Chương 9

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mỗi người đều từng trải qua những chuyện như thế.

Mỗi lần lơ đãng nghe được một bài hát, giai điệu của bài hát đó như chợt nhắc lại cho bản thân thời gian đã qua. Hoặc lúc đang học đại học, hoặc lúc học cấp ba, thấy những người từng ngồi cạnh mình, lấy phấn trắng vẽ ra từng khuôn mặt ngây ngô.

Quái Thú, trước khi mất hẳn liên lạc đã cho tôi mượn một cuốn băng của Kim Thành Vũ, bên trong có một bài hát có lời đại khái là: “Oh my baby, tại sao lại như thế, tại sao yêu nhau rồi lại xa nhau? Vì anh yêu em, không thể rời xa em nên mới để hình ảnh em đầy ắp trong tâm trí. Vì anh yêu em, nên không thể để em ra đi. Bởi vì anh yêu em, không muốn rời xa em,…”

Bài tình ca xưa cũ ấy, như vẽ lại ký ức của mùa hè năm 16 tuổi của tôi.

Kỳ nghỉ hè ấy chính là thời gian những lớp học thêm điên cuồng nhồi nhét kiến thức cho học sinh.

Tôi biết, ở Đài Loan này, không có học sinh lớp mười nào có thể thoát khỏi lời mời mọc của các lớp luyện thi như thế. Ở cổng trường học hoặc các cửa hàng sách nơi học sinh làm thêm đầy ắp những tờ rơi quảng cáo, học sinh có thể lấy địa chỉ ngay trong các quyển kỷ yếu hoặc trong sách báo, tờ rơi, ở đâu cũng có những lời mời mọc tới các lớp học thêm. Nếu tới nghe thử có thể thu về một đống tài liệu bổ não miễn phí, cùng một cuốn vở xinh xắn không bổ não chút nào.

Hứa Bác Thuần cũng rủ rê tôi, cùng đạp xe tới khắp các lò luyện thi ở Chương Hóa, gọi là đi nghe thử, nhưng thực tế là đi tìm những cô bạn mà chúng tôi thích.

Hứa Bác Thuần đầu to, gáy bẹp, nói chuyện thường lắp bắp, bất kỳ truyện cười nào được kể qua cái giọng của nó thì đều trở nên vô cùng nhạt nhẽo, đây đúng là một bi kịch. Nó là một trong những đứa bạn quan trọng của cuộc đời tôi, mà cũng chỉ có nó là không thích Thẩm Giai Nghi, chính vì thế mà tôi và nó chẳng có gì để giấu nhau cả. Ngày ấy tôi thích Lý Tiểu Hoa, còn Hứa Bác Thuần thích Lý Hiểu Thanh, sau khi cùng tiết lộ bí mật này cho nhau, cả hai chúng tôi trở thành đồng minh có quan hệ vô cùng mật thiết.

Sau này, tôi nhận ra, hai tên ngốc nghếch bọn tôi nói là kết đồng minh, trừ tình bạn càng thêm thân thiết, còn lại đối với việc tác chiến trong tình yêu lại chẳng làm được gì.

Trở lại những lớp học thêm chật ních của mùa hè thi cử năm ấy…

Tính toán của chúng tôi rất đơn giản, vì khi ấy chúng tôi cũng chỉ là những cậu trai mới lớn, hay ngượng ngùng, xấu hổ, không dám gọi điện hẹn hò những cô bạn của mình, cho nên bằng cách tới các lớp này để điều tra xem Lý Tiểu Hoa và Lý Hiểu Thanh ở đâu. Nếu có kết quả rồi, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi chính là phải học cùng lớp học thêm với họ, có chết cũng không từ bỏ.

“Như thế có ích gì không?” Tôi hồ nghi, nhưng cũng không có ý phản đối.

“Nói cho cậu biết, chắc chắn là hữu dụng, ít ra là hơn hẳn so với việc đi quấy nhiễu con chó nhà cô ấy.” Hứa Bác Thuần nói như đinh đóng cột.

“Nhưng con Tom nhà cô ấy cũng ngoan mà, tớ càng tới nhiều thì nó càng tỏ ra thân thiện.” Tôi gãi gãi đầu, không ngừng liếc chừng về phía thầy giáo của lớp luyện thi đang giảng bài tới nỗi nước bọt phun như mưa.

