Chương 56: Sở Mộng Kỳ, Lương Nhược Vân​

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Vậy ông học làm biến thái đi, ông học làm biến thái, tôi đồng ý ngay.”

Sở Mộng Kỳ vẫn không chịu bỏ qua, một hai muốn Hạ Thiên Kỳ xấu hổ mới chịu.

“Được rồi mà, đừng có quá mức. Còn nữa, yêu cầu này của cô, chút nội dung kỹ thuật cũng không có, tôi mà còn cần học làm biến thái sao, nên nói là đám biến thái kia cần phải học hỏi tôi mới đúng.”

“Đi chết đi! Đồ vô lại! Miệng lưỡi dẻo quẹo, một câu cũng không tin được!”

“Tuân lệnh, bây giờ tôi lập tức đi chết đây!”

Sau khi Hạ Thiên Kỳ thuyết phục được Sở Mộng Kỳ, mới thấy cô nàng bước xuống xe có chút đáng thương. Sau đó Hạ Thiên Kỳ lái xe đưa theo Ngô Địch và Lãnh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi thành phố Đồng Lưu.

Nhìn xe của bọn người Hạ Thiên Kỳ chạy xa dần, Sở Mộng Kỳ tức giận dậm chân. Vừa rồi Hạ Thiên Kỳ nói rất nhẹ nhàng, chỉ là giúp những người bị trúng thi độc giải độc là được, nhưng người trúng độc đâu chỉ mấy trăm người. Chỉ dựa vào một mình cô, căn bản không chỉ một hai ngày là có thể hoàn thành.

“Đồ vô lại đáng ghét, đồ sư huynh chết giẫm, ném một mình tôi lại nơi này rồi bỏ chạy!”

Sở Mộng Kỳ tức giận mắng một câu, cô nàng mới giật mình nhớ đến Lương Nhược Vân vẫn còn chưa rời đi. Không nhịn được tò mò mà xoay người lại lén lút quan sát Lương Nhược Vân. Mặc dù là phụ nữ, nhưng trong lòng cô nàng nhìn Lương Nhược Vân cũng rất kinh diễm.

Cảm giác được Sở Mộng Kỳ đang nhìn mình, lúc này Lương Nhược Vân cũng quay người lại, trên khuôn mặt lãnh diễm vẽ một nụ cười ấm áp.

Thấy thế, ngay lập tức Sở Mộng Kỳ cảm thấy ngại ngùng, vội vàng chào hỏi:

“Xin chào chị gái mỹ nữ, em tên là Sở Mộng Kỳ, cái kia… Là đệ nhất Minh Phủ. Có điều em hoàn toàn không giống đám người của đệ nhất Minh Phủ, em không bao giờ làm chuyện hãm hại đệ tam Minh Phủ đâu, tên vô lại Thiên Kỳ, còn có Lãnh Nguyệt vừa mới rời đi kia, một là bạn nam rất thân với em, một người còn lại là sư huynh của em, chúng em như người một nhà vậy.”

Sở Mộng Kỳ thật sự kính nể Lương Nhược Vân từ tận đáy lòng, bởi cô từng nghe không ít chuyện về Lương Nhược Vân, ngay từ lúc những cấp cao cấp giám đốc thật sự kia còn sinh sống ở hiện thực, Lương Nhược Vân vẫn chỉ là một quản lý, cũng không có thực lực cấp ác quỷ, thế nhưng trong một sự kiện ngẫu nhiên, hai quản lý có thực lực cấp ác quỷ của đệ nhất Minh Phủ, vì có mưu đồ với Lương Nhược Vân, thế cho nên nổ ra chiến đấu.

Kết quả Lương Nhược Vân lấy một địch hai đã không nói, lại còn lấy thực lực cấp lệ quỷ, giết chết hai kẻ địch cấp ác quỷ.

