Q14 - Chương 29: 8 Diện Tình Nghi

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Hàn Phong Vũ

Lý Tú hoàn toàn không hiểu Hoàng Tư Điềm đang nói gì, cô không ngừng hô lớn chp Hoàng Tư Điểm dừng lại, nhưng giọng nói đáng ghét của Hoàng Tư Điềm vẫn quanh quẩn bên tai cô.

Quần áo trên người Lý Tú ướt sũng bởi mồ hôi lạnh, đôi mắt đỏ máy của Hoàng Tư Điềm vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia lại càng khiến Lý Tú cảm thấy sởn gai ốc hơn.

“Tư Điềm… Con…”

Lý Tú sợ hãi khó mà nói được, cả người lạnh toát, sợ hãi và cái lạnh bất thường khiến cả người Lý Tú run lên không kiểm soát.

“Ta đói bụng rồi.”

Lúc này Hoàng Tư Điềm xuống khỏi giường, hơi nhếch môi nhìn Lý Tú cười cười.

“Kẻ điên, đứa nhỏ này chính là kẻ điên!”

Lý Tú càng nhìn Hoàng Tư Điềm thì trong lòng càng hoảng sợ, cô không dám ở lại lâu hơn nữa, vội vàng xoay người muốn mở cửa chạy đi, nhưng sau lưng, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hoàng Tư Điềm kia đột nhiên vươn ra nắm chặt cánh tay của cô:

“Ta đói bụng!”

Lý Tú phát hiện ra sức của Hoàng Tư Điềm mạnh mẽ kinh người, cô là người trưởng thành mà vẫn không cách nào vùng vẫy ra được, không những như vậy, cả người bị Hoàng Tư Điềm kéo ngã xuống sàn.

“Tư… Điềm… Con… Con muốn làm gì?”

“Ta đói bụng!”

Hoàng tư Điềm nói xong đưa đầu lưỡi liếm môi, nước bọt bắt đầu chảy xuống bên khóe miệng của nó.

“Cô giáo sẽ nấu cơm, con muốn ăn cái gì cô giáo cũng làm cho con…”

Lý Tú nhớ lại toàn bộ nội dung mà Hoàng Tư Điềm vừa mới nói với cô, cô không nhịn được mà bắt đầu tin, có lẽ là Hoàng Tư Điềm đã thật sự… Ăn sống Vương Mỹ Đồng trong gian phòng vệ sinh công cộng kia!

Lý Tú vùng vẫy bò đi, nhưng lại bị Hoàng Tư Điềm kéo lại ngã mạnh xuống sàn.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Lý Tú lớn tiếng kêu cứu, gửi hy vọng vào mẹ của Hoàng Tư Điềm có thể ngăn cản.

Hiện tại cô vô cùng hối hận, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao mẹ của Hoàng Tư Điềm lại đối xử với mình như vậy, vì cô ta biết rõ con gái mình là một con quái vật kinh khủng đến mức nào!

Lý Tú kêu gào hoàn toàn phí công, trong phòng khách, mẹ của Hoàng Tư Điềm ngồi trên ghế so pha với vẻ mặt chết lặng, nhưng ngoài miệng lại giống như một người bị bệnh tâm thần, không ngừng nói lảm nhảm lặp đi lặp lại:

“Không cho cô vào đây, không cho cô vào đây… Cô không nên vào đây đâm đầu vào chỗ chết… Ăn, lại có người bị con bé ăn…”

Trong một chốc lát sau đó, tiếng kêu cứu của Lý Tú hoàn toàn biến mất, ngay sau đó, mọi âm thanh thay bằng tiếng kêu thảm thiết và tiếng cắn xé nhai nuốt kia khiến cho kẻ khác nghe thấy mà khiếp đảm.

Trong phòng ngủ, Lý Tú chết trợn trắng mắt nằm trên sàn nhà, cả thân thể không ngừng co giật, máu tươi chảy ra theo lỗ hổng trên cổ, nhuộm đỏ khắp sàn nhà.