“Ặc, không cần đặt bừa cho nó một cái tên như thế đâu.” Hứa Bác Thuần nói sau đó dần gục xuống bàn ngủ luôn. Chúng tôi vốn không có ý định tới ôn thi, khi phát hiện Lý Tiểu Hoa và Lý Hiểu Thanh không có ở đây thì bắt đầu gục xuống bàn mà ngủ.

Nhưng cả mùa hè, công sức của chúng tôi bỏ ra hoàn toàn công cốc, tự nhiên bỏ ra hai tháng làm học sinh chăm chỉ nữa chứ.

———————

Nói tới con Tom của nhà Lý Tiểu Hoa thì đúng là một đoạn kỳ án.

Ban đầu, tôi và Lý Tiểu Hoa hay đi bộ cùng nhau về nhà, chúng tôi chia tay ở đầu ngõ nên tôi cũng chỉ biết nhà cô ấy ở khu đó, chứ không biết chính xác là nhà nào.

Sau khi bị Lý Tiểu Hoa đá ngay trước kỳ thi cuối cấp, cuốn sổ lưu niệm hóa ra lại trở thành có công dụng lớn. Tôi đạp xe tới địa chỉ ghi trong cuốn sổ lưu niệm “Số 15 đường Thành Công”. Tôi đi tới trước nhà Tiểu Hoa, cứ đi đi lại lại trước cổng, hy vọng có thể “vô tình gặp gỡ” cô ấy, hy vọng điều kỳ diệu có thể xảy ra.

Nhà cô ấy thường xuyên khóa cổng, chỉ có một con chó trắng lớn canh ở ngoài.

“Không quan tâm, mày rảnh rỗi, tao còn rảnh hơn.” Tôi ngồi xuống, trong tay lắc lắc miếng xúc xích mua ở 7-Eleven.

“…” Con chó trắng lười nhác không hề mất đi bản tính tham ăn, há mồm liền ngoạm ngay lấy cái xúc xích.

Từ đó, chúng tôi trở thành bạn bè theo kiểu “tôi mua xúc xích, nó ăn xích xích”, mà thậm chí tôi còn đặt cho nó một cái tên- Tom. Tôi gọi thế, nó cũng bằng lòng thừa nhận, tỷ dụ:

“Tom, ăn xúc xích này.” Tôi dừng xe lại.

“…” Con chó lớn, à không, Tom, lập tức ngồi xuống ngoan ngoãn.

Ăn xong cái xúc xích lớn, Tom ngồi cạnh tôi, ở ngay dưới cổng nhà Lý Tiểu Hoa, nhìn ánh đèn sáng mờ ảo hắt ra từ khung cửa sổ trên tầng hai. Tôi lặng lẽ nghe tiếng Dương cầm vọng ra, Tom thì lè lưỡi hết nhìn đông lại ngó tây.

“Cậu chưa từng nói với tớ là cậu biết chơi dương cầm… Trời ạ, còn chơi giỏi như thế. Có thể thích một cô gái tài hoa như cậu cũng thực sự rất hạnh phúc rồi.” Tôi cảm thán nghĩ, không ngừng tưởng tượng ra cảnh Lý Tiểu Hoa đang vuốt ve đàn dương cầm.

“…” Tom cúi đầu liếm chút tương cà chua rơi trên mặt đất.

“Mày cũng thế. Lý Tiểu Hoa chưa bao giờ kể cho tao nghe về mày, ví dụ như mày rất xấu xí. Nhưng không sao, chẳng quan trọng, ngươi đứng thẳng lên trông cũng rất oai vũ. Này, mày có nghe tao nói không đấy?” Tôi liếc nhìn Tom.

“…” Tom đáp lại tôi bằng cách liếm mặt đất không ngừng.

“Đúng rồi, tao quên nói với mày, tên tao là Kha Cảnh Đằng, cũng là chủ nhân tương lai của mày đó. Nên bắt đầu quen hơi tao đi, sau này cũng phải trung thành với tao, hiểu chưa?” Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn lên lầu hai, lầu bầu như nói một mình.

Liếm sạch rồi, Tom lại bắt đầu quay sang liếm quần tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cái đầu của nó.

Người ta nói bắt giặc phải bắt vua trước, còn tôi thì hối lộ bắt đầu từ con chó. Tôi vỗ đầu nó, tiếp tục nói: “Nói trước, mày đã ăn của tao không ít xúc xích rồi, sau này trước mặt Lý Tiểu Hoa phải biểu hiện cho tốt một chút, đón tao một cách mừng rỡ, hiểu chưa. Đừng để tao thất vọng đó.”