Không một ai biết, lúc đó Lương Nhược Vân làm thế nào vượt cấp chiến thắng, có điều có lời đồn, mẹ ruột của Lương Nhược Vân cũng là người của Minh Phủ. Thực lực cũng sâu không lường được, cho dù có nằm trong số những giám đốc thần bí kia cũng có thể xếp hạng trên.

Cho nên từ đó về sau, không có người nào dám làm gì Lương Nhược Vân, nhiều nhất cũng chỉ dám dừng ngoài miệng.

Câu chuyện tương tự còn có rất nhiều, có thể nói Lương Nhược Vân chính là một truyền thuyết trong Minh Phủ, ít nhất trong mắt Sở Mộng Kỳ là như vậy.

Nếu để Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sở Mộng Kỳ, lại để Hạ Thiên Kỳ nghe được, đảm bảo Hạ Thiên Kỳ chắc chắn sẽ trêu chọc cô nàng trong một thời gian, chỉ tiếc lúc này Hạ Thiên Kỳ không có ở đây.

Lương Nhược Vân nghe xong cười càng thêm động lòng người, hiển nhiên cũng bị bộ dạng của Sở Mộng Kỳ chọc đến bật cười, đưa tay vén mái tóc gợn sóng rối tung trên vai ra sau, lại nghe giọng nói dịu dàng của cô nói với Sở Mộng Kỳ:

“Em không cần lo lắng, chị sẽ không vì em là người của đệ nhất Minh Phủ mà nhìn em như kẻ thù. Từ đầu đến cuối, chị đều cảm thấy Minh Phủ vốn là một nhà, cùng chung một lý tưởng là diệt trừ quỷ vật trên thế gian.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, lòng người càng ngày càng biến chất, thế cho nên rất nhiều người đều quên đi bản chất.”

“Chị xinh đẹp nói không sai, em cũng ghét nhất loại người cặn bã vì muốn gia tăng thực lực của bản thân, mà không chuyện ác nào không làm. Hiện trạng của đệ nhất Minh Phủ bọn em bây giờ chính là như vậy, tràn ngập dơ bẩn và ghê tởm, đồng thời ngày càng thối nát hơn.”

“Nên trong hoàn cảnh như vậy, em còn có thể duy trì tâm tính vốn có cũng đã rất đáng quý, chị thật sự rất coi trọng tiềm lực của hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, vậy nên sẽ tận sức trợ giúp bọn họ trưởng thành. Chị cũng hi vọng một ngày nào đó em cũng có thể trưởng thành đến cấp bậc cao hơn, giúp đỡ bọn họ nhiều hơn, cũng chính là tự giúp cho bản thân mình nhiều hơn.”

“Em biết rồi, kỳ thật em cũng đang rất cố gắng.”

Sở Mộng Kỳ nghe xong khẽ gật đầu, sau đó đảo mắt, không quá xác định lên tiếng hỏi Lương Nhược Vân:

“Chị xinh đẹp, chị có biết ai tên Trần Mạn Văn không?”

“Em là gì của dì Mạn Văn?”

Lương Nhược Vân hiển nhiên rất quen thuộc với cái tên mà Sở Mộng Kỳ vừa đề cập, trên mặt không khỏi có chút rung động.

“Bà ấy là sư phụ của em.”

“Em là đệ tử của dì Mạn Văn? Nhưng sao chị chưa từng nghe dì ấy nhắc qua?”

Sau khi biết được thân phận của Sở Mộng Kỳ, Lương Nhược Vân có chút kinh ngạc.

“Vì bà ấy không muốn để cho bất kỳ ai biết bà muốn thu nhận đệ tử, nếu chị quen biết sư phụ của em, ắt hẳn của sẽ biết bà là người rất kỳ quái.”

Trong khi đang nói về sư phụ của mình, ánh mắt hồi tưởng của Sở Mộng Kỳ không khỏi mắt lộ ra một hồi ức buồn vui lẫn lộn.

“Tính tình của dì Mạn Văn quả thực rất quái lạ, chị chỉ gặp qua dì ấy hai lần. Theo chị nhận thấy, dì ấy là người khó gần, nhưng ngược lại quan hệ giữa dì ấy với mẹ chị rất tốt, có lẽ mẹ tôi quen biết em đi.”

