Chương 38: Nó là quỷ!

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vương Tang Du cảm thấy biết được năng lực quỷ vật, nhiều nhất chỉ có thể phòng ngừa tai họa tiềm ẩn, nếu muốn lấy đó tìm ra con quỷ vật kia, thì không thực tế.

Triệu An Quốc nghi ngờ của Vương Tang Du cũng phụ hoạ nói:

“Đúng vậy, tiền bối, quỷ vật ẩn nấp trong thôn, trong thôn lại có nhiều người dân như vậy, thật giả lẫn lộn, số lượng lớn như vậy, tìm nó chẳng khác mò kim đáy biển, trừ khi tàn sát cả thôn.”

“Đúng là chỉ có cách này, muốn bắt được con quỷ vật có năng lực kính tượng phục chế này rất khó, nhưng cũng không phải không có cách.

Trên thực tế, khi chúng ta biết được năng lực của nó, nó đã bị bại lộ.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ giải đáp, mọi người nhìn nhau một chút, có điều vẻ măt người nào cũng tràn đầy mờ mịt, mọi người không biết đầu mối mà Hạ Thiên Kỳ nói tới ở đâu.

Thấy mọi người không phát hiện, Hạ Thiên Kỳ cũng không vòng vo mà nói thẳng:

“Chúng ta đều biết, khởi điểm của sự kiện này là cái chết của con trai của Tùy Kim Hỉ, nhưng ở đây có một nghi vấn, chính là lúc đó con trai của ông ta rõ ràng ở trong trấn, tại sao lại chạy về thôn Tường Phượng.

Hoặc là nói, vì sao sự kiện bắt đầu sau khi con trai của ông ta trở về thôn Tường Phượng?

Cho nên tôi có một suy đoán táo bạo, quỷ vật có năng lực phục chế kính tượng cơ bản chính là con trai của Tuỳ Kim Hỉ.

Nói cách khác, nó nguỵ trang thành con trai của Tuỳ Kim Hỉ, hoặc phục chế một người giống con trai của Tùy Kim Hỉ như đúc.

Nhìn nhận thông qua đủ các loại hành động nó dùng để đánh lừa chúng ta, chắc chắn nó biết hạn chế trên thời gian của chúng ta, nếu nó giấu mình trong thôn, dưới tình hình vô kế khả thi, chúng ta thật sự làm chuyện tàn sát cả thôn, đến lúc đó nó vẫn lộ.

Như vậy cách thực lốn nhất có thể giảm thiểu khá năng bại lộ của nó, chính là trở thành người chết.

Như vậy, tất cả chúng ta đều nghĩ nó đã chết, đã sớm bị hạ gục.

Mà người này, chỉ có con trai của Tuỳ Kim Hỉ.”

Nói đến điểm này, Hạ Thiên Kỳ không quên cẩn thận bổ sung:

“Đương nhiên, những điều này cũng chỉ là phỏng đoán tôi, con quỷ kia có phải nó hay không, tôi cũng không xác định được.

Nếu tôi đoán sai, như vậy, chúng ta chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan nhất, tôi nghĩ không người nào đồng ý làm như vậy.”

“Tiền bối, anh đúng là thần, không thể tượng tưởng nếu sự kiện này không có anh tham gia, không biết mấy người bọn em sẽ làm thế nào?”

Triệu An Quốc có niềm tin mù quáng với Hạ Thiên Kỳ, lúc này nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong thì càng sùng bái muốn dập đầu sát đất.

“Cũng chỉ nên thử một chút, chuyện này giao cho tôi xử lí, tất cả mọi người ở đây đợi tôi, một bước cũng không được rời chỗ này, để tránh đi vào không gian trong gương.”

“Vậy còn tiền bối? Anh định đi đâu tìm người chết?”

“Cậu nên suy nghĩ một chút, người chết là ở nơi nào.”

Hạ Thiên Kỳ im lặng nhìn Triệu An Quốc một cái, không khỏi rất nghi ngờ, loại ngu xuẩn như Triệu An Quốc này làm sao có thể sống đến bây giờ?

Hạ Thiên Kỳ nói nhảm với đám người này nữa, xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang.

“Quản lý Hạ thật sự quá trâu bò, thật không trách anh ta có thực lực mạnh như vậy, chỉ riêng chỉ số IQ thôi cũng bỏ xa chúng ta rồi.”

“Kinh nghiệm lãnh đạo rõ ràng như vậy, người ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, còn ông mới tham dự sự kiện mấy lần, có thể còn sống trong Minh Phủ, trở thành quản lí thì có bao nhiêu người là người bình thường?”

Sau khi Hạ Thiên Kỳ đi, tất cả nhân viên đều thể hiện sự ngưỡng mộ, trong đầu mọi người đều lấy Hạ Thiên Kỳ là mục tiêu theo đuổi.

Đào Kim Sơn trước đó bị Hạ Thiên Kỳ chẹn họng một câu, trong lòng không quá thoải mái, nhưng hiên tại hắn cũng chỉ có một chữ “phục” viết hoa, lúc này không khỏi cảm khái với Vương Tang Du và Triệu An Quốc bên cạnh:

“Bây giờ tôi có thể cảm nhận được, vì cái gì mà mọi người bảo vệ cho anh ta, đúng là lợi hại, mạnh hơn Từ Thiên Hoa không biết bao nhiêu lần.”

