Chương 23

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sống trên đời, bao giờ chúng ta cũng muốn tìm một người để “liên kết” với mình trong thế giới này.

Cách “liên kết” có rất nhiều, có “liên kết” là tình bạn, có “liên kết” là đem lại hơi ấm cho nhau, lại có “liên kết” là một sự ăn ý mờ nhạt.

Mà việc thông qua tình yêu để bước đi cùng nhau, chính là mối liên hệ mà chúng ta muốn hướng tới nhất.

Trong bộ Manga kinh điển H2, Hiro thấp hơn Hiraki cả một cái đầu, cuối cùng khi chiều cao vượt qua Hiraki vẫn không thể ở cạnh bên cô được.

Manga là như thế, các bạn không phải đang đọc một quyển tiểu thuyết hư cấu mà chính là nhân sinh thực tế của cuộc đời tôi.

Tôi chỉ biết cố gắng hết sức, chứ không thể xoay chuyển được kết cục cứ mãi mãi mập mờ.

Với tôi, quá trình theo đuổi Thẩm Giai Nghi vẫn không thể nào vượt qua khoảng cách 3cm kia, 3 cm gian khổ.

Bỏ cuộc rất đau, thực sự rất đau. Đau đến mức tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra bất cứ hình ảnh so sánh nào để chuyền tải nỗi đau ấy.

Trong những ngày đi học, hoặc có thể nói là làm quen với việc “không thể ở cùng một chỗ với Thẩm Giai Nghi”, tôi cũng phải sửa lại mối liên kết giữa mình và Thẩm Giai Nghi. Đa phần là cố ý né tránh, có một khoảng thời gian rất dài tôi không gặp Thẩm Giai Nghi, chỉ gọi điện chúc phúc Thẩm Giai Nghi và bạn trai, lắng nghe nàng kể về mối quan hệ của mình giống như… bạn bè thực sự.

Còn tôi, bạn gái tôi có nickname là Cún Bông.

Hẹn hò với Cún Bông là một trải nghiệm tình yêu rất khó diễn tả đối với tôi. Tôi theo đuổi Thẩm Giai Nghi suốt tám năm, tám năm đó đã làm cạn kiệt sức lực của tôi, rất nhiều tố chất điên cuồng trong cá tính đã bị thiêu đốt sạch sẽ, bởi vậy tôi bắt đầu tìm hiểu một người con gái khác với tiết tấu khá điềm đạm.

Yêu một lần nữa, lại là tám năm dài đằng đẵng.

Đời người mãi mãi ly kì hơn tiểu thuyết hư cấu. Mấy tháng sau khi tôi hẹn hò với Cún Bông thì Thẩm Giai Nghi chia tay với bạn trai.

Lúc biết tin này qua điện thoại, tôi phấn chấn cả người.

“Nhanh quá vậy, sao cậu lại chia tay?” Tôi kinh ngạc, tâm trạng rất tốt.

“Này, cậu việc gì phải giả vờ kinh ngạc như vậy? Cậu thấy có gì lạ lắm sao?” giọng Thẩm Giai Nghi không có chút buồn bã nào.

“Cậu không chọn tớ mà chọn hắn chứng tỏ hắn tốt hơn tớ. Nói thực tớ thấy mình đã rất tốt rồi nhưng hắn lại còn tốt hơn thì sao cậu lại có thể chia tay với hắn?” Tôi không tưởng tượng ra nổi.

“Muốn hẹn hò với ai cũng không liên quan quá nhiều đến con người hắn, chủ yếu là do cảm giác.” Thẩm Giai Nghi ngừng lại 1 chút rồi chậm rãi nói: “Thực ra trước đây rất lâu tớ đã từng ngồi đoán xem có phải cậu thích tớ không.”

“Chẳng lẽ tớ giả vờ không giống sao?” Tôi cười.

“Mặc kệ cậu giả vờ giống bạn bè bình thường thế nào thì tớ vẫn cảm giác được cậu thích tớ… Không, phải nói là trân trọng.” Thẩm Giai Nghi nói nhấn mạnh từng chữ: “Cậu rất trân trọng tớ.”