Nhớ lại người phụ nữ có khuôn mặt lạnh như băng, nói năng thận trọng, Lương Nhược Vân rất đồng tình với những gì Sở Mộng Kỳ vừa kể.

“Mẹ của chị là dì Quách, tên là Quách Nhã Lâm?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới em thật sự quen biết mẹ tôi, quả thật hiếm có.”

“Lúc em đi theo sư phụ đã từng gặp qua dì Quách mấy lần, tính cách của dì ấy và sư phụ em hoàn toàn trái ngược. Dì Quách là một người phụ nữ rất xinh đẹp lại hòa nhã, tính tình đặc biệt tốt. Mỗi lần gặp em đều sẽ cho em ăn ngon, em rất thích dì ấy.

Có điều từ khi sư phụ qua đời em cũng không còn gặp lại dì ấy nữa, ngẫm lại chuyện này cũng đã hơn một năm rồi.”

Sở Mộng Kỳ không ngờ mẹ của Lương Nhược Vân lại là Quách Nhã Lâm cô thích nhất lúc còn nhỏ, bây giờ nhớ lại, cô mới phát hiện ra Lương Nhược Vân kỳ thật rất giống mẹ mình.

“Mẹ chị cũng từng nói qua, dì Mạn Văn là một người rất lợi hại, cũng là một trong số ít người biết được bí mật lớn trong Minh Phủ.

Chị nhớ lúc đó từng hỏi mẹ, vì sao dì Mạn Văn lại đột nhiên qua đời, nhưng đến cuối bà cũng chưa từng trả lời chị.”

“Nguyên nhân sư phụ em qua đời, thật ra là tự sát!” Sở Mộng Kỳ cũng biểu hiện rất hoang mang:

“Bà không hề nói gì, cũng không để lại gì. Tự mình cắt đứt cổ tay, mất máu quá nhiều mà chết.”

Sở Mộng Kỳ nói xong, khuôn mặt thoáng chút buồn bã mà lắc đầu, chậm rãi nói tiếp:

“Có điều mọi việc đều đã qua, bà ấy vốn là một người lập dị, kết cục tự nhiên không giống những người bình thường khác. Sau khi sư phụ mất, chính dì Quách tới giúp em tổ chức hậu sự cho bà, sau đó dì lại sắp xếp xong cho em rồi mới rời đi.”

Sở Mộng Kỳ không hề nói dối những chuyện này, lúc ấy hậu sự đều do một tay Quách Nhã Lâm lo liệu. Về phần sư phụ của Lãnh Nguyệt sau khi nghe tin mới chạy tới.

Vài năm sau đó, Sở Mộng Kỳ vẫn đến trường như một cô gái bình thường. Sư phụ của Lãnh Nguyệt cũng thường xuyên tới thăm cô, ngẫu nhiên cũng sẽ mang theo Lãnh Nguyệt cùng đi.

Mỗi khi Lãnh Nguyệt đi tới thăm cô, cô đều sẽ kéo Lãnh Nguyệt mặt không thay đổi nghênh ngang đi một vòng quanh trường học, sau đó nói cho những thiếu nữ háo sắc kia biết, người này là anh trai của cô.

Sau khi biết Sở Mộng Kỳ quen biết mẹ của mình, ánh mắt Lương Nhược Vân nhìn Sở Mộng Kỳ cũng không khỏi thân thiết thêm mấy phần. Tuy vẫn còn muốn cùng Sở Mộng Kỳ tâm sự, nhưng bản thân Lương Nhược Vân còn có chuyện cần xử lý, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời gác lại:

“Bây giờ chúng ta trao đổi số điện thoại cho nhau đi, chờ chị làm xong chuyện bên này sẽ lại tìm em.”

“Được ạ, chào chị xinh đẹp.”

Nghe vậy, Sở Mộng Kỳ như đứa nhỏ.