“Ông ít lôi loại hàng rác rưởi như Từ Thiên Hoa kia ra so với tiền bối, nếu tiền bối cũng giồng Từ Thiên Hoa, thì đã sớm ném chúng ta cho quỷ ăn. Nào có dặn dò chúng ta cẩn thận nhiều lần? Nằm mơ!”

Nghe Đào Kim Sơn cũng bắt đầu tán thưởng Hạ Thiên Kỳ, trong lòng Triệu An Quốc là người thoải mái nhất, vì hắn biết Hạ Thiên Kỳ sớm nhất trong tất cả mọi người, đồng thời thời điểm đó thực lực của Hạ Thiên Kỳ còn rất vụn vặt, còn xa không kinh khủng như hiện tại, cho nên cái này cũng đại biểu cho công lực của người mà hắn ôm đùi từ lúc quen biết… Đúng là không phải tầm thường.

“Chúng ta còn rất yếu ít, học thêm chút kinh nghiệm, với tham gian sự kiện sau này tuyệt đối không có chỗ xấu, thực lực của quản lý Hạ đã mạnh như vậy, thế nhưng khi làm việc vẫn rất cẩn thận, mà loại gà mờ này như chúng ta, ngay cả cái thận trọng tối thiểu cũng không đạt tiêu chuẩn.”

Vương Tang Du nói xong có chút tự giễu, cô tự cảm thấy, nếu muốn sống sót tiếp trong tương lai, sống lâu dài hơn, chỉ cố gắng thôi thì còn lâu mới đủ.
—-
Từ khi đi ra khỏi quán trọ, Hạ Thiên Kỳ lại chạy một mạch tới nghĩa trang của thôn Tường Phượng, mặc dù có chút bất an trong lòng, thế nhưng nhiều hơn là cái thổn thức rốt cuộc lăn lộn xong xuôi.

Cảm giác này làm hắn rất khó hình dung, loại người đi từng bước một từ người mới đi tới, mặc dù vận may chiếm tỉ lệ nhất định, thế nhưng quả thực hắn cũng xuất hiện thay đổi rất lớn, bỏ ra rất nhiều thời gian.

Khi mới bắt đầu, hắn theo sau Lãnh Nguyệt, rồi bị đám người MẪn Mẫn coi là đội trưởng hậu cần, đến bây giờ đến bây giờ đã có thể tự mình thong dong dẫn đội chấp hành sự kiện đoàn thể.

Cái cùng nhau đi tới này, trải qua mưa gió, gặp phải đau đớn dằn vặt, trong lòng hắn rất rõ ràng những kinh nghiệm này để lại cho hắn cái gì, thay đổi cái gì, lại lấy đi cài gì?

Giấu cái thổn thức này trong lòng, Hạ Thiên Kỳ đi càng nhanh hơn, không bao lâu hắn đã đứng trước nghĩa trang.

Nghĩa trang của thôn Tường Phượng không sắp xếp thứ tự như nghĩa trang thành phố, nhưng cũng không lộn xộn, giữa mộ và mộ nối liền đường đá nhỏ, không quá khó đi.

Đi vào nghĩa trang, đi trên từng con đường nhỏ, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ tìm kiếm cực nhanh từng cái tên trên bia mộ, vì sợ nhìn sót, cho nên hắn không đi quá nhanh, giống như một ông cụ tản bộ trong nghĩa trang, chậm rãi nhìn xung quanh.

Mãi tới gần 10 phút trôi qua, bước chân của hắn rốt cuộc ngừng lại.

Ngay trước mặt hắn, một tấm bia mới có khắc ba chữ “Tùy Hải Thụ” đang yên lặng đứng thẳng.

Hạ Thiên Kỳ đứng trước mộ bia quan sát một lúc, rồi lập tức đi vào trạng thái lệ quỷ. Sau đó hắn dùng quỷ khí biến thành hai cái móng vuốt lớn đánh mạnh lên bia mộ, kèm theo một tiếng vang inh tai. Bia mộ vỡ vụn, đất cát bay toán loạn thành một đám bụi bặm tản ra xa.

Nhìn lại chỗ bia mộ, một cái quan tài sơn màu đỏ máu đột nhiên hiện ra.

“Không thể ngờ, mày có thể đường hoàng trốn ở đây.”

Hạ Thiên Kỳ nhìn cái quan tài đỏ cười lạnh một tiếng, quỷ trảo đột nhiên đập vào nắp quan tài, tiếp theo giật bay ra ngoài, một chớp mắt tiếp theo, một khuôn mặt người chết thối rữa đột nhiên lọt vào tầm mắt của hắn.

Nhìn qua thi thể này chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, phủ đầy khuôn mặt trắng bệch sưng tấy là một vết thi ban kinh tởm, phần lớn diện tích da dẻ đều thối rữa, đôi mắt đầy nước xác nhắm chặt.

Cái này không gì ngoài muốn chứng minh, thứ đặt trong quan tài này là một xác chết.