“…”

“Đủ để cho tớ cảm nhận được mình rất hạnh phúc.”

Tình cảm bị đè nén trong lồng ngực như muốn bùng phát. Hơi thở của tôi bỗng ngừng lại.

“Cho tới giờ cậu không ghét tớ sao?” Tôi hít thật sâu hỏi.

“Sao lại vậy được… Tớ rất thích, thích cảm giác được cậu thích.” Nàng cẩn thận nói rất từ tốn giống như mỗi chữ trong đó có một sức nặng đặc biệt.

Không khí trầm xuống, tôi im lặng hồi lâu, Thẩm Giai Nghi cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau.

“Này, cậu vẫn chưa nói tại sao lại chia tay, tại hắn đối xử không tốt với câu à? Hay cậu thích ai khác?” Tôi hơi cố tỏ ra thản nhiên.

“Cũng không hẳn. Tớ chỉ cảm thấy hắn thích tớ vẫn chưa đủ.” Bên kia điện thoại, Thẩm Giai Nghi như có suy nghĩ gì đó, nàng than thở: “Thực ra tớ cũng biết mình làm thế là không tốt nhưng quả thực không thể không nói chia tay. Sau khi được cậu theo đuổi tớ cảm thấy dù người khác có thích tớ thế nào cũng không thể so sánh với cậu được…”

Linh hồn tôi run rẩy.

“Thì ra cảm giác được cậu thích rất hạnh phúc.Trước kia tớ chỉ cảm thấy được cậu quan tâm là việc tất nhiên.” Thẩm Giai Nghi ẩn ý : “Đây chắc là báo ứng của tớ.”

“Nếu mấy tháng trước cậu nói cho tớ thì không biết tớ sẽ vui đến mức nào nữa.” Tôi yếu ớt đáp.

“Bây giờ nói cho cậu chẳng lẽ cậu không vui sao?” Thẩm Giai Nghi cười phá lên.

“…” Tôi cười khổ “Đang rất vui đây.”

Vui ư, tôi cũng chỉ biết cố tỏ ra như thế

Tôi còn biết làm gì nữa ? Tôi đã bước ra khỏi tình yêu với Thẩm Giai Nghi, lặng lẽ đứng ở ranh giới của thứ gọi là ‘Tình hữu nghị lâu dài’. Trong cái biên giới này có đủ những tia nắng ấm áp, nếu chúng tôi cần, bất cứ khi nào cũng có thể không ngần ngại gì mà vỗ vỗ lên lưng nhau.

Đây mới thực sự là nơi tình cảm không cần đáp lại. Cũng là nơi tôi không muốn rời đi.

“Tớ cũng rất thích, năm đó tớ thực sự thích cậu.” Tôi chỉ biết nắm chặt ống nghe, chậm rãi nói: “Tớ lúc ấy, gần như không có lúc nào không tỏa sáng lấp lánh ấy.”

“Cảm ơn cậu.” Nàng nói

***

Lên năm thứ ba, chúng tôi dần bước ra khỏi thế giới theo đuổi Thẩm Giai Nghi.

Hết năm thứ ba trừ người có thực lực mạnh nhất là tôi và A Hòa, thằng Tạ Mạnh Học tham gia câu lạc bộ thanh niên Từ Tế của Đại học Y Đài Bắc (thiết nghĩ cũng biết là vì sao rồi !), cưa được một cô nàng ăn chay, từ đó bắt đầu cuộc đời ăn chay hoàn toàn mới mẻ. Đỗ Tín Hiền tham gia hội sinh viên tình nguyện Đại học Phùng Giáp ( thật là thiện lương quá đi mất !) cũng đã tìm được bạn gái, chỉ dành lại nụ cười thoáng qua cho quá khứ thầm yêu Thẩm Giai Nghi năm nào.

Buổi tụ tập nhân dịp tết Âm lịch năm ấy, đám chúng tôi tụ tập ngồi xuống sàn đánh bài, đề tài chính lại quay về Thẩm Giai Nghi.