Tom vẫn ngửi ngửi, giống như nó đang muốn tìm ra một cái xúc xích nữa vậy.

“Hết rồi.” Tôi xoa đầu nó một chút rồi nhảy lên xe đạp, si mê nhìn về phía lầu hai sáng mờ mờ ánh đèn rồi mới rời đi.

Mùa hè sắp hết, theo mỗi cái xúc xích bị ăn, tình bạn giữa tôi và Tom cũng ngày một tốt hơn.

Mỗi lần đạp xe rời khỏi cổng nhà Lý Tiểu Hoa, tôi lại ngơ ngác nhìn lầu cao, sau đó cúi xuống, chán nản nhìn con Tom đang thè lưỡi nhìn mình, sau đó vẫy vẫy tay, hứa là lần sau sẽ lại tới.

“Này, sao chủ của mày lại không thèm để ý tới tao vậy? Rõ ràng kỳ thi đã kết thúc rồi mà.” Tôi hỏi nó.

“…” Tom vẫn cặm cụi ăn xúc xích, đây là thứ duy nhất làm nó hứng thú.

“Có phải tao tính tình không được tốt? Không đúng, con người tao đáng tin thế nào chủ nhân của mày biết rất rõ mà.” Lòng dạ tôi như rối bời.

“…” Tom thè lưỡi nhìn tôi.

“Chẳng lẽ chủ nhân của mày không muốn nghe hết câu chuyện “Miyamoto Yontaimu Nafu” sao? Đoạn sau hay lắm đó.” Tôi càng nghĩ càng thấy trong lòng nặng trĩu, thở dài với nó: “Ai nói con trai 16 tuổi không biết yêu chứ? Trong lòng tao rất đau khổ, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra chứ?”

Dĩ nhiên là Tom không trả lời, nhưng nó chỉ dùng cách tốt nhất để đáp lại tôi.

Tuần học nội quy dành cho học sinh mới sắp kết thúc, một hôm, tôi mặc đồng phục còn chưa kịp thêu mã số học sinh đi qua nhà Lý Tiểu Hoa, phát hiện không thấy Tom ở đó nữa, cái chuồng của nó cũng không thấy đâu.

Tôi nhảy xuống xe đạp, nhìn thấy trên cánh cổng sắt khép kín có dán một tờ giấy, những dòng chữ viết trên đó tới giờ tôi vẫn còn ghi nhớ: “Gửi tiên sinh đưa thư. Chúng tôi dọn nhà đi nơi khác nên tiên sinh không cần đem thư và báo tới đây nữa. Cảm ơn.”

Trong nháy mắt, trước mắt tôi như tối sầm lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Chuyển nhà? Chuyển nhà đi đâu? Còn cái xúc xích trong tay tôi phải làm sao đây?

Tôi vội vã phóng như bay về nhà, lập tức gọi điện cho Thẩm Giai Nghi.

“Thẩm Giai Nghi, cậu có biết chuyện nhà Lý Tiểu Hoa chuyển đi không?”

“Sao? Cô ấy chuyển đi sao?”

“Đúng vậy. Tớ vừa mới thấy tờ giấy gửi lại cho người phát thư dán ở cổng nhà cô ấy. Làm sao bây giờ? Tớ phát điên mất. Tớ và Hứa Bác Thuần còn lên kế hoạch phát truyền đơn khắp khu phố nhà cô ấy tuyên bố…”

“Phát truyền đơn?”

“Đúng vậy. Trên truyền đơn ghi “Kha Cảnh Đằng thích Lý Tiểu Hoa”, để cho mọi người xung quanh đề biết, làm cho cô ấy phải động lòng. Bây giờ thì hết rồi, trái đất sắp tận thế rồi…” Tôi rên rỉ.

“Cũng quá điên rồ rồi, cậu thích cô ấy như vậy sao?” Thẩm Giai Nghi hỏi, giọng điệu đầy vẻ coi thường.

“Tớ chết mất. Chết mất. Làm sao tìm được cô ấy đây?” Tôi như người tâm thần lảm nhảm, mắt nhìn vào chiếc xúc xích đang nguội dần trong túi. “Nhờ cậu gọi điện cho đám bà tám kia hỏi thăm giúp tớ được không, xem họ có biết cô ấy chuyển đi đâu không?”