Hoàng Tư Điềm quỳ rạp trên mặt đất với vẻ mặt hưởng thụ, chậm chạp liếm từng chút từng chút máu tươi vẫn còn có chút ấm áp chảy tràn trên sàn, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn đến cực điểm.

Mỗi khi uống hai ngụm máu, nó lần lượt xé rách một miếng thịt trên thi thể của Lý Tú, nhét vào miệng nhai thật kỹ trước khi nuốt.

T r u y e n c u a t o I. c o m

D ị c h: H à n P h o n g V ũ —– N h ó m d ị c h A n h T ú c

Dưới lầu, Vương Thành ngồi trên bậc thềm dưới hàng hiên trước cửa có chút lo lắng. Một bên vừa rút ra một điếu thuốc, một bên vừa cầm điện thoại di động do dự có nên gọi điện thoại cho Lý Tú hỏi thăm chút tình hình hay không.

Buổi tối ngày hôm qua anh ta và Lý Tú chỉ vừa mới tách nhau ra không lâu, thì lại nghe tin vườn trưởng nhảy lầu, anh ta rất sợ Lý Tú sẽ vì vậy mà tự trách mình nhiều hơn, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nên mới vội vàng đến gian phòng Lý Tú thuê ở lại.

Cũng may mà anh ta chạy đến vừa đúng lúc, vì lúc ấy Lý Tú đã cắt đứt cổ tay, dễ nhận thấy là đã bị cái chết của vườn trưởng kích động.

Sau đó ròng rã suốt một buổi tối, anh ta dựa vào toàn bộ lời nói, mới xem như loại bỏ ý nghĩ xem thường mạng sống của mình trong đầu của Lý Tú, nhưng lại khiến Lý Tú muốn bù đắp sai lầm, ý nghĩ phải tìm cho được đứa bé mất tích trong đầu cô càng thêm mãnh liệt.Vì vậy sau khi lại tìm được nhà của Hoàng Tư Điềm rồi, cô lại vội vã đến nôi xem có thể hỏi được manh mối gì từ Hoàng Tư Điềm hay không.

Vì lo lắng cho Lý Tú, nên anh ta mới theo Lý Tú cùng nhau đến đây, nhưng Lý Tú lại không để anh ta cùng lên trên, nói rằng chuyện này do một mình mình làm là được, dù sao thì cô đã từng là cô giáo của Tư Điềm, nên đã từng gặp mẹ cô bé.

Cứ như vậy, một mình Lý Tú lên lầu, còn anh ta thì ở lại dưới lầu chờ tin tức.

Nhưng mà từ lúc Lý Tú đi lên đến giờ đã hơn 1 giờ, nhưng bên này anh ta vẫn chưa nhận được đến một chút tin tức, lúc này không khỏi khiến anh ta cảm thấy lo lắng, dần trở thành kích động muốn đi lên.

“Ài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, sao lại chậm như vậy?”

Nhấc người đứng dậy, chần chừ đi quanh quẩn một vòng, Vương Thành suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định gọi cuộc điện thoại cho Lý Tú, để anh ta cũng yên tâm hơn.

Có điều điện thoại gọi qua, nhưng bên Lý Tú không nhận điện. Vương Thành gọi bao nhiêu lần đi nữa thì đều như vậy, lúc này cũng khiến anh ta lo lắng hơn nữa, do dự một chút, bước chân cũng từ chậm rãi mà chạy nhanh lên lầu.

***

Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát khu vực Lệ Dương.

“Đã điều tra được một số việc về Hoàng Tư Điềm và mẹ của cô bé, Hoàng Tư Điềm năm nay bốn tuổi, người ở thành phố Trinh Giang, mẹ cô bé tên Hoàng Văn, năm nay hai mươi chín tuổi, người thành phố Trinh Giang, chưa lập gia đình.

