Q.19: Chương 13: Suy sụp cực độ

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diêu Trí không biết nếu tình hình của Tưởng Tiểu Ba tiếp tục phát triển có thể sẽ trở nên giống như Trương Bân hay không.

Trong lòng gã có chút kỳ quái, vì sao chỉ có mình gã ngửi được mùi xác thối trên người Trương Bân, mà tất cả mọi người chung phòng làm việc lại không ngửi ra?

Không thể nghĩ thông vấn đề này, lại không tìm được mùi hôi thối kia rốt cuộc làm sao xuất hiện, Diêu Trí lắc đầu có chút bực bội, rồi cũng ném đầu lọc thuốc lá sắp cháy tới tay kia, bước nhanh quay trở về văn phòng.

Lúc gã về tới văn phòng, Trương Bân đã thu dọn xong đồ đạc rời đi, xem ra trước đó đã có đề cập với lãnh đạo. Diêu Trí nhìn theo Trương Bân, trong lòng âm thầm chúc phúc cho anh ta, không cần biết xuất phát từ tình cảm đồng nghiệp, hay xuất phát từ lo lắng cho Tưởng Tiểu Ba, gã đều hi vọng Trương Bân có thể giải quyết cái vấn đề này.

“Có cần gì, nhớ liên lạc với tôi!”

Ngay khi Trương Bân sắp lướt qua người gã, Diêu Trí lại bổ sung thêm một câu.

Ngồi trong chỗ làm việc mà lòng dạ không yên, Diêu Trí nhìn mặt trời có chút chói mắt ngoài cửa sổ, Tinh thần lẫn thể xác Diêu Trí lúc này đều rất mệt mỏi, gã nằm dài ra mặt bàn. Định thừa dịp lãnh đạo không có mặt, ngủ một giấc để khôi phục lại chút ít tinh thần.

Trên thực tế, từ lúc gã ngửi được cái mùi chết tiệt kia trên người Tưởng Tiểu Ba, chưa có đêm nào mà gã có thể ngủ ngon giấc. Cho dù bản thân vì quá mệt mà thiếp đi một lúc, cũng sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc. Trong một đêm, gã giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần.

Nằm dài trên mặt bàn không bao lâu lâu Diêu Trí lập tức ngủ thiếp đi, không biết bản thân ngủ bao lâu, Diêu Trí có chút khó chịu ngồi dậy, mí mắt như bị kẹo cao su dán lại, mặc kệ gã mở to mắt thế nào cũng không mở hai mắt ra được.

Điện thoại di động bên cạnh máy tính đổ chuông không ngừng, Diêu Trí mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, thậm chí còn không có xem là ai gọi tới đã ấn nút nghe:

“Ông xã… Anh đang ở đâu?”

Tiếng khóc nức nở Tưởng Tiểu Ba vọng tới từ đầu bên kia, tiếng khóc của cô rất nhanh đã thành công đánh tan ý định ngủ thêm một lát của Diêu Trí, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, vội vàng mở mắt lo lắng hỏi:

“Sao vậy?”

“Mùi thối… Trên người của em có mùi hôi thối rất buồn nôn…”

Tưởng Tiểu Ba khóc không ngừng, rõ ràng lúc này cảm xúc của cô không ổn định.

“Đừng hoảng loạn, bây giờ anh lập tức tới tìm em. Em đang ở công ty hay ở nhà?”

Trong lòng Diêu Trí lúc này nóng như lửa đốt, thật là càng sợ cái gì thì cái đó lại tới. Lúc trước hắn còn cầu nguyện cho tình trạng của Tưởng Tiểu Ba sẽ không như Trương Bân, kết quả lại nghe được tin này.

Chuyện này gã hoàn toàn không cách nào giải quyết, hoặc nói, việc gã có thể làm bây giờ cũng chỉ là đi tìm Tưởng Tiểu Ba, cũng cố gắng ổn định lại tâm tình của cô.

“Em về nhà rồi…”

Ở đầu bên kia, Tưởng Tiểu Ba đã khóc không thành tiếng.

“Anh biết rồi, bây giờ anh bắt xe trở ngay, em ở nhà chờ anh.”

Vừa kết thúc cuộc gọi, thậm chí Diêu Trí không tìm lãnh đạo xin nghỉ phép, mà cầm cặp công văn cấp tốc chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa xuống dưới lầu, gã nhanh chóng chận một chiếc xe taxi dừng lại, vì lúc này không phải giờ cao điểm trong ngày của xe cộ ra đường, nên chỉ chốc lát Diêu Trí đã về tới nhà.

Lúc gã trở về, Tưởng Tiểu Ba đang nằm trên giường trong phòng ngủ khóc hu hu, trong phòng tràn đầy mùi xác thối khiến người ta muốn nôn ọe, dường như người nằm trên giường kia không phải là Tưởng Tiểu Ba, mà là một cái xác không biết đã thối rữa bao nhiêu ngày.

Tưởng Tiểu Ba không phải dạng phụ nữ nội tâm kiên cường, nội tâm của cô tương đối yếu đuối, mỏng manh như một viên pha lê.

Cố gắng chịu đựng mùi xác thối khiến người buồn nôn, Diêu Trí bước nhanh tới bên giường, sau đó vươn tay bế Tưởng Tiểu Ba lên.

