Q15 - Chương 6: Tiếng kêu thảm thiết

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Tiểu Ngư

Biên: KimoHanie

Không có xe buýt, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đành phải đi bộ, cũng may đoạn đường này nằm trong phạm vi chấp nhận được của bọn hắn, đi một ngày một đêm cuối cùng bọn hắn cũng tới trạm xe buýt cuối cùng…

Nghe Lãnh Nguyệt nói trạm xe buýt cuối cùng này tên là “Thông Bắc”. Người trong thôn không ít, cũng tầm ngàn tám trăm gia đình.

Khi Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vào thôn Thông Bắc thì gặp phải phiên chợ, người đi chợ không chỉ có người của thôn Thông Bắc mà còn có người của các thôn bên cạnh, nói chung là rất náo nhiệt.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Thiên Kỳ chỉ ở trong thành thị, dường như chưa bao giờ gặp qua phiên chợ xếp thành trường long, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ra ngoài du ngoạn.

“Mỗi tháng vào ngày 1 và ngày 20, mọi người từ 4 phía của thôn đều đến đây đi chợ. Hồi trước, lúc tôi ở cùng sư phụ, mỗi lần có phiên chợ chúng tôi đều mua vài món đồ.

Anh có thể mua một ít táo ở đây, nếu mua không đủ e là mấy ngày sắp tới anh phải đói bụng.”

Lãnh Nguyệt hào hứng đánh giá xung quanh Hạ Thiên Kỳ, rồi gọi hắn lại chỉ vào sạp trái cây gần đó nói.

“Hiếm khi cùng anh ra ngoài một lần, chẳng lẽ không chiêu đãi tôi được bữa cơm sao?”

Không cần Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ cũng biết chuẩn bị thức ăn cho mình. Dù gì lúc ở trên xe buýt cũng đã ăn hết táo trong túi hành lý. Hắn đang lo không biết phải làm sao, bây giờ tự nhiên muốn chuẩn bị đầy đủ.

Người từ bốn phương đến phiên chợ, vô cùng náo nhiệt, Hạ Thiên Kỳ dạo chơi bên sạp trái cây kia phát hiện không ít đồ vật mà hắn có thể ăn.

Có dâu, táo đỏ, cà chua, anh đào các loại, mỗi một loại Hạ Thiên Kỳ đều lấy rất nhiều, nhất là táo, hắn mua cả một túi lớn.

Túi hành lý vốn dĩ cạn kiệt lại lần nữa phồng lên. Hạ Thiên Kỳ cầm trên tay hai túi lớn. Lòng lại mong thời gian trôi nhanh hơn.

Giải quyết xong vấn đề này, Hạ Thiên Kỳ giúp Lãnh Nguyệt tìm một quầy ăn vặt ngồi xuống ăn một ít thức ăn.

Cầm một chút anh đào bỏ vào miệng, Hạ Thiên Kỳ vừa nhai vừa nhìn Lãnh Nguyệt đang ăn mì nói:

“Sinh hoạt trong thôn nhỏ này cũng rất tốt. So với sinh hoạt ở thành thị thì không khí trong lành hơn nhiều, có lúc lại được dạo chơi phiên chợ, tràn đầy hương thổ phong tình.”

Hạ Thiên Kỳ có chút cảm khái nói, thấy Lãnh Nguyệt không có phản ứng, lại hỏi:

“Chúng ta làm sao bây giờ? Ở lại thôn nghỉ ngơi một chút đi hay là cơm nước xong xuôi rồi tiếp tục lên đường? Khoảng cách lộ trình đến nơi anh đến còn khoảng bao lâu?

“Tuy ở trong thôn nhưng không có quán trọ nào, chúng ta lại không có chỗ qua đêm, cơm nước xong xuôi tiếp tục lên đường, chắc đi khoảng hơn nửa ngày là đến nơi”.

Cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng trả lời Hạ Thiên Kỳ một câu, nhưng câu trả lời này lại làm hắn thất vọng, vì hắn muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút.

Đợi Lãnh Nguyệt ăn cơm xong, hai người tiếp tục cuộc hành trình, vượt qua thôn Thông Bắc đi vào đường nhỏ trên núi.

Mặc dù đường núi gập ghềnh và chật hẹp, nhưng so với lúc bọn hắn đi đường núi thôn Con Rùa còn tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Trong núi có rất nhiều cây cối. Nhưng thứ làm Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên là trên đường bọn hắn đi không thấy có vết chặt cây.

Lãnh Nguyệt nói là người thôn Thông Bắc đều biết, nếu chặt nhiều cây cối sẽ gặp phải thời tiết mưa to, dẫn đến đất đá bị rửa trôi, mà thôn Thông Bắc lại nằm dưới lưng núi, một khi đất đá trôi như vậy sẽ ảnh hưởng đến thôn. Cho nên có lệnh rõ ràng là cấm lên núi đốn cây.