“…”

“Tớ nhờ cậu đó!” Tôi hét lên.

Tôi như kẻ mất hồn, đạp xe vòng vèo trước cổng nhà cô ấy không ngừng.

Trong lòng tôi trống rỗng, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Sau đó Thẩm Giai Nghi gọi điện lại cho tôi, trong điện thoại nói rõ ràng:

“Kha Cảnh Đằng, cậu nhầm rồi, Lý Tiểu Hoa đâu có chuyển nhà.”

“Không thể nào, rõ ràng dưới cổng nhà cô ấy dán…”

“Mình đã gọi điện thoại hỏi mọi người rồi, Lý Tiểu Hoa đâu có chuyển nhà. Nếu cậu không tin thì tự mình gọi tới nhà cô ấy đi. Mà mình nói cho cậu biết, mình chỉ giúp cậu tới đây thôi, còn lại việc của cậu, cậu tự đi mà giải quyết đi.”

“Sao lại như thế…”

Tôi gác máy, một lần nữa chạy tới trước cổng nhà Lý Tiểu Hoa, bán tín bán nghi xem lại tờ giấy kia.

Chẳng lẽ tờ giấy kia là giả? (đùa với nhân viên bưu điện không phải là quá nghịch dại rồi sao?) Nhưng mà Tom lớn như thế tôi cũng không trông thấy, làm sao có thể đùa được. Tôi nghi ngờ tột độ, ngẩng đầu nhìn biển số nhà.

Đột nhiên, cả người tôi cứng đơ tại chỗ.

Đây là nhà số 15 đường XX, không phải nhà số 15 đường Thành Công sao? Tôi mở to mắt, toàn thân run rẩy.

Không cần leo lên xe đạp, tôi nhanh chóng dạo quanh các nhà gần đó kiểm tra. Trời ạ, nơi này là đoạn giao nhau giữa đường XX và đường Thành Công, mà nhà Lý Tiểu Hoa thực tế lại nằm ở phía đối diện, chếch cách đó chỉ khoảng 10 mét. Mà cả hai nhà đều là số 15.

“Cũng không phải trùng hợp đến thế chứ, cùng là nhà số 15…” Tôi nhìn tới ngây ngốc.

Từ đầu tới cuối cũng chỉ là hiểu nhầm, có lẽ chỉ có kẻ si tình ngu ngốc như tôi mới gặp phải mà thôi.

Ngôi nhà này hóa ra không phải là nhà Lý Tiểu Hoa.

Mà Tom, tất nhiên cũng không phải là con chó của nhà cô ấy nuôi.

Còn những cái xúc xích kia… Tôi thở dài, vậy là đầu tư sai lầm rồi.

Tôi bật cười, cũng may mà Lý Tiểu Hoa không chuyển nhà đi, sau này tôi vẫn có thể đạp xe tới đây rồi. Nhưng lần tới này chắc chắn là không nhầm lẫn nữa, tôi vẫn không rời mắt khỏi biển số nhà nàng, trong lòng không ngừng khẳng định đây mới chính là nhà của Lý Tiểu Hoa thật.

Tôi thở ra một hơi, sau đó lên xe đạp, chân nhấn xuống, chiếc xe lao đi.

Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng lại không nhìn trúng ngôi nhà mà Lý Tiểu Hoa ở thực sự.

Ánh mắt tôi rơi vào vị trí con Tom- tên đầu sỏ đã xơi của tôi không biết bao nhiêu là xúc xích, giờ đây đã không còn ở đó.

“Tom, con chó xấu xí, bây giờ mày đang ở nơi nào?”

Trong lòng tôi buồn bực, vẫn không ngừng ngoái đầu lại.

Cho đến giờ phút này, ngồi viết để kịp gửi cho tạp chí xuất bản, nghĩ lại tới chuyện đó là tôi cảm thấy như nghẹt thở.

Nhiều mùa hè trôi qua, mỗi lần đi qua cổng nhà Lý Tiểu Hoa, tôi lại liếc nhìn sang chỗ đó, nhớ lại thời gian nhầm lẫn địa chỉ đó.

Nơi đó có biết bao nhiêu kí ức.

Từng có một con có trắng lớn tên là Tom, ngồi cùng một gã si tình nghe tiếng đàn Piano của một người xa lạ nào đó tới ngây ngốc.