Là một thương gia rất giỏi giang, có điều trong gần mấy năm qua do cuộc sống mà chuyển nhà đi khắp nơi.”

Gã cảnh viên dựa theo những gì Hạ Thiên Kỳ căn dặn trước đó, lúc này đã điều tra được chút thông tin liên quan đến Hoàng Tư Điềm và mẹ của cô bé.

Hạ Thiên Kỳ nghe xong rồi gật đầu, lại vừa căn dặn nói:

“Liên lạc với bên thành phố Trinh Giang, điều tra xem phía bọn họ có vụ án mất tích nào vẫn chưa tra ra hay không.”

“Chỉ điều tra đứa bé hay sao?” Gã cảnh viên không xác định hỏi.

“Không, là toàn bộ án mất tích.”

Gã cảnh viên rời đi, Hạ Thiên Kỳ di chuyển thân thể của mình đến gần Lãnh Nguyệt ngồi bên cạnh, thấp giọng nói:

“Xem ra mức độ tình nghi của Hoàng Tư Điềm cùng với Hoàng Văn này rất lớn, nhưng tôi có chút không rõ, chẳng lẽ quỷ vật cũng có thân phận sao?”

“Hoặc giống ác mộng, hoặc cùng một loại với phụ thân quỷ, bọn chúng lấy tư cách là quỷ mị vốn đã có sẵn tinh thần và trí tuệ tương đối cao, muốn thay thế chủ thể ban đầu để sinh tồn, với bọn chúng mà nói thì cũng không xem là vấn đề khó khăn gì.”

“Nếu thật sự là ác mộng hay cùng một loại với phụ thân quỷ là dễ xử lý rồi, chỉ sợ là thứ gì đó khác mà chúng ta không biết được.”

Hạ Thiên Kỳ có chút lo lắng nói xong, lại giật mình nhớ tới cái gì đó hỏi:

“Đúng rồi, chúng ta có phải là cũng có thể từ chỗ hàng xóm của bọn họ, điều tra một chút đối với hai mẹ con khả nghi này hay không?”

T r u y e n c u a t o I. c o m

D ị c h: H à n P h o n g V ũ —– N h ó m d ị c h A n h T ú c

Lãnh Nguyệt nghe xong cũng gật đầu đồng ý, Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt qua vài người trong đồn cảnh sát, đứng dậy đến chỗ bọn họ nói:

“Cho vài người đến chỗ công ty tài chính của Hoàng Văn để thăm dò tình hình của cô ta.

Người còn lại, điều kiện tiên quyết là không kinh động đến mẹ con Hoàng Văn, chỉ cần thăm dò từ những người hàng xóm trên dưới quanh nhà cô ta là được.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, các cảnh viên trong đồn cảnh sát không quá dễ dàng bị mua chuộc, bất đắc dĩ hắn buộc lòng phải đi tìm sở trưởng Trình Hải Minh, cho ông ta biết về những tình huống mà hắn lo lắng, mãi đến khi Trình Hải Minh nghe xong rồi gật đầu, tất cả các cảnh viên đang bận rộn mới chịu đứng dậy, rời khỏi đồn cảnh sát.

Thẻ công tác chỉ có thể dùng để che giấu thân phận của bản thân, nói trắng ra là có tiếng mà không có miếng, thứ đó ở trong mắt mọi người có thể là cục trưởng, thị trưởng, hay thậm chí là danh hiệu lớn hơn, nhưng mà lại hoàn toàn không có tác dụng ra chỉ thị.

Điều này thì từ nhiệm vụ trước đó, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã được chứng thức.

Bằng không nếu như tấm thẻ công tác này thật sự có thể mạo danh bất cứ thân phận nào, nếu như có thể thực thi chức quyền, vậy thì thế giới này không hỗn loạn hay sao, cứ tùy tiện đưa một viên chức vừa mới được tuyên bố chính thức, đều có thể trở thành tổng thống, trở thành người lãnh đạo một quốc gia.