Lửa củi mà thôn dân thường dùng đều nhặt từ các cành cây rơi trên mặt đất và một ít chạc cây dùng để nhóm lửa nấu cơm là dư xài.

“Thôn Thông Bắc này nhìn qua rất lạc hậu, không ngờ quan niệm ở đây lại vượt trội đến vậy. Điểm này đa số người trong thành thị đều không làm được.”

Nghe Lãnh Nguyệt nói xong, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được cảm thán một câu.

“Thôn dân ở đây rất thuần phác. Lúc sư phụ tôi còn sống, cũng từng đem theo tôi qua lại với người trong thôn.”

Trong ánh mắt Lãnh Nguyệt hiện lên chút hồi ức, hiển nhiên lúc này hắn đang nghĩ đến sư phụ hắn.

“Sư phụ anh có nghiêm khắc với anh không?”

Lúc trước, Hạ Thiên Kỳ rất ít hỏi về chuyện của sư phụ Lãnh Nguyệt, sợ Lãnh Nguyệt không nhìn mặt hắn, hơn nữa là không muốn Lãnh Nguyệt đau lòng.

Nhưng lần này bọn hắn trở về tế bái, việc Lãnh Nguyệt nghĩ về sư phụ hắn là không tránh khỏi. Cho nên hắn cũng không lo lắng nhiều như vậy.

Lần này Lãnh Nguyệt cũng giữ thể diện cho hắn, lắc đầu nói:

“Mặc dù sư phụ ăn nói ý tứ, nhưng không phải là một người nghiêm nghị. Chỉ khi tôi học pháp thuật, thỉnh thoảng người mới ở bên đốc xúc vài câu.”

“Chả trách sao anh trầm mặc ít nói như thế, hóa ra sư phụ anh cũng là người như vậy, thật đúng là người một nhà bước một cửa.”

Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, thấy Lãnh Nguyệt đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn mình, hắn lập tức bận bịu nói sang chuyện khác:

“Sư phụ anh thuộc cấp bậc quản lý của Minh Phủ, về lý thuyết hẳn là pháp thuật rất mạnh mới đúng, nhưng anh học cùng hắn lâu như vậy, vì lý do gì mà chưa đến cấp độ của hắn?”

“Pháp thuật sư phụ dạy cho tôi chỉ là cơ bản, vì pháp thuật là thứ không phải người bình thường nào cũng có thể nắm giữ, chỉ có người gia nhập Minh Phủ thì mới thu hoạch được.

Mặc dù tôi với sư phụ ở trong đạo quán, nhưng thực tế chúng tôi không phải là đạo sĩ. Vì đạo quán này không có ai ở, sau đó sư phụ ta ngẫu nhiên phát hiện được, dọn dẹp một chút rồi chuyển vào đây sống.

Ông là một người thích an tĩnh, ghét thành thị huyên náo.”

“Xem ra anh rất giống sư phụ anh. Dù ở đây rất tốt nhưng tự nhiên lại có cảm giác muốn quay về.”

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghĩ đến Sở Mộng Kỳ từng đề cập với hắn một sự kiện:

“Sư phụ muốn anh gia nhập Minh Phủ sao?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi việc này, mặt Lãnh Nguyệt lập tức toát ra vẻ áy này, cũng không tránh né, lắc đầu nói:

“Lúc Sư phụ ra đi, tôi ở ngay bên người, người không chỉ nói với tôi một lần, nhất định không được gia nhập Minh Phủ, nhất định đừng nghĩ đến việc báo thù cho ông.

Nhưng mà… Tôi không nghe lời ông, vi phạm với ý nguyện của ông.”

Sau khi nói xong cảm xúc của Lãnh Nguyệt trở nên sa sút, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình không nên hỏi chuyện này, hắn đang há miệng to như muốn nói thêm gì nữa, nhưng cũng đành ngậm miệng lại, miễn sao không làm tổn thương Lãnh Nguyệt.

Đã một ngày một đêm hai người không nghĩ ngơi, trong lúc đó có thể nói trên đường đi vó ngựa phi không ngừng, cho nên bất kể là Lãnh Nguyệt hay Hạ Thiên Kỳ, toàn thân đều mỏi mệt.

“Dừng lại nghỉ ngơi một chút thôi.”.

Hạ Thiên Kỳ không muốn lên đường vội vàng như vậy, hô to cho Lãnh Nguyệt ở phía trước một tiếng.

Lãnh Nguyệt quay đầu lại thấy Hạ Thiên Kỳ đã tìm khối đá lớn mà ngồi ở đó, hắn cũng khẽ gật đầu, rồi tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.

Nhưng bọn hắn chưa nghỉ ngơi được lâu, thì nghe thấy một tiếng thét đột ngột vang lên từ phía trước.