Lúc này khuôn mặt Tưởng Tiểu Ba tràn ngập nước mắt, phấn son cũng trôi hết. Trông cô lúc này thật điềm đạm đáng yêu, như vừa bị bắt nạt vô cùng oan ức.

“Bé cưng đừng khóc, bé cưng đừng khóc, không phải trên thân thể thối một chút thôi sao, cái này cũng không có gì lớn lao, xin nghỉ mấy ngày, ông xã cùng em tới bệnh viện kiểm tra, sẽ bình phục rất nhanh thôi.”

“Tại sao lại là em… Vì sao em lại mắc phải chứng bệnh quái đản này? Sau này em phải làm sao…”

“Đừng có suy nghĩ bậy bạ, ông xã không ngại em. Lại nói việc này cũng không phải chuyện lớn lao gì, tới bệnh viện điểm tra một chút sẽ tốt lên thôi!”

Nói đến đây, trong lòng Diêu Trí cảm thấy ở chỗ này an ủi Tưởng Tiểu Ba cũng không hẳn là cách tốt, chi bằng nhanh chóng mang cô tới bệnh viện làm kiểm tra thử, vì tình hình như Tưởng Tiểu Ba và Trương Bân thế này, gã thật sự chưa từng nghe nói, hoàn toàn không biết cuối cùng là chứng bệnh lạ gì.

Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tưởng Tiểu Ba, Diêu Trí đỡ cô xuống giường, lúc này gã phát hiện trên cổ cô nổi một vết bớt màu đỏ tía rất lớn.

Thấy vết bớt màu đỏ tía kia, tim Diêu Trí nảy mạnh một cái, không nhịn được dùng sức dụi mắt một cái, cẩn thận nhìn lại, kết quả gã thật sự không nhìn lầm, trên cổ Tưởng Tiểu Ba quả thực có một vết bớt màu đỏ tía.

“Anh đang nhìn cái gì vậy, trên cổ em mọc ra thứ gì sao?”

Tưởng Tiểu Ba nghe hiểu Diêu Trí muốn dẫn cô đi gặp bác sĩ kiểm tra, nên lúc này cũng không còn khóc nữa, nhìn Diêu Trí nhìn chằm chằm cổ mình với vẻ mặt kỳ quái, không khỏi có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi.

“Không có… Không có gì.”

Đương nhiên Diêu Trí sẽ không nói thật với cô, trên thực tế gã cũng không xác định được, vết bớt xuất hiện trên cổ Tưởng Tiểu Ba rốt cuộc là gì. Hay nói đúng hơn, gã không dám suy nghĩ theo chiều hướng xấu.

Chiều hôm đó, Diêu Trí đưa Tưởng Tiểu Ba đến bệnh viện lớn nhất thành phố Đồng Lưu lấy số xếp hàng. Nhưng khiến gã và Tưởng Tiểu Ba đều cảm thấy tuyệt vọng là, bác sĩ không chuẩn đoán được Tưởng Tiểu Ba có vấn đề gì.

Bao gồm mùi xác thối tản ra trên người Tưởng Tiểu Ba, bác sĩ khám bệnh cho cô cũng không ngửi được.

Vài lần Diêu Trí muốn vén tóc phủ trên cổ Tưởng Tiểu Ba lên, để bác sĩ nhìn vết bớt đỏ tía một chút, nhưng cuối cùng, gã vẫn không nói ra.

Ra khỏi bệnh viện, như Diêu Trí mấy ngày trước, kết quả kết quả chuẩn đoán khiến Tưởng Tiểu Ba vô cùng tuyệt vọng.

Mặc dù bác sĩ nói không ngửi ra trên người cô có mùi gì lạ, nhưng Diêu Trí có thể ngửi được, một người bạn đồng nghiệp rất tốt của cô cũng có thể ngửi thấy, quan trọng là, ngay cả chính bản thân cô cũng ngửi được, lúc này cô mới tin, cái mùi hôi kia tản ra từ trên người mình.

Tưởng Tiểu Ba cũng không khóc tiếp, chỉ lẳng lặng cúi đầu đi một mạch về phía trước, cũng không cho Diêu Trí đón xe, nhìn qua có thể thấy cô chán nản đến mức nào.

Thấy Tưởng Tiểu Ba bình thường hoạt bát đáng yêu, hiện tại đột nhiên trở thành như vậy, trong lòng Diêu Trí đau như dao cắt, nhưng để Tưởng Tiểu Ba vui vẻ một chút, gã cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười, lại phải làm ra vẻ không có gì, lên tiếng an ủi Tưởng Tiểu Ba:

“Bé cưng đừng lo lắng quá, bệnh viện này khám không ra, chúng ta lại đến bệnh viện khác kiểm tra lại là được!”

“Nào có đơn giản như anh nói chứ, đây đã là bệnh viện lớn nhất ở thành phố Đồng Lưu, ngay cả nơi này cũng không khám ra, đến bệnh viện khác có thể tìm ra nguyên do sao!”

Tưởng Tiểu Ba càng nói càng lớn tiếng, thẳng đến tâm trạng lại lần nữa sụp đổ lại bật khóc.

Diêu Trí há miệng, còn muốn lên tiếng an ủi Tưởng Tiểu Ba, nhưng lại không biết vì sao lời nói tựa như nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra.