tôn sai khiến, hức hức. Để ứng phó với những vấn đề mà Lý Tiểu Hoa hỏi, tôi phải xem đi xem lại những bài giải trong sách tham khảo. Xem kỹ trong đó có gì khó hiểu, xong rồi lại phải xác định lại xem cách giải thích của mình có được thêm vào phần “chế bậy” hay không. Ngoài môn Lý, tôi còn phải chỉ dẫn cho Lý Tiểu Hoa cái môn sở trưởng của tôi là tiếng Anh. Để tránh gây thất vọng, tôi còn mua thêm một quyển sách bài tập tiếng Anh về nhà làm.

Trời ạ, không có “Ma nữ lắm chuyện” Thẩm Giai Nghi đốc thúc, vậy mà tôi cũng bất tri bất giác trở thành mọt sách.

Cuối tuần, tôi ở nhà, dùng tốc độ nhanh nhất để giở cho hết trang quyển tiểu thuyết ngôn tình duy nhất tôi đọc trong đời. Nội dung đại khái là về một công tử con nhà giàu đua xe……Thôi được rồi, thật ra tôi quên sạch rồi. Thứ hai lên trường, Lý Tiểu Hoa liền ôm cái bộ mặt vội vã không chờ được mà hỏi cảm nghĩ của tôi về tiểu thuyết ngôn tình.

“Thế nào? Có phải là rất hay không?” Lý Tiểu Hoa thiết tha hỏi.

Tôi quyết định trả lời một nẻo.

“Kể từ bây giờ, tui sẽ kể một câu chuyện tình yêu lãng mạn bi thương cho bà nghe. Nội dung vô cũng đặc sắc, muốn hôn có hôn, muốn ánh đao có máu chảy, yêu đến lật từng thước đất, giết đến máu chảy thành sông, cái gì cũng có hết.” Tôi giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nói: “Chào mừng đến với thế giới “Miyamoto đệ nhị có mang kiếm”.

Lý Tiểu Hoa sửng sốt, không hề biết rằng đã bị tôi dắt mũi.

“Cái đó là gì vậy? Hình như rất là đáng sợ.”

Một khi tôi đã chém gió, thì chém tới mức tôi cũng thấy sợ nữa là.

Từ đó mỗi ngày tôi đều kể cho Lý Tiểu Hoa nghe một đoạn thiên tình sử tình yêu của samurai Nhật Bản, khiến cho Lý Tiểu Hoa ngày nào cũng cười đến vỡ bụng. Nhân vật chính là một võ sĩ tên “Miyamoto đệ nhị có mang kiếm”. Danh như ý nghĩa, là một anh chàng có mang kiếm bên mình đi tán gái. Anh chàng từng có một lần uống rượu say xong quan hệ với một con sói cái, sinh ra một đứa bé tạp chủng tóc vàng. (anh chàng tỉnh rượu dậy còn tưởng từng ở bên mình là một nàng công chúa); cũng từng vì một nụ hôn lên làn tóc thơm của công chúa mà đánh nhau với một đám cướp biển, một trận vĩ đại một người địch trăm (sau này Miyamoto tiên sinh phát hiện đó không phải là thuyền hải tặc, mà là một thuyền đánh cá bình thường); Miyamoto vì tìm công chúa mẹ đứa trẻ (Hic, thật ra là một con sói cái), không tiếc mồ hôi công sức một đường lên kinh đô…..

“Không cần kể nữa đâu, ông toàn nói bậy không à!” Lý Tiểu Hoa cười đến rách cả mang tai, cười đến chảy cả nước mắt.

“Xin đừng châm biến tình yêu nồng cháy của Miyamoto tiên sinh” Tôi trịnh trọng nhắc nhở.

Lý Tiểu Hoa cười rộ, đôi mắt nhắm lại thành một đường tơ khiến tôi say mê một cách kì lạ. Không ngờ mấy câu chuyện cười ngu ngốc tôi kể lại có thể thu hút được lòng hiếu kỳ của Lý Tiểu Hoa.

Sắp tới kỳ thi thử năm lớp 9, vì thế những tiết ôn tập ngày càng nhiều. Mà Lý Tiểu Hoa lại bắt chước cách tôi và Thẩm Giai Nghi cùng nhau học bài trước kia, đặt sách lên bàn cùng nhau đọc. Tôi cảm thấy mình thật sự rất may mắn. Ngồi gần bất cứ bạn nữ học giỏi nào cũng không hề có cái cảm giác bị xúc phạm thông thường. Trái lại càng khiến tôi ôm ấp thêm lòng ngưỡng mộ thành kính đối với ba chữ “Học sinh giỏi”.