“Có vẻ người “có thể theo đuổi Thẩm Giai Nghi” chỉ còn lại Liêu Anh Hoành đúng không nhỉ ?” Hứa Bác Thuần nói, cầm bài lên nhìn bốn phía.

“Hô hô, đúng đấy, không ngờ lại đến lượt tao theo đuổi Thẩm Giai Nghi sao?” Liêu Anh Hoành cười đắc ý nói: “Đối thủ còn lại càng lúc càng ít, hơn nữa gần đây tao hay gọi điện cho Thẩm Giai Nghi đấy.”

“Theo đuổi á, cho mày đuổi.” Tôi phì cười rồi gập bài: “Không theo.”

“Có bản lĩnh thì mày theo đuổi đi.” A Hòa chẳng tỏ thái độ gì, không gập bài mà đẩy mã ra: “Tao theo.”

Vậy là Liêu Anh Hoành nhanh chóng hành động, mỗi tối đều gọi đến phòng Kí túc xá của Thẩm Giai Nghi, dùng cách của hắn từ từ cưa, cưa cưa cưa.

Một đêm nọ, Thẩm Giai Nghi gọi điện cho tôi, nói rằng nàng quyết định làm bạn gái của Liêu Anh Hoành.

“Tớ nói cho cậu biết đầu tiên đấy.”

Tôi cũng không quá kinh ngạc vì Liêu Anh Hoành quả thực rất giỏi lại ở trong đội quân sư quạt mo hồi tôi theo đuổi Thẩm Giai Nghi. Lí lịch, tư liệu thầm yêu Thẩm Giai Nghi cũng chất đầy một chồng, bên trong ghi lại toàn những việc bị tôi hãm hại.

“Chà chà, tớ dùng tám năm tuổi thanh xuân cũng không theo đuổi được mà hắn lại làm được, quả thực rất giỏi.” Tôi cố gắng dùng giọng không để ý nhất để nói: “Phải đối tốt với bạn của tớ đấy, nó cũng rất thích cậu mà.”

“Ừ” nàng trả lời rất đơn giản.

Cúp điện thoại, toàn bộ tâm trạng phức tạp của tôi được viết hết lên mặt.

Cún Bông cầm tách trà nóng tới hỏi tôi có chuyện gì xảy ra nhưng tôi chỉ cười cười bảo không có gì.

Sau đó có một cuộc điện thoại thứ hai gọi đến.

“Kha Đằng! Thẩm Giai Nghi vừa đồng ý làm bạn gái tao trong điện thoại xong đấy!” Liêu Anh Hoành không kìm được sung sướng, có vẻ đang vội vàng lấy điện thoại báo cho từng thằng rồi.

“Thật à? Mày giỏi!” tôi cười.

“Chúc phúc cho tao ! Nhanh ! Chúc phúc cho tao đi !” giọng Liêu Anh Hoành vang lên không ngớt.

“Nói thừa, hai đứa chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!” Tôi hít thật sâu nói vào điện thoại.

Liêu Anh Hoành cúp điện thoại để báo tin cho một thằng khác.

Hai tháng sau, ngay cả cầm tay cũng chưa cầm thì Liêu Anh Hoành đã chia tay với Thẩm Giai Nghi rồi.

Thực giống như chưa từng hẹn hò vậy.

Lúc kể lại cho chúng tôi nghe chuyện chia tay, Liêu Anh Hoành giống như không thể tin được, mặt ngây ngốc, không ngừng lẩm bẩm. Tôi rất buồn cười nhưng lại không dám.

“Mẹ kiếp, quả thực không khác gì đánh mạt chược.” A Hòa cười như thằng điên, bắp đùi béo rung rinh, ra vẻ hiểu biết bình luận: “Tao đã sớm biết rồi. Kha Đằng chờ bài ngon, Liêu Anh Hoành tưởng ù nhưng rốt cục lại ù nhầm !”

Thì ra, là ù nhầm.

Nhưng đối với tôi ngay cả ù nhầm cũng không được …