Ngay cả khi tôi đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà hí hoáy vẽ, những vị mọt sách này lại không hề oán giận, không hề hối hận mà đem tuổi thanh xuân dâng hiến cho sách giáo khoa, sách tham khảo. Mỗi người đều phải cho đi một cái gì đó, cái cho đi khác nhau, cái nhận lại cũng khác nhau.

Đấy gọi là nỗ lực.

Tôi sẽ không bao giờ xem nhẹ những người nỗ lực trong những lĩnh vực khác với tôi nữa.

Dưới áp lực của những môn thi liên tiếp nhau, sự cạnh tranh giữa những bạn học cùng lớp cũng vì thế mà càng thêm gay gắt. Lớp học lúc nào cũng rất yên tĩnh. Lý Tiểu Hoa và tôi đặt một tờ giấy nháp ở giữa, dùng bút viết chữ thay cho lời nói. So với những con chữ bay bổng của Thẩm Giai Nghi, chữ của Lý Tiểu Hoa vuông vắn hơn nhiều. Phần tôi, cây bút cũng bắt đầu chuyển động trên tờ giấy nháp.

“Kha Cảnh Đằng, ông có từng nghĩ đến việc sau này làm cái gì không?”

“Làm họa sĩ á, có thể được xuất bản ở ngay cả Nhật Bản thì càng tốt.”

“Vậy ông có muốn học tiếp cấp 3 không?”

“Có chứ, Trường Cấp 3 Mỹ thuật Công nghiệp Phục Hưng, nhưng mà chắc bố tui không cho đi học ở đó. Còn bà thì sao? Trường nữ sinh Chương Hóa đúng không? Hay là muốn vươn xa tới trường nữ sinh Đài Trung?”

“Chắc là trường nữ sinh Chương Hóa.”

“Thành tích tốt như bà, nhất định thi đậu thôi.”

“Nhưng tui không giống ông, tui không biết sau này mình muốn trở thành cái gì.”

“Chia một ít điểm số cho tui là biết ngay.”

“Hì hì. Hôm nay ông còn chưa kể tiếp câu chuyện Miyamoto đệ nhị cho tui nghe đó.”

Trong cái đoạn thời gian mập mờ giữa tôi và Lý Tiểu Hoa đó, tình bạn giữa Thẩm Giai Nghi và A Hòa hình như càng ngày càng khăng khít.

Nhìn cảnh tượng Thẩm Giai Nghi và A Hòa chuyền giấy trong giờ ôn tập, lòng tôi trầm xuống thấy rõ. Lại thấy rõ ràng một thằng nữa cũng thích Thẩm Giai Nghi là Liêu Anh Hùng thường hay trong giờ học chạy xuống chỗ Thẩm Giai Nghi mà tán dóc, lòng tôi càng thêm không thoải mái.

Tôi hiểu là người thì không được tham lam, nhưng tôi cũng không có cách nào phủ nhận trong lòng có một nỗi luyến tiếc nhẹ nhàng.

———-

Mà quái thú, nó lại hoàn toàn không hiểu mỗi quan hệ giữa tôi và Lý Tiểu Hoa bấy giờ.

“Kha Cảnh Đằng, Lý Tiểu Hoa gần đây hay quấn lấy mày hả?”

“Quấn lấy tao?”

“Ừ. Nhỏ đó quấn mày như vậy, mà mày không thấy phiền phức à?”

“……Quái thú, mày lo mà nhìn bầu trời của mày đi.”

————-

Lần thi thử đầu tiên của năm lớp 9 kết thúc. Thành tích ra lò.

“Chúc mừng em Kha Cảnh Đằng, lần đầu tiên có tên trên bảng vàng, thành tích xếp hạng thứ 59 toàn trường.” Thầy chủ nhiệm lại vỗ vỗ lưng tôi.

“Cũng tàm tạm thôi ạ.” Tôi ngại ngùng nói.

Làm người đừng đánh giá quá cao thiên tư của mình, như vậy chỉ làm mất đi cái ánh hào quang thực sự của hai từ “nỗ lực”. Sự chung tay của hai cô gái trong những năm tháng ấy đã khiến tôi hiểu rõ điều này. Đồng thời tôi còn tin tưởng một cách mù quáng rằng, chỉ cần nỗ lực ắt sẽ có kết quả tốt đẹp. Chỉ có cố gắng không ngừng, mới có thể thấy được sự kỳ diệu của thế giới.

Nhận giấy khen có tên trên bảng vàng xong, tôi quay về chỗ ngồi.

“Sướng thật đó, ngưỡng mộ sự thông minh của ông quá.” Lý Tiểu Hoa quay đầu lại.

“Đâu…..Đâu có đâu…..” Lòng tự tôn không có duyên cớ của tôi lần nữa trải nghiệm sự thất bại.

Bởi vì nhỏ.